Trong mưa gió có vô số quang hoa dấy lên, tựa hồ một tô nước bị quấy loạn, nhưng mấy chục tích tắc sau, quang hoa tắt hết, chỉ còn cuồng phong bạo vũ và sét giáng liên miên.
Trong Tây Hải thành cách mấy vạn dặm, không ai biết gì về việc xảy ra trong cơn bão.
Suốt ngày, tới khi màn đêm buông xuống, vẫn có tu sĩ từ bốn phương tám hướng đô về tòa thành hiếm có của tu đạo giới.
Tây Hải thành sáng rực, trong vô số điện vũ viện lạc xôn xao tiếng người, những bằng hữu lâu ngày không gặp đều trò chuyện thâu đêm, cười nói vui vẻ.
Đến sáng, đúng ngày Tây Hải đại hội, mọi tu sĩ đổ về tinh kim bình đài ở góc tây, trên bình đài bố trí một bạch ngọc bình đài mấy trăm trượng, vây quanh là vô số ghế hình đài sen.
Tu sĩ tụ tập trên tinh kim bình đài đến hơn hai vạn, đại đa số do mấy chục nhân vật tiền bối dẫn gần trăm đệ tử hai, ba mươi tuổi. Nhiều đệ tử lần đầu tiên thấy đại thành cỡ này và ngần ấy tu sĩ, mắt đều ánh lên khác lạ.
"Choang!" "Choang!" "Choang!" ...
Tiếng chuông vang không ngừng, trong đám mây ngoài xa vẫn có tu sĩ tới không ngớt.
"Oành!"
"Lệ tiền bối!"
"Lệ cung chủ!"
Đột nhiên cả hội trường vang tiếng hoan hô, nhiều tu sĩ tiền bối đứng lên khỏi liên đài hành lễ.
Toán tu sĩ này hơn trăm người, đều cưỡi yêu thú, người đi đầu cưỡi ngân sắc ngũ trảo thần long chừng năm trượng, thần quang hình thành hình thanh hoàng sắc yêu thú, đầu tóc tuy hoa râm nhưng iện mạo tuấn tú, thần huyền hương khí lưu chuyển, rõ ràng cũng đạt tu vi Thần huyền cảnh.
"Đại năng nào của Thiên Huyền minh đến?"
"Là vị tiền bối đó, ngân sắc thần long kia là thiên long hay sao mà uy phong như thế, khí thế kinh nhân."
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi chấn động, bị khí thế của người đó chấn nhiếp, cùng hỏi. Nhiều nhân vật tiền bối mắng, "Đúng là không có kiến thức, vị tiền bối này là Vạn Thú thần quân!"
"Hóa ra là Vạn Thú thần quân Lệ Nhược Hải!"
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi sáng mắt lên, càng thấy càng kinh hỉ. Ngụy Tác không biết là Vạn Thú cung của Lệ Nhược Hải trong những năm từ Diệt thế thú triều đến khi Thiên Huyền minh hình thành thì đứng ra cứu vãn tình thế. Vạn Thú cung nhờ cách thuần dưỡng và nuôi yêu thú mà có tác dụng quyết định, nhiều tu sĩ tu vi kém nhưng nhờ nuôi yêu thú mà đề cao chiến lực, hiện tại tu sĩ Thiên Huyền minh hành tẩu man hoang cũng nhờ vào yêu thú.
"Chào chư vị đạo hữu."
Lệ Nhược Hải đứng trên lưng ngân sắc thần long, nhìn Tây Hải thành càng lúc càng gần mà xôn xao.
Tu đạo giới hơn hai trăm năm qua khác hẳn xưa, không ít sinh ly tử biệt, không ít thân bằng hảo hữu qua đời, mỗi lần tham gia Tây Hải đại hội mà gặp người quen hoặc lạ, y đều có cảm giác khác thường.
"Bùng!"
Đột nhiên, quang diễm thành vệt từ Tây Hải thành bay lên, khắp trời là mây lành, từng nhánh cát tường bảo thụ hiển hóa, vô số thiên hoa rải xuống.
"Tây Hải đại hội sắp chính thức khai màn!"
Mọi tu sĩ tại Tây Hải thành đều hoan hô, ngẩng nhìn.
"Các vị đạo hữu đến đây thật đáng mừng, tiếc là không thể ngày nào cũng có Tây Hải thịnh hội!" Trong hào quang ngập trời vang lên giọng nói hùng hồn, từng thân ảnh ràn rạt thần huyền khí tức lướt tới.
"Lệ cung chủ đến không sớm đâu nhỉ."
"Trưởng Tôn tiền bối!"
"Ngọc tông chủ!" ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhất thời, tu sĩ Thiên Huyền minh càng xôn xao.
"Đấy là Dao Hy thần quân Trưởng Tôn Tiểu Như?" Nhiều thiếu niên tu sĩ thấy Trưởng Tôn Tiểu Như thì ngẩn ra như bị chuông đồng gõ trúng. Dưới ánh sáng ngợp trời, Trưởng Tôn Tiểu Như mỉm cười, đổi sang đạm hồng hà y, thanh lệ thoát tục khôn tả.
Cạnh Trưởng Tôn Tiểu Như là Tâm Hữu Lan và Trưởng Tôn Cảnh.
Tâm Hữu Lan mặc kim sắc thần giáp, trông anh vũ khôn tả.
Trán Trưởng Tôn Cảnh đã có nếp nhăn nhưng uy thế càng mạnh, cũng cười hớn hở.
Cạnh Trưởng Tôn Cảnh là một bạch y lão giả phong thái bất phàm, là Ngọc Thiên tông tông chủ phong thần như ngọc năm xưa.
Còn cả một hoàng bào lão giả run lập cập, là Hiên Viên lão tổ.
Hiên Viên lão tổ đã tu vi Thần huyền lưỡng trọng, nhưng khí tức suy bại bất kham, nếu không có tế ngộ đặc biệt kinh nhân, chỉ mười mấy năm nữa là sẽ từ giã cõi đời.
Trừ mấy người Ngụy Tác quen thìu còn bốn thần huyền đại năng khác, chắc là thần huyền đại năng mới xuất hiện trong hai trăm năm nay, là một trung niên nữ tu mặc tử hồng sắc cung trang, một nam tử hơn ba mươi tuổi nhưng tóc bạc, một hán tử lạnh lùng như đúc bằng thép, tinh quang sáng rực, đầu tóc không khác nào cương ti và một bạch diện trung niên tu sĩ chừng hơn bốn mươi, lưng đeo hai thanh phi kiếm một đỏ một xanh.
"Tây Hải đại hội lần này Dao Hy thần quân xuất quan, tại hạ có mang chút lễ vật tới."
Lệ Nhược Hải từ trên không đáp xuống, đối diện Trưởng Tôn Cảnh cố ý trách móc thì y mỉm cười, "Dù gì cũng có một khối Thiên tuyết thần thiết."
Lệ Nhược Hải mỉm cười ném bạch quang cho Trưởng Tôn Tiểu Như.
"Thiên tuyết thần thiết!"
"Đấy là Thiên tuyết thần thiết?!"
Tinh kim bình đài xôn xao tiếng kinh hô, ai nấy nhìn vào bạch sắc thần thiết của Lệ Nhược Hải ném ra.
Bạch sắc thần thiết đó mịn màng, như do tuyết mịn ép thành nhưng tạo cảm giác cực nặng, bạch sắc thần quang dấy lên.
Thiên tuyết thần thiết là một trong những đỉnh cấp tinh kim của tu đạo giới, thượng cổ điển tịch có ghi lại, để luyện chế chân chính tiên binh thai thể, khảm vào băng hệ linh bảo hoặc khắc thêm băng hệ pháp trận thì có tác dụng tăng thêm.
Thần thiết này từ thời thượng cổ thời đã tuyệt tích, nhưng Lệ Nhược Hải hiện tại lấy ra một tấm cao năm thước, dài một thước, dãy cỡ năm, sáu ngón tay, đủ luyện chế thai thể pháp bảo.
Vật này với thần huyền đại năng cũng quá quý trọng.
"Lệ tiền bối, vật này quá quý trọng." Trưởng Tôn Tiểu Như không chối, thu lấy thần thiết, nhưng không giấu được nét kinh ngạc, lễ vật của Lệ Nhược Hải nằm ngoài dự liệu.
"Lệ cung chủ, vật như thế cũng lấy ra, có phải cố ý gây khó cho lão phu?" Tiếng cười hào sảng cất lên, một hồng phát lão giả, tu vi Kim đơn ngũ trọng mà Ngụy Tác chưa gặp đáp xuống, lấy ra một hỏa hồng sắc đơn bình, "Hiên Viên tiền bối, đơn dược này không bằng Thiên tuyết thần thiết của Lệ cung chủ, mong tiền bối nhận cho."
"Đấy là Thần huyết tục mệnh đơn!" Hiên Viên lão tổ chào hỏi, mở hỏa hồng sắc đơn bình ra xong thì cả kinh.
Đơn dược trong đó đỏ rực như ngọc, huyết dịch thần quang liên tục thập thò.
"Thần huyết tục mệnh đơn ít nhất cũng giúp thần huyền đại năng gia tăng hai ba mươi năm thọ nguyên! Hồng phát lão tổ đưa lễ vật quá quý trọng!" Tu sĩ Thiên Huyền minh cả kinh.
"Chư vị..." Trưởng Tôn Cảnh mỉm cười, hai món này rất hữu dụng với Thiên Huyền minh, đưa ra lúc này khiến tất cả chấn phấn, y định khâu đầu tiên của Tây Hải đại hội là để các nhân vật tiền bối chọn tu sĩ trẻ tuổi vừa ý làm đệ tử. Tây Hải đại hội vốn có ba khâu: thu đồ, giao dịch hoán bảo đại hội và đại hội ban thưởng, kéo dài ba ngày, càng về sau không khí càng nhiệt liệt, cả những tu sĩ Thiên Huyền minh ở xa cũng đến. Nhưng đúng lúc đó tiếng chuông vang vọng, chứa đầy sát phạt khí tức.
Boong!
Mọi tu sĩ Thiên Huyền minh đều nhìn ra ngoài.
Đấy là tiếng chuông báo động của Tây Hải thành, tuy Tây Hải đại hội thập phần nhiệt nháo nhưng thật ra những tu sĩ Thiên Huyền minh đến đây từ nửa năm trước đã được xác định, đã dùng pháp khí hút khí huyết mang tới. Tu sĩ không thuộc Thiên Huyền minh đến, đại cấm cảm ứng khí huyết của Tây Hải thành sẽ nhận ra.
"Ngân Chúc thần quân, y dám tới một mình?"
Chuông chưa dứt, ngân quang từ xa lao tới Tây Hải thành. Là một tu sĩ trẻ tuổi lấp lánh ngân quang, mặt và da đều là ngân sắc quỷ dị, da có vằn như vảy.
Đấy là thần huyền đại năng của Nghịch Hỏa minh, Ngân Chúc thần quân, tu vi Thần huyền lưỡng trọng mà dám xuất hiện tại Tây Hải thành.
"Chư vị đạo hữu Thiên Huyền minh, tại hạ nhận lời của Trạm Đài Linh Lan đến đưa ba lễ vật mừng Tây Hải đại hội và Dao Hy thần quân xuất quan." Ngân Chúc thần quân lăng không nói với Tây Hải thành.