Nhược Ly ủ rũ cúi đầu, ỉu xìu thu tay lại, biến trở về thân tiểu hồ ly nhảy lên trên giường nhỏ, giận dỗi đưa cái đuôi xù về phía Dạ Ly Lạc.

Việc cơm no áo ấm của nàng hoàn toàn dựa vào người này, nàng như thế nào lại không biết xấu hổ khi thời điểm hắn muốn nghỉ ngơi nói lên yêu cầu khác, như vậy cũng có vẻ quá không phúc hậu.

"Vốn là gia còn muốn đi ra ngoài thưởng thức một chút không không khí ngày Tết của Yêu giới, nhưng nhìn Tiểu Nhược Ly không có tinh thần như vậy, hay là thôi đi." Dạ Ly Lạc liếc mắt thấy Nhược Ly giật mình, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu.

Nhược Ly vốn đang hậm hực, căn bản không muốn để ý đến Dạ Ly Lạc, nghe Dạ Ly Lạc nói vậy nhất thời không kịp phản ứng, đây không phải là hiệu quả nàng muốn ư, hóa ra nãy giờ nàng đều làm chuyện vô ích rồi, thì ra là người này cũng muốn đi.

Nàng lập tức nhảy đến, gật gù hả hê, dáng vẻ mười phần trung khuyển, nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Dạ Ly Lạc đang cười chế nhạo, Nhược Ly lập tức xụ mặt xuống.

Ui, ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, Dạ yêu nghiệt chính là đang đùa bỡn nàng đây mà, còn mệt cho nàng phải nghĩ ra đủ loại chiêu trò lấy lòng, thật là xấu hổ mất mặt.

Dạ Ly Lac nhìn Nhược Ly lại quay người đưa cái đuôi lông xù về phía hắn, tất nhiên đã nhìn ra, nếu lại trêu chọc nữa, đoán chừng tiểu hồ ly này sẽ nổi giận.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt cái đuôi xù của Nhược Ly, không chút để ý nhưng từng chữ nói ra lại là thật lòng: "Ngày mai Lễ Yêu nàng cùng gia ra ngoài đi dạo nhé."

Nhược Ly thật ra thì trong lòng rất cao hứng, nhưng khi đôi tay mang theo hơi lạnh chạm vào đuôi nàng khiến cho cả người nàng không nhịn được khẽ run, nha, cảm giác này cũng quá kỳ quái.

Nhược Ly vội vàng quay đầu lại, nàng cũng biết đâu là chừng mực, thấy mục đích của mình đã đạt được cũng không kiểu cách nữa, lúc quay đầu lại vẫn không quên đem cái đuôi của mình thu hồi lại.

Cảm giác vừa rồi giống như là có một dòng nhiệt chạy qua thật sự là rất khó chịu, có một chút tê tê ngứa ngứa, giống như có cái gì đang khẽ cào vào lòng của nàng, khiến cho nàng cảm thấy hô hấp đều không thông.

Dạ Ly Lạc tất nhiên chú ý tới biến hóa kỳ quái này của Nhược Ly, lông mày hắn thoáng nhướng lên, trong lòng âm thầm nói tốt rồi, về sau coi như biết được vị trí mẫn cảm của Nhược Ly.

"Nàng có bằng lòng hay không?" Dạ Ly Lạc thu tay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhược Ly trước mặt trong ánh mắt có chút mê mang, trong đôi đồng tử đỏ như máu phản chiếu hình bóng của hắn, khiến cho hắn tự nhiên sinh ra một loại ảo giác-thiên trường địa cửu.

"Được, được! Lạc đi đâu ta sẽ đi đó!" Có thể nói Nhược Ly đã đem công phu nịnh hót phát huy đến mức vinh quang luôn rồi, khi nói mặt không đỏ không trắng, bất quá mặt hồ ly của nàng cũng không nhìn ra được màu gì.

Dạ Ly Lạc cũng đoán được lời này có một nửa là Nhược Ly nịnh nọt hắn, nhưng thâm tâm vạn năm không thay đổi cũng khẽ run lên, giống như có thứ gì khẽ vuốt trái tim của hắn, một dòng nước ấm trong nháy mắt chảy vào lục phủ ngũ tạng, sưởi ấm toàn thân của hắn.

Khuôn mặt yêu nghiệt vạn năm không thay đổi có chút suy chuyển, hắn vội vàng cúi đầu, nở nụ cười tự giễu, khống chế lại phần rung này.

"Ngày mai chúng ta hảo hảo vui đùa một phen!" Hiếm khi thấy Dạ Ly Lạc âm thanh cũng mang theo vẻ mong đợi, hắn vươn cánh tay đem thân thể nhỏ bé mềm mại của Nhược Ly ôm vào trong ngực.

Nhược Ly không nhìn thấy được sâu trong đôi mắt đào hoa kia mang theo một tia vui vẻ ấm áp, lần đầu tiên hắn cảm thấy ngày mai là ngày đáng để mong chờ.

. . . . . .

Một chỗ trong mật thất, một nam tử gầy gò ngồi ngay ngắn phía sau tấm rèm, hắn nhìn nữ tử đang nửa quỳ ở ngoài rèm, đạm mạc khẽ cười một tiếng, cánh tay yếu ớt đưa ra bên ngoài rèm vẫy vẫy.

"Không cần phải khách khí, có tin tức gì không?" Âm thanh của nam tử kia hết sức dịu dàng, khiến người ta cảm thấy hắn là một người hết sức vô hại.

Nhưng nữ tử đang quỳ trên đất kia không chút nào cảm nhận được cảm giác ấm áp, ngược lại cả người cảm thấy lạnh lẽo, nam nhân này càng dịu dàng liền báo trước âm mưu sẽ bắt đầu.

"Ám Vương sẽ tham gia Lễ Yêu, hành trình đường đi bất định, nhưng hắn vẫn sẽ như thường ngày mặc trang phục màu đỏ, tiểu thư nhất định sẽ đi đến những nơi náo nhiệt." Nàng kia suy tư một khắc mới chọn được lời chuẩn xác nhất mà nói ra.

"Hửm?" Nam tử trong rèm gật đầu một cái, bàn tay khẽ nâng trán, làm như đang suy tư cái gì, một lát sau mới mở miệng lần nữa, "Không còn việc của ngươi."

Nàng kia ngẩn ra, do dự một chút mới lắp bắp mở miệng, "Không biết đệ đệ của ta. . . . . ."

Nhưng còn chưa nói hết liền bị nam tử kia nhẹ nhàng linh hoạt cắt đứt, "Đệ đệ của ngươi không cần phải lo lắng, tỷ tỷ của hắn giúp ta, ta như thế nào lại bạc đãi hắn, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi hắn."

Nàng kia vừa nghe cả người run lên, mang theo một tia bất đắc dĩ cùng cô đơn, run run rẩy rẩy đứng lên rất cung kính thi lễ một cái mới lui ra.

Phía sau rèm nam tử nhìn bóng dáng cô đơn kia, cười nhạo một tiếng, ám vệ bên cạnh đột nhiên hiện thân, thử thăm dò hỏi một câu, "Chủ tử, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của nam tử gầy gò liếc qua một cái, ám vệ kia liền sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Chủ tử thứ tội, thuộc hạ quá phận!"

"Không sao." Nam tử kia hiển nhiên tâm tình rất tốt, cũng không chỉ trích gì nhiều, ngược lại hơi vui sướng nói, "Dịp tốt như thế sao ta có thể bỏ qua, kế hoạch vẫn tiến hành như cũ."

Ám vệ kia trong mắt mang theo một tia lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ chủ tử của hắn tràn đầy tự tin, liền chớp mắt biến mất đi thi hành nhiệm vụ.

Nam tử gầy gò kia nhìn ám thất trống rỗng, nhếch môi cười, gương mặt lộ ra vẻ tùy tiện. Chớp mắt khi vén rèm lên, lại là một bộ dạng khúm núm, khí thế ngút trời mới vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng.

. . . . . .

Nhân vương phủ, giờ phút này Nhân vương tựa vào trên ghế đá lưu ly, cùng với sủng cơ mập mờ không rõ, Nhân vương thừa kế dáng vẻ anh khí của mẫu thân mình, cả người dáng dấp hết sức khí phách.

Mày kiếm mắt sáng, vừa tu luyện được ngàn năm, thuật biến hóa tất nhiên tuyệt hảo, chỉ dáng vẻ đó thôi cũng làm cho nữ tử kia không nhịn được khuynh tâm.

Nguyên bản chính là còn sót lại ba vương tử tuấn mỹ nhất, hôm nay lại chết một, cùng với Lễ vương lúc nào cũng có dáng vẻ bệnh tật, hắn quả thực là vương công quý tộc được người tranh nhau nịnh bợ.

"Bẩm Vương Gia, bọn thuộc hạ tại hậu viện tuần tra đã phát hiện ra tờ giấy này." Thị vệ trưởng cung kính quỳ gối tại sảnh, hai tay hắn cầm một cuộn giấy giơ qua đỉnh đầu , "Bọn thuộc hạ đã đã kiểm tra cũng không có độc."

"Các ngươi lui ra!" Nhân vương ngồi ở trên ghế cao, ngạo mạn phất phất tay cho đám thị vệ canh gác toàn bộ lui ra ngoài.

Sủng cơ ở trong ngực hắn nhăn mặt lại, ngược lại có chút không không muốn, Nhân vương ở trước ngực nàng hung hăng nắm một cái, mới mở miệng, "Chờ bổn vương trở về." Dỗ dành nàng kia xong mới bước ra ngoài.

"Vương Gia. . . . . ." Thị vệ trưởng vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch, hắn ấp a ấp úng cuối cùng đem tờ giấy cung kính đưa tới, "Chuyện này. . . . . . Thuộc hạ thật sự là không dám quá phận. . . . . ."

"Phế vật!" Nhân vương đoạt lấy tờ giấy, vừa thấy, sắc mặt cũng biến đổi, phía trên cư nhiên viết một kế sách tuyệt diệu để hãm hại Đại công chúa, hắn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mày chíu chặt lại, chăm chú nhìn chằm chằm thị vệ trưởng đang quỳ phía dưới, trong mắt lộ ra một phần ác độc.

Người thị vệ trưởng kia bị hắn nhìn chằm chằm như thế, trong nháy mắt bị dọa đến nổi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn có cảm giác không tốt vội vàng sợ hãi dập đầu, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, chỗ cổ họng liện nứt ra một vết thương, màu máu đỏ tươi bắn ra thật xa, trong nháy mắt trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi vị ngai ngái tanh nồng.

Nhân vương lại nhếch môi cười, lè lưỡi liếm môi một cái, hứng thú dạt dào nói, "Mùi vị này thật không tệ." Sau đó trưng ra một nụ cười.

Mảnh giấy này mặc kệ là do ai ném vào, cũng thật sự là đối với hắn trăm lợi chứ không có một hại, hắn theo bản năng vươn tay vuốt chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay của mình, gương mặt hài lòng.