Chú không quan tâm ai viết lá thư đó, tuy nhiên chú cảm thấy cháu nên biết một số đạo lý mà thôi.” Ôn Hành Chi không nhìn cô, nói với vẻ thản nhiên: “Nếu cháu hiểu được việc nảy sinh tình cảm với người khác phái ở độ tuổi này chỉ gọi là sự kích động về mặt tinh thần, vậy thì nói thực là chuyện yêu sớm cũng chẳng có gì to tát.”

Lại là ý này.

Ôn Viễn cúi đầu, lật vài trang của cuốn sách trên tay, không kìm lòng được mà tiếp tục hỏi anh một vấn đề: “Thế nảy sinh tình cảm vào thời điểm nào mới không tính là kích động?”

“Hai mươi lăm tuổi.” Ôn Hành Chi trả lời, lại thuận tay đưa cho cô một cuốn sách nữa, “Chăm chỉ học hành, qua hai mươi lăn tuổi hãy cân nhắc vấn đề yêu đương.”

Ôn Viễn: “...”

Chọn sách xong, Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn đi ăn bữa trưa rồi mới đưa cô về nhà.

Suốt quãng thời gian đi cùng anh, Ôn Viễn luôn dè dặt cẩn thận, chỉ sợ mình phạm sai lầm khiến anh không vui, lúc ăn cơm cô còn không dám nhặt đám cà rốt thái hạt lựu mà cô ghét nhất ra ngoài, vì khi cô làm vậy chắc chắn anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, khiến cô tự dưng thấy sợ. Cũng không phải cô sợ anh, mà vì trên người anh luôn toát ra sự uy nghiêm khiến cô không dám tùy ý khinh nhờn. Người có sự uy nghiêm này, ngoại trừ ông nội Ôn Khác ra, người duy nhất cô tiếp xúc chỉ có anh thôi.

Xe dừng trước cổng dinh thự, vì buổi chiều còn bận bịu công việc nên Ôn Hành Chi không xuống xe, song lúc Ôn Viễn ra khỏi xe, anh gọi cô lại, dặn dò: “Tan học chiều thứ hai, nhớ chờ chú ở cổng trường.”

Tới nhà sách một chuyến, Ôn Viễn gần như quên sạch chuyện gọi phụ huynh, bây giờ nghe anh nhắc đến mới nhớ ra, lí nhí thưa vâng.

Ôn Hành Chi không khỏi nhìn cô thêm một chút. Bộ đồng phục rộng thùng thình khiến vóc dáng gầy gò của cô càng thêm ốm yếu, dưới mái tóc đen là một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ. Nếu không có lần “tình cờ gặp gỡ” ở quán bar lúc trước và lần gọi phụ huynh tới trường này, có khi anh sẽ thực sự tưởng rằng đây là cô bé ngoan hiền trăm phần trăm.

“Chú, chú còn chuyện gì không ạ?” Cái nhìn của anh khiến Ôn Viễn thấy không thoải mái.

“Không có gì, vào nhà đi.”

Kéo cửa kính xe lên, Ôn Hành Chi lái xe rời đi. Ôn Viễn đứng yên tại chỗ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy cô lờ mờ có cảm giác là, lần này không giống như đang giải quyết vấn đề, mà lại giống như – tự chuốc phiền vào thân.

Việc bị cô Phương mời phụ huynh tới trường, tuy Ôn Viễn luôn cố gắng che dấu người nhà, tuy nhiên vẫn không giấu được Triệu Duy Nhất và Tô Tiễn. Mấy hôm nay hai người họ đang thi đấu, gần như không xuất hiện ở lớp, vì chiến tích huy hoàng của hai người nên cô Phương cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mấy ngày nay Ôn Viễn không thể trò chuyện với họ, một là vì không gặp, hai là vì phải tránh cô chỉ nhiệm. Xét thấy Ôn Viễn chết cũng không chịu nhận lá thứ ấy là do mình viết, cô Phương chủ nhiệm đã theo dõi cô mấy ngày liền, hơn nữa ngoài cô ra, cô Phương còn âm thầm tìm Triệu Duy Nhất.

Triệu Duy Nhất là người có thần kinh cứng, đương nhiên không coi đây là chuyện ghê gớm, đang định đợi khi nào thi xong sẽ đến cười vào mặt Ôn Viễn, thì Tô Tiễn đã biết chuyện. Cậu ta khác với Triệu Duy Nhất, cho nên vào thứ hai, vừa tới trường là cậu ta gọi Ôn Viễn ra ngay, hỏi cô: “Cô Phương, phạt cậu à?”

Ôn Viễn ngẩn ra: “Gì cơ?”

“Về chuyện thư tình ấy.” Trên khuôn mặt Tô Tiễn – người luôn có danh hiệu dịu dàng tựa như gió xuân hiện vẻ lo lắng hiếm thấy, “Cô Phương xử lý thế nào? Nói là mời phụ huynh tới sao?”

“Cậu biết hết rồi à?” Ôn Viễn vừa bất ngờ vừa bối rối, “Không sao, tớ cũng đâu có làm gì sai.”

“Nói thì dễ lắm, chẳng phải cậu vẫn luôn sợ chuyện này nhất ư?” Tô Tiễn đã lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có, “Cậu thực sự không phải người viết lá thư ấy?”

“Tớ có bị điên đâu.” Ôn Viễn không hề nể mặt Triệu Duy Nhất phủ nhận một cách dứt khoát.

Tô Tiễn mỉm cười, rồi lại nhíu mày: “Vậy rốt cuộc ai là người đã hãm hại cậu?” Ôn Viễn đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này. Trước kia cô chưa bao giờ để tâm chuyện trong lớp, sau đó hỏi bạn học thì mới biết, người phụ trách báo thường kỳ là bạn học Yên Nhiên, chữ cậu ta rất đẹp, lại biết vẽ nữa. Tuy chữ cô không đẹp, có điều Yên Nhiên muốn bắt chước thì cũng không phải không thể. Hơn nữa cậu ta còn là cán sự muôn Tiếng Anh, Ôn Viễn không nghi ngờ cậu ta cũng khó.

Dù như vậy cô cũng biết mình không nên kể với Tô Tiễn, phần lớn mâu thuẫn giữa con gái với con gái đều có liên quan tới con trai, Yên Nhiên là vậy, quá nửa là vì Tô Tiễn, cô ta làm vậy là để chia rẽ quan hệ của ba người họ. Ôn Viễn hiểu ra mọi chuyện cũng thấy uất ức, cô và Tô Tiễn rõ ràng là anh em, tại sao trong mắt người khác lại mập mờ như thế?

Ôn Viễn thở dài, vỗ vai Tô Tiễn với vẻ tùy ý: “Thôi, không quan trọng. Dù sao chiều nay phụ huynh của tớ cũng đến, chuyện sắp được giải quyết ổn thỏa.”

Ôn Viễn thề là mình nói thật, vì hôm nay là thứ hai – hạn cuối mà cô Phương yêu cầu gặp phụ huynh.

Lo lắng thấp thỏm đợi tới khi tan học về, Ôn Viễn đứng chờ ở cổng trường từ rất sớm. Lần này Ôn Hành Chi không tới muộn nữa, đúng sau giờ thì anh đến nơi, đỗ xe cách cổng trường một trăm mét, sau đó đi bộ tới cổng trường. Ôn Viễn thấy bóng dáng cao ráo của anh từ rất xa, phong thái nhã nhặn lịch thiệp. Mà Ôn Hành Chi cũng thấy cô, cô bé này mặt bộ đồng phục không vừa người, cúi đầu, đứng dưới tán cây, ủ rũ như gà mắc mưa.

Ôn Viễn không biết hình tượng mình trong lòng Ôn Hành Chi là như vậy, thấy anh bước tới thì vội vã chào: “Chú.”

Ôn Hành Chi bình thản ừ một tiếng, anh chợt nhận ra cô bé này đã mười bảy tuổi, song lại không cao lắm, đứng trên vỉa hè mà vẫn chưa cao tới cằm anh.

“Ôn Viễn” anh cúi đầu nhìn cô, “Đồng phục ở trường cháu không có cỡ vừa người cháu à?”

Câu hỏi của anh khiến Ôn Viễn bất ngờ lúng túng, cô cúi đầu túm áo của mình, ấp úng nói: “Lớp mười thì có, đến khi cháu học lớp mười một thì không còn nữa.”

Ở trường cô, mỗi khối lớp có một đồng phục riêng, bộ đồng phục lớp mười cũng coi như vừa người Ôn Viễn. Tới lớp 11, số đo lớn hơn một chút, Ôn Viễn mặc bị rộng. Ôn Hành Chi từng học trung học ở thành phố B, nên cũng biết chuyện này, anh lại nhìn cô một lát, sau đó nói: “Được rồi, dẫn chú đi gặp giáo viên chủ nhiệm của cháu.”

Hai người đi vào trường, một đi trước một theo sau, thời điểm này cách giờ tan học một lúc lâu rồi, học sinh trong trường cũng về gần hết. Tuy nhiên hễ có ai ở lại, thấy hai người họ thì đều không kìm lòng được mà ngó thêm vài lượt, nhất là các nữ sinh.

Ban đầu Ôn Hành Chi cũng không nhận ra, cho dù có biết đi chăng nữa thì anh vẫn bước đi một cách bình thản, chỉ là Ôn Viễn lại thấy ngày càng không ổn, ngờ ngợ mọi người đang nhìn mình. Chuyện bị gọi phụ huynh tới trường, có cần phô trương như vậy không? Ôn Viễn khẽ cắn răng, không khỏi bước nhanh hơn.

Hành động cáu kỉnh bột phát này của cô khiến Ôn Hành Chi khó hiểu, khi anh thấy người khác đều nhìn chằm chằm về mình thì cũng hiểu sơ sơ. Lông mày anh khẽ nhướn lên, bước dài hơn, sóng đôi Ôn Viễn một cách ung dung.

Cô béo tức cô giáo Phương, đang ngồi chờ trong văn phòng, vừa đi rót một cốc nước thì nhìn thấy Ôn Viễn dẫn một người vội vã đi về phía mình. Cô ta định tỏ vẻ uy nghiêm của cô giáo để trách mắng Ôn viễn hành xử hấp tấp, chợt nhìn thấy người ở phía sau Ôn Viễn, bắp thịt căng thẳng thả lỏng tức thì, khi người nọ tới lập tức nở nụ cười chào.

“Anh là phụ huynh của em Ôn Viễn.”

Cô ta nhìn Ôn Hành Chi, đưa tay ra.

Ôn Hành Chi khẽ mỉm cười, bắt tay với cô ta: “Chào cô, cô Phương.”

Trong lúc bắt tay, cô Phương quan sát Ôn Hành Chi từ đầu tới chân một lượt, hỏi: “Anh là...?”

“Đây là chú của em.” Ôn Viễn cướp lời, “Cha mẹ em khá bận, nên bảo chú em tới thay.”

Ôn Viễn nói dối trước mặt anh nên cũng ngượng ngùng, nửa câu sau giọng trở nên lí nhí, may là anh chỉ liếc nhìn cô mà không nói thêm gì.

Chắc chắn cô Phương không thể nhận ra sơ hở. Tuy đám học trò gọi cô ta là cô béo chứ thực ra cô ta không hề già chút nào, năm nay hai mươi bảy tuổi, còn chưa hết hôn, cho nên đột nhiên thấy Ôn Hành Chi thì cũng hơn mất bình tĩnh. May mà tâm lý của cô ta rất vững vàng, nên có thể ổn định cảm xúc một cách nhanh chóng: “Ừm, vậy chúng ta vào trong nói chuyện.”

Ôn Hành Chi gật đầu, quay lại nhìn Ôn Viễn, nói: “Đứng ở đây chờ chú.”

Hả? Câu nói của anh khiến cô dừng bước ngoan ngoãn chờ bên ngoài văn phòng, cũng khiến vẻ mặt cô Phương lập tức thay đổi, mỉm cười bước vào văn phòng, trong nụ cười ngầm chứa cả sự e dè, mời Ôn Hành Chi ngồi xuống.

Ôn Hành Chi cũng không từ chối, câu đầu tiên anh nói sau khi ngồi xuống là: “Xin lỗi, vì đã làm mất thời gian của cô giáo Phương.”

“Không không.” Cô Phương xua tay, nói với vẻ e thẹn, “Tiếp đón phụ huynh cũng là trách nhiệm của chúng tôi, đâu có phiền hà gì.”

Ôn Hành Chi khẽ gật đầu, sau một thoáng trầm ngâm, anh nói: “Tôi nghe Ôn Viễn kể rằng, chuyện này là vì vấn đề yêu sớm.”

“À, đúng là có chuyện như vậy.” Cô Phương lập tức tỉnh táo lại, lấy lá thư tình từ trong ngăn kéo, đưa cho Ôn Hành Chi, “Thực ra mà nói thì chuyện này cũng không có gì to tát, có điều bây giờ Ôn Viễn đã học lớp mười một rồi, còn chưa tới hai năm nữa là phải thi đại học, thành tích học tập của em ấy chỉ ở tầm trung, nếu không tập trung học hành mà lại muốn thi vào một trường đại học chất lượng khá thì hơi khó.”

Ôn Hành Chi không đáp lời, anh mở phong thư hơi nhăn kia ra, đọc lướt qua. Sau khi đọc xong, anh cất lại như cũ rồi trả cho cô Phương, “Cô Phương, tôi muốn biết, sao cô lại tìm được lá thư này.”

“Từ trong sách bài tập của Ôn Viễn.”

“Ôn Viễn trực tiếp đưa cuốn sách bài tập đó cho cô hay thông qua người khác?”

“Việc này...” Cô Phương thoáng ngập ngừng.

“Ôn Viễn nói là không viết lá thư này.” Ôn Hành Chi mỉm cười, nhìn thẳng vào cô Phương. “Có một số chuyện, có lẽ cô chưa biết rõ, con cháu nhà chúng tôi, giỏi giang cũng được mà bình thường cũng tốt, nhưng tính tình đều rất thành thật. Cho nên tôi nghĩ, Ôn Viễn không nói dối.”

“Việc này thì tôi biết.” Cô Phương hơi lúng túng. “Nhưng nét chữ này rõ ràng là của Ôn Viễn.”

“Nét chữ cũng không nói lên điều gì, tuy chữ của Ôn Viễn cẩu thả, nhưng nếu muốn bắt chước thì cũng không phải không thể.”

“Bắt chước?” Cô Phương khẽ nhíu mày, chợt cảm thấy chuyện này khá phức tạp, cô ta đập bàn một cái, nói: “Vậy tôi phải điều tra thật kỹ chuyện này, tìm ra sự thật thì nhất định sẽ nhiêm trị.”

Ôn Hành Chi thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghiêm trị thì không cần. Hôm nay tôi tới, là hi vọng chuyện này dừng ở đây, tôi không muốn việc học tập của hai đứa trẻ bị ảnh hưởng. Xét cho cùng, đây cũng không phải tội lỗi gì to tát mà không thể bỏ qua.”

Cô Phương nhìn người đàn ông tao nhã lịch thiệp trước mặt bằng ánh mắt long lanh, mỉm cười thẹn thùng, “Xin lỗi, tôi còn chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã gọi phụ huynh tới trường!” Nghĩ một hồi, cô ta lại nói thêm, “Bình thường em Ôn Viễn rất thân với em Triệu Duy Nhất, tôi vừa nhìn thấy lá thư tình này, cũng không suy nghĩ kỹ, đã ...”

“Không sao.” Ôn Hành Chi cũng mỉm cười mà không hề tỏ vẻ hoài nghi, “Ở trường con bé vẫn cần cô Phương chỉ bảo nhiều hơn.”

Vậy là cuộc đàm phán song phương khiến bạn nhỏ Ôn Viễn lo lắng lâu ngày đã kết thúc trong bầu không khí hòa bình thân thiện như thế, trong khi Ôn Viễn đang bồn chồn bứt rứt bên ngoài thì thấy cửa văn phòng mở ra, cô vội vàng chạy đến.

“Chàu chào cô giáo đi.”

Ôn Hành Chi giục, Ôn Viễn đành gắng gượng nói lời tạm biệt với cô Phương. Còn cô Phương thì vừa cười híp mắt vừa đáp lời, thái độ hiền hòa hơn bao giờ hết khiến Ôn Viễn thấy khó mà tin nổi, cô nhắm mắt đuổi theo Ôn Hành Chi ra khỏi cổng trường, thấy xung quanh không có ai mới hỏi: “Chú ơi, cô... cô Phương nói gì thế ạ?”

“Không nói gì cả.”

Câu trả lời này khiến Ôn Viễn nghẹn họng trong chốc lát, tới khi cô định mở miệng hỏi lại thì Ôn Hành Chi chợt gọi tên cô: “Ôn Viễn.”

“Dạ?”

“Về nhà nhớ luyện chữ.”

“Ấy? Tại sao?”

“Tại vì...” Anh vịn vào cửa xe, quay đầu nói với cô, “Chữ quá xấu.”

“...”