"Cái gì!" Hàn Vi Vi trợn tròn mắt.
"Chu Tiếu Xuân, Chân Sùng Minh, đợi ở đây. Hàn Vi Vi, ngươi đi cùng ta." Ngụy Tác liếc nàng ta, nói nhanh.
"Được!" Hàn Vi Vi nghiến răng, gật đầu.
Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh ngoan ngoãn nhảy khỏi lưng bạch ngọc hạc, chỉ loáng lên một cái, bạch ngọc hạc đã biến mất khỏi mắt họ.
"Ta đối phó Hỏa yêu long, ngươi phụ trách đối phó tu sĩ đó!"
Ngụy Tác vừa thôi động bạch ngọc hạc đến cực điểm, vừa lấy ra kim sắc tiểu chùy đưa cho Hàn Vi Vi.
Tiểu chùy này là lôi hệ pháp bảo của Kim bà bà, uy lực nằm giữa linh giai hạ phẩm và trung phẩm.
"Ân!"
Hàn Vi Vi không hỏi gì mà ngoan ngoãn gật đầu.
Dù gì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ai biết được lục cấp trung giai yêu thú sắp chết phản đòn sẽ lợi hại thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quan trọng nhất là các tu sĩ Kim Thứu cung lúc nào cũng có thể xuất hiện.
"Lục cấp yêu thú đúng là lục cấp yêu thú!"
Vì chỉ chú trọng tốc độ, Ngụy Tác còn cách dốc hết tốc lực lướt đi phía dưới khu rừng, trừ cùng Hàn Vi Vi thi triển Tiềm Ẩn quyết thì không thể che giấu được hành tung. Lúc đến cách Hỏa yêu long và đệ tử Kim Thứu cung gần hai trăm trượng, tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng đó vẫn không hề nhận ra, nhưng Hỏa yêu long thì đã cảm giác đáo được khí tức của gã cùng Hàn Vi Vi, định cố ngẩng đầu lên.
"Đây là?"
Đệ tử Kim Thứu cung không ngờ có hai người dám tới, chợt thấy Hỏa yêu long đang thoi thóp uốn mình thì cho rằng thương thế của nó ác hóa, liền biến hẳn sắc mặt, vội vàng tới xem.
"Đánh!"
Thấy Hỏa yêu long phát hiện nhưng nhất thời không cách nào ngẩng lên phun yêu đơn đối địch, Ngụy Tác càng yên lòng, biết nó bị Côn bằng kim lý đả thương cực nặng, bèn khống chế bạch ngọc hạc lao tới đồng thời lấy ra Lục dương thần hỏa xoa.
"A!"
Đệ tử Kim Thứu cung đột nhiên có cảm giác không ổn, ngoảnh lại thì trước mắt rực kim quang như sáu vầng mặt trời ập tới, mắt không mở ra nổi.
Không đợi y có động tác gì, cảm thụ thấy nguy hiểm trí mệnh, Hỏa yêu long cố phun ra yêu đơn, Choang một tiếng, xích hồng sắc yêu đơn va mạnh vào Lục dương thần hỏa xoa rực kim sắc hỏa diễm. cả hai cùng bắn ra, không thương tổn gì, nhưng hoàng sắc hỏa diễm và xích hồng sắc đơn hỏa rải xuống không ít, đúng phía trên đầu đệ tử Kim Thứu cung. Y còn đang kinh hãi, chỉ kịp kêu lên nửa tiếng thảm thiết là nửa thân trên bị ngọn lửa vàng rực và xích hồng sắc đơn hỏa đốt thành tro.
Thấy đối thủ bị đốt cháy tan, Hàn Vi Vi đã kích phát Bôn lôi chùy của Kim bà bà vội nhanh nhẹn giáng vào đầu Hỏa yêu long.
Đáng thương cho Hỏa yêu long, lục cấp trung giai, bình thường sẽ coi tu sĩ như Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi là tôm tép nhưng giờ trọng thương, không ngăn chặn kịp, vết thương lại toác ra, co rút toàn thân.
Chát một tiếng, Ngụy Tác không ngần ngừ gì, phát động thần thức xung kích từ Huyền âm bảo y, Hỏa yêu long đang thống khổ chợt cứng người, mắt lồi ra như vừa nuốt mấy ngàn con nhặng.
"Xoạt!"
Lục dương thần hỏa xoa lại được tế xuất, lạnh lùng đâm vào vết thương trên cổ Hỏa yêu long.
Bị ngọn lửa không kém gì đơn hỏa của Lục dương thần hỏa xoa thiêu đốt, quá nửa huyết nhục trên cổ Hỏa yêu long biến thành tro. Dù sinh lực của nó có cao đến đâu cũng không thể chống nổi trọng thương cỡ đó, thân thể to lớn tan hết linh khí, lập tức mất mạng.
Xích hồng sắc yêu đơn dừng lại trên không mờ hẳn quang hoa, rớt xuống.
Ngụy Tác vội chụp lấy viên yêu đơn bằng nắm tay, nhét cùng với thi thể Hỏa yêu long vào nạp bảo nang.
Cũng máy dạo này nuôi dưỡng Phệ tâm trùng và Diệt tiên đằng và cập luyện khí đã tiêu hao không ít yêu thú, bằng không mọi nạp bảo nang trên mình gã không đủ đựng nổi thi thể Hỏa yêu long lớn gấp hai mươi thể hình gã.
Thấy mọi thứ trên mình đệ tử Kim Thứu cung đã bị đơn hỏa thiêu hủy, Ngụy Tác không hề do dự, kích phát tiên thiên chân hỏa, tích tắc sau tu sĩ xui xẻo này đã bị thiêu đốt không còn cả tro.
Xong xuôi, gã nhanh chóng cưỡi bạch ngọc hạc chở Hàn Vi Vi chạy ngay, tích tắc sau đã tan biến vô ảnh vô tung.
...
Ầm! Ngay lúc Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi vừa khuất bóng chừng một tuần hương, cột nước tung lên, toán tu sĩ nhảy xuống hồ xuất hiện.
Kim sam tu sĩ đứng đầu chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ rất uy nghiêm, tay cầm một viên ngọc xanh biếc, chính là yêu đơn của Côn bằng kim lý.
Hắc bào tu sĩ đứng cạnh y hắn đeo mặt nạ, ánh mắt lạnh băng không chứa tình cảm, là Hắc Sát tu sĩ đã giết Lưu Trung Chu!
"Không ngờ dưới đáy hồ còn có sông ngầm nên để Côn bằng kim lý thoát mất, bất quá đây là lục cấp trung giai yêu đơn, chỉ riêng viên yêu đơn này cũng không uổng chuyến đi."
Từ dưới hồ nhô lên, kim sam tu sĩ đắc ý nhìn viên bích lục sắc yêu đơn trong tay nói.
"Lý cung chủ, chỉ là thương thế Hỏa yêu long mượn của Xích Hỏa tán nhân không nhẹ, có vấn đề gì không?" Hắc bào tu sĩ hỏi.
"Ban nãy mỗ đã dùng linh dược, tuy thương thế trầm trọng, nhưng không đáng ngại, với thủ đoạn của Kim Thứu cung thì mang về điều dưỡng vài tháng là lại khỏe mạnh như xưa, trả cho Xích Hỏa tán nhân." Kim sam tu sĩ thập phần tự phụ nói.
"Cung chủ!" Cùng lúc, mấy tu sĩ Kim Thứu cung đều há hốc miệng kinh hô.
"Chuyện gì hả?"
Kim sam tu sĩ hơi ngẩn ra, ngoái nhìn ánh mắt thuộc hạ đang ngẩn ra bên hồ, ánh mắt kẻ đó vốn hớn hở nhìn vào yêu đơn trên tay kim sam tu sĩ và hắc bào tu sĩ đeo mặt nạ, đang trợn tròn với vẻ không tin nổi.
Vốn bờ hồ có Hỏa yêu long đang nằm giờ trống trơn!
Lục cấp trung giai yêu thú, cả một cao thủ Thần hải cảnh ngũ trọng sao lại không thấy?!
Ngẩn ra một chốc, kim sam tu sĩ mới kịp phản ứng, mặt mũi méo mó ré lên: "Có kẻ thừa lúc chúng ta xuống hồ đã lẻn đến, mau tìm đi!"
Chật vật lắm mới lấy được một viên nội đơn lục cấp trung giai yêu thú nhưng mất một con lục cấp trung giai yêu thú, thật sự lỗ vốn nặng!
Hỏa yêu long còn là yêu thú kim sam tu sĩ mượn của tu sĩ lợi hại khác.
...
"Vớ bẫm rồi! Lần này vớ bẫm rồi! Một con lục cấp trung giai yêu thú! Ngụy Tác, chúng ta săn được lục cấp trung giai yêu thú!"
Hàn Vi Vi đỏ mặt, mắt ánh lên khẩn trương và hưng phấn tột bậc.
"Nhĩ muội yêu!"
Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc vừa lau mồ hôi vừa hưng phấn kêu lên.
Đúng lúc giết Hỏa yêu long mà toán tu sĩ xông ra thì thật nguy hiểm, lần này gã đã may mắn, cướp được lục cấp trung giai Hỏa yêu long từ tay tu sĩ Kim Thứu cung.
Gã cùng bọn Hàn Vi Vi đã xuyên qua Hồng phong lâm, tiếp tục tiến về Đoạn long nhai. Bên ngoài Thiên khung, địa hình phức tạp, gã lại có địa đồ nên không có gì bất ngờ thì kim sam tu sĩ không thể đuổi kịp. Nhưng để an toàn thì gã không dám chần chừ.
Lúc mới đào tẩu, gã định dùng số Thiên vân tinh còn lại cho đối thủ một vố nhưng Thiên vân tinh dùng rồi sẽ hết, lại đang ở ngoài Thiên khung, gã cách chúng không quá xa, nhỡ may dụ đến cả lục cấp thậm chí thất cấp yêu thú thì gã vị tất thoát được nên sau cũng dã đành bỏ ý định này.
Ngụy Tác hạ thấp bạch ngọc hạc, cơ hồ bay sát mặt đất, quả nhiên không có bất kỳ tu sĩ nào truy sát.
Gần tối, một dãy núi liên miên xuất hiện tại trước mặt bọn Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.
Dãy núi này dài mấy trăm dặm, ngọn ở cực đông như bị ai đó dùng đao cắt mất một nửa, là một vách đá dựng đứng, trong cả dãy núi, trên những vách núi hiểm trở là những gò đất mấp mô, trông từ xa không khác gì vảy rồng.
Nhìn từ xa, dãy núi này giống một con cự long bị cắt đôi, nằm ngang man hoang.
Hiển nhiên đó là Đoạn long nhai mà Ngụy Tác muốn tới.
Thoáng quan sát trên không, Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc lướt vào dãy núi.
Lúc tia nắng sau cùng lặn khỏi thinh không, gã dừng lại trước hai ngọn núi nối liền nhau.
Hai đỉnh núi này đều cao hơn ngàn trượng, đặc biệt là nửa phía dưới toàn đá cứng còn nửa trên là đất vàng, chỉ mọc lưa thưa mấy loại cây bụi.
"Được lắm, nếu ta nhớ không lầm, nơi mọc Kim ban sâm là một sơn cốc giữa hai ngọn núi này." Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai Ngụy Tác
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào