Nguyễn Vô Niệm kiếp trước làm võ tướng, đối với chiến mã vô cùng ưa thích, dù rằng kiếp trước chiến mã của hắn là một con ngựa Đại Lý cao to hơn nhiều so với con ngựa Bắc Hà này, thế nhưng nhìn chiến mã trước mặt Nguyễn Vô Niệm vẫn vô cùng ưa thích. Vô Niệm đưa tay lên nhẹ nhàng gãi gãi vào má ngựa.

Phì, phì!

Con ngựa thở mạnh hai tiếng biểu lộ sự thoải mái, Nguyễn Vô Niệm lại vuốt nhẹ theo bờm của nó xuống lưng, bờm dày, lông đều như lụa, mềm mại như nhung, quả thực là một con chiến mã tốt. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Từ nay ngươi tên là Phi Ảnh, được không?

Hí!

Ngựa như có linh tính lập tức hí lên một tiếng, đôi mắt long lanh tỏ vẻ thích thú, Nguyễn Vô Niệm quay sang nói với Đinh Tự.

- Mở cổng chuồng, ta muốn dẫn theo Phi Ảnh đi dạo một chút.

Phi Ảnh là Lê Bang Cơ lấy ra từ kỵ binh Cấm quân, do đó yên ngựa, bàn đạp, móng sắt đều vô cùng đầy đủ, Vô Niệm không cần phải tốn công trang bị thêm. Đinh Tự mở chuồng dắt ra cổng sau, Nguyễn Vô Niệm lập tức leo lên ngựa ra roi.

- Phi Ảnh, đi!

Phi Ảnh hí lên một tiếng lập tức phóng đi, Nguyễn Vô Niệm có kinh nghiệm cưỡi ngựa, điều khiển Phi Ảnh chạy không quá nhanh, dù sao vẫn còn bên trong kinh thành, người đi lại trên đường vẫn rất đông, nếu như cưỡi nhanh rất có thể bị tông phải người, Vô Niệm cũng không muốn gây rắc rối. Mãi đến khi qua cửa Nam hoàng thành, ra khỏi phủ Phụng Thiên, người thưa dần Nguyễn Vô Niệm mới phóng về phía Tây Nam, càng đi về phía này người càng ít, Phi Ảnh cũng phóng như bay, Nguyễn Vô Niệm cảm nhận được từng cơn gió lọt qua khe tai, cảnh vật hai bên như chạy lùi lại, vô cùng thoải mái.

- Uy, tên nhóc kia!

Bất ngờ lúc này một giọng lãnh lót vang lên từ phía sau, Vô Niệm quay đầu lại, hoá ra là một thiếu nữ mặc giao lĩnh màu lam, da hơi ngăm màu bánh mật, tóc đen xoã dài quá lưng, trên đầu còn đội một cái mũ rộng vành bằng mây để che nắng, cưỡi trên một con ngựa Đại Lý màu trắng, vóc dáng cao hơn Phi Ảnh một chút. Kỵ thuật của nàng cũng vô cùng tốt, trong chớp mắt đã chạy song song với Nguyễn Vô Niệm. Thiếu nữ nhìn Vô Niệm dường như quá nhỏ tuổi, nên không hề có chút ngại ngùng nói.

- Tên nhóc, kỵ thuật ngươi tốt như vậy có muốn đua hay không?


Nguyễn Vô Niệm lúc này mới nhìn rõ nàng, thiếu nữ nhìn chừng mười tám tuổi, dù là nước da màu bánh mật, thế nhưng ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, lúc cười lại lộ ra hàm răng đen tuyền, cả má lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh tựa như hai vì tinh tú trên bầu trời. Chỉ là Nguyễn Vô Niệm cũng không bị nhan sắc của nàng mê hoặc, hắn giờ mới chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi lông chim còn chưa mọc, nhớ mong gì nữ sắc. Hắn rất thản nhiên đáp.

- Ngươi là ai, ta không biết, ngươi đi ra đi!

Thiếu nữ lại không hề để tâm nói.

- Phía trước còn cách Quốc Tử giám không xa, chúng ta thử xem ai đến bia hạ mã xuống ngựa trước thì người đó thắng, như thế nào?

Không đợi Nguyễn Vô Niệm trả lời thiếu nữ đã ra roi thúc ngựa vọt lên trước, hoàn toàn không nói đạo nghĩa, thi thố không hề công bằng, rõ ràng là nàng gian lận. Chỉ là Nguyễn Vô Niệm cũng không để tâm đến, hắn vỗ vỗ Phi Ảnh nói.

- Phi Ảnh, người ta đã đánh đến cửa nhà rồi, cho nàng ta biết thế nào là lễ độ đi!

Hí!

Phi Ảnh cất tiếng hí vang một tiếng, sau đó lập tức phi nước đại đuổi theo. Phải nói rằng thiếu nữ kia kỵ thuật không phải dạng vừa, dù cưỡi ngựa tốc độ cao thế nhưng lại vô cùng ổn định, hai người phóng trên con đường đất trong kinh thành vừa la lớn gọi người ở hai bên đường né sát vào lề.

Ngựa của thiếu nữ cũng là loại ngựa tốt, hình thể cao ráo, ngực nở, đùi to thậm chí còn tốt hơn cả Phi Ảnh, thế nhưng dù sao đua ngựa tất cả cũng không phụ thuộc vào ngựa mà phần lớn còn dựa vào kỵ thuật. Dù Vô Niệm gặp Phi Ảnh chưa lâu, thế nhưng người ngựa dường như tâm linh tương thông, Nguyễn Vô Niệm kiếp trước còn phải đua ngựa với quân Nguyên thì thiếu nữ này sao có thể so bì với hắn về kỹ thuật được, dù rất chậm rãi, thế nhưng khoảng cách giữa hai bên dần dần bị thu hẹp lại.

Thiếu nữ nhìn thấy Vô Niệm đuổi theo gần sát cũng vô cùng sửng sốt, nàng theo cha học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, đương nhiên cũng hiểu rõ về ngựa, nếu so sánh chất lượng con ngựa Bắc Hà màu đen kia hoàn toàn không thể so với ngựa của nàng, thế nhưng thiếu niên kia lại có thể dần dần đuổi sát chứng tỏ thuật cưỡi ngựa của hắn còn cao hơn nàng một bậc.

Tính hiếu thắng nổi lên, nhìn Quốc Tử giám đã dần dần hiện ra trước mặt, thiếu nữ càng thêm ra roi thúc ngựa cố gắng để ngựa phóng đi nhanh nhất có thể. Thế nhưng dục tốc bất đạt, nhiều khi đánh con ngựa quá đau lại phản tác dụng, đường đi của con ngựa cuối cùng lại không theo một đường thẳng nữa mà có sự loạng choạng, Nguyễn Vô Niệm nhân cơ hội đó mà cùng Phi Ảnh vọt lên ngang bằng với thiếu nữ.

Ở phía Quốc Tử giám, có binh sĩ đứng gác tại bia hạ mã, bia hạ mã chẳng khác nào là một khẩu dụ của hoàng đế, bất kể là ai đi qua khu vực này cũng phải xuống ngựa, nếu không sẽ bị trị tội. Từ phía xa binh sĩ thấy nổi lên bụi mùi, nhìn kỹ lại liền thấy hai con chiến mã đang thi nhau phi nước đại xông thẳng về hướng bên này, càng ngày càng gần, tốc độ càng ngày càng nhanh không hề có ý giảm tốc độ một chút nào.

Binh sĩ làm tròn chức trách hô lớn.



- Dừng lại, phía trước là Quốc Tử giám, lập tức dừng ngựa lại!

Thế nhưng hai con ngựa không hề có ý định dừng lại vẫn không ngừng lao đến, Nguyễn Vô Niệm quay sang thiếu nữ nói.

- Phía trước đã là bia hạ mã rồi, nếu không dừng lại sẽ bị trách phạt mất.

Thế nhưng thiếu nữ không hề đáp lời, khoảng cách đến bia hạ mã cũng chỉ còn có hai mươi mét, Nguyễn Vô Niệm cắn răng bắt đầu giảm tốc độ của Phi Ảnh trở lại, hắn chỉ vừa mới được phong bá tước, hắn không muốn chuốc lấy phiền phức. Thiếu nữ nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm giảm tốc độ cũng lập tức điều khiển ngựa dừng lại. Thế nhưng khoảng cách của nàng đến bia hạ mã quá gần, buộc phải phanh gấp, dù sao bản thân nàng cũng không muốn bị phạt. Kết quả con ngựa ngã ra sõng soài ra đất, còn thiếu nữ thì bay hẳn về phía trước lơ lửng trên không trung, sau đó liền bị lực hút của hành tinh kéo xuống.

Nguyễn Vô Niệm vừa nhìn thấy vậy lập tức phi thân nhảy xuống ngựa... đứng bên cạnh binh sĩ nói.

- Uy, ta chưa vượt qua bia hạ mã chứ?

Rầm!

- Ui da!

Bên kia thiếu nữ ngã mạnh xuống dưới mặt đất lăn mấy vòng rên lên một tiếng đau đớn. Binh lính trợn tròn mắt, chẳng phải là lúc này nên đi hỏi thăm thử nàng có bị làm sao không sao. Nguyễn Vô Niệm vẫy vẫy tay trước mặt tỏ vẻ phiền phức nói.

- Yên tâm, nàng có võ nghệ trong người, dù ngã nặng như vậy cùng lắm là trầy da một chút thôi.

Đối với thiếu nữ Nguyễn Vô Niệm dù cảm thấy nàng khá thú vị, thế nhưng đây là nàng tự làm tự chịu, liên quan gì đến hắn đâu, huống chi hắn nhìn thiếu nữ cưỡi ngựa hạ bàn tốt vô cùng, lúc ngã xuống cũng đúng tư thế, dù nhìn vô cùng chật vật nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến xương cốt.

Thiếu nữ lúc này bò dậy phủi phủi đi bụi đất bẩn thỉu trên quần áo, nàng ánh mắt hận hận nhìn về phía Vô Niệm nói.


- Cũng không đến đỡ ta dậy một chút, thằng nhóc ngươi thực sự không có chút quân tử khí khái nào.

Nguyễn Vô Niệm không thèm nhìn nàng, lại đi đến vuốt ve con ngựa trắng còn đang nằm thở dốc nói.

- Là do ngươi không nghe lời ta giảm tốc độ từ trước, ngươi có biết dừng đột ngột như vậy rất có hại đối với ngựa không, ngựa cũng là một sinh mệnh, nó như chiến hữu, như đồng bạn của kỵ sĩ, cũng cần phải trân quý.

Thiếu nữ bị Vô Niệm nói đến nghẹn họng lại, nàng thực chất trong lòng cũng hối hận, bình thường nàng vẫn rất yêu thương ngựa của mình, thế nhưng vừa rồi chỉ vì một phút bốc đồng hiếu thắng nàng lại quên mất. Nhìn thấy con ngựa dưới sự vuốt ve của Nguyễn Vô Niệm từ từ đứng dậy, ánh mắt nàng không khỏi đánh giá Nguyễn Vô Niệm một chút, nhìn hắn chừng mười lăm tuổi, thân thể khá cường tráng, kỵ thuật lại cao siêu, toàn thân mang theo khí tức thản nhiên nhưng lại kiêu ngạo, nhìn thực sự... rất đáng ghét, thế nhưng cũng rất cuốn hút. Không hiểu vì sao càng nhìn Vô Niệm nàng cảm thấy có một tia quen thuộc ở đây.

Thiếu nữ đi đến trước mặt Vô Niệm nói.

- Vừa rồi là ta thất lễ, ở đây ta xin lỗi ngươi. Ta tên là Lê Cẩm Tú, hân hạnh được biết ngươi.

Tay không đánh kẻ đang cười, huống chi cô nương này tính cách thực sự cũng không xấu, chỉ là háo thắng một chút, đồng thời cũng vô cùng thẳng thắng, biết nhân sai xin lỗi chứ không phải là hạng nữ lưu yểu điệu phiền phức. Thực sự Nguyễn Vô Niệm rất ưa thích tính cách khẳng khái của nàng. Nguyễn Vô Niệm nắm hai tay thành quyền nói.

- Lê tiểu thư khách khí, ta tên Nguyễn Vô Niệm.

Không ngờ Cẩm Tú vừa nghe hắn xưng tên liền che miệng nói.

- Ô, hoá ra ngươi chính là ông chủ của tiệm đường nổi tiếng, La Hiên bá đấy sao?


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: