Chương 70

Sau khi đưa phương thức liên lạc, cô đưa điện thoại lại cho Từ Mộ Hành.

Vừa dời tầm mắt cô lập tức nhìn thấy Âu Tuấn đang dựa vào cạnh cửa, đầu đội mũ giáp tác chiến màu đen, nhẹ nhàng chống cạnh khung cửa.

Vốn dĩ bộ đồ đặc cảnh mặc vào đã rất tuấn tú, nhưng khi được khoác lên người Âu Tuấn lại khiến khí thế của anh càng thêm phấn chấn oai hùng.

Giản Linh nhìn đến nỗi không chớp mắt, chỉ cảm thấy mắt mình được bồi bổ.

Nhưng trong nháy mắt cô cũng hiểu rõ vì sao tốc độ thay đồ của anh lại chậm hơn so với dự kiến của mình, bởi vì… “Sao tự nhiên anh lại thay toàn bộ trang phục vậy?”

Giản Linh kinh ngạc hỏi.

Tất nhiên muốn thay đổi toàn bộ đồng phục tác chiến phải tốn nhiều thời gian hơn so với đồng phục huấn luyện mà Giản Linh thay.

Lúc này Âu Tuấn mới đi tới, rũ mắt nhìn cô trong bộ đồng phục huấn luyện, cười nhẹ nói: “Giản Linh, trạng thái tinh thần của cô đi xuống rồi?”

Giản Linh chẹp miệng: “Thay toàn bộ trang phục này rất mệt, anh có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy?”

Âu Tuấn cười, liếc nhìn cô: “Cô mà cũng được coi như hoa với ngọc?”

Nói xong anh ghé vào bên tai cô thấp giọng nói: “Khỉ con à, ngoan ngoãn chút đi, chúng ta cùng đi huấn luyện, tôi tới tham gia vào bộ phận của cô. Sao lại không biết giữ lời? Đội trưởng Giản cũng thật là có tiền đồ.”

Giản Linh không chú ý, nghe xong lời này, hai mắt tròn xoe: “Được, được, được, thay toàn bộ trang phục thì thay toàn bộ trang phục, tôi còn sợ anh làm không được?!”

Từ Mộ Hành đứng ở phía sau nhíu mày, dáng vẻ có chút không đồng tình, nói với Âu Tuấn: “Anh đang đùa gì vậy? Đồng phục tác chiến rất vướng víu, anh còn muốn đội trưởng Giản cùng đội với anh à?!”

Kế hoạch huấn luyện này của Từ Mộ Hành vốn dĩ là muốn nhắm vào Âu Tuấn, tốn công tốn sức biết bao nhiêu, nhưng căn bản lại không ngờ anh sẽ kéo đội trưởng Giản vào cùng một đội.

Âu Tuấn liếc nhìn anh ta: “Chuyện này không cần phiền đội trưởng Từ phải lo lắng.”

Nói xong Âu Tuấn như đang suy nghĩ gì đó, cong môi cười rồi nói: “Hình như anh quá xem thường cô ấy rồi, không chừng cô ấy còn mạnh hơn cả anh.”

Giản Linh vừa nghe lời này thì lập tức nguôi giận mỉm cười, vỗ vỗ vai Âu Tuấn: “Aida sao thiếu tá Âu có thể nói tôi là quân tử liều mình thế! Chờ tôi đi thay trang phục…”

Sau đó cô nhanh chóng rời đi.

Để lại Âu Tuấn và Từ Mộ Hành mặt đối mặt, hai người im lặng, không khí vô cùng xấu hổ.

Cũng may Nhạc Phong vừa thay trang phục xong, bước tới tìm Âu Tuấn, mở miệng chào hỏi Từ Mộ Hành: “Đội trưởng Từ.”

Từ Mộ Hành gật đầu.

Nhạc Phong quay đầu hỏi Âu Tuấn: “Vợ cậu đâu rồi?”

Nghe được lời này của Nhạc Phong, sắc mặt Từ Mộ Hành có chút cứng đờ.

Âu Tuấn cũng không quá để ý đến anh ta, nghe Nhạc Phong nói, sau đó hất cằm về phía phòng thay đồ: “Chắc là thay toàn bộ trang phục.”

Dừng một chút, Âu Tuấn không quá kiêu ngạo nói: “Còn chưa thành vợ đâu.”

“Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, xem ý đồ của hai nhà các người đi, cậu cho rằng cậu có thể chạy thoát được à?”

Nhạc Phong vỗ vai Âu Tuấn, lúc này Nhạc Phong mới ý thức được một điều, tròn xoe mắt: “Cô ấy… Thay đổi toàn bộ trang phục? Đừng nói là cậu đang trả thù con gái nhà người ta nhé?”