Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Hướng Noãn chỉ chụp ảnh với Lâm Sơ Yến một lúc thôi mà vừa quay đầu đã không thấy mấy người Dương Nhân đâu cả.

Cô cảm thấy hơi kì quái: “Em còn muốn chụp ảnh với chị Nhân nữa.”

Lâm Sơ Yến kéo tay cô nói: “Đi trước đi, có lẽ sẽ gặp được.”

Công viên rất lớn, du khách đông như mắc cửi, nếu muốn gặp được thì phải tập trung cao độ.

Hướng Noãn đi trên con đường lát đá, cánh hoa rơi lả tả bốn phía như trong mộng. Lâm Sơ Yến chợt hỏi cô: “Em có muốn học cách anh đổi Giáp Hồi Sinh trong một giây không?”

Tất nhiên là muốn học rồi… Nhưng Hướng Noãn vừa nghĩ đến tốc độ tay không bình thường của anh, lập tức lắc đầu: “Không được, tốc độ tay của em không đủ nhanh.”

“Tốc độ tay của em ổn rồi, chỉ cần luyện tập nhiều là được.”

“Thật sao?” Cô nghiêng mặt nhìn anh, ngửa đầu nói: “Vậy anh dạy em đi.”

Lâm Sơ Yến liếm môi cười: “Anh cũng không thể dạy không.”

Hướng Noãn cảm giác nụ cười này của anh có thể hiểu đại khái là… không có ý tốt. Trong lòng cô hơi ngứa ngáy: “Vậy anh nói đi, anh muốn thế nào?”

“Em còn chưa gọi anh là "chồng" đâu đấy.”

“Anh đã đồng ý sẽ không ép em.”

“Anh không ép em.” Đột nhiên Lâm Sơ Yến dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Chúng ta chỉ…” Vừa nói vừa hơi cúi đầu xuống thổi hơi vào tai cô: “… Trao đổi ngang giá.”

Hướng Noãn nổi hết cả da gà, xoay mặt sang chỗ khác tránh anh: “Anh mau tránh ra đi.”

Lâm Sơ Yến đứng thẳng người, dắt tay cô tiếp tục đi bộ. Đi một lúc, đột nhiên Hướng Noãn nhỏ giọng hừ một tiếng: “Chồng.”

“Em nói gì? Nói to lên đi.”


“Chồng.”

“Anh không nghe thấy.”

“Chồng chồng chồng!” Không để ý đến anh nữa.

Hành động tiếp theo của Lâm Sơ Yến khiến cô tức giận. Một tay anh nắm lấy người cô, ỷ vào thân thể cao lớn của mình, ôm cô lên rồi xoay người đi đến bụi cỏ ven đường. Hướng Noãn cảm giác mình như châu chấu nhỏ trước mặt anh, anh muốn bóp thế nào thì bóp thế đó.

Nhưng vẫn chưa kết thúc. Lúc này hai người đứng dưới gốc cây hoa anh đào, cách con đường lát đá không xa. Vốn Lâm Sơ Yến đang giơ cái ô lên trên đầu, đột nhiên thay đổi, cán ô nghiêng xuống, đặt ở giữa cánh tay hai người, mặt ô hướng về phía ven đường ngăn cản ánh mắt của người đi đường.

Cái ô tuy nhỏ nhưng đã tạo ra một khoảng không gian chỉ thuộc về hai người.

Hướng Noãn muốn nói chuyện, Lâm Sơ Yến lại đột nhiên cúi đầu hôn cô.

Anh thật sự dám hôn cô!

Hướng Noãn sợ muốn chết, người cô cứng lại giống như xác chết.

Lâm Sơ Yến buông cô ra, cười nói: “Đừng sợ, bọn họ không thấy được đâu.”

“Anh đừng, đừng như vậy…”

Một tay anh vững vàng ôm eo cô, không cho cô chạy, sau đó nói nhỏ: “Đã muốn hôn em ở dưới cây anh đào từ lâu rồi.”

“Lâm Sơ Yến, đồ khốn kiếp."

“Khốn kiếp cũng là chồng em.”

Rốt cuộc bọn họ vẫn hôn nhau. Hướng Noãn biết người bên ngoài không nhìn thấy nhưng cô vẫn nghe được tiếng nói chuyện của người khác. Tiếng nói cười của người đi đường tranh nhau chen vào trong lỗ tai cô, cô không dám cử động, chỉ ngước mặt để mặc anh muốn làm gì thì làm. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sợ chết đi được.

Ban đầu động tác của Lâm Sơ Yến rất kịch liệt, sau đó nhẹ nhàng hơn, anh sử dụng đầu lưỡi liếm môi cô, chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi cô, giống như trấn an. Anh hỏi nhỏ: “Sợ đến vậy sao?”

Hướng Noãn tự nhận tâm lý mình mới là tâm lý của người bình thường, còn của Lâm Sơ Yến chính là gia súc.

Hai người đi từ bụi cỏ về đường. Hướng Noãn cúi đầu không dám nhìn ánh mắt người xung quanh.

Lâm Sơ Yến gọi cô: “Noãn Noãn.”

Một tiếng “Noãn Noãn” khiến lòng cô tan chảy. Cô cắn môi, cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ.

“Noãn Noãn.” Anh lại gọi cô. Cô không biết lúc anh nói hai chữ đó, cảm thấy đầu lưỡi mình như được bao bọc trong đường vậy.

Thật ngọt ngào.

“Anh định làm gì?” Hướng Noãn hỏi nhỏ.

“Không làm gì cả, chỉ muốn gọi em thôi, Noãn Noãn.”

“Đồ thần kinh.”



Hai người vượt qua công viên Diên Trì đến một ngọn núi nhỏ cách mặt nước biển không đến một trăm mét, lúc xuống đó thì gặp được Thẩm Tắc Mộc ở ven hồ.

Mưa đã tạnh, Thẩm Tắc Mộc đứng bên cạnh cây hoa anh đào, ánh mắt nhìn xuống mặt hồ. Ô của anh ta đặt ở bên chân.

Dáng người anh ta cao ngất như cây tùng, sự lạnh lùng trên người bị màu hồng nhạt của hoa anh đào trung hòa, trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Hướng Noãn nhìn thấy, không hiểu sao lại nghĩ đến câu thơ “Hoa rơi người đứng một mình".

Sắc mặt Thẩm Tắc Mộc không tốt. Sao hôm nay cả thế giới như thể đang chế giễu anh ta độc thân vậy?

Có cô gái thấy sắc mặt anh ta xong thì chạy mất.

Hướng Noãn đi đến hỏi: “Đàn anh, anh nhìn cái gì vậy?” Cô nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tắc Mộc, chỉ thấy hai con chim uyên ương trên hồ.

“Đôi chim uyên ương này đẹp quá!.”

Thẩm Tắc Mộc rời mắt, khó hiểu nhìn cô: “Đây là con vịt.”

Hướng Noãn: =.=


Xấu hổ quá!

Lâm Sơ Yến khoác bả vai cô, vắt óc tìm cho cô một nấc thang đi xuống: “Chúng em là một đôi uyên ương.”

Thẩm Tắc Mộc cảm thấy buồn nôn, buồn nôn đến mức nào? Anh ta hận không thể nhảy vào trong hồ bơi sang bờ đối diện chỉ vì không muốn phải ở đây nhìn đôi uyên ương này.

Trần Ứng Hổ và Dương Nhân đi từ xa đến, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Lúc đi đến, Thẩm Tắc Mộc thấy sắc mặt Trần Ứng Hổ đã trở nên bình thường.

Anh ta không khỏi thả lỏng.

Trần Ứng Hổ nhắm mắt nói: “Anh họ, em xin lỗi. Em biết anh muốn tốt cho em.”

Thẩm Tắc Mộc hơi bất ngờ nhíu mày, không nhìn Trần Ứng Hổ nhưng lại nhìn Dương Nhân.

Dương Nhân đã chạy đi chụp ảnh với Hướng Noãn.

Trần Ứng Hổ nói với Thẩm Tắc Mộc: “Em chỉ vay Lâm Sơ Yến một ít tiền thôi, còn lại đều là của em, tiền Lâm Sơ Yến em sẽ trả dần.”

“Anh biết.”

Cho nên rốt cuộc Trần Ứng Hổ vẫn không định báo cảnh sát. Thẩm Tắc Mộc vốn không hiểu, tuy nhiên vừa rồi anh ta cũng suy nghĩ rất nhiều nên hiện tại coi như đã hiểu. Dương Nhân nói không sai, mỗi người đều có quyền yếu đuối. Bây giờ Trần Ứng Hổ tưởng như nguy hiểm nhưng lại đứng trong vùng an toàn, không dám đi về phía trước cũng không dám lùi ra đằng sau, anh ta không thể nào gánh vác hậu quả nếu tiến hoặc lùi, không thể làm gì khác nên đành dừng tại chỗ, bị động chờ đợi. Nếu như trốn tránh có thể khiến Trần Ứng Hổ dễ chịu, vậy thì trốn tránh đi. Tất cả trái tim cứng rắn đều được rèn luyện trong đau khổ.

Giờ phút này, Thẩm Tắc Mộc lại cảm thấy hơi hâm mộ em họ ngốc nghếch của mình.

"Bao giờ thi đấu?” Thẩm Tắc Mộc hỏi Trần Ứng Hổ.

Anh ta đang nói đến Cúp Lôi Đình.

Trần Ứng Hổ đáp: “Cuộc thi chính thức vào kì nghỉ tháng Năm.”

“Ba ngày à?”

“Vâng, có ba ngày. Ngày thứ nhất hai trận, mấy ngày sau mỗi ngày một trận.”

“Mười sáu đội sao?”

“Đúng vậy.”

Bởi vì điều kiện đăng kí có hạn nên mười sáu đội đều có Streamer dẫn đội. Cúp Lôi Đình mở cửa cho tất cả các Streamer, tuy nhiên những kênh khác dù sao cũng có quan hệ cạnh tranh với Đậu Hà Lan TV, các ông chủ đều cân nhắc cẩn thận, không đăng kí nhiều lắm, số người đăng kí cộng lại ngang với số người đăng kí của Đậu Hà Lan TV.

Có rất ít đội đều là Streamer, chủ yếu chỉ có một hoặc hai, còn lại chính là bạn bè mà Streamer tìm đến. Tuy nhiên nói thế nào thì cũng không thể khinh thường thực lực của những đội khác.

Thẩm Tắc Mộc là một người làm việc nghiêm túc, hoặc là không làm nhưng đã làm thì phải làm cho tốt. Nếu đăng kí, tất nhiên phải đạt hạng nhất, không thể tồn tại tình huống chơi cho vui được.

“Tốt nhất là phải luyện tập trước một chút.” Thẩm Tắc Mộc nói.

Trần Ứng Hổ gật đầu: “Chị Nhân cũng nói vậy. Bây giờ anh có nhiều tiết học không?”

Năm thứ ba Thẩm Tắc Mộc không có nhiều tiết học, thỉnh thoảng thầy mới gọi anh ta đến trường.

Tiết học của Lâm Sơ Yến cũng không ít nhưng anh có thể trốn học, không áp lực chút nào.

Cho nên thời gian huấn luyện của bọn họ căn bản dựa vào thời gian học của Hướng Noãn.

Nói xong thời gian lại đến một vấn đề khác.

“Chúng ta không có địa điểm.” Trần Ứng Hổ nói: “Tốt nhất là huấn luyện offline, mặt đối mặt, không nên bị người khác quấy rầy, cũng không nên làm phiền người khác… Anh họ, anh có thể cho bọn em mượn văn phòng xã đoàn được không?”

“E là không được.”

Văn phòng của xã đoàn cũng không phải do nhà anh ta mở, thỉnh thoảng mượn một hai lần thì không sao, nếu mượn nhiều, sử dụng tài sản công vì mục đích riêng thì khá khó nói, hơn nữa cũng dễ bị ảnh hưởng bởi các hoạt động trong xã đoàn.

“Có lẽ tôi có thể cung cấp địa điểm.” Lâm Sơ Yến nói.

“Ồ, “có thể” là sao? Cậu chắc chắn không?” Trần Ứng Hổ hỏi.

Lâm Sơ Yến cười, ánh mắt nhìn Hướng Noãn đang chụp ảnh: “Vậy phải xem bố mẹ tôi có nể mặt cô ấy không đã.”




Không ngờ bố mẹ còn nể mặt Hướng Noãn hơn cả tượng tưởng của Lâm Sơ Yến.

Việt Doanh Doanh nghe nói con dâu tương lai sắp thi đấu cần địa điểm luyện tập, không nói hai lời đã đồng ý. Lâm Sơ Yến dẫn các bạn nhỏ đến địa chỉ mà mẹ cho và tìm được một biệt thự cách cơ sở Diên Trì không xa lắm.

Trần Ứng Hổ kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cằm: “Sao cậu không nói là biệt thự?”

Lâm Sơ Yến dở khóc dở cười: “Tôi cũng vừa mới biết thì ra nhà tôi còn có biệt thự ở đây.”

Trợ lý của Việt Doanh Doanh giao chìa khóa cho Lâm Sơ Yến, sau đó chỉ gara để xe: “Lâm tổng nói ngài ấy cũng tài trợ."

Lâm tổng là chỉ Lâm Tuyết Nguyên.

Trần Ứng Hổ chạy đến chỗ gara để xe, ở đó có một chiếc Mercedes đang đỗ.

Vẻ mặt anh ta đầy hoảng hốt: “Vì mười vạn tiền thưởng mà sử dụng cả biệt thự và xe xịn, cuộc sống thật kích thích!”

Lâm Sơ Yến vuốt cằm trầm tư. Ngôi nhà này rất gần cơ sở Diên Trì, đi bộ không đến hai mươi phút, có phải anh hẹn hò với cô sẽ thuận tiện hơn đúng không?

Anh gửi tin nhắn cho mẹ mình: “Nhà rất tốt, cảm ơn mẹ.”

[Việt Doanh Doanh]: Không cần cảm ơn, cứ dùng đi.

[Lâm Sơ Yến]: Con có thể mượn thêm một thời gian không ạ?

[Việt Doanh Doanh]: Không được.

[Lâm Sơ Yến]: Tại sao vậy mẹ?

[Việt Doanh Doanh]: Con muốn làm gì Hướng Noãn?

[Lâm Sơ Yến]: =.=

[Việt Doanh Doanh]: Các con đều còn nhỏ, về sau hẵng nói.

[Việt Doanh Doanh]: À, đúng rồi, mẹ còn chưa chúc mừng con đâu.

[Lâm Sơ Yến]: Chúc mừng con cái gì?

[Việt Doanh Doanh]: Chúc mừng con đã trở thành người nổi tiếng trên mạng.

[Lâm Sơ Yến]: Con còn cho rằng bố mẹ sẽ cảm thấy mất mặt.

[Việt Doanh Doanh]: Bố con bảo mẹ chuyển lời đến con, đừng suy nghĩ nhiều, con chẳng có gì ngoài khuôn mặt cả, sử dụng như thế này là tốt nhất rồi.

[Lâm Sơ Yến]: …

[Việt Doanh Doanh]: Cố gắng lên, bố mẹ sẽ thường xuyên xem con truyền hình trực tiếp.

Lâm Sơ Yến cất điện thoại di động, thở dài nhìn lên trời.

Hướng Noãn hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Từ nay về sau.” Anh cầm tay cô, “… Em chính là người thân nhất của anh.”

“Lâm Sơ Yến, đến giờ uống thuốc rồi."