3

Trước khi bị cha ta nạp làm thiếp thất, nhà mẹ đẻ của tiểu nương ta mở một hiệu sách.

Của hồi môn của bà là mấy rương lớn đựng đủ các thể loại sách mà ta đã đọc từ nhỏ.

Sau khi biết mình phải gả cho Tiêu Cảnh Sách, ta vẫn luôn nghiên cứu y thư.

Trong sách nói, kinh mạch trong cơ thể con người rất phức tạp, nếu có thể khai thông bằng thứ thần kỳ nào đó, bài xuất độc tính tích tụ trong nhiều năm đi, nói không chừng có thể khỏi hẳn.

Bởi vậy, trong lòng ta có một ý niệm hoang đường táo bạo.

Nếu…… Ta thật sự chữa khỏi cho Tiêu Cảnh Sách, liệu ta có thể xin hắn đón tiểu nương của ta từ Diêu gia về, rồi sau đó để chúng ta rời khỏi kinh thành hay không?

Dù sao thì đến lúc đó Bình Dương Vương đã khỏe mạnh, tất nhiên không ít khuê tú trong kinh muốn gả cho hắn.

Có thế nào cũng không tới lượt ta.

Trước đêm tân hôn, cuối cùng tiểu nương cũng tìm được cơ hội tới tìm ta: “Thanh Gia, đêm động phòng hoa chúc ngày mai phải làm những gì, con đã nhớ kỹ chưa?”

Ta thề son sắt: “Người yên tâm, sách kia con đã đọc rất nhiều lần, con thậm chí còn xem kỹ từng bức tranh.”

Tiểu nương bỗng nhiên đỏ mặt, quay đầu đi ho khan mấy tiếng:

“Con sao lại…… Một khi đã như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Con phải nhớ kỹ, ở trước mặt vương gia người phải mềm mại uyển chuyển chút, nói nhỏ tiếng một chút, nhất định không được giống như ngày thường.”

“Con bẩm sinh đã khỏe hơn người, nếu con là nam tử, ắt hẳn có rất nhiều thành tựu; nhưng là nữ tử thì chẳng qua chỉ là nhảy từ cái lồng này sang một cái lồng khác mà thôi.”

……

Có thể là do mơ thấy tiểu nương nên sau khi tỉnh dậy, ta buồn bực không vui.

Ta uể oải bơ phờ ngồi bên bàn, nhìn cháo trong chén sứ trắng nhỏ thì chợt nhớ tới lời tiểu nương dặn dò.

Nhu nhược, phải nhu nhược.

Ta nắm chặt tay, nhịn xúc động muốn bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, đặt lại chén trên bàn, dùng thìa ngọc ăn từng miếng nhỏ.

Vì thế mà một chén cháo thôi, ta cũng uống mất gần nửa canh giờ.

Ăn sáng xong, Tiêu Cảnh Sách gọi thuộc hạ Huyền Vũ vào.

“Huyền Vũ, ngươi đi tìm quản gia, bảo hắn chuẩn bị một phần hậu lễ để ta cùng với Vương phi lại mặt.”

Huyền Vũ không tán thành: “Tối qua Vương gia mới gọi y quan tới bắt mạch, hôm nay không nên đi ra ngoài.”

Tiêu Cảnh Sách gắp cho ta một miếng măng, cười khẽ: “Xem ra hiện giờ ta đã gần đất xa trời, đến ngươi cũng không thèm nghe ta nói.”

“Thuộc hạ tuyệt đối không dám!”

Sắc mặt Huyền Vũ đại biến, cuối cùng lĩnh mệnh mà đi.

Lễ hồi môn đã chuẩn bị xong, chất đầy ba chiếc xe ngựa.

Nghe nói tất cả đều tặng cho Diêu gia, ta cực kỳ đau lòng, lặng lẽ kéo tay áo Tiêu Cảnh Sách.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ phu nhân ngại lễ quá ít?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy:

“Quá nhiều, Diêu gia vẫn luôn tôn thờ việc cần kiệm, ta thấy mấy cây hoa tử vi trong viện không tồi, đào vài cây cho đưa cho họ là được.”

Dù sao đưa qua đó, không phải vào tư khố của đích mẫu, thì cũng sung vào của hồi môn của muội muội Diêu Thanh Uyển, còn không bằng để dành cho Tiêu Cảnh Sách mua thuốc.

Nghe ta nói xong, Tiêu Cảnh Sách vươn tay ra khỏi chiếc áo lông cáo xoa đầu ta:

“Nếu phu nhân luyến tiếc, vậy thì đưa qua cho bọn họ nhìn xong, khi hồi phủ lại mang về là được.”

4

Không ngờ vừa về tới Diêu gia đã đụng phải hai trúc mã kia của ta.

Vệ Vân Lãng và Chu Hành đang đứng cùng nhau trong đình viện, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, họ nhìn thấy ta thì không thèm che giấu vẻ chán ghét trong mắt.

Tiêu Cảnh Sách ho khan mấy tiếng, nhàn nhạt cười: “Ra là Vệ tiểu tướng quân và Chu công tử nhà tướng gia.”

Cho dù hai người họ có không thích ta thì cũng phải đến đây hành lễ.

“Bái kiến Bình Dương Vương.”

Tiêu Cảnh Sách kéo áo lông cáo trên người lại, không lập tức phản ứng, chờ một lúc mới tiếp tục nói:

“Xem ra Vệ tiểu tướng quân bôn ba ở võ trường nên không nắm rõ tin tức cho lắm, cũng không biết tin bổn vương đã đón dâu.”

Vệ Vân Lãng sững người, chỉ có thể không tình nguyện hành lễ với ta: “Bái kiến Bình Dương Vương phi.”

Ta thật sự không định để ý hắn.

Fishfromnowhere.wordpress.com

Lúc trước hắn nhờ ta đưa lễ vật cho Diêu Thanh Uyển, từ sáng sớm ta đã đưa qua.

Sau đó Diêu Thanh Uyển trúng độc hôn mê, ta bị đích mẫu phạt quỳ gối trong tuyết.

Vệ Vân Lãng hùng hổ xách roi đứng ở trước mặt ta, một chữ cũng chưa nói đã giơ tay quất lên mặt ta.

Ta nắm lấy roi: “Ngươi không hỏi một tiếng đã nghĩ là ta làm?”

“Ngoài ngươi còn có thể là ai?”

Mắt hắn chứa đầy sự chán ghét.

“Từ lâu ngươi đã ghen ghét Thanh Uyển xinh đẹp dịu dàng, huống chi ta cùng với Chu Hành đều thích nàng ấy —— thứ nữ giống như ngươi cho dù có cùng chúng ta lớn lên, cũng chỉ là phận ti tiện! Bất luận người có học theo nàng bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chỉ đơn thuần là bắt chước mà thôi!”

Đương nhiên, bởi vì ta sức lớn nên cuối cùng roi kia cũng không chạm được người ta.

Nhưng việc ta hạ độc muội muội vì ghen ghét đã bị Vệ Vân Lãng truyền khắp kinh thành.

Ta đang nghĩ tới Diêu Thanh Uyển thì nàng bước ra.

Áo xanh váy bích, thắt lưng khảm ngọc quấn quanh vòng eo thon thả một vòng tay có thể ôm trọn, tựa như cành liễu vừa chớm đâm chồi trong gió xuân.

Ánh mắt dịu dàng của nàng đảo qua, khi thấy Tiêu Cảnh Sách đứng ở bên cạnh ta thì hơi thất thần trong giây lát.

Ta biết rất rõ dù Vệ Vân Lãng và Chu Hành có vài phần tư sắc, nhưng nếu so sánh với gương mặt ốm yếu nhưng tuyệt sắc của Tiêu Cảnh Sách thì đúng là một trời một vực.

“Thần nữ bái kiến Bình Dương Vương —— mấy ngày không gặp, thứ tỷ vẫn mạnh khỏe chứ?”

Diêu Thanh Uyển hoàn hồn lại, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt chúng ta hành lễ, sau đó nàng giương mắt, chào đón ta một cách nồng nhiệt.

Giọng nói của nàng dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, còn có đôi mắt hạnh xinh đẹp trong veo long lanh, tự nhiên đến mức ta có muốn cũng không thể diễn đạt như vậy.

Ta có chút chán chường.

Tiêu Cảnh Sách ở bên cạnh giống như nhìn thấu tâm tư của ta, lặng lẽ nắm lấy tay của ta dưới lớp áo lông cáo.

Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười:

“Hình như trí nhớ của Diêu cô nương không được tốt lắm, tỷ tỷ ngươi đã gả cho ta làm thê, ngươi nên gọi nàng là Vương phi, quỳ xuống đất hành lễ mới đúng.”

Khi Diêu Thanh Uyển quỳ gối và dập đầu hành lễ với ta, ta vô thức nhìn sang bên kia.

Quả nhiên, Vệ Vân Lãng trừng mắt nhìn ta đầy hằn học, mở miệng định nói gì đó.

Chu Hành ở bên lại giật nhẹ tay áo của hắn, ra hiệu hắn nhẫn nại, chỉ là ánh mắt nhìn về phía ta càng thêm lạnh lùng.

Trước đây có rất nhiều lần như thế, tính cách Vệ Vân Lãng hơi lỗ mãng, những thủ đoạn âm hiểm nhằm vào ta phần lớn là kế hoạch của Chu Hành tâm tư kín đáo đứng phía sau.

Diêu Thanh Uyển ở trong lòng bọn họ cực kỳ cao quý, là sao trên bầu trời.

Ta ở trong lòng bọn họ cực kỳ ti tiện, chẳng qua là bùn đất mà ánh sao không chiếu đến.

Hành đại lễ xong, Diêu Thanh Uyển đứng dậy, sắc mặt hơi tái nhợt:

“Thứ tỷ bản tính lỗ mãng, ta vốn còn lo sau khi tỷ ấy xuất các sẽ không được lòng phu quân, huống chi trong lòng tỷ ấy đã có —— a, là ta nói lỡ.”

Tiêu Cảnh Sách cong nhẹ khóe môi: “Diêu cô nương biết nói lỡ thì nên nhớ kỹ chút. Dù sao thì ngươi cũng chưa xuất các, ăn nói tuỳ tiện đúng là không ổn.”

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể khiến Diêu Thanh Uyển nói không nên lời.

Vẻ mặt dịu dàng ân cần của Diêu Thanh Uyển chỉ duy trì đến giờ ăn trưa. Sau khi dùng cơm xong, nàng lấy cớ muốn nói chuyện riêng, kéo ta đến khuê phòng, lạnh lùng cười:

“Cho dù tỷ tỷ dùng mấy thủ đoạn hồ ly tinh để lấy lòng Bình Dương Vương, thì cũng đừng quên hắn chẳng qua chỉ là con ma ốm thất thế sắp chết mà thôi.”

“Bây giờ tỷ mượn tên tuổi hắn ra vẻ ta đây, ngày sau hồn hắn về tây thiên, tỷ và tam di nương nên làm sao đây?”

Ta vờ như không hiểu lời nàng nói: “Muội muội không nhắc nhở ta cũng đã quên, thời gian không còn sớm, ta nên gọi phu quân về phủ uống thuốc rồi.”

“Diêu Thanh Gia, đừng lo lắng, luôn có người có thể trị được ngươi.”

Trước khi bước ra khỏi cửa, ta nghe thấy giọng nói và tiếng cười chắc chắn của Diêu Thanh Uyển, không hiểu sao ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.