Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Ngưu Ma Vương, ngươi không phải rất lợi hại sao? Làm sao biến thành rùa đen rút đầu rồi?
Bằng Ma Vương cười lạnh nói
Ngưu Ma Vương trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, đồng thời cơ bắp toàn thân đột nhiên căng lên, hiển nhiên rất giận dữ, nhưng Ngưu Ma Vương vẫn cố ngăn chặn năng lượng mênh mông trong cơ thể, cố nén phẫn nộ trong lòng, gầm nhẹ nói:
- Hoàng mao điểu, không nên ép ta, nếu không Ngưu Ma Vương ra cho dù không giết chết ngươi, cũng sẽ tiêu diệt Sư Đà Lĩnh, tiêu diệt Kim Huyền Đảo, cho ngươi vĩnh viễn không có một ngày an bình.
Đồng tử Bằng Ma Vương hơi co lại, nhìn Ngưu Ma Vương có vẻ không phải dọa suông, cười lạnh vài tiếng rồi nín bặt.
Hắn cũng lo Ngưu Ma Vương nổi giận, mặc dù tốc độ Ngưu Ma Vương không có khả năng đuổi theo hắn, nhưng nếu Ngưu Ma Vương quyết tâm đối phó hắn, cuộc sống của Bằng Ma Vương hắn cũng sẽ chẳng tốt lành gì, sẽ giống như tang gia chi khuyển, chỉ biết chạy trốn.
Ngưu Ma Vương không nói gì, lạnh lùng nhìn Bằng Ma Vương, trong lòng thầm nghĩ "Lý Dương lão đệ bị hoàng mao điểu giết, việc này trở thành sự thật không thể thay đổi, chỉ có thể sau này từ từ tìm thời cơ, dù sao cho dù ta động thủ, cũng cố không gây thương tổn hoàng mao điểu, bây giờ phải nhịn thôi." Ngưu Ma Vương không phải là một con trâu bình thường, hắn đạt tới cấp bậc này, cũng cực kỳ tinh minh.
Hắn hiểu rõ, Bằng Ma Vương có tốc độ kinh khủng, trừ Đại Tôn, bất kỳ ai muốn đuổi giết, căn bản cũng không có khả năng nắm được một cọng tóc gáy của Bằng Ma Vương, trừ phi Bằng Ma Vương nguyện ý cứng đối cứng với người đó.
Năm đó, Bằng Ma Vương có Kim Quang Càn Khôn Tráo, dám cùng bất kỳ ai lấy cứng đối cứng. Lúc này, Kim Quang Càn Khôn Tráo bị phá, hắn sao còn dám làm thế.
- Bằng Ma Vương!
Một thanh âm trầm thấp tràn ngập sát khí vang lên, trong đỉnh tử ở hậu viện Nữ Oa Cung, các cao thủ đều hướng về phía thanh âm nhìn lại, chính là Đông Phương Minh Đế Thái Úc sắc mặt lạnh lùng kinh khủng.
- Hừ, Thái Úc? Ngươi tựa hồ rất kiêu ngạo, chẳng lẽ ngươi thật muốn giao thủ với ta? Trong không gian hạch tâm Hỗn Độn sơn, ta bất quá chỉ mượn ngươi lừa hai tiểu tử kia mà thôi, cũng không phải thật lòng đối phó ngươi.
Bằng Ma Vương lạnh lùng nói, mặc dù vẫn có vẻ vẫn rất lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng rõ ràng là có sự mềm mỏng mà rất nhiều người ở đây đều có thể cảm nhận được.
"Trong không gian hạch tâm Hỗn Độn sơn, ta bất quá chỉ mượn ngươi lừa hai tiểu tử kia mà thôi." Đây là những lời giải thích của Bằng Ma Vương, giải thích cho Thái Úc. Hắn cũng không muốn làm địch với Thái Úc, chỉ vì đối phó Lý Dương Điền Cương mới phải làm như thế.
Cao thủ bình thường, cũng rất ít khi giải thích.
Nhưng Bằng Ma Vương lại giải thích, vì Ngưu Ma Vương đã hận hắn tận xương, một khi Đông Phương Minh Đế cũng ép hắn đấu, thì Bằng Ma Vương hắn coi như thảm rồi. Đối mặt với Tam Sanh Thạch, Bằng Ma Vương không dám nắm chắc. Loại tâm thần công kích này quá mức thần kỳ rất khó phòng ngự.
- Tại sao? Nếu ngươi muốn giết Lý Dương và Điền Cương, thì trực tiếp giết là xong, tại sao ép chúng vào trong quang quyển, làm sinh ra dị biến như thế, nếu Tu Linh thảo bởi vậy mà có gì tổn thương, Thái Úc không chết không ngừng tay truy giết ngươi!
Thái Úc đằng đằng sát khí nói.
"Không chết không ngừng tay" Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, kể cả Ngưu Ma Vương và Bằng Ma Vương.
Cao thủ Ma Đế, Yêu Đế, địa vị tôn sùng, tánh mạng cơ hồ vô hạn, cho dù có cừu oán cũng chỉ cần đánh nhau một hồi là xong, như thế mới giữ được mặt mũi, tỷ như trận chiến Ngưu Ma Vương và Sư Đà Lĩnh tam thánh. Chỉ là một trận chiến đánh nhau mà thôi, cũng không xảy ra hậu quả gì quá nghiêm trọng.
Nhưng "không chết không ngừng tay" có nghĩa là Thái Úc và Bằng Ma Vương sẽ chém giết cả đời, không phải Thái Úc chết, thì Bằng Ma Vương vong.
- Quả thật không chết không ngừng tay?
Hai lông mi màu vàng của Bằng Ma Vương trợn ngược lên, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, nhìn thẳng vào Thái Úc.
- Tu Linh thảo quan hệ tới tánh mạng con gái ta, một khi con gái ta có gì không may, ta làm sao có thể buông tha ngươi được? Ngươi cầu nguyện đi, cầu cho con gái ta không chết, nếu không… ngươi không có Kim Quang Càn Khôn Tráo, Thái Úc ta không để vào mắt đâu.
Thái Úc cười lạnh nói, con gái hôm nay đó là toàn bộ những gì hắn cần, bất kỳ ai làm con gái hắn chết, Thái Úc cũng sẽ giống như con sói mẹ giữ con, liều mạng mà giết chết địch nhân, bất chấp tất cả, huống chi, Bằng Ma Vương, hắn cũng không quan tâm.
Tốc độ nhanh?
Nhưng một khi trúng tâm thần công kích từ Tam Sanh Thạch của hắn, Bằng Ma Vương sẽ bị tâm thần chấn động, tốc độ giảm mạnh, sau đó Thái Úc có thể tấn công.
Bằng Ma Vương nhìn chằm chằm vào Thái Úc, khóe miệng giật giật.
Nếu nói Bằng Ma Vương này kiêng kị ai, thì đó là Minh Đế thần bí nhất này. Đông Phương Minh Đế Thái Úc,nếu dùng Tam Sanh Thạch công kích tâm thần của hắn, Bằng Ma Vương cho dù tốc độ rất nhanh, cũng có thể trúng chiêu.
- Ha ha ha…
Bằng Ma Vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.
Cười hết hơi hết sức.
"Ta đường đường Bằng Ma Vương, là tọa kỵ của người cao quí nhất, đến cả khi gặp Đại Tôn, cũng bất tất hành lễ, nhưng ngắn ngủn không đầy một năm, Kim Quang Càn Khôn Tráo bị phá, ta liền giống như tang gia chi khuyển (chó nhà có tang), Yêu giới Đại Thánh ai cũng có thể đối phó ta, thậm chí so với chỉ có thể dựa vào tốc độ chạy trốn. Lúc trước không có một Minh Đế dám nói với ta "không chết không dừng tay", tên man ngưu dã man trước nay ta vẫn xem thường cũng dám uy hiếp ta…" Trong lòng Bằng Ma Vương càng nghĩ càng giận
Lửa giận ngút trời.
Vô số năm qua, mình dựa vào Kim Quang Càn Khôn Tráo và Hỗn Độn Phá Kim Thương, cùng với tốc độ kinh khủng, tuyệt đối vô địch, Kim Quang Càn Khôn Tráo là phòng ngự tuyệt đối, chỉ có hắn đánh người, không không ai có thể đả thương hắn.
Nhưng… không đến một năm.
Kim Quang Càn Khôn Tráo bị phá, địa vị hắn đột nhiên giảm xuống.
Biến chuyển cực độ như thế, Bằng Ma Vương vẫn cắn răng nhẫn nhịn, nhưng hôm nay lại có người dám cùng hắn nói "không chết không ngừng tay", cao ngạo như hắn làm sao có thể nhịn được.
- Không! Chết! Không! Ngừng!
Bằng Ma Vương nhìn Thái Úc, nói gằn từng chữ, trong con mắt chim lóng lánh tỏa ra quang mang màu xanh biếc yêu dị, đó là sát khí, sát khí xuất phát từ đáy lòng.
- Ta sẽ chờ cho con gái ngươi chết, rồi ngươi tìm đến ta.
Bằng Ma Vương rồi đột nhiên cuồng tiếu nói.
Thái Úc nghe Bằng Ma Vương nguyền rủa con gái mình, trong lòng nhất thời lửa giận bốc lên:
- Bằng Ma Vương, họa là từ ở miệng mà ra, cẩn thận một chút.
- Họa là từ ở miệng mà ra?
Bằng Ma Vương giống như nghe câu nói đùa buồn cười nhất trên đời này, ngửa mặt lên trời cười to. Hồi lâu mới đột nhiên ngưng lại, nhìn chằm chằm vào Thái Úc. Trong mắt lóe ra một cổ quang mang căm hờn:
- Họa? Cái gì họa, ai dám chọc ta? Ai dám chọc ta? Ngươi Thái Úc dám không, ngươi dám không?
Bằng Ma Vương nhìn chằm chằm vào Thái Úc, trên mặt có nụ cười điên loạn
Thái Úc thấy Bằng Ma Vương phản ứng như thế cũng nao nao.
- Ngươi dám giết ta sao? Ngươi tới giết ta di, ngươi không phải nói không chết không ngưng sao? Ngươi sẽ giết ta, ta muốn xem ngươi có gan như thế không?
Bằng Ma Vương đứng trước mặt Thái Úc, không hề phòng ngự.
Sắc mặt Thái Úc có điểm khó khăn. Cũng không ra tay.
Bằng Ma Vương thấy sắc mặt Thái Úc, nhất thời nở nụ cười, cười rất tươi:
- Không dám hả, ngươi giết ta, ngươi cũng hết sống, ngươi hết sống, con gái ngươi còn hy vọng sao?
Thái Úc cười lạnh vài tiếng, cũng nhịn xuống.
Dù sao, hắn bây giờ còn chưa tới lúc tuyệt vọng, hắn muốn giữ mạng mình lại để cứu mình con gái, giết Bằng Ma Vương? Như thế là không nể mặt Hồng Quân đạo nhân.
Đại Tôn bị mất mặt đã gây ra đại chiến vô số năm qua, nếu Hồng Quân đạo nhân mất mặt, hậu quả… nghĩ lại ai cũng sợ.
- Sư tôn…
Hạng Vũ nhìn Xi Vưu Đại Tôn, cũng không biết vì sao Xi Vưu đang nói chuyện vui vẻ với hắn bỗng đột nhiên giơ hai ngón tay lên.
Xi Vưu khẽ nhíu mày:
- Chuyện gì thế? Hỗn Độn sơn hỗn loạn ngàn năm, an tĩnh một năm, quy củ này hình thành từ xưa đến nay không bao giờ thay đổi, sao lần này lại chỉ an tĩnh có không đến một ngày, hơn nữa Lý Dương và Điền Cương tiến vào trong đó rồi không thấy ra nữa?
Xi Vưu thần thức trải rộng cả lục giới, biến hóa trong Hỗn Độn sơn hắn tự nhiên biết rõ.
- Nguyên thần Lý Dương trời sanh ít nhất cũng là cùng cấp bậc với hỗn độn chi linh, sẽ không chết, nhưng Điền Cương thì sao? Hơn nữa lúc này Hỗn Độn sơn bạo loạn như thế, Lý Dương lại không ra, rốt cuộc bên trong xảy ra sự tình gì?
Xi Vưu khẽ nhíu mày.
- Hạng Vũ, theo bổn tôn tới đây.
Xi Vưu đột nhiên kéo tay Hạng Vũ, đồng thời hào quang bảy màu lóe lên, Hạng Vũ liền cảm thấy ý nghĩ mình mê muội, một lúc lâu sau, Hạng Vũ kinh ngạc phát hiện Xi Vưu đã mang hắn xuất hiện tại bầu trời Hỗn Độn sơn.
Nữ Oa nương nương tự nhiên trong nháy mắt phát hiện ra, có chút trầm tư nói:
- Xi Vưu sao lại trực tiếp đến nơi này như thế, không biết có chuyện gì nhỉ, chẳng lẽ là vì Lý Dương Điền Cương bị nạn? Không có khả năng, hai người đó kia bất quá là kẻ tầm thường mà thôi, thân là Đại Tôn, há có thể quan tâm đến người thường như thế?
Nữ Oa nương nương nghĩ rất chính xác, thân là Đại Tôn, đối với "người thường" đúng là không quan tâm
Cho dù hủy diệt một tinh cầu, Đại Tôn cũng không thèm quan tâm, nhưng Nữ Oa nương nương không biết là Lý Dương không phải "người thường", trong mắt Xi Vưu, Lý Dương hoàn toàn có thể trở thành Đại Tôn, tự nhiên rất coi trọng.
Mặc kệ như thế nào, thân hình Nữ Oa nương nương chợt lóe lên, rồi biến mất ở khỏi chỗ của mình.
- Xi Vưu đạo hữu, ngươi làm sao đến đây?
Nữ Oa nương nương mỉm cười hỏi.
Xi Vưu thấy Nữ Oa, cũng gật đầu nói:
- Nữ Oa, thần thức của ta phát hiện Hỗn Độn sơn phát sinh dị biến, liền đến đây, muốn biết rốt cuộc xuất hiện vấn đề gì, dù sao Hỗn Độn sơn từ khi Khai Thiên Tích Địa đến nay, ngàn năm cuồng loạn, an tĩnh một năm, quy củ này cho tới nay không thay đổi bao giờ, ta không thể tin nó vô duyên vô cớ biến hóa, hẳn là có nguyên nhân gì đây?
Nữ Oa gật đầu nói:
- Đích thật là có một chút chuyện, Kim Sí ép người của Ma giới là Lý Dương và Điền Cương vào trong quang quyển của hạch tâm Hỗn Độn sơn, liền phát sinh sự tình như vậy đó.
Nói đến đây, Nữ Oa khẽ nhíu mày.
- Xi Vưu đạo hữu, nhớ hồi trước cũng từng có vô số cao thủ bị quang quyển này giết chết, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện tình huống như vậy bao giờ, vì sao lần này lại xuất hiện tình huống như vậy nhỉ?
Nữ Oa bước tới hỏi Xi Vưu.
Xi Vưu lắc đầu, trong lòng cũng thầm nghĩ "Nguyên thần Lý Dương huynh đệ phi thường đặc thù, cả ta cũng không thể thấy rõ, nói không chừng biến hóa lần này trong đó cũng nguyên nhân vì hắn tiến vào đó, bất quá Đại Tôn vĩnh viễn bất tử, đó là vì nguyên thần bất tử, Lý Dương này nguyên thần cực kỳ biến thái, nên việc xảy ra ngoài ý muốn này có thể là do hắn."
Xi Vưu mặc dù đã nghĩ đến đáp án, cũng không nói cho Nữ Oa.
- Nữ Oa, ngươi nói là do Bằng Ma Vương ép Lý Dương và Điền Cương nhập vào trong quang quyển hả?
Xi Vưu dò hỏi.
Nữ Oa gật đầu nói:
- Đích xác là như thế, bất quá… tên Kim Sí đó cũng không thể xử trí.
Xi Vưu cũng cười khổ.
- Kim Sí, đối với Đại Tôn mà nói, giống như xương mắc cổ.
Muốn giết, cũng sợ Hồng Quân đạo nhân nổi giận vì mất mặt, cơn giận của Đại Tôn đã cực kỳ kinh khủng, một khi Hồng Quân đạo nhân nổi giận, phỏng chừng lục giới đều nguy hiểm
Muốn làm, nhưng lại sợ uy nghiêm của mình vì thế mà mất di, ảnh hưởng đến thanh danh.
Do đó đối với Bằng Ma Vương, các Đại Tôn bình thường đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy không biết.
Xi Vưu và Nữ Oa nhìn nhau hiểu được nổi khổ của nhau, cùng cười cười bất lực, mỗi lần nghĩ đến Bằng Ma Vương khi gặp Đại Tôn chỉ gật đầu là làm cho Xi Vưu và Nữ Oa trong lòng có có chút xót xa.
- Kim Sí… hừ hừ, chỉ là một con vật cưỡi mà thôi, tính ra, chúng ta ít nhất cũng nể mặt sư phụ mới để cho Kim Sí nho nhỏ kia tiếp tục tiêu dao, bất quá không có Kim Quang Càn Khôn Tráo, hắn sau này cũng không tiêu dao được như thế nữa.
Xi Vưu lạnh nhạt nói.
- Đạo hữu nói hữu lý.
Nữ Oa gật đầu
- Sao? Kim Sí này bây giờ đang nổi giận, uy hiếp Đông Phương Minh Đế Thái Úc tiểu tử, còn thách Thái Úc giết hắn.
Ánh mắt Xi Vưu rất sắc bén, thoáng cái đã thấy hết những sự tình phát sinh bên dưới, lúc này ngự không bay thẳng xuống.
Hạng Vũ cũng lập tức đuổi theo.
- Hạng Vũ, nhớ kỹ, muốn học hội "thiên tháp bất kinh " (trời sập cũng không đổi sắc), không vì sự tình của Điền Cương và Lý Dương mà ảnh hưởng. Việc nhỏ như vậy mà cho ngươi mất bình tĩnh như thế, tâm cảnh tu vi quá yếu rồi, nếu tiếp tục như vậy, ngươi sau này giỏi lắm chỉ là một Ma Đế tiền kì mà thôi.
Thanh âm Xi Vưu vang lên trong tai Hạng Vũ.
Hạng Vũ chấn động.
Đúng là khi nghe Xi Vưu và Nữ Oa nói chuyện, Hạng Vũ liền giống như con kiến bò trên chảo nóng, vô cùng khẩn cấp, hắn không thể tin Lý Dương đã chết, cũng không thể tin đồ đệ của mình là Điền Cương bị chết, nhưng hai vị Đại Tôn Xi Vưu và Nữ Oa nói chuyện, hắn chỉ là cao thủ Ma Quân hậu kỳ nho nhỏ, căn bản không dám nói vào.
- Đồ nhi biết rồi.
Hạng Vũ khom người nói, hít sâu một hơi, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Xi Vưu khẽ gật đầu, lập tức Xi Vưu, Hạng Vũ, Nữ Oa ba người liền vào tới hậu viện.
Còn lúc này Bằng Ma Vương đang kiêu ngạo.
- Đừng nói ngươi là một Minh Đế nho nhỏ, cả Đại Tôn cũng không dám trừng phạt ta.
Bằng Ma Vương thấy Thái Úc trầm mặc, lúc này cười lạnh tiếp tục nói.
Trong khoảng thời gian này, Bằng Ma Vương bị áp lực quá mức, không có Kim Quang Càn Khôn Tráo, hắn mất tất cả hào khí ngạo thị trong quá khứ, lúc này muốn hảo hảo phát tiết một phen, như thế cũng làm cho lòng mình thống khoái một chút.
- Bái kiến nương nương, Đại Tôn!
Thái Úc nhìn về phía phía sau Bằng Ma Vương, đột nhiên quỳ xuống nói.
- Thái Úc này lại muốn gạt ta?
Bằng Ma Vương cười ngoạc mồm, cũng không tin Đại Tôn giá lâm, đặc biệt là nghe Thái Úc nói "Nương nương", Bằng Ma Vương càng thêm tin rằng Thái Úc đang lừa. Dù sao Nữ Oa vừa mới ly khai không lâu, làm sao quay lại nhanh như vậy?
Tập 10: Tam Sanh Thạch