Trên chân giá gỗ cao là lọ hoa sứ trắng do bà nội Doãn trồng, bên trong là hoa lan và trầu bà.

Sô pha trong phòng khách được làm gỗ được thiết kế theo kiểu ghế ngồi giả thành giường, giữa giường được trang trí bàn cờ vuông.

Phía trước có một bàn trà gỗ đỏ, ở trên bày mấy ấm trà màu tím cát tường và bộ chén trà cùng bộ.

Âu Tuấn vẫn ôm bà nội đến sô pha rồi mới thả bà ngồi xuống.

“Ông nội đâu bà?”

Âu Tuấn hỏi.

“Tao ở đây!”
Một giọng nói khàn khàn từ một bên phòng truyền tới.

Từ trong phòng, một ông lão thân thể cứng rắn bước ra, ông ấy khoác lên mình bộ áo dài truyền thống dành cho nam, tuy tuổi đã già nhưng sống lưng vẫn hiên ngang thẳng tắp, không có chút biểu hiện của sự lão hóa một chút nào.

Vừa ra tới nơi liền nói: “Đỗ Khang đâu? Mau đem gậy tới đây cho ông!”
Âu Tuấn khẽ thở dài: “Đỗ Khang còn đang làm việc mà ông.


Giản Linh nghe ông nội nói những lời này, nhưng thật ra rất vui vẻ.

Cô tinh ý, nhìn thấy một cây gậy được để bên cạnh tủ ngay cửa ra vào, dài tầm hơn một mét, xem xét màu sắc gỗ nhìn qua hẳn là loại gỗ lâu năm.

Giản Linh nhanh chân lách người qua để lấy gậy cho ông Âu, cầm lấy gậy rồi đứng trước mặt ông, đôi tay dâng lên: “Ông nội Âu, là cái này đúng không?”
Con ngươi Âu Tuấn bỗng dưng trợn to: “Giản Linh, cô…!”
Ông Âu đón lấy cây gậy, mỉm cười nhìn Giản Linh: “Nghe nói lão Giản bảo rằng cháu gái thứ năm nhà bọn họ từ nhỏ đã vô cùng tinh nghịch, không ngờ lại đúng như vậy.


Xem ra trông cháu rất hoạt bát….


Giản Linh có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Ông nội Âu, đừng nói như vậy, cháu cũng chỉ muốn hoàn thành chỉ thị của thủ trưởng mà thôi…”
Âu Xa Phương: “Không chỉ có tinh nghịch mà còn cãi bần.

Khó trách một ngày nào đó các cháu nhìn trúng nhau, cháu đi theo tên nhóc thối tha kia rồi nắm tay chạy trốn cùng nhau cho xem.


Ông Âu vừa nói, vừa cầm gậy nhẹ nhàng gõ vào bàn tay cô.

Giãn Linh nghe Âu lão gia đề ra chuyện như vậy, cô bất động một lúc sau đó lui một bước, nghiêm túc nói: “Ông nội Âu, đây là gậy chuyên để xử Âu Tuấn, ông không thể áp dụng lên người cháu được.


Âu Xa Phương nghe cô nói những lời này, nhìn cô nghiêm túc, lại vui vẻ: “Hầy, cái con bé này cũng thật là, nghịch ngợm quá!”
Âu Xa Phương nhìn thoáng qua cây gậy trong tay mình, nhướng mày, nói với Giản Linh: “Cháu gái, chỉ cần cháu gả cho thằng Tuấn, quyền lợi của cây gậy này sẽ giao lại cho cháu, thấy thế nào? Cây gậy này cũng hơi cũ rồi, nhưng lại vô cùng tiện tay.



Giản Linh nghe ông nội nói vậy, liền hùa theo mà cười nói: “Ông nội Âu, ông không thể dùng điều kiện tốt như vậy để dụ cháu đâu đó…”
Âu Tuấn ở phía sau nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cô năm họ Giản, có phải cô đã quên tới đây để nói chuyện đại sự rồi sao?
Giản Linh đương nhiên không quên, vì vậy trêu ghẹo ông Âu vài câu xong thì nghiêm mặt nói: “Ông nội Âu à, hôm này cháu tới đây chủ yếu là có chuyện muốn nói với ông.


Âu Xa Phương nhìn cô liếc mắt một cái: “Tới đây cầu xin giúp Âu Tuấn à? Hai người các cháu không phải là không thành sao, lý do gì phải giúp nó cầu xin?”
“Việc nào ra việc đó.

Hơn nữa dù sao cũng không phải vì chuyện này, cháu cũng nên sớm tới nhà bàn chuyện với ông cùng bà nội Doãn, chỉ là thời gian trước ở nước ngoài, nên không có cơ hội.


Giản Linh cân não xoay chuyển, có lẽ là do tiếp xúc với ông bà nhà mình nhiều năm mà luyện được khả năng lươn lẹo, hoa ngôn xảo ngữ là cùng một dạng.

.