Ở trạng thái không có nghiêm túc làm việc Tần Trăn Trăn cũng không đến nỗi lạnh nhạt, dùng khăn giấy lau tay, đơn giản trả lời: “Ừ”. Tuy rằng chỉ là một cái giọng mũi, nhưng từ đó cũng nghe ra được cô bình dị và gần gũi hơn rất nhiều

Trên hành lang, đúng lúc đi qua mấy học sinh đang mặc áo blouse trắng. Hiện tại đang nghỉ hè, có thể ở lại viện y học giờ này chỉ có thể là nghiên cứu sinh. Mà ở trong nhóm người này Tần Trăn Trăn nhận ra một sinh viên nữ, người đó cô vô cùng quen thuộc.

Trong lúc cùng sinh viên nữ kia mắt đối mắt, Tần Trăn Trăn thấy được sự chán ghét, trào phúng trong mắt đối phương, cô lập tức cúi đầu, nhìn xuống chân mình, bước vội vã về phía trước. Chu Gia Hi đi bên cạnh cô trở tay không kịp, cũng thả nhanh bước chân đuổi theo.

Trong lúc các cô vội vã rời khỏi, Tần Trăn Trăn đột nhiên nghe sinh viên nữ ở phía sau chanh chua mở miệng nói: “ Hôm nay cũng thật xui xẻo, gặp được cái sao chổi, phi phi phi! Vận đen xin đừng quấn lấy tôi nha”.

“Chị Tiểu Tình, chị đang nói ai vậy?” Nữ sinh bên cạnh phụ họa nói

Phượng Tiểu Tình ánh mắt ghét bỏ, quay lại nhìn bóng dáng đã rời đi, hừ một tiếng nói: “Chị còn có thể nói ai? Chính là kẻ đáng ghét kia! Mấy đứa vào muộn chắc chưa gặp, chứ trong đám nữ sinh chúng ta ai cũng rõ. Chính là cái vị chuyên giả thần giả quỷ, con Điên Tần Trăn Trăn. Lúc còn ở trường học, aiz, trường học không lúc nào bình an yên ổn. HIện tại người đi rồi trường chúng ta liền thanh tịnh. Có thể tốt nghiệp chính quy, lại còn được làm pháp y ai biết có phải đi cửa sau không!”

“A, chị Tiểu Tình, người kia chính là Bà Cốt Tần Trăn Trăn trong truyền thuyết?”

“Đúng vậy, chính là cô ta…… Ha hả.” Phượng Tiểu Tình khóe miệng giơ lên, cười nhạo một tiếng

Tần Trăn Trăn nghe rõ ràng những lời cô ta nói, trong lòng không gợn chút sóng, Chu Gia Hi bên cạnh không khỏi toát mồ hôi lạnh, Sư tỷ tính tình không hòa đồng hẳn là do lúc trước bị cô lập trong trường học.

Chu Gia Hi tuy rằng không tốt nghiệp ở trường này, nhưng nghe nói Pháp y mới tớ sẽ dẫn dắt bọn họ là Tần Trăn Trăn, hắn liền cùng Mạc Tư Dao đi hỏi thăm lai lịch của cô, Tần Trăn Trăn ở trường học này rất nổi tiếng, toàn những điều không tốt. Cho nên, lúc Tần Trăn Trăn còn chưa tới, hai người bọn họ liền lo lắng trên tỉnh điều xuống một pháp y kỳ quái. Nhưng hiện tại sau khi tiếp xúc, thì thấy mọi mặt khá tốt chỉ là tính tình lạnh nhạt một chút, cũng không kỳ quái như mấy cô gái này đang nói.

Mạc Tư Dao không biết những gì xảy ra, đứng ở cửa chờ bọn họ sau đó ba người cùng rời học viện.

Vài ngày sau, Thân phận nạn nhân được xác nhận, Chính con trai của Lư Huy đã xác nhận đó là bố mình. Tần Trăn Trăn sau khi biết được không khỏi giật mình, đã phân hủy đến như vậy mà còn có thể nhận ra được sao?

……

Lục Ly ngồi ở trong phòng thẩm vấn, ngồi bên cạnh là một người trợ thủ khác -Lương Minh Đạt. Trước mặt bọn họ là một nam thanh niên trẻ tuổi, ngồi ủ rũ không một chút sức sống.

Lương Minh Đạt nói với Lục Ly, “Trung đội trưởng, có nên tiếp tục phỏng vấn hay không? Xem trạng thái của cậu ta không được tốt lắm.”

Lục Ly không có trả lời, mà ngồi thẳng người, ho khan một tiếng, nói với thanh niên trước mặt mình, “Tôi cũng hiểu, đột nhiên biết được bố mình đã chết sẽ rất thương tâm, rất khổ sở, nhưng là cũng không cần thiết khổ sở, thương tâm đến mức muốn rời nơi này ngay trong đêm đâu?”