Phó Nam Ngạn không muốn ra tay với Trì Chiếu, mà thật ra lúc này, Trì Chiếu cũng không có bất kỳ suy nghĩ dư thừa nào với anh.

Nói chuyện với giáo sư thành thục, dịu dàng rất thoải mái. Trì Chiếu có chút hảo cảm với Phó Nam Ngạn, nhưng cũng chỉ như vậy, người như thế mà không có chút suy nghĩ gì thì cũng hơi khó. Song, cậu nhiều lắm là đôi lúc gửi cho anh vài tin nhắn, nhắc anh mặc thêm áo ấm mà thôi. Hay việc bệnh tình của Tri Tri đã được đề cập đến phụ huynh, phụ huynh cũng không tỏ ra đáng quan ngại, vì sợ xảy ra chuyện gì, nên mỗi ngày Trì Chiếu đều thông báo về biểu hiện và tình hình của nhóc con.

Cứ như vậy qua một tuần, sau khi làm kiểm tra phòng buổi sáng xong, Trì Chiếu đang ngồi trong phòng trống đọc sách thì nhận được tin nhắn của Phó Nam Ngạn.

[Hiện tại cậu có rảnh không?]

Lúc nhìn thấy tin nhắn, đôi mắt của Trì Chiếu sáng rực lên.

Thỉnh thoảng hai người cũng có trò chuyện, nhưng phần lớn đều là Trì Chiếu chủ động, Phó Nam Ngạn chủ động là chuyện rất hiếm hoi. Trì Chiếu gửi lại một tin nhắn “Rảnh ạ”, chẳng mấy chốc Phó Nam Ngạn cũng trả lời.

“Có thể giúp mang báo cáo đến chỗ tôi không? Ở chỗ chủ nhiệm Trâu các cậu ấy.”

Giáo sư Phó thường không thích làm phiền người khác, nếu có thể chủ động nhờ thì đúng thật sự là anh không tiện. Trì Chiếu cũng không từ chối việc này, mà cậu cũng đang rảnh rỗi, giúp anh làm việc vặt cũng không phải chuyện gì to tát.

[Được ạ, giáo sư.]

Trì Chiếu sảng khoái trả lời, đứng dậy đi đến văn phòng của Trâu An Hòa, vừa đi cậu vừa nghĩ, đây là lần đầu tiên Phó Nam Ngạn chủ động tìm cậu đó nha, phải hoàn thành công việc thật tốt.

Trâu An Hòa không có ở văn phòng, Trì Chiếu bèn tìm trên bàn làm việc của hắn. Từng chồng văn kiện phủ kín mặt bàn, phải mất một lúc lâu Trì Chiếu mới tìm được tài liệu mà Phó Nam Ngạn muốn. Cậu cầm báo cáo bước ra ngoài, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh từ lúc nào bỗng dưng xuất hiện một người.

“Cậu làm gì mà gấp gáp vậy?”

Người kia huơ tay mấy cái trước mắt Trì Chiếu, cậu giật mình, lúc này mới nhận ra đó là Chung Dương Thu.

“Tôi đi đưa báo cáo cho giáo sư Phó.” Trì Chiếu lắc lắc tài liệu trong tay.

Vừa nghe đến tên Phó Nam Ngạn là Chung Dương Thu lập tức cười hì hì. Kể từ lần tiên đoán thành công lần trước, Chung Dương Thu cứ thích trêu Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn, nghiễm nhiên xem hai người là nam nữ chính trong phim tình cảm: “Từ lúc nào mà quan hệ giữa cậu và giáo sư Phó lại tốt như vậy… Theo đuổi được nhanh thế hả?”

“Nói nhảm cái gì đó?” Trì Chiếu phì cười, thật sự không biết tại sao hắn có thể liên tưởng phong phú như vậy, “Tôi chỉ giúp ngài ấy đưa văn kiện từ chỗ chủ nhiệm Trâu thôi, đây là loại quan hệ tốt cỡ nào chứ?”

“Ai mà biết được…” Chung Dương Thu lắc đầu ra vẻ bí mật, ngón trỏ dựng lên lắc lư trước mặt: “Đừng nhìn giáo sư Phó vẻ ngoài ôn hoà, thực chất bên trong lạnh thấu xương, làm sao ngài ấy có thể làm phiền người khác đưa đồ cho được chứ?”

Trì Chiếu thuận theo lời hắn: “Nói như vậy thì tôi rất đặc biệt ha?”

Chung Dương Thu ngửa đầu: “Chính xác, Tiểu Trì nhà chúng ta thật có tiền đồ, chúc hai người các cậu lập tức kết hôn!”

“Được rồi được rồi, cậu lại nói quá, chuyện còn chưa vào đâu đâu.” Trì Chiếu bật cười, đụng vào bả vai của Chung Dương Thu.

Biết Chung Dương Thu chỉ đang nói đùa nên Trì Chiếu cũng hàn huyên với hắn một lúc. Thật ra cả hai chỉ đang trêu chọc nhau, cậu thật sự không nghĩ mình có chỗ nào đặc biệt với Phó Nam Ngạn, cùng lắm là dạo gần đây tần suất xuất hiện trước mặt anh hơi nhiều, khiến cho anh có ấn tượng một chút mà thôi.

Nhưng dù sao cũng có chút hảo cảm, nên Trì Chiếu vẫn thích tán gẫu với người khác về anh. Cậu cười nói với Chung Dương Thu một lúc lâu, bỗng trông thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi.

“Làm sao vậy?” Trì Chiếu vẫn mang nụ cười trên môi, nhất thời chưa hiểu chuyện gì xảy ra. “Sao lại làm ra vẻ mặt này?”

“Trì Chiếu.” Chung Dương Thu dè dặt kéo áo khoác của cậu: “Nhìn bên kia đi.”

Giọng nói của Chung Dương Thu đột nhiên nhỏ xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trì Chiếu, mí mắt phải của Trì Chiếu nhảy lên một cái. Lúc giương mắt, cậu bất thình lình phát hiện Phó Nam Ngạn đang chống gậy chỉ đường, đứng trước cửa phòng làm việc của Trâu An Hòa cách đó không xa, nhìn bọn họ cười nhạt.

Chắc chắn là đã nghe được cuộc đối thoại vừa nãy của hai người!

Chung Dương Thu nhìn cậu bằng ánh mắt chúc may mắn, Trì Chiếu kéo cổ áo xuống, lúng túng mà bước tới chỗ Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, ngài đến đây từ lúc nào vậy? Không phải nhờ tôi mang qua đó sao?”

“Vừa mới đến.” Phó Nam Ngạn mỉm cười, vẻ mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, “Vừa lúc tôi không có việc gì bèn qua đây… Báo cáo cậu đang cầm sao?”

“Đang ở chỗ tôi.”

Trì Chiếu ho khan một tiếng, vội vàng đưa báo cáo cho anh, “Là cái này.”

“Cảm ơn.”

Phó Nam Ngạn gật đầu rồi nhận lấy. Trì Chiếu còn hơi xấu hổ, do dự không biết có nên xin lỗi Phó Nam Ngạn hay không, còn chưa kịp mở miệng, điện thoại trong túi áo khoác của anh đột nhiên vang lên.

“Alo, chào ngài… Được, tôi biết rồi… Cho tôi ba phút.” Phó Nam Ngạn cúp điện thoại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, quay đầu về phía Trì Chiếu nói, “Tôi có chút việc nên đi trước.”

Bình thường giáo sư Phó là người ôn hòa mà điềm tĩnh, lúc có việc thì càng trở nên quyết đoán, anh cầm tờ báo cáo từ tay Trì Chiếu, một tay cầm gậy chỉ đường nhanh chóng rời đi, bước chân ổn định không chút nào giống như một người khiếm thị.

“Tạm biệt giáo sư Phó!”

Trì Chiếu không kịp nói lời gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng lưng của anh đi xa.



Sau khi trở về từ văn phòng của Trâu An Hòa, Trì Chiếu làm gì cũng cảm thấy bứt rứt, cậu cứ mãi băn khoăn về chuyện bị Phó Nam Ngạn bắt gặp trong khi trò chuyện với Chung Dương Thu.

Thực ra cậu và Chung Dương Thu cũng chưa nói điều gì quá đáng, có hơi đi xa đã bị cậu ngăn lại, nhưng bị Phó Nam Ngạn nghe thấy như vậy vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Giáo sư Phó quá tốt, không giải thích gì với anh khiến cậu cảm thấy chưa đủ tôn trọng.

Nơi Trì Chiếu ngồi ngốc là một căn phòng trống, chỉ có vài thực tập sinh, tất cả mọi người đều đang vùi đầu viết bệnh án hoặc đọc sách. Căn phòng rất yên tĩnh, nhưng trong lòng Trì Chiếu lại rối bời, cậu mở bệnh án ra viết vài trang, viết được một câu thì mắc hai lỗi chính tả. Trì Chiếu bất lực thở dài, xé bỏ trang giấy ấy, dứt khoát không viết nữa. Viết bệnh án là một việc làm cần sự nghiêm túc, mỗi một chỗ sai muốn sửa đều phải ký tên và ghi rõ thời gian, một trang giấy mà xuất hiện ba lỗi sai trở lên như vậy thì phải viết lại, không thể cứ qua loa cho xong.

Không được, Trì Chiếu nghĩ, cậu nhất định phải xin lỗi giáo sư Phó.

Dù cho giáo sư Phó không nghe thấy gì thì việc bàn tán sau lưng người khác cũng là chuyện không nên.

Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng của Trì Chiếu mới dần ổn định lại, cậu bước ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo, chậm rãi viết cho xong những bệnh án còn lại.

Thoáng cái đã đến bảy giờ tối, tính toán thời gian hoàn tất công việc của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu giao hồ sơ bệnh án đã hoàn thành cho Trâu An Hòa xem lại, rồi đến trước cổng bệnh viện mua hai bát cháo.

Lúc bận rộn bác sĩ luôn không quan tâ m đến việc ăn uống, Trì Chiếu hiểu rõ điều đó, thật ra cậu mua cháo cũng không mang theo ý đồ gì, chỉ là trong tiềm thức muốn làm cho giáo sư Phó thoải mái hơn.

Trì Chiếu đến khoa Tâm lý với hai chén cháo trên tay, cửa phòng làm việc của Phó Nam Ngạn đang khép hờ, Trì Chiếu do dự đứng trước cửa một lúc rồi mới đẩy ra, Phó Nam Ngạn đang ngồi trong đó, không cho cậu có cơ hội chần chừ nữa.

“Giáo sư Phó.” Trì Chiếu trầm giọng gọi một tiếng.

Phó Nam Ngạn ngẩng đầu đáp lại, đặt quyển sách trên tay xuống: “Trì Chiếu? Sao cậu lại tới đây?”

“Thật xin lỗi giáo sư.” Trì Chiếu bước tới trước mặt Phó Nam Ngạn cúi đầu, đặt hai bát cháo lên bàn, “Tôi đến để nói lời xin lỗi với ngài.”

Phó Nam Ngạn hơi nhíu mày: “Xin lỗi?”

“Vâng, lúc gặp ngài trưa nay.” Trì Chiếu trầm giọng, “Tôi và bạn nói chuyện không có chừng mực, nói tôi với ngài…”

Cụ thể như thế nào Trì Chiếu không nói thẳng, cũng không muốn thuật lại nó, cậu bỏ qua mấy lời nói kia và tiếp tục: “Chúng tôi chỉ nói đùa thôi, hy vọng ngài đừng để ý.”

Trì Chiếu rất hiếm khi căng thẳng như vậy, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Phó Nam Ngạn, thật sự sợ mình khiến anh không vui. Một giây, hai giây, trái tim của Trì Chiếu muốn nhảy lên cổ họng rồi, mà Phó Nam Ngạn chỉ khẽ gật đầu nói: “Không sao.”

Vẻ mặt của anh lạnh nhạt, giọng nói cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Chỉ… như vậy thôi?

Trái tim đang treo lơ lửng của Trì Chiếu không hề rơi xuống, ngược lại càng thêm lo sợ.

Vốn dĩ cậu yêu nhất nét mặt hờ hững của Phó Nam Ngạn, nhưng giờ phút này lại vô cùng căng thẳng vì nét mặt ấy. Giáo sư Phó đáp lại quá mức lạnh nhạt, khiến người ta nhìn không ra cũng không đoán được ý đồ, là thật sự không tức giận, hay đã không muốn nói chuyện với cậu nữa rồi.

“Thật ạ?” Rốt cuộc, Trì Chiếu vẫn hỏi.

Đầu óc rối bời, chỉ nghĩ thôi cũng không thể giải quyết được gì, Trì Chiếu cuộn tròn ngón tay chạm vào bát cháo hãy còn ấm, cậu đặt bát cháo vào tay Phó Nam Ngạn, vội vàng nói: “Vậy ngài ăn chút cháo đi, đây là cháo tôi mua để xin lỗi với ngài.”

Đầu ngón tay của Phó Nam Ngạn bỗng dưng nhúc nhích, Trì Chiếu sợ anh từ chối, bèn luống cuống tay chân tiếp tục đẩy về phía trước, ngón tay cọ lên mu bàn tay của anh. Cảm xúc ấm ấp thoáng qua, Phó Nam Ngạn khẽ nở nụ cười.

“Thật sự không tức giận.” Anh nói, “Đừng căng thẳng.”

Phó Nam Ngạn quả thật là có nghe được chút chuyện giữa Trì Chiếu và Chung Dương Thu nói buổi sáng, nhưng anh cũng không để ý lắm.

Đang trong thời kỳ tuổi trẻ, bạn bè đùa giỡn với nhau là chuyện quá đỗi bình thường. Phó Nam Ngạn dạy thay ở học viện Y cũng thường nghe học sinh trêu đùa với nhau như vậy. Lấy tài liệu xong rồi anh cũng nhanh chóng quên mất, căn bản không hề nghĩ rằng Trì Chiếu sẽ đến tận nơi xin lỗi, thận trọng như vậy, như là sợ anh không vui.

Giống như… một chú cún bông vụng về đang cố gắng làm hài lòng con người vậy.

Không biết tại sao, trong đầu Phó Nam Ngạn lại bật ra cái so sánh kỳ diệu này.

“Giáo sư, ngài cười rồi!” Trì Chiếu kinh ngạc mở to hai mắt, lại xấu hổ mà gãi đầu. “Thật sự là không tức giận với tôi ư?”

“Ừm, không tức giận.” Phó Nam Ngạn nói, “Việc nhỏ mà thôi.”

“Tốt quá rồi.” Trì Chiếu cũng cười, vội vội vàng vàng nói: “Vậy ngài ăn chút cháo nhé, tôi vừa mua còn nóng hổi đấy!”

Cháo quả thực rất ấm, ấm áp đến nỗi cả lòng bàn tay đều nóng lên, Phó Nam Ngạn vô thức hơi cong khoé môi: “Được.”