NGAO THỊNH và Tương Thanh mang theo tám ảnh vệ, Dã Lũng Kỳ cùng Hổ Vương dẫn theo tám thợ săn, Cả hai bên cùng đi vào bãi săn. Lúc này, trong bãi săn dậy lên một trận gió nhẹ, cuốn bụi cát và những nhánh cây khô lướt là đà trong không trung.

Đại khái nơi đây đã một thời gian dài không ai ghé đến săn bắn nên các con vật cũng không còn bén nhạy như trước. Chúng đang mải mê nhàn nhã kiếm ăn thì đột nhiên bị một tiếng gầm nhỏ đánh động.

Các động vật ăn cỏ trong rừng ngóc đầu nhìn lên đầy cảnh giác, vừa lúc tầm mắt hướng ra phía ngoài bìa rừng, thoáng thấy Tương Thanh đang cưỡi trên lưng bạch hổ.

Xuất phát từ bản năng sợ hãi vua bách thú vốn ăn sâu suốt trăm ngàn năm nay, thế nên các loài dã thú đều trở nên hoảng loạn, quay đầu bỏ chạy, lui vào tận chốn rừng sâu.

Ngao Thịnh lạnh lùng cười, nhìn thợ săn tiên phong tộc Dã Lũng bên cạnh, rồi lại lơ đãng ngó đám đại khuyển vừa bị tiếng gầm của bạch hổ làm kinh sợ. Hắn cười nhẹ, nhỏ giọng nói với Tương Thanh, “Thanh à, mười con chó săn của bọn chúng cũng không bằng một bạch hổ nhà chúng ta đâu.” Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hổ, “Cho nên, có một số người trời sinh đã được định làm kẻ vương giả......”

Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh, nhịn không được ngoảnh mặt sang một bên cười trộm.

“Sao thế?” Ngao Thịnh đương lúc bị nụ cười của Tương Thanh mê hoặc nhưng vẫn nhận ra là y đang cười mình, vội tò mò hỏi, “Ta nói không đúng à?”

Tương Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hổ, đáp lời, “Không...... Nó rất giống ngươi. Cả hai đều rất cá biệt, có thể kết bái làm huynh đệ, ngươi là Ngao Thịnh, còn nó là Ngao Ô.”

Ngao Thịnh khó hiểu, mất nửa ngày mới ngộ ra câu nói kia của Tương Thanh mang hàm ý gì. Một Tương Thanh lúc nào cũng nề nếp, nghiêm trang như thế lại có thể nói được một câu đùa, nửa khen, nửa trêu hắn.

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh cứ nhìn mình chăm chăm, nhịn không đặng giơ tay chọc vào mặt hắn, “Đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm như thế!”

Ánh mắt Ngao Thịnh đạm mạc dần, lồng ngực như trỗi lên một luồng tà hỏa. Đột nhiên hắn rất muốn gào khóc rồi thét lên.

Tương Thanh đương nhiên không biết hắn đang miên man suy nghĩ gì, chỉ thản nhiên cưỡi hổ cùng mọi người đi vào đầu rừng.

“Bắt đầu từ đây đi.” Ngao Thịnh quay sang truyền lời cho Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương, “Các ngươi đi một hướng, ta đi một hướng. Một lúc sau gặp nhau xem ai săn được nhiều hơn thì thắng.”

“Được thôi.” Dã Lũng Kỳ gật đầu một cái với Hổ Vương phía đối diện. Bọn họ chọn đi về hướng tây, Ngao Thịnh và Tương Thanh liền rẽ sang hướng đông. Mọi người tách ra tiến vào rừng.

Tám ảnh vệ vừa đi vào rừng thì đã tản ra, y theo những gì đã bàn bạc mà bám theo tám thợ săn bên kia.

“Chúng ta không đi canh chừng Dã Lũng Kỳ sao?” Tương Thanh khó hiểu hỏi trong khi Ngao Thịnh đang thích thú nhìn thỏ hoang và gà rừng bị bạch  hổ làm cho hoảng sợ, “Hai tên râu ria kia thì săn được gì chứ, chúng có thể lợi hại bằng Ngao Ô nhà chúng ta sao? Chúng ta đã lâu không đi dạo trong rừng rồi. Đừng quan tâm tới bọn họ. Chúng ta đi đường chúng ta, cứ đến phía trước mà đợi. Nếu họ thật sự bắt được rất nhiều thì hai ta sẽ nhanh đoạt lấy.”

“Ngươi là hoàng đế, đừng có mở miệng ra là nói chuyện y như thổ phỉ được không?” Bất đắc dĩ, Tương Thanh bị Ngao Thịnh kéo tay hướng đi phía trước. Khu rừng này đã nhiều năm không ai tu bổ nên cỏ dại mọc khắp nơi, cây cối lại um tùm xanh tốt, lướt mắt nhìn quanh, chỉ thấy bản thân như đang lạc vào một vùng biển xanh biêng biếc.

“Chuyện cung nữ kia đã tra ra chưa?” Tương Thanh lo lắng hỏi.

Ngao Thịnh thoáng hờn giận, ủ rũ quay đầu lại nhìn y, “Thanh à, ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi không thể đề cập tới mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt (chuyện tình yêu) gì đó sao, tội gì lại bàn về cung nữ kia.”

Tương Thanh liếc hắn một cái dài, “Có người muốn lấy mạng ngươi thế mà ngươi lại chẳng biết lo lắng gì!”

Ngao Thịnh nhún vai, “Vừa nãy Văn Đạt có nói sơ với ta, ả kia là người bên ngoài trà trộn vào, trên thân có ấn ký lạ.” Nói xong, hắn lấy phi tiêu đã được xử lí lớp độc dược kia đưa cho Tương Thanh xem.

Tương Thanh cầm lấy phi tiêu, quan sát ấn ký, khẽ nhíu mày, “Đây là long trảo hoa[1]......”

“Long trảo hoa?” Ngao Thịnh đến gần xem xét “Nhìn kỹ đúng là rất giống vuốt rồng.”

“Hoa này tượng trưng cho điềm xấu.” Tương Thanh đàm đạm buông lời.

“Điềm xấu?” Ngao Thịnh nhướn cao mày nhìn Tương Thanh, “Hoa đẹp thế mà lại tượng trưng cho điềm xấu ư?”

Tương Thanh đáp, “Hoa này rất kỳ lạ, hàng năm chỉ nở hoa vào mùa hạ, rễ cây mọc bò ra đất. Khi cây ra hoa thì không có lá, sau khi mùa hạ qua đi, hoa tàn thì lá mới dài ra.”

“Hoa nở trước khi ra lá ư?” Ngao Thịnh cảm thấy điều này vô cùng mới mẻ, “Thật thú vị a.”

“Vòng đời ngắn ngủi, sớm nở tối tàn.” Tương Thanh nhìn hoa ký kia mà xuất thần, “Hoa rực rỡ diễm lệ nhất khi vừa chớm nở.”

“A......” Ngao Thịnh khẽ nhếch miệng cười nhạt, “Hoa này nhìn vậy mà đỏng đảnh nhỉ.[2]“

“Ngươi không biết lai lịch của hoa ký này sao?” Tương Thanh có chút lo lắng.

“Không biết.” Ngao Thịnh lắc đầu, “Không phải là của một môn phái giang hồ nào đó sao?”

Tương Thanh cầm phi tiêu, cúi đầu trầm tư, miệng lẩm bẩm như nói với chính mình, “Hạ nhật thịnh khai[3] (ngày hè nở rộ)...... Hạ......”

“Thanh!” Ngao Thịnh chau mày, nhanh bắt lấy tay Tương Thanh, kéo y ôm sát vào lòng mình, cả giận nói, “Ngươi lại nghĩ lung tung gì đấy!”

Tương Thanh thu hồi phi tiêu, “Không......”

Sự đố kị trong Ngao Thịnh ồ ạt dâng cao, hờn giận nói lớn, “Ngươi ngắm hạ hoa thì nghĩ đến kẻ mang họ Hạ, thế sao khi ngươi nhìn thái dương lại không nhớ đến ta[4]!?”

Tương Thanh thoáng phân chần, giương mắt nhìn hắn, “Có liên quan gì nhau chứ?”

Ngao Thịnh nhướn một bên mày, “Tên ta cũng có một bộ chữ nhật[5]!”

Tương Thanh dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói thầm, “Tiểu Hoàng nói bộ chữ nhật trong tên ngươi nghĩa là biển[6]......”

Ngao Thịnh nhất thời nổi cáu, cúi xuống hôn lên môi Tương Thanh. Y giật mình mà đẩy mặt hắn ra, “Nơi này chẳng có ai cả. Ngươi còn làm xằng như thế thì đừng trách sao ta không khách khí với ngươi!”

Ngao Thịnh càng thêm tức giận, “Ngươi không cho ta hôn một chút thì ta không hả được cơn giận này đâu. Ta mà cứ như thế này trở về thì nhất định sẽ hạ lệnh cấm người trong thiên hạ không ai được mang họ Hạ hết!”

“Ngươi......” Tương Thanh chẳng biết tên này đang nghĩ gì trong đầu, lúc nào cũng nói toàn những lời không liên quan gì nhau.

“Đừng náo loạn nữa.” Tương Thanh bất đắc dĩ đẩy hắn ra, thấp giọng ủi an, “Ta chỉ đang lo lắng cho ngươi thôi. Việc này nên điều tra rõ ràng thì sẽ tốt hơn.”

Ngao Thịnh nghe thấy Tương Thanh bảo là đang lo lắng cho mình nên mới có thể nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn thấy hối hận năm đó chỉ vì sợ Tương Thanh đau lòng nên mới không nhổ cỏ tận gốc. Bây giờ ngẫm lại thì mới thấy mình dại.

“Hoàng cung canh phòng sao lại có thể không nghiêm ngặt vậy......” Tương Thanh lắc đầu, “Để người khác có thể dễ dàng lẻn vào.”

“Người ngoài không có khả năng trà trộn vào được.” Ngao Thịnh chau mày, “Nếu không có người bên trong tiếp ứng thì sẽ không biết được đâu là kim loan điện, đâu là tẩm cung!”

“Cũng đúng!” Tương Thanh gật đầu tán đồng, “Theo ngươi, là có người trong triều làm nội ứng, cố tình đưa thích khách vào cung ư?”

“Đại khái là vậy......” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, “Nhưng dù sao thì hiện giờ Thịnh Thanh ngoại trừ ta ra thì chả có ai khác có thể đến tranh ngôi vị hoàng đế này cả...... Hại ta thì cũng không làm được gì. Theo ta, ả thích khách kia cố ý nhắm vào ngươi. Có người đang muốn ngươi chết.”

Lời vừa dứt, Tương Thanh chợt ngưng thần, nhanh đẩy Ngao Thịnh ra xa, cả hai tách ra hai phía...... Ngay tức khắc, một vài tiếng “sưu sưu” lướt qua đỉnh đầu, mấy đạo ám tiễn ánh lên sắc bạc lao đến, cắm vào thân cây sau lưng hai người.

Tương Thanh và Ngao Thịnh khẽ liếc nhau...... Cả hai giật mình không ít. Chuyện thật quái gở a! Hai người họ không hề phát hiện ra dẫu chỉ là một luồng hơi thở nhẹ...... Nếu có người đến gần, chiếu theo công lực cả hai, nhất định sẽ phát hiện ra. Chẳng lẽ thân thủ của tên thích khách này lợi hại đến mức chẳng mảy may kinh động được cảm quan cả hai ư?

Tương Thanh nhặt một viên đá dưới chân lên, xét góc độ ám tiễn vừa bắn ra khi nãy, cùng lúc đó còn nghe thấy một tiếng “đông” rất nhỏ.

Liếc mắt sơ qua cũng biết, âm thanh này là tiếng đá vỡ do va chạm với cơ thể mà thành...... Có thể thấy thích khách đứng cách họ không xa. Nhưng tại sao ngay cả một động tĩnh hay khí tức nhỏ cũng không nghe thấy? Nếu chúng thật sự có công phu lợi hại thế sao lại bị viên đá này bắn trúng?

Đang lúc nghĩ ngợi, ảnh vệ luôn theo sát Ngao Thịnh nhảy từ trên cây xuống, một số tản chạy ra bốn phía tìm bắt thích khách.

“Hoàng thượng!” Ảnh vệ sợ tới mức mặt mũi đã trắng bệch. Hai lần trong cùng một ngày có người ám sát Ngao Thịnh và Tương Thanh. Trước đó, suýt chút nữa Tương Thanh đã gặp chuyện không hay. Lúc này, may mắn Tương Thanh tỉnh táo phát hiện kịp thời, nếu không, Ngao Thịnh có thể đã bị thương. Bọn họ quả thật quá thất trách. Bất quá, cả Tương Thanh lẫn Ngao Thịnh đều không trách bọn họ. Ảnh vệ đã được lệnh không thể đến quá gần Ngao Thịnh, bởi hắn muốn có không gian riêng khi ở cùng Tương Thanh. Xét mặt khác, đám thích khách đến vì nguyên nhân gì? Và tại sao không một ai phát hiện ra?

Lúc này, trong rừng sâu bỗng vọng ra một tiếng hổ gầm dài, bên cạnh đó là những âm thanh hỗn loạn. Tựa hồ, cách đây không xa, có thứ gì đang lao chạy đến đây.

Ảnh vệ lập tức chắn trước mặt Ngao Thịnh và Tương Thanh. Cùng lúc đó, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, hai ảnh vệ cùng bạch hổ đang truy đuổi sát phía sau.

Mọi người nhìn kỹ diện mạo của người kia, ai nấy đều cả kinh không nhỏ. Ngươi kia hai mắt vô thần, đôi con ngươi chỉ một màu trắng dã, diện mạo tái xám không chút sinh khí, nhiều chỗ trên mặt đã bị phá hủy nghiêm trọng nhưng lại không có tí máu nào, chỉ có thịt thối lồi lên...... Y phục kẻ ấy dính đầy bùn đất, tóc màu xám tro rối bời, bẩn thỉu không chịu nổi. Điều làm cho người khác càng thêm kinh sợ chính là người đó vận một thân áo liệm dài.

Tất cả mọi người lập tức nhận ra người này hoàn toàn không có hơi thở.

“Hắn là người chết!” Tương Thanh kinh hãi.

Ngao Thịnh nhìn người nọ té ngã trên đất, thân thể vẫn vặn vẹo vùng vẫy trông đầy đau đớn, quái dị đến nói không nên lời. Hắn nhíu mày, phân phó ảnh vệ, “Giữ chặt hắn. Để ta xem đến tột cùng hắn là loại người gì!”

“Vâng!” Ảnh vệ rút kiếm ra, đá người kia một cước ngã sấp xuống đất, bốn thanh kiếm chế trụ hai tay hai chân, giữ người kia nằm trên đất.

Tương Thanh cùng mọi người cúi mắt trông xuống, người kia há to mồm vặn vẹo không ngừng, trên người bị ràng buộc bởi cốt giá (khung xương) màu đen cổ quái.

“Là cốt giá thuật!” Tương Thanh nhíu mày, lấy thanh kiếm trong tay ảnh vệ bên cạnh, dùng mũi kiếm vén tay áo người kia lên, trên cổ tay gầy gò đó vẫn ghim chặt một vài ám tiễn giống hệt chiếc vừa nãy......

“Cốt giá thuật là gì?” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nhìn Tương Thanh đầy khó hiểu.

“Ta từng nghe nói qua một ít, đó là dị thuật xa xưa được lưu truyền ở Tây Vực......” Tương Thanh còn chưa dứt lời thì chợt nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, một ảnh vệ đang lao nhanh đến, bẩm báo, “Hoàng Thượng...... Không tốt, Hổ Vương bị người ta đả thương, kẻ đả thương y chính là......” Nói tới đây, ảnh vệ bỗng nhìn thấy tử thi đang nằm trên mặt đất, kinh sợ nói tiếp, “A, ở nơi đó cũng có một cỗ thi thể như thế! Thứ đã đả thương Hổ Vương cũng giống thứ này!”

Ngao Thịnh chau mày, “Hổ Vương bị thương có nặng không?”

“Cánh tay bị thương.” Ảnh vệ đáp nhanh, “Còn bị trúng độc.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, “Đi thỉnh thái y, những người còn lại thì đem cái xác này về.”

“Dạ!” Ảnh vệ nhanh chóng phân công nhau hành động.

Tương Thanh đi đến thân cây kia, dùng một chiếc khăn tay rút hai ám tiễn vừa rồi ra, quan sát một chút, thở dài, “Cũng có ấn ký đó.”

Ngao Thịnh liếc mắt nhìn thoáng qua, trầm mặc một lúc, “Đến đó xem thử…Vốn ta cứ nghĩ chúng chỉ muốn giết chúng ta, không ngờ còn muốn ám sát cả Hổ Vương…Thật ra chúng có mục đích gì?”

Tương Thanh thu hồi ám tiễn, đi theo Ngao Thịnh sang phía tây khu rừng, đến gặp Hổ Vương và Dã Lũng Kỳ.

Dã Lũng Kỳ đứng ở một bên, sắc mặt vô cùng khó coi. Trên mặt đất là một cỗ tử thi. Thái y đang cố giải độc cho Hổ Vương, lão dùng một tiểu đao cắt khối thịt quanh miệng vết thương Hổ Vương xuống. Đầu Hổ Vương ra đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng.

Tương Thanh bước đến gần, từ phía trên quan sát khối thi thể kia, nó cũng không khác gì thứ vừa nãy, đều mục rữa đến lồi cả xương trắng ra, có chút khó hiểu, hỏi, “Thi thể này từ đâu chạy đến?”

“Phu tử.” Văn Đạt vừa vội vã dẫn đường cho Quý Tư và Diệp Vô Quy đến nơi, cũng nhanh nhảu đáp, “Sau bãi săn là một bãi tha ma, nếu người nào trong cung chết mà không có ai đến nhận lãnh thì đều được mang đến đây chôn, một số thi thể còn bị dã thú đào lên ăn thịt.”

Tương Thanh gật gật đầu, nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh cúi đầu nhìn cỗ thi thể vẫn còn động đậy dưới đất một chốc, sau lại giương mắt quan sát Dã Lũng Kỳ đang đứng một bên, khẽ cong khóe miệng cười nhạt, “Dã Lũng Kỳ, phản ứng của ngươi có chút khác thường đó.”

Dã Lũng Kỳ hiển nhiên đang bận tâm suy nghĩ, nghe thấy Ngao Thịnh gọi đến tên mình nên có chút sửng sốt, vội ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh.

“Theo thái độ của ngươi thì đã sớm la lối om sòm, bảo ta giở trò, thiết lập bẫy ở đây để mưu hại ngươi và Hổ Vương.” Ngao Thịnh cười đạm nhiên, “Bây giờ sao lại đột ngột im lặng thế?”

Dã Lũng Kỳ mặt trắng cả ra, “Dã Lũng Kỳ ta không phải là tiểu nhân chẳng biết phân rõ trắng đen thị phi!”

Diệp Vô Quy nhìn gã, sâu sắc hỏi, “Nói như vậy nghĩa là ngài biết chuyện gì đang xảy ra?”

“Trước đây, hoàng thành chưa từng phát sinh loại chuyện này.” Quý Tư cũng tham gia vào, “Sau khi hai người đến thì liên tục xảy ra chuyện lạ, chuyện gì đang diễn ra hả?”

Dã Lũng Kỳ nhìn mọi người, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Ta biết những người này không phải do các ngươi sắp đặt......”

Lúc này, thịt độc trên tay Hổ Vương đã được cắt bỏ ra hết, Sử Khang lão thái y cúi người đến gần Ngao Thịnh bẩm báo “Hoàng Thượng, lão thần có chuyện muốn nói.”

Sử Khang vốn là thái y nổi danh của Thịnh Thanh, ông cũng có chút giao tình với Mộc Lăng. Năm đó khi Tương Thanh và Ngao Thịnh vào kinh, Mộc Lăng từng đề cử ông với hai người họ. Sử Khang rất có hứng thứ với độc dược, lại còn biết giải vô số kì độc.

Từ trước đến nay, Ngao Thịnh vốn vẫn luôn kính trọng ông, lập tức cung kính phất tay, “Sử lão, ông cứ nói đi.”

“Chư vị nhìn xem.” Lão thái y giở nắp một hộp sứ men trắng, bày ra trước mắt mọi người, “Đây là phần thịt vừa bị cắt bỏ quanh miệng vết thương của Hổ Vương.”

Mọi người tập trung quan sát. Tất cả đều chau mày, phần thịt vụn kia đang dần hóa thành khối thịt cháy đen tựa như than củi.

“Đây là độc gì?” Tương Thanh vội lấy hai ám tiễn được bọc trong chiếc khăn lúc nãy ra, “Sử lão, ông xem thử nó có thuộc cùng loại không?”

“Giống nhau, giống nhau!” Sử Khang gật gật đầu, “Hoàng Thượng, độc này gọi là lam diễm.

“Lam diễm?” Ngao Thịnh thoáng khó hiểu.

“Là một loại kì độc cực kỳ hiếm thấy của Tây Vực.” Sử Khang đáp, “Đại khái mấy trăm năm trước đã thất truyền, thần chỉ được biết đến qua sách vở.”

“Độc này có gì kì lạ?” Quý Tư hỏi.

Sử Khang chỉ tay vào tầng màu lam phía rìa tiễn, “Nghĩa cũng như tên, độc này có màu lam, trông màu thì thấy nó thanh lương vô hại tựa như nước hồ mùa thu nhưng nếu dính lên da thịt thì nơi vừa tiếp xúc đó cứ như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt đến nỗi cháy đen như than. Nếu chậm trễ cắt phần huyết nhục dính độc kia đi thì độc sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân, cho đến khi người ta hóa thành tro thì mới ngừng sinh sôi.”

Mọi người khẽ nhìn nhau, ai cũng đều đồng tình chất độc này thật sự quá lợi hại.

“Mọi người hãy nhìn đi, khối thịt đã biến thành tro rồi.” Sử Khang chỉ chỉ vào bên trong hộp sứ, quả nhiên, phần thịt vừa rồi đã hóa ra tro.

Tất cả mọi người nhíu mày, chính lúc này, chợt nghe Dã Lũng Kỳ nói, “Ta biết  chúng từ đâu tới......Những thứ này vẫn luôn đuổi theo chúng ta từ ngoài kinh vào đây.”