"Nhà ông Trần ở đâu?"Tần Hải Đường cất tiếng hỏi, Trang Nhị không dám không trả lời.

Anh ta vẽ vài đường trên máy tính bảng tìm được địa chỉ nhà ông Trần, sau đó liền gửi tới điện thoại của Lệ Thù.

Lúc này, hiện trường ở dưới lầu đã được Đạt Đáp xem xét xong, anh ta cũng biết rằng nhân chứng đầu tiên của vụ án chính là ông Trần, vừa định đến chỗ ông ta để tìm hiểu tình hình, anh ta đã thấy Lệ Thù đưa theo Tần Hải Đường và cô em gái bảo bối của mình lên xe rời đi nhanh như một tia chớp.

Anh ta nhanh chóng lái xe theo sau.

Nhà họ Trần.

"Trời ơi, phải làm sao đây, ông Trần, ông mau tỉnh lại đi!"Vừa bước vào sân, mọi người đã nghe tiếng một người phụ nữ gào khóc bên giường.

Nhìn thấy Tần Hải Đường và những người khác đi tới, người phụ nữ còn tưởng rằng đây là một đám người nhiều chuyện đến hóng hớt, cho nên liền vơ lấy đồ vật ném ra ngoài xua đuổi bọn họ.


"Đi đi, mau cút đi, nếu không đi thì đứng trách cây gậy của tôi không có mắt!"Lệ Thù sợ làm Tần Hải Đường bị thương liền giật lấy cây gậy.

"Các người đừng ỷ đông mà bắt nạt tôi, tôi nói cho các người biết, ông Trần nhà chúng tôi có rất nhiều anh em.

”Bà ta sợ hãi lùi từng bước một vào trong phòng.

Tần Hải Đường hạ giọng, nói nhỏ hết mức có thể: "Thím à, bọn cháu nghe nói chú Trần bị thương nên đến gửi tiền hỗ trợ và thăm chú ấy một lát, thím đừng căng thẳng như vậy.

"Sau khi nói xong, Tần Hải Đường dùng ánh mắt ra hiệu cho Lệ Thù lấy tiền ra, chứng minh những gì cô nói là thật.

Ai mà ngờ, Lệ Thù căn bản không mang theo tiền, bình thường mỗi lần ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều do trợ lý sắp xếp, bây giờ thật là xấu hổ.


Lệ Thù lúng túng xòe hai bàn tay ra, biểu thị rằng anh không mang theo tiền.

Vừa vặn tạo việc làm cho Đạt Đáp.

Anh ta vô cùng khí phách lôi ra một tấm thẻ đưa cho người phụ nữ:"Đây là 100 vạn phí tổn thất tinh thần của chú Trần.

"Tần Hải Đường lập tức giơ ngón tay cái về phía anh ta.

Người phụ nữ bán tín bán nghi cầm lấy thẻ, sự phòng bị trong lòng cũng dần dần buông xuống.

Người đời có câu ăn của chúa phải múa tối ngày (*) quả không sai mà.

(*) Nhận được lợi ích từ người khác thì thái độ với người ta cũng phải mềm mỏng hơn.

Bà ta vội vàng mời bọn họ vào nhà.

.