Sau khi Lâm Sơ Yến nhận được quà tặng của Hướng Noãn thì cứ cười không ngừng.

Lâm Tuyết Nguyên về nhà ăn cơm, thấy con trai chả khác gì kẻ tâm thần vừa mới được ra viện. Lâm Tuyết Nguyên chép miệng nhìn Lâm Sơ Yến, quay sang hỏi Việt Doanh Doanh: “Nó bị làm sao vậy?"

Dáng người Việt Doanh Doanh nhỏ nhắn xinh đẹp, được chăm sóc rất tốt, nhìn vẻ ngoài không ai dám nói bà hơn 40 tuổi. Lúc này bà mỉm cười, lén nói với chồng: “Anh nói xem, có phải Sơ Yến đang yêu không?”

“Hỏi thì biết thôi.” Lâm Tuyết Nguyên trả lời xong thì cao giọng nói với con: “Này, con trai.”

“Vâng?”

“Con có bạn gái rồi hả?”

Lâm Sơ Yến đang vui vẻ, nghe thấy bố mình động đến nỗi lòng của mình thì cúi đầu đáp: “Không ạ.”

...

Ăn cơm tối xong, Lâm Sơ Yến trở về phòng mình chơi game với Hướng Noãn suốt.

Hướng Noãn gửi cho anh một tin tức, là giải thi đấu Vương Giả Vinh Diệu vào mùa đông tại các trường đại học và cao đẳng.

Giải thi đấu mùa đông diễn ra giữa những trường đại học và cao đẳng vào lúc nghỉ đông, chỉ cần là sinh viên thì có thể đăng ký. Dùng đội ngũ làm đơn vị để tiến hành đăng ký, mỗi đội phải bao gồm năm người trong cùng một trường học.


“Chúng ta có nên thử không?” Hướng Noãn hỏi: “Tiền thưởng hạng nhất cấp tỉnh là một vạn nhân dân tệ, hạng nhất khu là hai vạn, hạng nhất cấp quốc gia là năm vạn, cộng vào là được tám vạn. Lâm Sơ Yến, chúng ta sắp phát tài rồi.”

Lâm Sơ Yến cúi đầu cười ra tiếng. Anh biết rõ cô không có ý gì khác, nhưng lúc anh nghe hai từ “chúng ta”, dù rất vô lý nhưng anh vẫn cảm thấy được một chút hương vị dây dưa trong đó. Anh đáp: “Được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì để làm.”

Đêm đó, Lâm Sơ Yến liền liên lạc với các đồng đội còn lại. Trịnh Đông Khải vừa nghe thấy có tiền thưởng thì rất vui vẻ. Nhưng hai người còn lại thì hơi phiền toái. Mao Mao Cầu đã ra nước ngoài thăm người thân, tốc độ mạng ở nước ngoài rất chậm, hơn nữa lại có sự chênh lệch về thời gian. Nhà Đại Vũ thì mở quán cơm, đang trong lúc mừng năm mới nên quán cơm rất bận rộn, anh ta phải phụ giúp việc nhà.

Ngày hôm sau, Lâm Sơ Yến nói hoàn cảnh khó khăn của bọn họ với Hướng Noãn.

Hướng Noãn suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tôi tìm người khác.”

Hướng Noãn biết cô đang nói “Người khác” là ai. Anh vừa không muốn Thẩm Tắc Mộc gia nhập, lại vừa hy vọng Thẩm Tắc Mộc gia nhập.

Bởi vì anh muốn cô thắng.

Lâm Sơ Yến xoắn xuýt suốt một ngày, buổi tối đã nhận được “tin tức tốt” từ Hướng Noãn. Thẩm Tắc Mộc và Oai Oai đồng ý gia nhập vào chiến đội Thời Gian, vừa đủ năm người.

“Chúng ta là chiến đội mạnh nhất.” Hướng Noãn hưng phấn nói.

Lúc này, Lâm Sơ Yến cảm thấy có lẽ tình địch của anh không phải họ Thẩm, mà là họ Vương.

Hướng Noãn nói bọn họ là chiến đội mạnh nhất cũng không phải khoa trương, bởi vì bọn họ chính là chiến đội xếp thứ nhất và thứ hai trong giải thi đấu cấp trường, đúng là chiến đội mạnh nhất đại học Nam Sơn.

Giải thi đấu giữa các trường đại học và cao đẳng diễn ra chủ yếu vào năm sau, năm trước là cuộc so tài để tuyển chọn, mỗi trường học nếu có nhiều đội đăng ký thì sẽ tiến hành đấu vòng loại để chọn một đội thắng trận đại diện cho trường đi thi vòng cấp tỉnh. Nếu như thi đấu tốt ở vòng cấp tỉnh có thể tiếp tục đánh giải cấp khu vực, rồi đến giải thi đấu toàn quốc.

“Nếu như chúng ta đạt được tất cả hạng nhất, mỗi người có thể được một vạn sáu ngàn tệ, mọi người có tiền sẽ mua gì?” Hướng Noãn hỏi mấy đồng đội của mình.

Cô đã bắt đầu có suy nghĩ nên dùng tiền thưởng thế nào rồi.

Lúc này năm thành viên đang tụ tập trong một nhóm chat, Trịnh Đông Khải nghe thấy cô hỏi như vậy thì nói đùa: “Anh muốn mua một người bạn gái.”

Oai Oai nói: “Bây giờ có thể mua luôn, đến chợ đồ cũ 200 nhân dân tệ, còn không mất phí vận chuyển.”

“Im miệng.” Lúc có Hướng Noãn ở đây, Lâm Sơ Yến không thể dễ dàng tha thứ cho trò đùa của bọn họ.

Lúc này, Thẩm Tắc Mộc nói đến một vấn đề hết sức thực tế: “Chúng ta có hai rừng, hai trợ thủ.”

Nếu như dựa theo đội hình tranh giải, đừng nói đến tiền thưởng, có thể phá vòng vây cuộc thi vòng loại trong trường đã là kỳ tích rồi.

Hướng Noãn hỏi Oai Oai: “Đàn anh Oai Oai, em chỉ biết chơi trợ thủ thôi, anh có thể chơi vị trí khác không?”

“Vậy anh có thể chơi TOP (1). Anh cũng có thể dùng Dương Tiễn, Lão Phu Tử.”

(1) TOP là đường trên chơi solo. Đường này khá là hỗn hợp vì nó bao gồm có đấu sĩ, sát thủ và cả pháp sư cũng có thể đi.


Được, đã giải quyết được vấn đề trợ thủ, chỉ còn lại vị trí rừng.

Không đợi Trịnh Đông Khải nói, Thẩm Tắc Mộc đã lên tiếng: “Để anh chơi xạ thủ."

Có thể nói, xạ thủ và trợ thủ là cặp bắt buộc, nhiệm vụ chủ yếu của trợ thủ là bảo vệ xạ thủ. Cho nên Hướng Noãn cần phải vòng quanh Thẩm Tắc Mộc để bảo vệ tốt.

Đầu óc Lâm Sơ Yến chợt nóng lên: “Tôi chơi xạ thủ.”

“Đừng quấy rối nữa Lâm Sơ Yến.” Hướng Noãn nói.

Trong năm người chỉ có Lâm Sơ Yến chơi pháp sư, vị trí của anh không thể thay đổi.

Vì vậy đội hình được quyết định như vậy. Sau đó bọn họ tổ đội năm người, tâm trạng Lâm Sơ Yến không tốt, phát tiết hết vào trò chơi, cầm theo Angela nấp trong bụi cỏ.

Rất nhiều pháp sư có sát thương lớn cần thời gian nhất định để tích lũy, ví dụ như Đát Kỷ, Tiểu Kiều, Điêu Thuyền. Nhưng Angela thì không, chỉ cần cấp bốn là mạnh rồi.

Lúc năm người tổ đội đánh hạng Vương Giả, không ai là không chơi tốt, trừ khi gặp phải đội ngũ có đồng đội bị rớt mạng.

Trong trò này Angela xuất hiện rất ít nhưng hôm nay hết lần này đến lần khác lại đột nhiên xuất hiện, còn ngồi chồm hỗm giết được hai người.

Lâm Sơ Yến không thường xuyên sử dụng Angela, Hướng Noãn cũng biết, lúc này cô không rõ là do anh may mắn hay thật sự tính toán được.

Dù sao đối thủ bị Angela giết mất hai người nên cảm thấy không tốt lắm, nhưng sau đó vẫn nhằm vào Angela.

Angela là mục tiêu tốt để nhắm vào...

“Bảo vệ tôi.” Lâm Sơ Yến nói nhỏ.

Hướng Noãn ném Thẩm Tắc Mộc sang một bên rồi chạy đến chỗ Lâm Sơ Yến. Cô dùng thân thể to lớn của mình bảo vệ Angela nhỏ bé.

“Đừng sợ!” Hướng Noãn nói.

“Ừ.” Lâm Sơ Yến khẽ cười.

Hướng Noãn cười ha ha, cô cũng không biết mình đang cười cái gì.

Thẩm Tắc Mộc khẽ “Hừ” một tiếng.

...

Hướng Noãn không đi dạo phố cũng không tụ họp với bạn bè, suốt ngày ở nhà chơi game.


Gần đây lúc cô chơi game rất thích ngồi trên con cá Côn mà Lâm Sơ Yến tặng, giống như Trang Chu ngồi xếp bằng tu tiên vậy.

Có lúc Nhâm Đan Nghiên thấy cô ngồi xếp bằng trên con cá lớn, hai mắt sáng lên kêu đánh kêu giết... Thật không thể nhìn nổi nữa. Không phải đại học là tháp ngà voi sao? Sao lại biến thành thùng nhuộm thế này? Con gái bảo bối mới học đại học nửa năm, trở về đã như vậy... Còn ba năm rưỡi, bà không dám nghĩ nữa...

Nhâm Đan Nghiên không thể nhịn được nữa, bà ép Hướng Noãn đi dạo phố, mua quần áo túi xách, làm tóc. Con gái xinh đẹp như vậy, phải biết cách ăn mặc cho đẹp.

Theo đề nghị của thợ làm tóc, Hướng Noãn uốn tóc, làm kiểu lượn sóng.

Lúc uốn xong, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, khá quyến rũ động lòng người.

Cô quay về phía gương, chụp ảnh rồi gửi cho Lâm Sơ Yến.

Hướng Noãn: [Hình ảnh]

Hướng Noãn: "Đẹp không?"

Lâm Sơ Yến: "Đẹp đấy. Giống như rong biển thành tinh."

Hướng Noãn cảm thấy không ổn. Cô sờ sờ tóc, nhìn một lúc lâu, cuối cùng giận dữ hỏi: “Giống rong biển thành tinh chỗ nào chứ?”

Thợ làm tóc cảm giác dường như mình bị sỉ nhục.

Nhâm Đan Nghiên cũng chăm sóc tóc một lần, rất vui vẻ. Hai người đi ra khỏi hiệu làm tóc, Nhâm Đan Nghiên dẫn Hướng Noãn đi mua quần áo, thấy con gái chu miệng, có vẻ không vui lắm. Bà sờ sờ đầu con gái: “Xinh lắm, con thấy sao?”

Hướng Noãn khẽ "vâng" một tiếng, cô đang trầm tư suy nghĩ, không biết làm thế nào để sỉ nhục Lâm Sơ Yến. Lúc này Mẫn Ly Ly gửi cho cô một tin nhắn.

Mẫn Ly Ly: "Noãn Noãn ngốc, tớ nói với cậu này, tớ vừa ăn năm cái bánh nướng đấy! Đậu má! Chết vì vỡ bụng mất thôi ha ha ha ha ha!"

Đột nhiên Hướng Noãn sững sờ.

Không phải vì Mẫn Ly Ly ăn năm cái bánh nướng. Mà là...

Tại sao vừa rồi làm tóc xong cô không gửi ảnh cho Mẫn Ly Ly, cũng không phải ai khác mà lại gửi cho Lâm Sơ Yến đầu tiên?