Chương 118

Kết quả sau khi Giản Anh cho người đưa những món ăn mà cô thích như cua hoàng đế, thịt thỏ khô xào ớt cay và nhím biển hấp trứng. Giản Linh lập tức hoàn toàn quên hết chuyện lúc trước muốn cắn chết Giản Anh.

Cùng chung mối thù gì đó cũng quên sạch hoàn toàn, một bữa ăn có thể nói là chủ khách đều vô cùng vui vẻ.

Trước mắt, những người hay sinh sự của bộ đặc thù đã cơm no rượu say, nghĩ Âu Tuấn đã sắp vào nhận chức ở bộ đặc thù, thế nên cũng dũng cảm xúi giục Giản Linh tổ chức xây dựng đội ngũ.

Giản Linh ăn no nên tâm trạng rất tốt, hơn nữa quả thật cũng cảm thấy Âu Tuấn đến bộ đặc thù đáng để mọi người chúc mừng.

Thế nên cô dựa vào ghế nghiêng đầu nheo mắt hỏi: “Mọi người muốn đi đâu xây dựng đoàn đội? Khách sạn suối nước nóng?”

“Lần trước là đi khách sạn suối nước nóng phải không? Bây giờ thời tiết nóng nực, ngâm nước nóng cũng không thú vị…”

Lục Phi chê bai một câu.

Giản Anh nghe thấy mọi người muốn tổ chức xây dựng đoàn đội thì đề nghị: “Vậy thì đi đến khu du lịch nông thôn ở ngoại ô Yến Nam đi, có núi có nước, rất mát mẻ vừa có thể ăn thức ăn nhà nông, vừa có thể câu cá, nấu nướng hoặc là cắm trại gì gì đó.

Người của bộ đặc thù có vụ án thì làm việc, không có thì thường xuyên ở trong biệt thự. Nên đương nhiên sẽ rất hứng thú với những thú vui của nhà nông như câu cá, nấu nướng, cắm trại này.

“Cái này rất tốt cái này rất tốt, cắm trại… Nghe có vẻ như rất là thú vị.”

Lục Phi nói rồi nhìn Giang Dương Minh: “Đưa kính viễn vọng của anh với, còn có thể chụp bầu trời sao.”

Đôi mắt hơi nheo lại của Giản Linh mở tròn ra: “Cắm trại? Tha cho tôi đi! Hộ khẩu của tôi ở thành phố.”

Giản Anh liếc cô một cái: “Em sống ở trong núi mấy năm đấy.”

Nói rồi Giản Anh cắn mạnh bốn chữ “hộ, khẩu, thành, phố”

Giản Linh vò đầu: “Haiz, không phải là đã sống đủ những ngày như vậy rồi sao, có gì thú vị chứ?”

Cô vừa nói vừa lẩm bẩm: “Hơn nữa mới bị Âu Nhị đưa đi huấn luyện vũ trang gì đó, cho nên trước mắt em đang ở trong giai đoạn kháng cự chuyện sinh tồn dã ngoại.”

Âu Tuấn đưa mắt nhìn cô, thấp giọng nói với Giản Anh: “Tôi thấy Giản Linh có một loại bản lĩnh có thể thoải mái nói lý luận ngụy biện thành lý lẽ hùng hồn, đổ tội cho người khác cũng không chê vào đâu được.”

Giản Anh vỗ vai Âu Tuấn, liên tục gật đầu tán thưởng: “Ôi trời Âu Tuấn cậu cũng thật tinh mắt biết anh hùng!”

Giản Linh nhìn ra hai người đang chụm lại nói xấu cô thì bĩu môi, không vui nói: “Được, vậy thì đi cắm trại, có chuyện gì to tát chứ…”

Sau đó người của bộ đặc thù cũng theo trêu chọc cô.

Lục Phi: “Đội trưởng Giản, ngữ khí thỏa hiệp không cam lòng này của cô…”

Lệ Cẩm Hà cũng cười ha hả tiếp lời: “Được rồi! Cay vừa!… Hơi cay! Uyên ương mà! Uyên ương thì uyên ương thôi!”

Giản Linh nhìn bọn họ, đưa tay ôm ngực: “Lòng lạnh quá, nuôi một đám sói mắt trắng.”