Ngụy Tác và Tứ tí hoang tộc đại năng đã giao thủ một lần, biết cự ly thi pháp của y ít nhất gấp đôi mình, nên thấy y lao ra thì thi triển "Bất động minh tâm" được nữ tử rực rỡ truyền cho, chuyên môn chống lại thần thức sát phạt. Như Lai thần mang của Tứ tí hoang tộc đại năng xung kích vào ý thức thì gã thấy uy lực tựa hồ giảm đi gần nửa, xem ra Trưởng Tôn thế gia lão tổ thi triển bí thuật thì không chỉ ngăn được thần thức của đối phương tra xét mà còn chặn được thần thức sát phạt.
Như Lai thần mang uy đại giảm năng, giáng vào ý thức gã thì như tấm kính đập lên tinh thạch, bị chặn đứng lại.
Ngụy Tác đừng nói đau đớn, dù buồn nôn cũng không.
"Oa ha ha ha" , Ngụy Tác hớn hở. "Mỗ không sao, để dụ y ra." Y nhanh chóng truyền âm cho Trưởng Tôn thế gia lão tổ rồi kêu lên thê thảm, ôm đầu lăn lộn.
"Khẩu khí không nhỏ, nhưng không chịu nổi một đòn, lẽ nào ngươi tưởng mang theo mấy tên tôm tép đến thì là đối thủ của ta?" Thấy Ngụy Tác "thống khổ vô cũng", Tứ tí hoang tộc đại năng cười vang, sợ gã chạy nên Như Lai thần mang lại giáng xuống, đồng thời liên tục vượt hư không.
"A!"
Ngụy Tác kêu càng thê thảm nhưng thật ra thập phần kích động, tim đập ầm ầm.
Tứ tí hoang tộc đại năng lao đi cách mặt đất chừng mười trượng, xem ra bị cấm chế của hắc sắc quang khung hạn chế, cũng không kích phát cấm chế đối phó họ. Chứng tỏ Ngụy Tác suy đoán chính xác. Vị trí của Tứ tí hoang tộc đại năng tại Hoang tộc không cao, không biết cách phát động cấm chế của tử đồng cổ điện.
Nơi này năm xưa Hoang tộc và Linh tộc đại chiến, những Hoang tộc đại năng sống sót sợ Linh tộc đánh tới nên mới bày ra ngần ấy bố trí. Dù thế nào, hiện tại trừ Tứ tí hoang tộc đại năng thì trong đại điện không ai lộ diện, ít nhất Ngụy Tác không cần lo chưa dẫn động thiên kiếp đã bị đối phương lấy mạng.
"Tiểu tử, thế nào?" Ngụy Tác kêu càng thê thảm, Tứ tí hoang tộc đại năng càng đắc ý, lại cười ha ha, Như Lai thần mang giáng vào ý thức gã.
Ngụy Tác liên quan đến Linh tộc, Tứ tí hoang tộc đại năng chỉ quan tâm đến gã, những người khác không hề trọng yếu.
"Không tệ." Nhưng y tròn mắt vì đạo Như Lai thần mang thứ ba trúng Ngụy Tác mà gã không hề kêu gào càng thê thảm, mà nhe răng cười.
"A!" Y chưa kịp phản ứng thì trong óc như có sắt nung đỏ chảy vào rồi hóa thành vô số thiết thủy bắn tung.
"Ngươi!" Tứ tí hoang tộc đại năng biết là uy năng Như Lai thần mang nhưng không hiểu sao ba đòn của mình thì lẽ ra gã phải không thi triển nổi thuật pháp, sao có thể thản nhiên thế được, còn trả lại một đạo Như Lai thần mang?
"Trưởng Tôn tiền bối, đừng để y thoát!"
Ngụy Tác như uống đơn dược đại bổ, hưng phấn suýt kêu thành tiếng, Như Lai thần mang giáng trúng thì gã kêu to với Trưởng Tôn thế gia lão tổ, đồng thời Đại thừa pháp âm và Như Lai thần mang cùng ép vào Tứ tí hoang tộc đại năng.
"A!" Tứ tí hoang tộc đại năng nhăm nhúm mặt mày, kêu lên thê thảm. Đồng thời phẫn nộ vô cùng gào lên, "Ngươi tưởng uy năng Như Lai thần mang của ngươi hơn ta hả!"
Phẫn nộ gào lên đoạn Tứ tí hoang tộc đại năng lại phát Như Lai thần mang vào Ngụy Tác. "A!" Y lập tức nhận ra gã không hề hấn gì, mà bị Như Lai thần mang của gã trả lại một đòn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tứ tí hoang tộc đại năng dù ngốc hơn nữa thì cũng nhận ra gã có bí pháp chuyên môn khắc chế thần thức sát phạt.
"Cả ba đừng động thủ!" Ngụy Tác biến sắc bảo Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết và Bích Tỳ tông tông chủ đang liều mạng lao lên.
Pháp vực uy năng của Tứ tí hoang tộc đại năng còn trên cổ đế thi nhưng dù dính đòn mà chỉ động dụng Như Lai thần mang chứ không dám phát cường uy khác chứng tỏ y sợ cấm chế ở đây!
Tùy tiện một đạo đại cấm trong đó cũng tương đương với Thần huyền ngũ trọng cường uy, thậm chí chân tiên uy năng!
Trưởng Tôn thế gia lão tổ không biết đã sống bao nhiêu năm, kinh nghiệm đối địch tất nhiên không kém hơn Ngụy Tác, nhận ra nên khí tức kinh nhân nhanh chóng tan đi.
"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sinh ra trên đời!"
Trong mắt Tứ tí hoang tộc đại năng, Ngụy Tác chỉ là sâu kiến, giờ bị gã chơi một vố, đầu óc đau như nứt ra triệt để cuồng nộ, không phát Như Lai thần mang, mà phát động Động Hư bộ phạt, áp sát gã.
"Y định dùng nhục thân đối phó các hạ." Trưởng Tôn thế gia lão tổ nhận ra dụng ý của Tứ tí hoang tộc đại năng, nên hơi ngập ngừng. Nếu không toàn lực dốc uy năng e không ngăn được y áp sát, nhưng còn dốc toàn lực sẽ dẫn động cấm chế, hậu quả không ai có thể dự liệu. Đại cấm ở đây không cần người trấn thủ, chỉ để bảo vệ Hoang tộc đại năng trọng thương ở đây, tuyệt đại đa số gặp uy năng xung kích sẽ tự động phản kích. Đại cấm kiểu này yên lành không sao nhưng giáng vào thì sẽ phát lại uy năng ngăn chặn hoặc công kích ngược, Ngụy Tác định liều mạng dẫn động thiên kiếp vì nhắm vào điểm này, vấn gã không dám thập phần xác định, thừa cơ Trưởng Tôn lão tổ còn uy năng toàn thịnh để thử nhưng thấy Tứ tí hoang tộc đại năng cũng cẩn thận thì gã dám chắc.
"Không sao." Trưởng Tôn lão tổ khó xử nhưng Ngụy Tác đáp xong thì lại thong thả nhắm Tứ tí hoang tộc đại năng phát Như Lai thần mang.
Tốc độ thi pháp của Tứ tí hoang tộc đại năng hơn xa gã, Như Lai thần mang của gã giáng trúng thì y gào lên điên cuồng, liên tục thi triển hai lần Động Hư bộ pháp, cách gã chỉ mấy chục dặm, khí huyết dâng lên nhiệt khí và ma khí xô vào nhau, như sóng cuộn.
Tích tắc sau, Tứ tí hoang tộc đại năng xuất hiện cạnh Ngụy Tác.
Trưởng Tôn thế gia lão tổ giật giật chân mày, Ngụy Tácthong thả bước lên chặn trước mặt lão và Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ. Đồng thời mi tâm gã xuất hiện hồng quang, huyết khí dâng lên với tốc độ kinh nhân.
"Gừ!"
Tứ tí hoang tộc đại năng loáng lên, đến cạnh Ngụy Tác, bốn cánh tay cùng vung tới như định bóp cỏ gã, cầm lên như cầm tôm.
Ngụy Tác không hề ngần ngại vung tay, va vào một cánh tay của y.
"Choang!"
Hắc sắc quang khung vang lên tiếng chuông gõ, huyết sắc hà quang và ngân sắc thần quang chói lòa từ mình Ngụy Tác bừng lên, như có Hoang cổ cự thú bay lên.
"A!"
Bên ngoài hắc sắc quang khung, bọn Trưởng Tôn Cảnh nhìn rõ cảnh tượng, Trưởng Tôn Tiểu Như kêu lên kinh hãi.
"Ngụy đại ca quá lợi hại! Nhục thân vực ngoại thiên ma cũng không bằng! Ha ha, vực ngoại thiên ma ngốc thật, giơ lưng cho Ngụy đại ca đánh!" Trưởng Tôn Tiểu Như lại hoan hô, nhãn mắt sáng lên.
"Sao có thể thế được!"
Tứ tí hoang tộc đại năng tỏ rõ thần sắc không dám tin, tay y và Ngụy Tác va nhau, y bị đánh bay lên không, liên tục run rẩy, tay y hơi nét ra, lam sắc khí huyết rải xuống.
Lần trước đấu với gã, gã chỉ là hạng bị thịt, nhục thân kém xa y nhưng hiện tại, không chỉ Như Lai thần mang của y không địch nổi mà nhục thân cũng kém hơn, làm sao y chịu nổi.
"Oa ha ha ha!" Ngụy Tác hưng phấn đến điên cuồng.
Lúc trước gã còn lo lắng, không biết với bí pháp tăng cường khí huyết của Hắc Bồ Đề thiên mẫu và nhục thân hiện thì có đấu nổi nhục thân Tứ tí hoang tộc đại năng không nhưng giờ gã chỉ hơi sôi trào khí huyết, nửa người hơi tê, nhục thân đã vượt Tứ tí hoang tộc đại năng.
Cũng như lúc đấu với Linh Lung Thiên, thừa cơ Tứ tí hoang tộc đại năng không kịp định thần. Choang! Gã lại đạp lên mặt y.
"A!" Tứ tí hoang tộc đại năng không thể không tin, ngọn cước suýt khiến tròng mắt y lồi ra, thân người văng xa tít.
"Quá lợi hại, đúng là thần tượng của muội, các vị cũng thấy rồi, Ngụy đại ca lại đá lên mặt vực ngoại thiên ma. Ha ha, hai mắt y lồi ra kìa, mau xem, vẻ mặt vực ngoại thiên ma và mũi y..." Trưởng Tôn Tiểu Như cơ hồ nhảy lên, liên tục vỗ tay reo hò như chim sẻ vô tư.