Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Thứ năm, Lâm Sơ Yến không thể đến họp vì anh còn phải về nhà dự sinh nhật của mẹ.

Việt Doanh Doanh không thích quá nhiều người cho nên bà không tổ chức tiệc sinh nhật mà chỉ có người trong nhà quây quần chúc mừng. Mặc dù đã cố không rùm beng lên nhưng mỗi năm vẫn nhận được rất nhiều quà sinh nhật.

Năm nay, món quà bà thích nhất chính là bức tranh của họa sĩ Hướng. Thật ra, quà sinh nhật của bố lại là con trai đưa cho.

Học kỳ này, Lâm Sơ Yến chọn môn tự chọn là thiết kế 3D, tự tay thiết kế một chiếc bánh sinh nhật, dùng máy in 3D của trường học in ra, làm quà sinh nhật cho mẹ anh.

Việt Doanh Doanh không thích lắm nhưng không muốn làm tổn thương lòng tự ái của con nên vẫn cho anh một bao lì xì 500 tệ.

Lâm Sơ Yến cũng không thích lắm.

“Đừng có mà chê ít, con cho thuê quần áo cũng phải năm người thuê mới bằng chỗ đó.”

Được rồi, chuyện anh cho thuê quần áo vẫn bị bố mẹ biết.

Thực tế, chuyện làm ăn của Lâm Sơ Yến cũng không hề thuận lợi. Bộ quần áo đó làm theo vóc người của Lâm Sơ Yến, mà người với người thì khác xa, có thể mặc được bộ đồ của anh cũng không nhiều. Mập quá cũng không mặc được, gầy quá mặc lên lại giống khỉ. Nhất là cái quần kia, nhiều người muốn mặc phải xắn gấu, hệt như đi làm ruộng, cực kỳ không tự nhiên.

"Rốt cuộc con có quan hệ gì với họa sĩ Hướng?” Lâm Tuyết Nguyên tò mò hỏi.

Bởi vì thấy bố mẹ không tin tưởng mình, vẫn còn hơi băn khoăn nên Lâm Sơ Yến nhất quyết không nói.

Lâm Tuyết Nguyên nói: “Con có biết không, họa sĩ Hướng vẽ tranh này cho bố nhưng không lấy một đồng nào.”

“Bố có biết xấu hổ không vậy?"

“Đương nhiên là không, người ta không cần thì bố phải làm gì bây giờ? Hơn nữa, ông ấy làm nghệ thuật, nếu như bố cứ níu kéo gửi tiền, thành ra lại tầm thường.”

Lâm Sơ Yến suy nghĩ một lúc lâu: “Vậy bố đưa tiền cho con, con trả cho.”


“Cút!”

Vì vậy Lâm Sơ Yến biết điều im lặng.

Một lát sau, Lâm Sơ Yến lại hỏi bố mình: “Họa sĩ Hướng không đề cập đến con ạ?”

“Không, con hỏi làm gì?”

“Không có gì ạ.” Lâm Sơ Yến cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, mi mắt rủ xuống, che giấu sự cô đơn trong mắt.

...

Trong nháy mắt đã đến thứ bảy, ngày hôm nay, đội của Hướng Noãn đánh một trận để vào vòng chung kết.

Đối thủ vòng bán kết là “Chiến đội Không gian đen.”

Năm người “Chiến đội Không gian đen” đều thuộc bậc Vương giả. Trước khi so tài, Hướng Noãn đã tìm hiểu về đội hình đối phương, biết năm người bạn này đều là bạn cùng lớp, mặc dù đều là Vương giả, nhưng thực lực mỗi người có sự chênh lệch.

Trong đó, người giỏi nhất là TOP (1), chơi giỏi nhất anh hùng Lão Phu Tử.

(1) TOP là đường trên chơi solo. Đường này khá là hỗn hợp vì nó bao gồm có đấu sĩ, sát thủ và cả pháp sư cũng có thể đi.

TOP là người đi đường đơn, vậy mà đối đầu với hai người là xạ thủ và trợ thủ vẫn thường xuyên chiếm được ưu thế, gây sức ép rất lớn. Cho nên, TOP xứng đáng được gọi là “Kháng đường”.

Lão Phu Tử có thể đánh, có thể chống chịu lại chạy nhanh, vừa có thể đoàn chiến, mà cũng có thể đơn độc tác chiến. Lão Phu Tử của “Chiến đội Không gian đen” thường xuyên lặng lẽ mang binh lính đi đẩy trộm trụ, để các đồng đội chơi đùa ở chỗ khác, một mình Lão Phu Tử mang quân đẩy trụ... rất đáng sợ.

Cho nên, lần này chiến đội của Hướng Noãn nhất định không thể thả Lão Phu Tử ra, phải cấm, nhất định phải cấm.

Phe địch cấm Đông Hoàng Thái Nhất của Hướng Noãn và Lý Bạch của Lâm Sơ Yến.

Mặc dù Lý Bạch cũng không phải tốt lắm, chủ yếu là tính không ổn định lớn, bạn không thể biết lúc nào người ta chơi tốt, lúc nào chơi đùa, là thần hay quỷ, cho nên không có cách nào ứng phó.

Lâm Sơ Yến cũng không có ý định chơi Lý Bạch, lần này anh chơi pháp sư.

Bình thường, pháp sư Đát Kỷ không có kỹ năng dịch chuyển, rất ít được ra sân, bởi vì máu yếu nên dễ dàng bị chú ý. Gần đây Lâm Sơ Yến đang luyện Điêu Thuyền.

Anh hùng Điêu Thuyền rất đẹp nhưng thực tế lại toát ra rất nhiều ác ý. Bởi vì điểm nổi bất nhất trong kỹ năng của Điêu Thuyền cũng không viết trong phần miêu tả kỹ năng, đó là kỹ năng thứ hai của Điêu Thuyền thả ra trong nháy mắt, có một số giây sẽ ở trong trạng thái vô địch. Nếu như căn thời gian chuẩn xác, bằng vào kỹ năng này có thể tránh được bất kỳ công kích nào.

Hai kỹ năng dịch chuyển và vô địch khiến cho khả năng sinh tồn của Điêu Thuyền khá mạnh, cho nên mặc dù là pháp sư nhưng cũng có thể đối chiến với quân địch. Nếu như trang bị xịn, có thể một đấu ba, hát ca nhảy múa chém chết kẻ địch.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là trang phục phải xịn. Cho nên, Điêu Thuyền rất cần đồng đội ưu ái, cho tiền, cho kinh nghiệm, cho bùa xanh, để cho tất cả những thứ tốt.

Nghĩ đến đây, Hướng Noãn cảm thấy Điêu Thuyền và Lâm Sơ Yến hơi giống nhau. Đều là loại nhìn thì nũng nịu, cần người khác quan tâm, sau đó thì sao, lực sát thương vô cùng lớn.

Hướng Noãn chọn trợ thủ là Thái Văn Cơ.

Ván này, Điêu Thuyền của Lâm Sơ Yến phát huy không tệ lắm, nhưng cũng không khiến cho đối phương quá khó chịu. Anh hùng khiến đối phương khó chịu thật sự phải là Thái Văn Cơ. (1)

(1) Thái Diễm (chữ Hán: 蔡琰),cũng đọc là Sái Diễm, tự Chiêu Cơ (昭姬), nhưng sau trùng huý với Tư Mã Chiêu nên người đời sau đổi thành Văn Cơ (文姬). Bà là một trong những nữ văn nhân đầu tiên của Trung Hoa và là nữ thi nhân duy nhất trong những văn sĩ trứ danh thời kì Kiến An, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp.

Một nữ sĩ tài hoa mà bạc phận, bà là tác giả của Bi phẫn thi (悲憤詩), một thi phẩm được coi là một kiệt tác thể loại thơ tự sự của văn học Kiến An và của thơ ca cổ điển Trung Quốc.

Kỹ năng của Thái Văn Cơ rất đơn giản, chủ yếu là thêm máu, ngoài ra còn một kỹ năng khống chế làm choáng. Thời gian choáng cũng không lâu cho nên cũng không đáng sợ. Nhưng phải xem nó được đặt trong tay ai. Thái Văn Cơ trong tay Hướng Noãn điên cuồng thêm máu thì khỏi nói, lại thả kỹ năng choáng váng cũng đúng thời điểm, lôi kéo thù hận.

Ván này thắng nên Thái Văn Cơ của cô cũng bị cấm.

Hướng Noãn cảm thấy rất buồn phiền. Người khác thì cấm anh hùng chiến sĩ, đánh quái, sao cô chơi một trợ thủ cũng bị cấm. Trợ thủ đáng yêu như vậy, lại không giết người, tại sao lại bắt nạt trợ thủ?

Thái Văn Cơ bị cấm, Hướng Noãn phối hợp với Lâm Sơ Yến chọn Trang Chu.

Điêu Thuyền sợ nhất là bị khống chế, Trang Chu giỏi nhất là giải khống chế, hai anh hùng phối hợp rất ăn ý.

Cho nên, trận thứ hai đánh còn thuận lợi hơn trận trước.

Lúc này, phe địch mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của Điêu Thuyền nhưng đáng tiếc đã chậm. Một Điêu Thuyền phát triển mạnh, kỹ năng sắc bén cùng với đồng đội đáng tin thì có thể coi rẻ chúng sinh.


Nhưng ván này suýt thì thua.

Bởi vì trong một lần đoàn chiến, đúng thời khắc mấu chốt, đột nhiên Hướng Noãn nhận được một cuộc điện thoại. Cô mới nhớ ra mình chưa cài đặt chế độ im lặng, vì vậy cũng không thèm nhìn mà tắt máy.

Điện thoại lại gọi đến.

Lúc này cô mới thấy là điện thoại của mẹ.

“Ly Ly, cậu nghe điện thoại của mẹ tớ hộ tớ.” Hướng Noãn cúp điện thoại, nhanh chóng nói số điện thoại cho Mẫn Ly Ly.

Hôm nay Mẫn Ly Ly nhàm chán đến xem bọn họ chiến đấu. Cô xem cũng không hiểu, chỉ biết ngẩn người nhìn.

Nghe Hướng Noãn nói như vậy, cô lập tức đứng dậy gọi điện thoại.

Một lúc sau Hướng Noãn kết thúc trận đấu, thuận lợi tiến vào vòng chung kết, cô và đồng đội vỗ tay hoan hô.

Mẫn Ly Ly cầm điện thoại di động đi đến nói: “Noãn Noãn, bố mẹ cậu đến đấy, đang ngồi trong đình ở ven hồ chờ cậu.”

“Hả? Sao bọn họ không nói tiếng nào đã đến đây vậy?” Hướng Noãn cảm thấy rất kỳ lạ.

“Tớ cũng không biết. Cô chú biết cậu đang so tài, nói...”

“Cái gì?”

“Nói... muốn mời đồng đội của cậu đi ăn cơm.”

Hướng Noãn khó hiểu.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ, giống như cô đã bỏ sót một chi tiết quan trọng nhưng lại không biết đó là cái gì. Cô quay sang mấy người đồng đội hỏi: “Bố mẹ tôi muốn mời mọi người đi ăn cơm, mấy người có muốn đi không?”

Ba người Trịnh Đông Khải đều nhìn về phía Lâm Sơ Yến. Ai là lão đại, nhìn là biết ngay.

Hiếm khi thấy Lâm Sơ Yến ra vẻ nghiêm trang, nói: “Từ chối thì bất kính lắm.”

Trịnh Đông Khải khẽ nhìn xuống đất, thấy tay Lâm Sơ Yến đang nắm chặt thành quyền. Điều này cho thấy, Lâm Sơ Yến rất khẩn trương.

Ha ha ha ha ha ha...

...

Sở dĩ hôm nay Hướng Đại Anh và Nhâm Đan Nghiên bất ngờ đột kích cũng không phải hai người muốn thăm con gái, chủ yếu là vì muốn nhìn đàn anh trong truyền thuyết đó.

Bọn họ cũng không còn biện pháp nào nữa. Mỗi lần bố mẹ hỏi đến, Hướng Noãn đều đổi chủ đề, giống như không muốn nói về người đó.

Hướng Đại Anh vừa tò mò lại không yên tâm, xen lẫn một chút tâm trạng “Con gái trưởng thành có chút bí mật”, tóm lại cảm xúc rất phức tạp.

Tâm trạng Nhâm Đan Nghiên cũng không khác là mấy.

Bọn họ lại không muốn hỏi thăm Lâm Tuyết Nguyên. Nếu như vậy thì không khéo sẽ bị hiểu lầm, không tốt.

Nghĩ đến nghĩ lui, không thể làm gì khác đành tự mình đi.

Hai vợ chồng chờ không lâu đã thấy đoàn người Hướng Noãn đi đến.

Hướng Noãn và Mẫn Ly Ly sóng vai nhau đi đầu tiên, giống như hai thủ lĩnh, đằng sau có bốn chàng trai, so sánh thì các chàng trai khá cao lớn.

“Bố mẹ, sao hai người lại đến đây? Có lạnh lắm không ạ?”

“Không lạnh.” Nhâm Đan Nghiên vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh Hướng Noãn: “Cháu là Ly Ly sao? Đáng yêu quá!”

“Cháu chào cô chú ạ, cháu cảm ơn cô.”

Sau đó Hướng Noãn giới thiệu các đồng đội của mình cho bố mẹ.

Hướng Đại Anh và Nhâm Đan Nghiên thản nhiên quan sát Lâm Sơ Yến.

Cảm giác đầu tiên: Bộ dạng thằng nhóc này đẹp trai thật đấy.


Cảm giác thứ hai: Nhìn qua có vẻ khá ngoan ngoãn.

Chỉ nhìn bề ngoài coi như là hài lòng. Mặc dù Hướng Đại Anh muốn bắt bẻ nhưng cũng không tìm được cái gì.

Ừ, nên nhìn thêm chút nữa.

Lòng bàn tay Lâm Sơ Yến đầy mồ hôi. Anh cũng không dám nói nhiều.

Gần đây Lâm Sơ Yến rất mất niềm tin vào khuôn mặt của mình. Anh không muốn bị mọi người nghĩ là kẻ lừa đảo, nhất là không muốn làm kẻ lừa đảo trước mặt hai người này.

Cho nên anh cố gắng nói thật ít, càng ít càng tốt.

Người ta không hỏi, anh cũng không mở miệng nói.

Biểu hiện của Hướng Đại Anh và Nhâm Đan Nghiên rất tự nhiên, cũng không chú ý quá nhiều vào anh. Nói chuyện với Lâm Sơ Yến mấy câu, họ lại nói chuyện với mấy người còn lại, ai cũng được họ quan tâm hỏi thăm.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, bầu không khí rất náo nhiệt.

Buổi trưa bọn họ ăn hải sản.

Sau khi ăn xong, bọn họ đã nắm rõ về Lâm Sơ Yến.

Đã từng làm lớp trưởng, thành tích rất tốt, điểm thi vào trường còn cao hơn Hướng Noãn mấy chục điểm, giỏi đánh đàn piano, lý tưởng là làm nghiên cứu khoa học, lúc lên đại học bố mẹ cũng không cho tiền sinh hoạt...

Cuối cùng Hướng Noãn cũng cảm giác được, cô hỏi: “Bố mẹ, hai người đang làm gì vậy ạ?”

“Ha ha Hướng Noãn ăn thịt đi, để mẹ gắp cho con... Ly Ly có muốn nữa không cháu?”

Mẫn Ly Ly ăn đến nỗi môi đỏ bừng, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Có ạ, cháu cảm ơn cô!”

Khuôn mặt Hướng Noãn đỏ rần, cô không được tự nhiên vặn vẹo: “Sao hai người lại làm như vậy?”

Lâm Sơ Yến ngồi bên cạnh cô. Anh liếc nhìn cô, cảm thấy cô thật dễ thương nhưng lại không dám cười.

Lúc lấy nước ô mai cho mọi người, Lâm Sơ Yến không để ý đến ánh mắt được quan tâm mà sinh ra cảm giác lo lắng của mấy thằng bạn cùng phòng, anh duỗi đôi tay dài ra, vượt qua Hướng Noãn và Mẫn Ly Ly, rót đầy ly nước cho Nhâm Đan Nghiên.

Động tác rất tự nhiên, không hề giống ra vẻ.

Nhâm Đan Nghiên cười cảm ơn.

Lâm Sơ Yến khẽ mím môi: “Không có gì ạ.”

Sau đó Lâm Sơ Yến hỏi Hướng Noãn: “Muốn ăn thịt viên không?”

“Không ăn.”

“Ăn tôm không?”

“Ăn... à không.... Trước tiên anh đừng nói chuyện với tôi.” Hướng Noãn cảm giác Lâm Sơ Yến không hiểu được hoàn cảnh lúng túng bây giờ của cô. Cô cũng không thể nào giải thích với anh được.

Vì vậy Lâm Sơ Yến ngoan ngoãn im miệng, lặng lẽ ăn.

Nhâm Đan Nghiên lén quan sát Lâm Sơ Yến, cảm giác chàng trai này thật khôn khéo.