Thiển Thâm tươi cười cứng ngắc đứng ở trên đài, thật sự là không thể nâng nổi dũng khí lên để hướng nhìn xuống dưới. Cô đành phải nhìn người hiện tại đang trên cùng một con thuyền với mình, có điều người kia so với cô bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều, nụ cười khéo léo đúng mức, đang lững thững đi đến trước mặt cô. Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc chính là khuôn mặt trắng bóc và nụ cười nho nhã của người này, xa lạ chính là trong đôi đồng tử ẩn giấu sau cặp kính mắt không tìm thấy ánh mắt quen thuộc.

“Sao thế này, chú rể cô dâu đều đứng ngẩn người a?”

Tình cảnh này làm cho Hạ Quý lần thứ hai buồn bực nhịn không được nói thêm một chút, chưa từng thấy qua một đôi cô dâu chủ rể nào lại cung kính nhau như thế này, đây rốt cuộc là hôn lễ hay là lễ tang a. Anh ta đưa mắt lại nhìn cô dâu, vừa nhìn thiếu chút nữa mắt trợn trừng rớt cả ra ngoài: Mỹ nữ quán bar? Cũng may anh ta có năng lực khống chế điều tiết vô cùng mạnh mẽ, sau vài giây đồng hồ khôi phục lại vẻ bình thường, những vẫn nghĩ không ra tại sao Tân Tử lại cùng vị mỹ nữ kia kết hôn. Khi đó bộ dạng rõ ràng là không quen biết mà.

Tân Tử bật cười trước, hướng về phía mọi người hơi chút ngượng ngùng nói một câu: “Căng thẳng quá.”

Toàn hội trưởng cười vang một trận, không khí lập tức sôi động, quét qua không khí trầm lặng ban nãy.

Lương Thiển Thâm cảm thấy mình ở trong ranh giới sụp đổ, là buổi sáng hôm nay chính mình vẫn chưa tỉnh ngủ hay là đám người kia chưa tỉnh ngủ, cô bây giờ trên không phải dưới cũng không phải, trố mắt nhìn Tân Tử lấy ra một cái nhẫn kim cương theo cô nhận định phải nặng hơn sáu ca-ra.

Tân Tử tình cảm nồng nàn chân thành khuỵu một gối xuống ở trước mặt cô: “Em bằng lòng gả cho tôi chứ?”

Hiện tại đang lưu hành mốt bày tiệc kết hôn rồi mới cầu hôn sao?

Lương Thiển Thâm mệt mỏi cố gắng bày ra một nụ cười thoáng hiện không tính là dữ tợn, dường như răng đang mài ken két hạ giọng nhìn Tân Tử nói: “Anh đang làm gì đó!”

“Cầu hôn em.” Vẻ mặt người khởi xướng ra vẻ vô tội.

“Anh!” Nhịn xuống, Lương Thiển Thâm không nên kích động, cô cầm lấy bó hoa che mặt của mình: “Có phải đầu của anh bị đập vào cửa nên hỏng rồi hay không, nhiều người như vậy anh không nên tự làm mất thể diện, đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào?”

“Vậy em nói xem làm sao bây giờ?” Tân Tử vẫn đính lên một bộ mặt tươi cười thanh nhã, anh ta đem nhẫn kim cương đưa tới trước mặt Thiển Thâm, lại hỏi lại một lần nữa rất chân thành: “Gả cho tôi chứ? Thiển Thiển.”

Giống như bị người khác hung hăng nhéo tai cốc một cái, Thiển Thâm chỉ nhìn thấy hai bờ môi mỏng kia mở ra đóng lại, cuối cùng cái hình dáng khuôn miệng khi phát âm kia khiến cho cô trong lúc nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ. Đợi đến khi cô bình tĩnh trở lại, trên ngón áp út đã thấy lành lạnh, nhẫn đã được đeo vào.

“Anh!” Cô muốn tháo nhẫn ra, không ngờ bị người kéo qua giữ chặt eo lưng không thể động đậy.

“Mỉm cười.” Tân Tử nhanh chóng nói nhỏ ở bên tai cô, tiếp theo lập tức bày ra nụ cười nho nhã trước kia. Thiển Thâm có chút ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn kim cương tinh xảo trên tay kia, lửa giận thiêu tới trước ngực không biết tại sao lại từ từ lui xuống.

Ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người, cô không biết rõ lắm, nhưng nếu sau đó cô vứt bỏ lại người này mà đi chỉ sợ cũng không phải là sách lược vẹn toàn. Tạm thời nhẫn nhịn một chút, Lương Thiển Thâm treo lên mặt nụ cười mê người đi theo sau Tân Tử mời rượu từng người một, có điều rượu trong chén của cô đổi lại thành nước trái cây.

Tân Tử uống rất nhiều, vồn dĩ khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ thoáng chốc ửng hồng vì hơi rượu bốc lên, khiến cho khuôn mặt trắng xanh của anh ta cũng sống động lên không ít. Nhưng có điều là ai đến anh ta cũng không từ chối như vậy, giống như đang cố ý biểu lộ rõ cho mọi người ngày hôm nay tâm trạng của anh ta cực tốt, Thiển Thâm biết rõ khả năng uống rượu của Tân Tử cũng không lớn, nhưng bản thân mình không thể làm được bất cứ điều gì, cảm thấy nôn nóng. Việc hiện tại cô có thể làm duy nhất chính là đứng bên cạnh tươi cười, tươi cười đến mức mặt rút gân cũng vẫn phải cười, nhận được những lời chúc phúc cực kỳ hâm mộ của người khác cũng phải giả bộ ậm ờ nhận lấy, sau đó cười càng vui vẻ hơn.

Vòng vo ngoằn ngoèo nửa ngày, đi tới bàn cuối cùng, trên bàn kia hình như tất cả đều là “họ hàng gần xa” của Tân Tử, có mấy người, Thiển Thâm cũng đặc biệt quen thuộc. Có điều, trong đó có một người khiến cho Thiển Thâm trợn trừng mắt, mà người kia cũng đang kinh ngạc nhìn cô.

“Gia Ny? Làm sao cô lại…”

“Lương.” Gia Ny sắc mặt khó đoán nhìn cô, lại nhanh chóng nhìn hướng sang phía Tân Tử.

Tân Tử đứng ra giải thích: “Thiển Thiển, cô ấy chính là em gái của tôi, Tân Gia Ny, sao thế, hai người có quen biết?”

Còn hơn cả quen biết, Tân Gia Ny, Tân Tử, làm sao mà cô lại nghĩ được thế giới này nhỏ như vậy, luật sư mới gia nhập công ty luật lại chính là em gái của người này, nếu biết sớm, có đánh chết cô cũng sẽ không thu nhận Gia Ny.

Có điều, giờ phút này vẻ mặt của Gia Ny cũng giống như vừa nuốt phải thuốc độc, kinh ngạc tưởng chết, nhưng mà ở trước mặt anh trai của mình cô vẫn rất lễ phép theo sát Thiển Thâm mời rượu, rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống không hề nhìn bọn họ.

Tâm tình Thiển Thâm rất kỳ quái, có điều hiện nay nhiều người như vậy cô cũng thật sự không tiện nói nhiều, uống hết cốc nước trái cây trong tay.

Vô tri vô giác bị kéo vào một hồi hôn lễ chẳng hiểu ra sao cả, lại vô tri vô giác kiên trì thực hiện đầy đủ các màn hôn lễ, cuối cùng rốt cuộc chú rể không thể uống thêm được nữa ngã gục xuống sau đó bị người khác đẩy lên xe hoa đuổi bọn họ về “phòng tân hôn”.

Tân Tử từ đầu đến cuối tựa vào vai của cô, giống như thật sự đang ngủ. Thiển Thâm không tự nhiên vặn vẹo thân người, người đang tựa trên vai cô lập tức bất mãn hừ nhẹ một tiếng, cô cũng không dám cử động nữa, nghiêng cổ chịu đựng sức nặng một nửa người của anh ta.

Xe vững vàng khởi động, lại chầm chậm chạy tới vùng ngoại thành của thành phố, Thiển Thâm không khỏi thấy căng thẳng, khu vực này cô chưa từng tới bao giờ, rõ ràng hai bên đường người ở rất thưa thớt, chỉ có một dãy biệt thự chỉnh tề xếp hàng ở ven đường.

“Đây là đang đi đâu vậy?”

“Em đang sợ hãi sao?” Người ở trên vai không biết đã tỉnh từ lúc nào, chậm chạp ngồi dậy tựa lưng vào ghế, nhìn qua cơn đau đầu sau khi say rượu khiến cho anh ta chịu đựng không được tốt lắm.

Thiển Thâm xoa nhẹ lên bả vai mỏi nhừ, tức giận nói: “Không uống được rượu không nên uống nhiều như vậy.”

“Uống khá lắm a, rượu cưới uống chẳng lẽ không tốt sao?” Tân Tử đưa tay lên liếc mắt một cái, đồng thời khóe miệng nhả ra từng từ thong thả nói.

Chẳng muốn đôi co với người say, trong xe mùi rượu nồng nặc, Thiển Thâm quay về phía cửa sổ mở một chút, cửa sổ mở ra, làn gió ấm áp lập tức thổi vào, cuốn theo không khí bên trong xe thoát ra ngoài. Xe cuối cùng cũng giảm tốc độ, ngừng lại ở trước cửa riêng của một căn biệt thự màu trắng ngà.

Thiển Thâm theo Tân Tử đi vào, người đằng trước tuy rằng bước đi loạng choạng, nhưng lại không đi sai đường, khi nhập mật mã mở cửa cũng không có sai sót.

“Không đi vào sao?”

Tân Tử khẽ liếc tròng mắt say xỉn quay đầu nhìn thấy Lương Thiển Thâm đang đứng ở cửa không có dép đi trong nhà, hơi có vẻ hoang mang.

Lương Thiển Thâm tháo xuống mỉm cười giả tạo, cúi đầu rút nhẫn ra, nhưng mà cái nhẫn kim cương kia giống như được dính trên ngón tay không nhúc nhích chút nào. Thiển Thâm hít một hơi thật sâu dùng sức cố rút, vô ích, ngón tay đã bị mài đến mức đỏ lên.

Cô nín thở đến mức mặt có chút hồng, vươn ngón tay chỉ nhẫn kim cương hướng về phía Tân Tử nói: “Không tháo ra được. Hai ngày nữa tôi tháo ra được sẽ trả lại anh.”

Tân Tử đã rút cà-vạt xuống, cầm một chén nước ngã xuống trên ghế sa lon, anh ta hướng về phía Thiển Thâm khoát tay áo: “Đó là tặng cho em.”

“Vô công bất thụ lộc, tôi nhận không nổi.”

Tân Tử bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Thiển Thâm chằm chằm, từ xa thấu kính phản quang thành một mảng màu trắng: “Đây là nhẫn kết hôn.”

Thiển Thâm hờ hững trả lời: “Tôi biết, cho nên cần phải trả cho anh.”

“Chúng ta kết hôn.”

“A.” Lương Thiển Thâm thật sự nghi ngờ người ngồi đối diện này có phải là người khác giả mạo hay không, nếu không Tân Tử làm sao có thể nói ra những lời nói thiếu suy nghĩ như vậy: “Anh thật sự cho rằng chúng ta như vậy là đã kết hôn, anh cho rằng đây là điều nhà nào cũng thế sao?”

“Không phải sao? Tôi bỏ ra một khoản tiền lớn bao hết cả hội trường, mời nhiều bạn bè người thân như vậy, mua một viên kim cương lớn như vậy, còn chưa đủ là sự thật hay sao?”

Thiển Thâm nhịn tính tình xuống, nói: “Bản thân tôi rất khó hiểu, anh dựa vào cái gì tự tin rằng tôi sẽ đi đến hội trường hôn lễ, lại dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ không trở mặt ở trước mặt mọi người? Tôi không hiểu rõ lắm anh làm vậy vì cái gì, vừa rồi tôi cũng phối hợp rất ăn ý với anh diễn xong màn trình diễn kia, nếu không phải sợ tình hình sẽ quá khó xử tôi đã sớm…”

“Đã sớm bỏ của chạy lấy người.” Tân Tử nói tiếp lời của cô ấy: “Tính cách của em vốn dĩ như vậy, hôm nay không có làm như vậy, thật sự tôi còn có chút bất ngờ. Còn về phần tôi dựa vào cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là… kết quả, không phải em đang đứng ở chỗ này sao?”

“Tôi là người như thế nào, chưa chắc anh đã hiểu biết hết được.”

Tân Tử lại nở nụ cười, nụ cười lạnh nhạt vô vị so với không cười còn làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh hơn.

“Chính bởi vì hôm nay em không có bỏ đi, cho nên, em đã là vợ của tôi, có nhiều người làm chứng như vậy.”

“Anh uống nhiều quá rồi.” Thiển Thâm nghĩ rằng hiện tại anh ta đã say đến mức đầu óc hỗn loạn, ăn nói lung tung, nhanh chóng xoay người muốn rời đi.

Trong chớp mắt bước chân hụt hẫng, cả người cô vọt tới giữa không trung, cô trợn mắt nhìn trừng trừng Tân Tử đang đem cô bồng lên ngực, kinh hãi hô lên: “Anh muốn làm gì?”

“Chứng minh cho em thấy, rốt cuộc tôi uống có nhiều hay không.”

Không biết có phải ảo giác hay không, trong lòng Thiển Thâm dâng lên một tia hoảng sợ, đôi mắt Tân Tử trong trẻo nhưng lạnh lùng xác thực là hoàn toàn không có bị cồn nhiễm tới.

“Thả tôi xuống dưới, có nghe hay không, họ Tân kia!” Váy dài thật sự là trói buộc tay chân của cô, giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi sự giam cầm của người kia.

Anh ta ôm cô lên lầu, đá văng cánh cửa của gian phòng ở trong cùng, sau đó đúng như mong muốn của Thiển Thâm, trực tiếp đem cô ném lên trên giường.

“Ầm” Thiển Thâm nhếch miệng thở dốc vì kinh ngạc, bên dưới là cái loại nệm gì, tại sao lại cứng như thế!

“Đó là chiếu, ngủ nhiều thành thói quen.”

Không đợi Thiển Thâm ngồi xuống, Tân Tử liền nằm đè lên.

Nếu đây là ác mông, cô cầu xin thượng đế để cho cô lập tức tỉnh dậy đi.

Thiển Thâm nhắm mắt lại, không dám thở mạnh, một lát sau, mở ra, trên đỉnh đầu vẫn là khuôn mặt nhìn cười như không cười. Cuối cùng cô hiểu được, tất cả mọi chuyện xảy ra ở hiện tại đều là sự thật, không phải ở trong mộng, càng không phải là ảo giác của cô.

“Đi xuống.” Một lần nữa cố gắng nhặt nhạnh bình tĩnh, Lương Thiển Thâm lạnh giọng phun ra hai chữ.

Tân Tử dường như cảm thấy yêu cầu của cô rất vô lý, buồn cười hỏi lại: “Vì sao?”

Cái đám hơi rượu này thật sự có thể xông chết người. Vết nhăn giữa lông mày Thiển Thâm càng lúc càng sâu, trên lưng từng miếng phiến trúc cộm lên làm đau sống lưng gầy yếu của cô.

Lương Thiển Thâm vỗ vỗ mặt người ở trên đỉnh đầu kia, trong bóng đêm không nhìn thấy vẻ mặt của người kia như thế nào, cô đành phải nói mấy câu khuyên bảo: “Tân Tử, hiện tại anh đang say, không biết mình đang làm cái gì, ngay lập tức xuống đi, tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện gì.”

Tân Tử buồn bực khẽ cười hai cái, bắt lấy tay của cô ấy, lại hướng sát về phía cô một chút: “Đây không phải là chuyện bình thường vợ chồng đêm tân hôn đều phải làm sao?”

Nhiệt độ trên người anh ta rất cao, cổ tay bị nắm chặt bị nhiệt độ nóng bỏng đến mức phát đau, hơi thở nóng rực của anh ta cũng như có như không phả lên trên hai má của cô. Khoảng cách gần như vậy làm cho Thiển Thâm có cảm giác độ ấm không khí xung quanh mình đang không ngừng bay lên, trên người cô cũng bắt đầu không tự chủ được đổ mồ hôi, đúng vậy, thật sự cô đang bắt đầu hoảng sợ, cái loại cảm giác sợ hãi từ đáy lòng xông lên mãnh liệt làm cho cả người cô không tự chủ được run rẩy lên, tốc độ tim đập đã tê dại muốn vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

Nhưng mà cô vẫn cố gắng bình tĩnh nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Nếu anh dám, thì cứ thử xem. Đến lúc đó cũng đừng có hối hận!”

Cái này phảng phất giống một hồi tranh đấu, hai bên không ai chịu lùi một bước về phía sau, khiến cho không khí đúng kiểu đấu tranh sống còn cá chết lưới rách.

Có cái gì đó mềm nhẹ trên gương mặt khẽ quét qua, ấm áp khô ráo.

“Mệt mỏi rồi, tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi.”

Không đợi cô kịp phản ứng, cửa đã lại mở ra.

Gian phòng một lần nữa trở về vẻ yên tĩnh, Lương Thiển Thâm giống như được người khác gọi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, sau một lúc lâu, như là một con cá bị chết khát tê liệt nằm ở trên giường.

Tám năm cuộc sống bình yên, cuối cùng cũng đã đi tới hồi kết.