Đêm Giáng sinh, tôi nhận được 99 quả táo xếp thành tầng do Tô Chiêm đưa tới. 

Lúc chuyển phát nhanh tiến vào, tất cả mọi người tưởng đưa cho một vị nữ đồng sự trong công ty, không nghĩ tới lại là cho tôi, vừa làm cho mọi người thất vọng cũng làm cho mọi người sáng mắt lên. 

“Tiểu Kiền, cái này là vị mỹ nữ nào đưa cho anh vậy? Thật là lãng mạn” 

“Người khác đều là bạn trai tặng bạn gái, không ngờ anh lại ngược lại? Tiểu Kiền, lúc nào mang bạn gái anh đến cho chúng tôi biết chứ” 

“Ạc…” Tôi sờ đầu một cái, tìm cớ: “Anh ấy/hắn (đọc tha không phân nam nữ, nhưng khi viết thì có phân biệt) du học ở nước ngoài rồi, không tiện” 

“Vậy có ảnh chứ? Nhanh cho chúng tôi xem đi” 

Tôi nói: “Không có” 

“Được rồi, thật nhỏ mọn” Không nhìn thấy ảnh, mọi người cũng cảm thấy vô vị, liền ai làm việc nấy rời đi. 

Đêm Giáng sinh, công ty thay đổi sống động, tất cả mọi người tăng ca. Nhìn thấy trong công ty rất nhiều đồng sự đều có bạn trai hay bạn gái của mình bên cạnh, đáy lòng tôi vẫn còn có chút chua xót. 

Tô Chiêm, anh biết không? Tôi cũng rất muốn quang minh chính đại đem anh đến, chính thức giới thiệu cho đồng sự “Đây là bạn trai của tôi, gọi là Tô Chiêm, thân cao một mét chín, thông minh, cao nhan trị (ý chỉ người có dung mạo xinh đẹp), biết nấu ăn, biết làm việc nhà, đối với người yêu ôn nhu đến không gì có thể ôn nhu hơn” 

Nhưng tôi biết nguyện vọng này không có cách nào thực hiện. 

“Oa, soái ca anh tìm ai?” Trong công ty vị cô nương kia giọng lớn nhất chợt la to một tiếng, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về cửa. 

Tôi nghĩ về Tô Chiêm, không ngờ tới anh ấy lại xuất hiện, trong lòng không cầm được hài lòng nhưng cùng lúc cũng bắt đầu lo lắng, sợ đồng sự nhìn ra đầu mối. 

Đề phòng Tô Chiêm nói lung tung, tôi nhanh chóng mở miệng: “Ca, sao anh lại đến hả? Không cần theo chị dâu sao?” 

Câu nói này nói rất đúng, hợp lý, biểu lộ chúng tôi là anh em, như vậy mọi người thì sẽ không suy nghĩ nhiều. Thứ hai, cũng nói cho bọn họ biết Tô Chiêm đã có chủ rồi, để tránh khỏi nữ đồng sự công ty chúng tôi ghi nhớ. 

Tô Chiêm rõ ràng sững sờ, sau đó nói: “Nàng tăng ca, đón em, chúng ta tiện đường đi đón nàng” 

Đồng sự đều vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Kiền ca ca anh rất tốt nha, có một ca ca như vậy thật sự thật hạnh phúc nha.” 

Mọi người vây quanh Tô Chiêm hàn huyên một hồi. 

Cuối cùng, dưới ánh mắt ước ao của tất cả mọi người trong công ty, tôi ôm 99 quả táo được xếp thành tầng cùng Tô Chiêm rời đi. 

Mới vừa vào thang máy, tôi đã bị anh đè trong thang máy cưỡng hôn. 

“Anh động dục cũng chọn thời gian có được hay không? Đây là thang máy, có quản chế” Tôi nhắc nhở anh. 

“Anh nhớ em” Ạnh nói xong, lại hôn xuống. Tôi đưa tay che miệng mình, nhỏ giọng mắng anh: “Anh cầm thú a…a….” 

“Cầm thú? Tối nay cho em lĩnh hội, cái gì là cầm thú chân chính” Anh nhỏ giọng uy hiếp tôi, tôi cười đến hài lòng vô cùng. 

Bởi vì quá muộn, tuyến xe cuối cùng cũng đã qua, hơn nữa cách nhà cũng không phải quá xa, chúng tôi quyết định đi bộ về nhà. 

Bên ngoài rất lạnh, Tô Chiêm đem tôi ôm vào áo khoác ngoài của anh, nắm bàn tay đang trở nên cứng đờ của tôi, chúng tôi sóng vai đi trên lối đi dành cho người đi bộ, trên đầu là ánh đèn mờ mở của những ngọn đèn đường. 

Trên đường trống trải, chỉ còn dư lại tiếng bước chân của hai chúng tôi. 

Tôi oán giận nói: “Sao anh không nói trước với em mà lại dám đến hả? Làm hại em không có chuẩn bị” 

Tô Chiêm nói tới lẽ thẳng khí hùng: “Vì cho em niềm vui bất ngờ a” 

“Đúng là kinh hãi a, nữ đồng sự công ty chúng em rất thích bát quát (tám nhảm), nhỡ bị các nàng phát hiện, em chết chắc anh biết không?” Tôi nghiêm túc nhắc nhở anh. 

“Em sợ cái gì? Không phải còn có anh sao?” 

“Tự luyến” Tôi lạnh lùng vung cho hắn hai chữ: “Đúng rồi, táo thì anh đưa em là được rồi, làm gì phải đóng gói thành như vậy? Anh biết không lúc đó mọi người nhìn em, mắc cỡ muốn chết, cũng có người hoài nghi em được phú bà bao nuôi đó! Còn nữa em cũng không phải nữ sinh” 

“Anh đương nhiên biết Tiểu Kiền không phải nữ sinh, tối hôm qua anh còn tự thân nghiệm chứng đây….” Nói xong mặt liền hướng tới phía tôi, ám muội mà nhẹ nhàng phả một hơi lên cổ tôi. 

Rõ ràng khí trời rất lạnh, mặt của tôi lại không tự chủ được nóng lên, tôi đẩy anh ra: “Không biết xấu hổ, đang ở bên ngoài!” 

“Dù sao cũng không có người” 

“Không có ai cũng không được!”

“Cho anh hôn một cái cũng được, Tiểu Kiền…” Thật không chịu được, người này tát khởi kiều lai (có thể hiểu là “giở thói nũng nịu”) Có thể làm cho nữ nhân toàn quốc đều phải bái anh ta làm thầy. 

Tôi ngửa mặt lên, cho anh hôn một cái, như vậy anh mới chịu yên. 

Tôi hỏi anh: “Ngày hôm nay thế nào? Vương tổng đã đồng ý sao?” Tuy rằng tôi tăng ca trễ như vậy nhưng cũng không phải mỗi ngày đều tăng ca. So sánh với anh, Tô Chiêm còn mệt hơn. Lúc đầu gây dựng sự nghiệp, tài chính thiếu thốn, không có nhiều quan hệ. Anh mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi, đi chào hỏi các loại đại nhân vật, gặp phải dễ nói chuyện cũng còn tốt, gặp phải xảo quyệt anh phải chịu thiệt rồi. 

Thế nhưng anh chưa bao giờ oán giận với tôi, khổ sở hơn nữa đều một mình chịu đựng, về đến nhà, vẫn cười híp mắt theo tôi nói thành tựu của ngày hôm nay của anh, giám đốc nào đó khen ngợi anh, lão tổng nào đó đáp ứng gặp mặt anh… 

Bận rộn một ngày, còn chạy tới công ty đón tôi. Tôi đau lòng nhìn anh, nếu không phải là bởi vì tôi, anh nơi nào cần phải chạy ngược chạy xuôi như vậy, ăn nói khép nép đi cầu người khác như vậy. Mẹ anh tùy tiện nói một câu, sẽ có vô số công ty xếp hàng dài tìm đến anh hợp tác, mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng tôi chính là từng trận chua xót. 

Nhưng Tô Chiêm lại cười đến rất xán lạn, anh nói: “Vương tổng không đáp ứng, thế nhưng, anh tìm một công ty khác, Hoa Vũ, con trai phó tổng bọn họ là đồng học đại học của anh, trước đây đến nhà hắn chơi, hắn nói đồng ý giúp anh, chờ đến tiệc rượu của công ty bọn họ, sẽ dẫn anh đến gặp ông chủ của bọn họ” 

“Thực sự?” Tôi nhảy lên ôm cổ Tô Chiêm: “Quá tốt rồi!” 

Tô Chiêm tràn đầy tự tin nói với tôi: “Cơ hội gặp mặt tuần sau, anh có lòng tin sẽ có thể thuyết phục ông chủ bọn họ. Đến lúc đó có tài chính giúp đỡ, hơn nữa quãng thời gian trước anh đã làm công tác chuẩn bị. Chúng ta rất nhanh có thể thành lập thương hiệu của chính mình, Tiểu Kiền, tên công ty anh còn chưa quyết định được, anh nghĩ ra mấy cái, Ái Kiền (ái yêu), Luyến Kiền (luyến mê luyến), Niệm Kiền (niệm nhớ)…Em giúp anh chọn một đi” 

Tôi phủ định hoàn toàn: “Ái Kiền? Ái Tiền! Người khác vừa nghe liền biết công ty chúng ta tham tài, thích chiếm tiểu tiện nghi, còn ai dám đến mua hả?” 

“Vậy kêu là Chiêm Kiền? Kết hợp tên hai chúng ta? Thế nào?” 

“Niêm Tiền (Chiêm với Niêm là một chữ nhưng phát âm khác nhau, niêm dính)? Anh dính đến chết người hả? Tuyệt đối không được, anh trùm đại học, là người thông minh, anh lấy một cái tên đứng đắn một chút sẽ chết hả?” 

“Nhưng, đây là công ty của hai chúng ta, anh muốn kết hợp tên hai chúng ta” 

“Nhưng thật sự không may mắn!” Tôi nghĩ nghĩ nói: “”Thà anh tên là Mộ Khởi còn hơn, chữ Chiêm (瞻) trong tên anh tách ra, bộ thủ là bộ Mục (目), tách chữ Càn (乾) tên em ra, là Khất (乞), Mục Khất, lấy từ đồng âm, Mộ Khởi, ngụ ý là hoàng hôn lên, nắng chiều rõ ràng là phải chiếu xuống núi, vậy mà lại là lên, có cảm giác nghịch thiên, phù hợp với khẩu vị của em”. 

“Tiểu Kiền em thật thông minh, nếu em đã thích như thế vậy sau này công ty của chúng ta tên là Mộ Khởi” 

“Ân” 

Chúng tôi tâm tình vui vẻ hướng về tương lai, trời bỗng nhiên xuất hiện tuyết. 

“Tuyết rơi rồi!” Tôi thoát khỏi lòng anh, xông ra ngoài, trên làn đường rộng rãi, xoay một vòng. 

Tô Chiêm nói: “Chờ anh với” Sau đó tôi thấy anh cấp tốc chạy vào cửa hàng tiện lợi 24h gần đó. Lúc đi ra anh cầm trong tay hai cặp găng tay, một cái khăn quàng cổ. 

Tôi nhận lấy găng tay, nhiệt độ tay tăng lên một chút, sau đó tôi chỉ vào khăn quàng cổ nói: “Găng tay anh mua hai đôi, khăn quàng cổ thì không thể mua hai cái sao? Anh coi như là tiết kiệm tiền cũng không cần tiết kiệm trên phương diện này” 

Anh đem khăn quàng cổ quàng lên cho tôi, tôi nói tiếp: “Anh xem, một người quàng, một người không có, trông quá bủn xỉn, không biết còn tưởng rằng em bắt nạt anh” 

Anh bỗng nhiên tháo một bên khăn quàng cổ ra, quàng lên cho mình. Cổ tôi bỗng nhiên bị kéo căng, tôi mắng: “Anh muốn đem em xiết chết hả?” Sau đó anh lại giúp tôi thả lỏng khăn quàng cổ ra, kéo áo khoác ra, đem tôi ôm vào. 

Hoa tuyết rơi xuống đầu, anh đưa tay giúp tôi phủi, tôi nhanh chóng kéo tay anh, không cho anh phủi. 

Tôi nói: “Tô Chiêm, anh có nghe qua câu nói này chưa? Người ta nói, lúc tuyết rơi, tình nhân nhất định phải tản bộ trong tuyết một chút” 

Tôi đưa tay ra, hoa tuyết rơi lên găng tay, bởi vì tay ấm, rất nhanh hoa tuyết đã tan ra. 

“Bởi vì đi tới đi tới, không cẩn thận, đã đến bạc đầu” 

Giờ khắc này tôi thật giống như đã biến thành Quỳnh Dao trong tiểu thuyết nữ chủ, lập dị đến mức chính tôi cũng khinh bỉ chính mình. 

Tôi nghiêng đầu, nhìn Tô Chiêm, rất chăm chú mở miệng: “Tô Chiêm, em nói là sự thật, em thật muốn cùng với anh đi đến bạc đầu” 

Tô Chiêm hết sức cảm động, anh cúi người ôm chặt lấy tôi: “Được, chúng ta cùng nhau đi đến bạc đầu, lưng còng, mặt mũi nhăn nheo, hói đầu, tóc rụng hết!” 

Tôi đấm anh một lát: “Hói đầu hay đầu trọc thì mình anh bị đi, em mới không muốn cùng anh như vậy a” 

“Tại sao?” 

“…” 

“Tiểu Kiền, em sẽ không sợ anh biến dạng chứ?” 

“Đúng, anh xấu em sẽ ghét bỏ anh” 

Tô Chiêm nói: “Tiểu Kiền, không phải anh tự luyến, coi như là hói đầu, anh cũng đẹp trai hơn người khác. Coi như có nếp nhăn, anh cũng là ông lão đẹp trai, em xem anh hiện tại cao hơn em, sau này già, lưng còng, anh cũng sẽ cao hơn em. Muốn nói ghét bỏ, cũng có thể là anh ghét bỏ em mới khoa học” 

“Anh biến đi” Tôi chỉ vào đại lộ. 

“Không biến” 

“Không biến em biến” Tôi làm như bực mình đi về phía trước hai bước lớn, quay đầu lại, đưa tay ra, giận đùng đùng nhìn anh, lớn tiếng gọi: “Em lạnh” 

Anh cười chạy lại, đem tôi ôm vào l*ng ngực. 

Tôi được tiện nghi còn ra vẻ, không cho anh mang khăn quàng cổ, còn uy hiếp anh: “Anh nói, nói chồng anh – em là đẹp nhất, già cũng sẽ đẹp trai nhất. Không phải vậy không cho anh mang khăn quàng cổ, cho đông lạnh anh luôn” 

“Đương nhiên, Tiểu Kiền đương nhiên soái, chỉ là, so với anh kém một tí tẹo thôi” 

“Một chút là bao nhiêu?” 

Anh dùng ngón tay để so sánh: “Đại khái chỉ nhỏ như sợi dây thun thôi?” Cũng chính là độ dài móng tay, tôi quyết định đại nhân đại lượng, không tính toán với anh nữa. 

Tôi hỏi anh: “Tại sao phải cầm dây thun để so sánh?” 

“Bởi vì có thể kéo dãn vô hạn” 

Tôi trong nháy mắt liền phát hỏa, trong l*ng ngực của anh mắng to: “Anh là nam nhân có tâm cơ, bụng dạ hẹp hòi, nói nhiều như vậy, hay là đang vòng vo để nói là anh mới soái? Một mình anh, anh – một nam nhân – làm sao lại tự luyến như vậy hả? Em gái em, cùng với nữ đồng học toàn trường em gái em cũng không có tự luyến như anh, anh nói anh có phải nam nhân không hả?” 

Tay anh bỗng nhiên đặt lên trên mông tôi biến thái mà dùng sức bóp một cái, ám muội nói: “Anh có phải là nam nhân không, em tự mình nghiệm chứng sẽ biết” 

Mặt tôi nhất thời toả nhiệt, kéo găng tay xuống để đánh anh: “Đanh chết biến thái! Cầm thú luôn động dục! Em đánh chết anh cầm thú! Biến thái!” 

Tôi đuổi theo, anh chạy, thân thể vận động một chút cũng nóng lên, cũng không lạnh nữa. 

Hoa tuyết nhuộm trắng cây cối ven đường, lối đi bộ bị một tầng tuyết mỏng đọng lại. 

Ngẫm lại vào lúc ấy, chúng tôi đúng là quá ấu trĩ, rõ ràng là lãng mạn và ngọt ngào như thế, buổi tối tràn đầy hạnh phúc, lại một mực muốn đem thời gian lãng phí cho việc cãi nhau. 

Ngày tuyết rơi hàng năm sau này, tôi ngồi trong quán cà phê, nhìn những đám người vội vã qua lại bên ngoài, nhìn tình nhân hi hi đùa giỡn, nhìn lại bên cạnh một chút, chỗ ngồi trống không… Bên trong máy điều hòa rất ôn hoà (không khí không nóng cũng không lạnh), nhưng tôi cảm thấy lạnh giá vô cùng. 

Sớm biết buổi tối ngày hôm ấy sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng của chúng tôi, Tô Chiêm, em  nhất định sẽ không cùng anh cãi nhau, sẽ không đuổi theo đánh anh, em sẽ ôm chặt lấy anh, nói đi nói lại cho anh nghe: “Em yêu anh”, nói đến khi lỗ tai anh bị chai cũng không dừng. 

Vào lúc ấy, em không biết. 

Hoá ra, hai chúng ta, không thể bạc đầu.