Chương 111

Trong mắt những người khác lóe lên sự hóng hớt, bọn họ đều không nói gì và chờ Âu Tuấn trả lời.

Dù sao, người đàn ông này đã sống chung với đội trưởng Giản, rốt cuộc đã phát triển đến bước nào? Một, hai, ba, hay là đã đánh hết?

Nhưng, im lặng, chỉ có sự im lặng.

Âu Tuấn đứng đó không nói một lời, vẫn duy trì tầm mắt nhìn Giang Dương Minh như trước.

Lại không có bất kỳ âm tiết nào phát ra từ trong miệng anh, một lát sau, anh hơi mở miệng, tất cả mọi người cho rằng anh muốn đưa ra đáp án, không tự chủ được nín thở.

Lại chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Âu Tuấn nhẹ nhàng chớp chớp, lạnh nhạt nói: “Tôi dựa vào cái gì phải nói cho anh biết? “

Anh thản nhiên nhìn Giang Dương Minh trước mắt: “Nghe nói bộ phận đặc thù đều là người có tài năng đặc biệt, quả thật không sai, năng lực của anh là gì? Thôi miên à? Tỉnh lại đi, không có ích gì đối với tôi đâu.”

Giang Dương Minh ngạc nhiên nhìn Âu Tuấn.

Tần Đường Hạ lẩm bẩm một câu: “Làm sao có thể chứ?”

Lục Phi vẻ mặt khiếp sợ, Lệ Cẩm Hà ở một bên vuốt cằm nói: “Không hổ là người đàn ông của đội trưởng Giản, quả thật là có kỹ năng.”

Năng lực khống chế tâm trí của Giang Dương Minh, nếu đột nhiên phát huy, ngay cả Giản Linh cũng sẽ trúng chiêu trong thời gian ngắn.

Người đàn ông này rốt cuộc chịu đựng được như thế nào?

“Anh là… Làm điều đó như thế nào?”

Giang Dương Minh ngạc nhiên hỏi một câu.

“Làm cái gì?”

Giản Linh thay quần áo xong từ phòng tắm đi ra, trông vô cùng thoải mái, vừa đi vừa nhảy nhót, ra đến nơi thì nghe thấy những lời của Giang Dương Minh nên ngạc nhiên hỏi.

Nhìn thấy Âu Tuấn đã vào phòng bệnh, Giản Linh nháy mắt mấy cái: “Sao thế, anh đang chơi gì vậy? Tại sao bầu không khí lại nghiêm trọng như thế này?”

Tần Đường Hạ vội vàng đi đến bên cạnh Giản Linh, thấp giọng kinh ngạc nói: “Đội trưởng Giản, thật bất ngờ là không có tác dụng!”

“Cái gì?”

Tần Đường Hạ: “Thôi miên kiểm soát tâm trí, vô dụng đối với thiếu tá Âu!”

Giản Linh vô lo vô nghĩ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ha ha, nhìn về phía Giang Dương Minh: “Không nghĩ tới đúng không? Đá vào tấm sắt phải không? Xem sau này anh còn dùng năng lực tính kế người khác như nào, hứ!”

Giang Dương Minh không nói nên lời, anh ta đảo mắt nhìn Giản Linh, sau khi trầm mặc vài giây thì nói một câu: “Đội trưởng Giản, đây không phải là trọng điểm.”

Trọng điểm là năng lực khống chế tâm linh của anh ta trên cơ bản là không khác biệt, nhất là dưới tình huống đối phương không hề phòng bị, cho dù là Giản Linh có tài năng trời phú như vậy, cũng sẽ trúng chiêu.

Giản Linh phản ứng lại điều này, cô như bừng tỉnh thu lại ý cười, nhìn về phía Âu Tuấn: “Đúng vậy, sao anh làm được vậy?”

Đôi mắt xinh đẹp của Âu Tuấn chớp chớp, nhìn về phía Giản Linh, đuôi lông mày nhướng lên với thái độ không đứng đắn, lưu manh đẹp trai nói ra ba chữ: “Cô đoán xem?”

Ngữ điệu hơi khiêu khích, thanh âm lộ ra sức quyến rũ mê người.

Còn không đợi Giản Linh nói chuyện, băng đảng tấu hài của bộ phận đặc thù lúc này đã ồn ào.