Edit: Hy

Đèn tầng hai không biết từ lúc nào đã bị ai đó tắt đi, bóng đen kia vẫn bình tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ cứng ngắc, không hề nhúc nhích. Trán Tiếu Kha Ngải sớm đã ướt đẫm mồ hôi, cậu ta cứng đờ người đứng im không dám nhúc nhích, còn Trương Phỉ Nhiên cũng đang vô cùng hoảng loạn.

Mấy giây sau, Lâm Kiều rút tay về, nói: “Là Lý Uyển.”

Tiếu Kha Ngải, Trương Phỉ Nhiên: “…”

Bóng người ở hành lang khẽ động đậy, từ bóng tối Lý Uyển đi về chỗ sáng.

“Xin lỗi.” Tinh thần cô hiện tại rất kém, trên mặt cũng không hề có một nét hồng hào: “Tôi… tôi ở đây một mình có chút sợ…”

“Không có chuyện gì, vốn là bọn tôi cũng không nên để cô ở đó một mình.” – Lâm Kiều nói: “Cô lại đây ngồi đi.”

Lý Uyển khẽ gật đầu một cái, yên lặng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều. Bốn người không ai nói gì cả, cũng may rất nhanh trời đã sáng, bà lão hôm qua mang bữa sáng cho họ hôm nay lại tới. Nhưng lần này không một ai dám ăn bữa sáng bà ta mang tới, Tiếu Kha Ngải kéo ghế ngồi đối diện bà lão, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn cùng bà nói chuyện.

“Bà à, cái nhà này có phải trước kia có phải có một đứa trẻ từng chết ở đây không?”

“Nơi này tốt lắm, làm sao lại có người chết được.” bà lão mỉm cười hiền hòa, “Chỉ có căn nhà trên núi kia là có người chết thôi.”

“Nhà trên núi?” Tiếu Kha Ngải hỏi, “Có phải là căn nhà bị thiêu rụi kia đúng không?”

Bà lão nói: “Chính là nó đấy, thật đáng thương, nguyên một nhà đều chết hết cả, chết vô cùng thảm a.”

Từ lời nói của bà ta, bọn họ biết được căn nhà giữa sườn núi kia từng có một nhà ba người sinh sống, người mẹ trẻ tuổi tên Lý Tiểu Lệ nhưng vì bị chồng vứt bỏ, trong cơn giận dữ đã giết chết chồng, treo cổ trai con mình rồi châm đuốc thiêu sống cả bản thân.

Tiếu Kha Ngải nói tiếp: “Bà ơi, chỗ này của bọn cháu cũng có một người chết.”

Bà lão đáp: “Tại sao lại có một người chết chứ. Thật sự nghiệp chướng mà, để ta mời mời Sơn bà bà tới xem cho các ngươi.”

Tiếu Kha Ngải quay đầu lại, cùng Lâm Kiều mặt đối mặt nhìn nhau, sau đó lại hỏi tiếp: “Sơn bà bà? Sơn bà bà là ai?”

Bà lão đáp: “Sơn bà bà rất lợi hại, mấy người gặp rồi sẽ biết.”

Từ trong lời nói của bà lão có thể cảm nhận được “Sơn bà bà” có địa vị cực cao ở trong thôn, mà sau khi mọi người chính thức gặp mặt đối phương, mới phát hiện Sơn bà bà trong thông này tương tự với bà đồng thông thường.

Sơn bà bà nghe nói đã ngoài trăm tuổi, nhưng khuôn mặt nhìn qua thì lại không quá sáu mươi. Bà ta mặc một chiếc áo dài màu xám, sắc mặt tái xanh, đôi mắt vẩn đục toát lên sự sắc bén.

Thi thể của Vương Cường tạm thời để ở một căn phòng trống. Sơn bà bà chống gậy, vẻ mặt không đổi đi một vòng xung quanh xác hắn rồi nói: “Là ác quỷ làm bậy, do hắn ta xui xẻo.”

Lâm Kiều hỏi: “Vậy hiện tại chúng tôi phải làm gì?”

Sơn bà bà nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Nhất định phải tìm ra ác quỷ, tiêu diệt chúng nó.”

“Chúng nó?” Lâm Kiều hơi nhíu mày, “Là chỉ cả nhà Lý Tiểu Lệ sao?”

“A.”

Sơn bà bà không hề trả lời vấn đề này, chỉ là cười lạnh một tiếng, không hề có nguyên do mà quay đầu đi. Đi phía sau Sơn bà bà còn có hai thôn dân khác, bọn họ không rời đi cùng với Sơn bà bà mà tiến tới nâng thi thể của Vương Cường lên.

Lý Uyển vội vàng hỏi: “Làm gì? Các người muốn làm gì?!”

Người trong thôn nói “Không thể để thi thể của người ngoài thôn ở trong thôn được, nhất định phải ném cái xác này ra ngoài thôn.”

“Đừng mà!”

Lý Uyển vội vàng lao tới bên cạnh thi thể của Vương Cường, ôm chặt lấy bạn trai mình: “Cầu xin các người đừng mang anh ấy đi, đừng tách chúng tôi ra!”

Người trong thôn hờ hững nhìn cô, cũng không muốn nhiều lời mà trực tiếp động thủ cướp người.

“Chờ đã,” Lâm Kiều giữ tay một thôn dân rồi nói, “Chúng tôi sẽ tự mình an táng hắn ở ngoài thôi, không phiền tới mấy người.”

Thôn dân kia nhìn cậu một cái, chậm rãi rút tay lại: “Vậy chúng ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi đem hắn đi chôn.”

Lâm Kiều đáp: “Được.” Sau đó hướng về phía Tiếu Kha Ngải: “Cậu giúp tôi một tay đi.”

“Được.” Tiếu Kha Ngải lập tức đồng ý.

Trương Phỉ Nhiên đứng bên cạnh, một lúc sau mới lên tiếng: “Cần gì phải làm điều thừa thãi, dù sao thì vào thời điểm nhiệm vụ này kết thúc, thi thể của hắn cũng sẽ tự động biến mất thôi.”

Lâm Kiều nhàn nhạt đáp: “Ít nhất thì cũng khiến cho bản thân cảm thấy an lòng.”

Lý Uyển cảm kích nhìn cậu, rưng rưng nói “Cám ơn.”

Dưới sự giám sát của hai người thôn dân, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải hợp sức đem thi thể của Vương Cường mang ra khỏi thôn, làm cho hắn một ngôi mộ đơn giản, xem như mồ yên mả đẹp. Lý Uyển mắt mở trừng trừng nhìn Vương Cường được mai táng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng lại khóc không thành tiếng. Mà sau khi hai người dân trong thôn kia xác nhận thi thể đã được chôn ở bên ngoài thôn, cũng chẳng có cảm xúc gì rời khỏi.

Tiếu Kha Ngải phủi phủi bàn tay đầy bụi: “Bây giờ chúng ta làm cái gì? Quay về sao?”

Lâm Kiều: “Tôi muốn tới nhà của Lý Tiểu Lệ xem thử.”

“Được, vậy em đi với anh.” Tiếu Kha Ngải nói xong nhìn Trương Phỉ Nhiên hỏi: “Anh Trương, anh cũng đi cùng sao?”

Trương Phỉ Nhiên: “A… Được thôi.”

Lý Uyển còn đang đứng trước mộ của Vương Cường lặng lẽ khóc, Lâm Kiều chờ một lúc mới đi tới vỗ nhẹ bả vai cô rồi hỏi: “Đi không?”

Lý Uyển lau lau nước mắt, nức nở: “Đi… Tôi đi cùng mọi người.”

Bọn họ rời khỏi phần mộ của Vương Cường, một lần nữa đi tới căn nhà bị thiêu rụi ở giữa sườn núi kia. Căn nhà giống hệt so với lần trước, chỉ là có điều là âm u quỷ dị hơn. Thật giống như bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một người đàn bà khắp người đầy máu, hoặc là đứa trẻ con chết treo lơ lửng trên trần nhà.

“Anh, mau nhìn chỗ kia…” Tiếu Kha Ngải đột nhiên vươn tay, kéo cánh tay Lâm Kiều, “Lần trước khi chúng ta tới, có cái thứ kia sao?”

Từ sau khi cậu ta được Lâm Kiều cứu khỏi miệng ngỗng hoang, cậu ta vẫn luôn gọi Lâm Kiều là “anh”, Lâm Kiều cũng sớm quen thuộc từ lâu, rồi thuận mắt nhìn về hướng cậu ta chỉ, hơi hơi nhíu mày. Trận hỏa hoạn năm đó đã thiêu rụi đi hơn nửa cái cầu thang, ở cửa cầu thang dẫn tới tầng hai chỉ còn lại một đoạn cầu thang nhỏ không có cách nào đi lên được. Vậy mà hiện tại, ở đoạn cầu thang bị cắt đứt kia lại rũ xuống một sợi dây, chiều dài vừa đủ chạm tới sàn nhà tầng một.

“Không có.” Lâm Kiều đáp, “Lần trước vào thời điểm tới nơi này thì không có thứ gì cả.”

“Vậy là do ai để lại? Lẽ nào… là Lý Tiểu Lệ?”

—— Không lẽ thật sự có chuyện một hồn ma đã chết nhiều năm vẫn còn lưu lại căn nhà như lúc còn sống, vì bọn họ mà thả xuống một sợi dây để đi tới tầng hai…

Trong lúc nhất thời không có aii nói chuyện, Lý Uyển không tránh khỏi mà rùng mình một cái.

Lâm Kiều nói, “Nếu đã như vậy thì lên trên xem thử một chút đi.”

“Dm! Không muốn, không muốn, không muốn! Tôi không muốn đi lên đó đâu!” – Tiêu Kha Ngải vội từ chối.

Trương Phỉ Nhiên cũng nói: “Tôi cũng không muốn lên đó.”

Lý Uyển không dám lên tiếng, Lâm Kiều nhìn về phía bọn họ rồi nói: “Vậy thì tôi lên đó, các người ở phía dưới chờ đi.”

Tiếu Kha Ngải: “Nhưng mà…”

Lâm Kiều nói: “Nếu gặp nguy hiểm, tôi sẽ lập tức xuống dưới, không cần phải lo lắng.”

Cậu nói vài câu trấn an bọn họ, đi tới dưới sợi dây kia. Sợi dây mềm oặt thõng xuống mặt đất, Lâm Kiều trước kiểm tra sợi dây thừng một lần, sau đó mới nắm chặt nó. Sợi dây thừng căng lên, cậu túm lấy dây giẫm một cái, sau đó cực kỳ nhẹ nhàng mà mượn lực xoay người trèo lên tầng hai. Trên sàn nhà phủ một tầng bụi dày, bụi bay mù mịt, cả tầng hai là một không gian tối tăm. Lâm Kiều đợi một lúc tới tận khi mắt cậu đã hoàn toàn thích ứng với ánh sáng tầng hai, mới nhìn rõ sự bày biện của nơi này.

Nơi này bị thiêu rụi hơn phân nửa, chỉ miễn cưỡng còn lại một cái hành lang là còn tồn tại. Cuối hành lang là một căn phòng khóa, cửa phòng cũng bị thiêu tới một nửa. Bụi ở bên trên hai vách tường rơi xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy trên tường có mấy bức tranh, giống như là tranh do trẻ con vẽ bậy.

“Anh.” Giọng Tiếu Kha Ngải từ dưới vọng lên, “Anh có phát hiện ra cái gì không?”

Lâm Kiều: “Có người vẽ tranh lên vách tường.”

“Dm, đây không phải là tình tiết kinh điển trong phim kinh dị sao?”

Lâm Kiều không trả lời, cậu tiến về phía trước một bước, mượn ánh sáng yếu ớt kia nhìn rõ nội dung của mấy bức tranh —— Những nét vẽ đơn giản cứng nhắc tạo thành mấy hình người, một người đàn ông ngã trong vũng máu, một đứa trẻ bị treo cổ lơ lửng giữa không trung, còn có một người đàn bà và những người khác cầm tay nhau vây xung quanh một cái cây đại thụ mà xoay vòng.

Hai tấm hình trước vẽ rất dễ hiểu, là chồng và con của Lý Tiểu Lệ, chỉ là tấm cuối cùng… Nhìn không hiểu chuyện là đang diễn ra chuyện gì. Lâm Kiều thầm ghi nhớ nội dung bức tranh, xoay người lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này ngoại trừ mấy bức tranh thì cũng chỉ có mỗi căn phòng kia là có thể kiểm tra. Cậu đi qua cánh cửa còn sót lại một nửa, tiến vào trong phòng.

Căn phòng so với hành lang bên ngoài thì còn tối hơn, gần như không có ánh sáng nào có thể lọt vào. Bên trong căn phòng vẫn còn mùi cháy khét, tất cả vật dụng trong căn phòng cũng bị thiêu rụi hết. Lâm Kiều giẫm phải đống bừa bộn trên mặt đất, cậu không tiếp tục tiến vào bên trong nữa chỉ đứng ở trước cửa. Giống như lúc trước, cậu cũng phải cần cho bản thân một chút thời gian để thích ứng với ánh sáng ở đây. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bỗn phía yên tĩnh, trước mắt Lâm Kiều chỉ có một màu đen. Cậu nhận ra có chỗ nào đó không đúng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đoản đao, cảnh giác tiến tới một bước. Chính lúc này, cậu nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói.

“Ngươi nhìn thấy.”

Lâm Kiều theo bản năng trả lời: “Không có, tôi còn…”

Nói được nửa câu, cậu lập tức im lặng. Giọng nói kia… Không phải là thanh âm của bất kỳ ai mà cậu biết.

Lâm Kiều đứng yên tại chỗ, trước mặt cậu giờ đây chỉ là một khoảng tối đen. Lúc này, cậu thậm chí cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng dần, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm dần.

Trong bóng tối của căn phòng đã bị bỏ hoang nhiều năm… Bỗng xuất hiện một người.