Trong lòng mới nghĩ đến thế, tiếng quát mắng của mẹ ruột ở đầu bên kia đã được khuếch đại lần nữa, âm thanh bùng nổ trong khoang xe: “Giản Linh! Sao con không nói gì đi! Con dám chạy thì phải dám trả lời nha!”
Giọng nói này nghe thế nào cũng có cảm giác hơi quen thuộc.

Nhất thời Giản Linh không thể nhớ ra được mình đã nghe thấy ở đâu, nhưng bản năng mách bảo cô đừng suy nghĩ về nó nữa…
“Bây giờ con nhanh chóng trở về cho mẹ!” Bà Dương Tâm Lan ra lệnh.
Giản Linh nói: “Con phải đến đơn vị.”

“Cái công việc rách nát kia của con nữa! Tốt nhất là từ chức sớm đi!”
“Không thể nào.” Giản Linh mỉm cười, “Nhân dân làm sao sống thiếu con được? Được rồi, được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, không phải người bên kia cũng bỏ chạy sao? Cũng may là con không đến, nếu không thì mất mặt lắm.”
Nghe đến đây, bà Dương Tâm Lan im lặng rồi thở dài trầm mặc một lúc, nghe thấy giọng nói của mẹ Âu Tuấn cũng xa dần, chắc là bà Dương Tâm Lan đã đi ra chỗ khác.
Sau đó mới tiếp tục nói với Giản Linh: “Haiz, đứa trẻ kia cũng vậy… Không hiểu chuyện gì cả.

Nó cũng không tin.

Nhưng kia là số mệnh rồi, con không biết đâu, nhà họ Âu bọn họ bao đời nay đều phục vụ trong quân đội, đại khái là sát khí nặng quá không tích đức được, người lớn không làm sao, nhưng toàn bộ đều đổ lên đầu đứa trẻ kia hết rồi.”
Giản Linh không biết điều này, tuy nói là hai nhà có giao tình mấy đời nay, nhưng trong trí nhớ của cô, hình như chưa từng gặp Âu Tuấn bao giờ.

Nhưng lúc trước từng nhìn thấy dáng vẻ bị mây đen phủ trên đầu của anh nên Giản Linh biết mẹ không nói dối.
Dương Tâm Lan tiếp tục nói: “Sát nhập mệnh, khi mẹ thằng bé mang thai nó, còn suýt nữa không giữ được.


Lúc sinh ra còn bị khó sinh, khó khăn lắm mới giữ được.

Từ nhỏ số mệnh đã tính là phải chết rồi.

Đến bây giờ sức khỏe vẫn không tốt, được bố thằng bé đưa vào nuôi trong quân doanh, dù sao thì ở trong đó cũng nhiều chính khí, trấn áp được đôi chút, nhưng ở tuổi 30 thằng bé sẽ gặp phải đại hạn, hai nhà giao tình mấy đời nay, nói đi nói lại cũng không thể mặc kệ được…”
Giản Linh im lặng vài giây rồi nói: “Mẹ, con biết thể chất của con rất đặc biệt, nhưng con cũng không có khả năng thay đổi số phận đâu.”
“Ít ra cũng có thể trấn áp được.” Dương Tâm Lan nói: “Từ nhỏ sức khỏe nó đã không tốt, lớn lên trong doanh trại.

Còn con được mẹ để cậu đưa lên núi nơi có nhiều linh khí để nuôi lớn, hai đứa cũng không có dịp gặp mặt bồi đắp tình cảm.

Thật ra hai đứa từ nhỏ đã có hôn ước do hai nhà định ra rồi, mà nhà họ Âu cũng giúp nhà chúng ta rất nhiều…”
Giản Linh không khỏi bật cười, những người như Âu Tuấn không tin vào những chuyện quái gở này có lẽ sẽ cảm thấy không có chuyện gì.

Nhưng vì thể chất đặc biệt của Giản Linh, từ nhỏ cô gặp phải rất nhiều chuyện như này, nên cô biết rất rõ, nếu lần tới sát nhập mệnh mà Âu Tuấn còn mặc kệ thì sẽ thật sự phải chết đấy.
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đó lại càng thấy đáng tiếc.
Giản Linh cười khổ: “Anh ta không tin vào chuyện này thì có nói gì cũng vô dụng.

Hơn nữa, không phải hai năm nữa anh ta mới đến tuổi ba mươi sao? Cùng lắm thì đến lúc đó, con sẽ cân nhắc chịu ấm ức một chút vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.”
Bà Dương Tâm Lan lại ở đầu dây bên kia lại quát lên: “Con mà còn ấm ức cái nỗi gì? Con nhìn con xem có khác gì thằng đàn ông không? Có người chịu lấy con mới là xây được tháp ấy! Người ta còn đẹp trai ngời ngời thế kia, con ấm ức chỗ nào?
Nghe vậy Giản Linh cúi đầu cười, lại nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú kia.
Hình như mẹ cô nói cũng đúng.
“Thôi con không nói chuyện với mẹ nữa, con đến đơn vị rồi.” Giản Linh nói một câu rồi cúp máy, cuối cùng cũng kết thúc màn oanh tạc lỗ tai kinh khủng của mẹ..