Chương 102

*Hoạt Lôi Phong (sống như Lôi Phong): Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Nếu không phải công việc của cô là cơ mật. Giản Linh cảm thấy mình sắp thấy tin tức trên báo rồi.

Giản Linh ở trong phòng bệnh đơn của bệnh viện, hưởng thụ tròn năm ngày đãi ngộ tai nạn lao động.

Ngoài La Bảo Thắng đến cảm ơn và xin lỗi ra, người thân và bạn bè cũng đến thăm hỏi.

Đầu tiên là người nhà họ Giản, sau đó là người nhà họ Âu, sự quan tâm của người lớn bao giờ cũng được thể hiện trực quan trong món ăn.

Giản Linh chán nản nhìn bát canh trước mặt, cô thở dài, thốt lên: “Người biết, thì cũng coi như tôi bị tai nạn lao động, người không biết… Còn tưởng rằng tôi đang ở cữ.”

Âu Tuấn nghe cô nói thế thì chấn động cả người… May mà những nước canh bổ dưỡng này đã nhanh chóng có nguồn tiêu thụ.

Bởi vì ngày mai là ngày người của bộ đội đặc thù sẽ đến thăm bệnh.

Vẫn là đồng liêu của mình đáng tin cậy nhất! Đám đồng liêu của bộ đội đặc thù vừa đến, việc đầu tiên làm là tỉ mỉ bố trí phòng bệnh cho Giản Linh một lượt.

Lục Phi ngậm thìa, uống canh bổ trong bát, có dáng vẻ nheo mắt rất hưởng thụ, khiến cho Giản Linh lộ ra ánh mắt thương yêu trẻ chậm phát triển.

Sau đó cô đẩy hai thùng canh đến trước mặt Lục Phi: “Uống từ từ thôi, đều là của anh.”

Lục Phi ôm hai thùng canh, nở nụ cười thỏa mãn.

Sau khi Giang Dương Minh đã sắp xếp xong phòng bệnh, anh ta đi đến, đẩy gọng kính trước mũi: “Đội trưởng Giản, đã sắp xếp xong rồi.”

Giản Linh thở dài một hơi: “Vậy thì tốt, các anh không biết mấy ngày nay ở trong bệnh viện tôi đã nhìn thấy bao nhiêu thứ chướng mắt, không thể cứ nhắm một mắt, mở một mắt mãi được, người khác đều tưởng rằng tôi là người bệnh bị liệt thần kinh mặt gì đó rồi…”

Đã có Giang Dương Minh bố trí phòng bệnh, mặc dù con mắt trái đó của cô có thể linh hoạt quan sát vẫn có thể nhìn thấy một số thứ trong bệnh viện.

Nhưng ít nhất khi cô ở trong phòng bệnh này, là một chốn bồng lai. Khi ở đây, tầm nhìn của cô rất trong sạch.

Giang Dương Minh thấp giọng nói: “Cũng không nghĩ rằng cô sẽ nằm viện, buổi tối hôm đó Nick đã tới đây rồi, chúng tôi tưởng rằng cô không sao.”

Mọi người đều biết rõ năng lực chữa trị của Nick.

Giản Linh cắn quả táo, gật đầu nói không rõ: “Quả thực là tôi không sao, còn không phải là cái tên Âu Tuấn bắt tôi nằm viện, nói là nên hưởng thụ đãi ngộ tai nạn lao động…”

Lệ Cẩm Hà không kiềm được hỏi Giản Linh: “Sao lại không nhìn thấy thiếu tá Âu kia?”

“Anh ấy về nhà lấy quần áo để thay, cho tôi rồi.”

Giản Linh khua tay nói, rồi tiếp tục nhai táo.

Mắt Lục Phi sáng lên: “Sống chung rồi ư?!”

“Khụ… khụ khụ!”

Suýt chút nữa là Giản Linh bị nghẹn chết, cô ho đến mức mặt đỏ bừng lên, vội vàng nói: “Nói… Nói năng lung tung cái gì đấy!”

Dáng vẻ của Lục Phi giống như là tìm ra được đại lục mới vậy, anh ta vội vàng chỉ huy Giang Dương Minh: “Đội trưởng Giản rất kỳ lạ! Chắc chắn là đang che giấu việc gì đó! Dương Minh, mê hoặc cô ấy! Mau mê hoặc cô ấy!”