Dạ Ly Lạc vẫn như cũ một thân áo bào đỏ tươi, nút thắt đai lưng lỏng lẻo, cả người lộ ra vẻ lười biếng, ôm tiểu ngân hồ trong lòng, không chút để ý đi đến.

Dạ Ly Lạc còn chưa tới cửa, Nam Cung Cẩn đã nhìn thấy hắn, vội vàng đứng dậy hành đại lễ, Dạ Ly Lạc chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn ta một cái, mới ngồi xuống ghế lười biếng phất tay để cho hắn ta đứng lên.

Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng một khắc khi đứng dậy, khi Nam Cung Cẩn nhìn thấy Dạ Ly Lạc vẫn bị chấn kinh, đây là cỡ nào tuyệt sắc, nhìn một cái liền làm cho người ta không dời được mắt.

"Cho ngươi vào chỉ có một việc, bổn vương không muốn nhìn thấy Nam Cung Tâm nữa." Dạ Ly lạc lười biếng nói, giọng điệu kia giống như chỉ thuận miệng nói hôm nay thời tiết thế nào, nhưng vừa mở miệng đàm luận lại là mạng người.

Nam Cung Tâm chính là Đại công chúa, giết nàng ta dĩ nhiên hắn không cần bỏ bao nhiêu tâm lực. Bất quá cái hắn muốn chính là làm cho Yêu Hoàng hoàng cung náo động, nếu không đột nhiên cướp lấy vị trí Yêu Hoàng, dường như có chút không thỏa đáng, đến lúc đó các tộc nhân yêu tộc kiếm chuyện phản kháng, hắn còn phải đi giải quyết, sẽ làm trễ nãi thời gian của hắn.

Dạ Ly Lạc làm việc luôn luôn không thích phiền toái, cho nên lần này mới nghĩ ra kế sách như vậy, trước hết để cho hoàng tộc náo động, tàn sát lẫn nhau hầu như không còn, khi đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận tiếp quản, đến lúc đó tất nhiên sẽ giảm được việc bình loạn phiền toái.

Nam Cung Cẩn vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cũng ý thức được mình luống cuống, vội vàng quỳ trên mặt đất, thấp thỏm nói, "Ám Vương điện hạ, tiểu vương thế đơn lực bạc, không có cách nào. . . . ."

Dạ Ly Lạc đứng dậy đi đến cách Nam Cung Cẩn một bước chân, hắn cúi nhìn Nam Cung Cẩn vẫn một mực cung kính cúi đầu, khẽ nhíu mày nói, "Bổn vương nói có thể là có thể."

Hắn tới đây gặp cũng chỉ là để cho Nam Cung Cẩn biết hắn ủng hộ hắn ta, làm hắn ta có thể được ăn cả ngã về không, trợ giúp hắn hoàn thành cái kế hoạch này thôi.

Nam Cung Cẩn đợi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Dạ Ly Lạc mới vịn ghế đứng dậy, hắn sao lại không biết hắn đây là bảo hổ lột da(*), nhưng hắn có cái gì để lựa chọn, đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Nếu như hắn lùi bước coi như may mắn còn sống trở về, thì vị đại hoàng tỷ Nam Cung Tâm ác độc kia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Huống chi chuyện này là Ám vương tự mình đến nói cho hắn biết, mặc dù thái độ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng hắn có thể khẳng định đây là ý tứ của Ám vương, nếu là hắn làm xong, có Ám vương che chở, về sau cũng không phải cả ngày sống trong sự nơm nớp lo sợ nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trầm xuống, tay vịn cái ghế khẽ dùng sức, nếu là như thế, còn không bằng kéo một kẻ chịu tội thay, cho dù chết cũng phải chết có ý nghĩa, huống chi nếu như không làm, sao biết không có kết quả.

Kỳ hạn ba ngày đã đến, nhìn Nhược Ly rời giường ăn xong điểm tâm, Dạ Ly Lạc liền đến phòng hội nghị thương nghị kế sách chinh phục Yêu giới, Dạ Mị dĩ nhiên cũng ở trong đó, Nhược coi như là được nghỉ một ngày.

Nghỉ ngơi mấy ngày lại có linh đan diệu dược của lão quái, thân thể Nhược Ly tất nhiên tốt lên rất nhiều, nàng chỉ ở trong phòng đợi nửa khắc đã cảm thấy không thú vị.

Ở trên giường lăn mấy vòng, Nhược Ly đột nhiên nhảy lên, nàng quyết định đi thăm thú nơi này, tìm hiểu một chút về cung điện Ám vương phủ.

Bây giờ mặc dù cơm nước không phải lo, còn có người cưng chiều, nhưng là ai cũng không thể bảo đảm Dạ Ly Lạc âm tình bất định kia một ngày đó không vui sẽ vứt bỏ nàng, nàng vẫn là phải suy nghĩ cho sau này một chút.

Tẩm cung của Dạ Ly Lạc tất nhiên không có một người cung nữ nào, nhưng vừa ra khỏi cửa tẩm điện đã thấy có mấy cung nữ yêu lực cường đại sớm chờ ở đó, trong đó còn có cả quản gia của Ám vương phủ là Mị Tuyết.

Các nàng nhận dược chỉ thị của Dạ Ly Lạc, tất nhiên sẽ không ngăn cản Nhược Ly, nhưng vẫn tận tâm tận lực đi theo Nhược Ly, một bước không rời đi theo như hình với bóng.

Nhược Ly một mặt nhìn phong cảnh bốn phía, mặt khác ghi nhớ dấu hiệu trên đường, thỉnh thoảng còn hỏi thăm cung nữ đằng sau đây là nơi nào, đáng tiếc các nàng giống như cọc gỗ chỉ biết gật đầu hoặc là lắc đầu, giống như không biết nói chuyện vậy.

Nhược Ly hỏi hai lần không thấy hồi đáp thì cảm thấy không thú vị, cũng biết sẽ không dò la được thông tin gì từ họ, liền thức thời im lặng.

Đến một nơi có một vườn hoa nhỏ không biết tên, nàng liền dừng bước, nơi này khắp nơi đều là một loại hoa màu đỏ rực, màu sắc hết sức chói mắt, hòa cùng không khí trầm lặng trong cung điện quả thực lộng lẫy.

Nhưng vừa thấy cảnh tượng nơi này, Nhược Ly liền không tự chủ nhớ tới Dạ yêu nghiệt cũng một thân y phục đỏ rực chói mắt.

Nàng liều mạng lắc đầu một cái, muốn đem dáng vẻ yêu nghiệt của Dạ Ly Lạc bỏ qua một bên, đáng tiếc cho dù nàng mở to mắt, vẫn là khuôn mặt tươi cười đầy mị hoặc kia, dường như muốn hòa cùng với màu lửa đỏ rực trước mặt.

Điều này ảnh hưởng sâu sắc đến việc ngắm hoa của nàng, nàng bĩu môi một cái, vừa muốn đi, liền bị một cánh bướm dập dờn trước mắt hấp dẫn.

Nhược Ly vừa thấy liền đuổi theo chơi đùa, mãi không chán.

"Bốp bốp bốp..." Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên khiến Nhược Ly dừng lại, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn nam tử đang đứng ở bên ngoài vườn hoa nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn một lúc lâu cũng không biết hắn là ai.

Nam tử kia chính là Nam Cung Cẩn, hắn được Ám vương triệu kiến, trên đường đi ngang qua nơi này, vừa thấy Nhược Ly hắn liền dừng lại, Nhược Ly khi đó ngủ thiếp đi nên chưa thấy qua hắn, nhưng hắn lại đem Nhược Ly tiểu ngân hồ này vững vàng ghi tạc trong đầu óc.

Cho dù chưa từng gặp qua Ám vương, nhưng người ngoại giới đều biết rõ Ám vương trời sanh tính thích sạch sẽ, rất ghét người khác đụng vào, nhưng hôm qua hắn lại một mực ôm lấy tiểu hồ ly này trong lòng, có thể thấy được hắn có bao nhiêu yêu thích.

Hôm nay có thể may mắn nhìn thấy nó, hắn ta tự nhiên muốn lưu ý nhiều hơn, mạng của hắn ta bây giờ tất cả đều nằm trên tay trong tay Dạ Ly Lạc, thứ hắn coi trọng hắn ta nhất định phải cố gắng lợi dụng, nghĩ tới đây, đôi con ngươi vốn trong trẻo liền tối sầm lại.

Nơi này người nào người đấy đều trưng ra một bộ mặt nghiêm nghị, những người có biểu cảm thì tính tình lại kỳ quái. Nhược Ly thấy nam tử này dáng dấp mi thanh mục tú, lại còn mang theo nụ cười ôn hòa, bất giác đối với hắn nhiều hơn mấy phần hảo cảm.

"Nơi này bươm buớm rất đẹp." Nam tử kia nói xong liền một tay bắt được con bươm bướm nhỏ mà Nhược mới vừa phí sức đuổi theo, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh vườn hoa, chậm rãi ngồi xổm xuống đem bươm buớm trong tay đưa tới cho Nhược Ly.

Một bên Mị Tuyết vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn, Ám vương chỉ nói nàng phải bảo đảm an toàn cho tiểu thư, những chuyện khác không can thiệp, cho nên nếu Nhược Ly không gặp nguy hiểm, nàng sẽ không ra tay, bất quá tất cả mọi chuyện sẽ được nàng bẩm báo lại.

Nhược Ly chỉ thấy nhàm chán mới đuổi theo bươm buớm chơi, cũng không thật muốn bắt nó, "Ngươi hãy thả nó ra đi."

Nhược Ly vừa nói ngược lại làm cho Nam Cung Cẩn hoảng sợ, hắn biết tiểu hồ ly này nhất định là hồ yêu đang tu luyện, chỉ là không ngờ tới nàng cư nhiên chưa biến thành hình người đã có thể nói chuyện, nhưng mà hắn chỉ hơi hơi sửng sốt một chút liền trấn định vẻ mặt, lần nữa mỉm cười nhìn nàng.

"Cô nương quả thật tâm địa thiện lương, xem ra là tiểu vương đường đột." Nam Cung Cẩn bộ dáng vẫn khiêm tốn như cũ.

Nhược Ly chạy tới bên cạnh vườn hoa, ánh nắng chói cháng khiến nàng có chút choáng váng đầu, bươm buớm cũng nhìn rồi, liền cúi đầu.

Nam Cung Cẩn liền thừa dịp lúc này cố ý đem bươm buớm ở trên đỉnh đầu Nhược Ly thả cho bay lên, một chút ít bột cũng theo đó rớt xuống, dính trên đầu Nhược Ly.

Nam Cung Cẩn cũng là cao thủ chế độc, chỉ là hắn đối với chuyện này từ trước đến giờ đều khiêm tốn, cả Yêu giới cũng không có mấy người biết, hơn nữa thủ đoạn dùng độc của hắn cũng hết sức kín đáo, nếu không những năm này hoàng tộc tranh đấu gay gắt, hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, không có bản lĩnh hắn cũng sẽ không sống sót đến bây giờ.

Nhược Ly khẽ nhíu chân mày, không nhịn được đưa tay day day lỗ mũi, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Cung nữ dẫn đường cho Nam Cung Cẩn thấy hắn ta không chịu đi, sợ Ám vương sốt ruột chờ, vội vàng tiến lên làm tư thế mời.

Nam Cung Cẩn cũng không phải là kẻ ngu, ở chỗ này khắp nơi bị người hạn chế, hơn nữa hắn cũng không tiện cùng sủng vật của Ám vương tiếp xúc quá nhiều, tránh đưa tới tai hoạ không đáng.

Hắn vội vàng đứng dậy, hướng Nhược Ly chào một cái, "Ừm, hôm nay còn có chuyện quan trọng, nếu hữu duyên, ngày khác nhất định sẽ gặp lại được cô nương."

Chú thích: (*)Hán Việt: DỮ HỔ MƯU BÌ :bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)