Người trong thang máy đi ra, nhưng người ngoài thang máy không có đi vào.

Vẻ mặt Tuyên Hồng ngạc nhiên nhìn Lương Thiển Thâm hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?” Cô lại lập tức phát hiện ra cánh tay phải của cô ấy đang bó bột, ngạc nhiên hỏi: “Tay của cậu tại sao lại như vậy?”

Thiển Thâm giả bộ ngạc nhiên ngẩng đầu nâng cánh tay lên, nhún vai nói: “Không có gì, ra ngoài gặp chuyện không may, xương cốt của mình vốn đã giòn yếu.”

“Chậc chậc, trước kia cậu uống quá nhiều rượu, cần phải uống sữa tươi đi.” Tuyên Hồng không hề kiêng nể bày ra bộ dạng chính cậu tự tạo nghiệp chướng thì phải chịu.

Thiển Thâm lập tức thấy vô cùng đau đớn: “Nhiều năm rồi mình chưa nếm một giọt rượu nào, cậu đừng trùm những chuyện quá khứ lên người mình.”

“Tiểu Lương, cô đi cùng với chúng tôi, hay là…”

Thiển Thâm thiếu chút nữa quên mất mấy người đang đứng phía sau cô: “Sếp trưởng, mọi người cứ đi về trước là được rồi.” Cô nở nụ cười rất ngọt nhìn Tân Tử: “Tôi sẽ đi về cùng tiên sinh của tôi. Làm phiền mọi người hôm nay có ý đặc biệt bày tiệc cho tôi, cảm ơn.”

Sau đó người kia rất phối hợp mỉm cười hướng về phía cô, rồi lại khách khí nói với đồng nghiệp của Thiển Thâm: “Ngại quá, mấy ngày trước cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Thiển Thâm như vậy, nếu có cơ hội tôi sẽ mời các vị một bữa cơm.”

“Có gì đâu, việc chúng tôi nên làm mà.” Sếp trưởng quay đầu nói với Thiển Thâm: “Được rồi, chúng tôi đi đây, bản thân dọc đường phải cẩn thận.”

Tiễn bước đám người ở công ty luật xong, Thiển Thâm đi theo mấy người Tân Tử vào trong thang máy đi lên lầu, vào phòng tiệc ngồi. Phòng tiệc này ở ngay bên cạnh phòng tiệc mà vừa rồi bọn cô ngồi ăn, có điều không gian bên trong nhỏ hơn một chút, trên tường gián giấy màu vàng có vẻ tráng lệ, mấy bức tranh thủy mặc ra vẻ văn nhã cũng rất có tình ý. Phòng tiệc như thế này mỗi lúc trời tối đều có người đặt từ trước rồi.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, cô mới phát hiện ra ngoại trừ Tân Tử, Tuyên Hồng, Nguyệt San còn có hai người cô không quen biết, một nam một nữ. Cô cũng không hỏi nhiều, tự mình kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh Tân Tử, rất tự nhiên cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.

“Vừa rồi cậu ăn chưa no sao?” Tuyên Hồng thích nhất chính là tranh cãi với Lương Thiển Thâm, nhưng mà Lương Thiển Thâm luôn tỏ thái độ trả lời rất nhàn nhã.

Hiện tại cô cũng như thế, vô cùng dịu dàng nói: “Không phải mình đây rất có phúc được ăn uống sao, ăm một bữa rồi lại vẫn còn một bữa khác đang chờ đợi mình.”

Tuyên Hồng cũng uống nước trà, chậm rãi nói: “Bị thương nên kiêng không nên ăn quá nhiều, với lại chúng tôi sẽ còn phải ở lại nói chuyện một chút.”

“Bữa này ai mời vậy?” Thiển Thâm đột nhiên hỏi.

“Tân Tử.”

Nụ cười trên môi Thiển Thâm nở ra càng sáng lạn: “Anh ấy mời cũng chẳng khác nào là mình mời, chớ để ý, mấy người nói chuyện của mấy người, mình ăn uống tiệc tùng là được rồi.”

Tân Tử làm bộ như không nghe thấy hai cô lời qua tiếng lại một phen, chọn xong đồ ăn liền nói với Tuyên Hồng: “Cậu bận rộn như vậy, còn thu xếp thời gian ăn bữa cơm với chúng tôi, thật sự là giữ thể diện cho tôi.”

“Cậu xem cậu đang nói cái gì kìa, cậu đường đường là một đại chủ tịch còn có thể thu xếp thời gian, chỉ một tiểu biên tập như mình đây đã tính là gì.” Tuyên Hồng vội vàng nói không dám.

“Vậy, để tôi giới thiêu, vị này chính là Nguyệt San mà mình đã nói qua với cậu, cô ấy là một người mẫu bình thường, gần đây cũng muốn phát triển sang bên lĩnh vực nghệ thuật.”

Nguyệt San ngồi cạnh Tân Tử phía bên kia, vẻ mặt cô ta lập tức e thẹn đứng dậy bắt tay với Tuyên Hồng: “Tổng biên tập Tuyên, xin chào, có thể gặp được cô thật sự rất đáng mừng.”

Cặp mắt bách luyện thành tinh của Tuyên Hồng lập tức quét toàn thân Nguyệt San từ đầu đến chân, lại quét từ trong ra ngoài mấy lần, sau đó cố gắng khiêm nhường nói: “Nhìn cô ở bên ngoài còn hấp dẫn hơn ở trong ảnh, vận đỏ gần đây bắt đầu lên rồi chứ.”

“Cũng được, đóng một vài quảng cái mà thôi.” Nguyệt San cười dịu dàng, vòng eo giống như cành liễu mềm có vẻ khom khom xuống với Tuyên Hồng.

“Khởi bước của mỗi minh tinh đều như vậy, những quảng cáo của cô tôi đều đã xem, rất khá.” Tuyên Hồng ngồi trở lại ghế, chỉ người đàn ông xa lạ bên cạnh cô nói: “Thật ra nếu anh muốn tìm người thì để tôi tìm là được rồi, không cần phải tự mình ra mặt.”

Người đàn ông xa lạ kia lập tức cầm lấy chén rượu kính rượu cười theo: “Không được, cô ấy nghe các đàn chị nói tổng biên tập Tuyên rất lợi hại, đã muốn gặp cô từ lâu, nhưng mà cô bận rộn như vậy, khó có thể hẹn được, đành phải làm phiền chủ tịch Tân giúp đỡ.”

Nguyệt San ở bên đem chữ chân thành viết lên trên mặt, đôi mắt sáng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.

“Anh nói như vậy làm cho tôi đây không thể không… Lương Thiển Thâm, cậu cười cái gì.” Tuyên Hồng cười đến mức không ngậm miệng lại được, nhưng mà thấy Lương Thiển Thâm ngồi ở bên kia vừa ăn vừa cười, lập tức dừng cười lại, đem lời nói lúc đầu đổi hướng.

Thiển Thâm mím môi lắc đầu, rất vô tội nói: “Mình không cười nha.”

“Nguyệt San cô ấy còn lễ phép hơn cậu.”

Thiển Thâm liếc mắt nhìn Nguyệt San một cái, rất đồng ý gật đầu: “Đúng vậy nha, cô ấy rất lễ phép. Mình không lễ phép cũng không phải mới ngày một ngày hai, không thể sửa được.”

“Vị này là?” Cô gái ngồi ở bên cạnh Tuyên Hồng tò mò nhìn Thiển Thâm một chút, không nhịn được hỏi Tuyên Hồng.

“À, là Lương Thiển Thâm, vị này là phu nhân của chủ tịch Tân, trước kia học cùng lớp cấp ba với tôi.” Tuyên Hồng lại nói với Thiển Thâm: “Trợ lý của mình, Tiểu Hỉ.”

Có lẽ dường như Tiểu Hỉ đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của Lương Thiển Thâm mê hoặc, tự đáy lòng tán thưởng: “Tôi còn tưởng rằng vị này cũng là một nghệ sĩ mới nổi của Cực Ảnh, phu nhân chủ tịch Tân thật làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, xinh đẹp lại có khí chất.”

Thiển Thâm cũng không vì những lời như vậy mà trên mặt lộ vẻ vui mừng, từ nhỏ cô được người khác thổi phồng quen rồi, những lời như vậy cũng chẳng tính là gì, cô chỉ lễ phép trả lời một câu: “Cám ơn.” Sau đó cô nghiêng đầu lướt qua phía Tân Tử nhìn về phía Nguyệt San, hỏi: “Cô là người của Cực Ảnh?”

Nguyệt San dùng đầy đủ cách thức của thục nữ, hơi hơi nghiêng đầu, độ cong chắc chắn vô cùng hoàn hảo: “Đúng vậy, hai năm trước tôi kí hợp đồng với họ.”

“Cực Ảnh?” Thiển Thâm khẽ cười một tiếng, trai trái dùng dĩa ăn xiên chéo lên một miếng bò bít tết chuẩn bị đưa vào trong miệng: “Chính là công ty của Tạ Tranh?”

Nguyệt San càng cảm thấy ngạc nhiên: “Cô biết ông chủ của chúng tôi?”

Thiển Thâm cố tình làm ra vẻ bí ẩn từ từ uống ngụm trà, mới lạnh nhạt nói: “Còn hơn cả quen biết, tôi và anh ta chơi rất thân, những chuyện hư hỏng của tên này không có gì tôi không biết.”

“Làm sao ngay cả anh ta mà cậu cũng biết?”

Mấy người ở đây dường như cũng rất kinh ngạc, Tuyên Hồng càng thấy giật mình hơn, lại hưng phấn, giọng điệu nói chuyện với Thiển Thâm đều trở nên vô cùng cay nghiệt. Chỉ có Tân Tử nhìn qua vô cùng bình tĩnh, chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.

“Vì sao lại ngạc nhiên như vậy? Tôi quen biết với anh ta thật sự quái lạ vậy sao?” Thiển Thâm bị những ánh mắt này chiếu vào người khiến cho chẳng hiểu gì cả, đột nhiên hiểu ra được điều gì, cô lập tức giải thích: “Ngày, không được nghĩ lung tung.”

“Làm sao chúng tôi có thể không nghĩ lung tung cho được, hai người một là đại thiếu gia ăn chơi nổi tiếng, một là siêu cấp sát trai, hai người còn có thể vì sao mà quen biết? Hay là nói tại sao hai người lại quen biết.” Tuyên Hồng giống như nắm được cái đuôi gì đó của Lương Thiển Thâm đuổi theo rất ráo riết hung hăng.

Thiển Thâm cũng không tức giận, tự rót cho mình ly nước trái cây, chậm rãi nói: “Thật ra, tình bạn giữa tôi và anh em bọn họ cũng không tệ, quen biết đã nhiều năm, có thể coi là bạn thân. Tại sao quen biết… Trước đây chơi với em trai của anh ta, sau đó quen biết anh ta, còn về từng chi tiết một, tôi không cần phải thông báo với mấy người đâu.”

“Cậu và anh ta thân quen đến mức nào?” Trong mắt Tuyên Hồng thoáng hiện lên một tia giảo hoạt, nhịn không được dò xét nửa thân trên người ngồi phía trước.

“Mình…” Thiển Thâm đột nhiên im bặt, khẽ nhíu mày nhìn Tuyên Hồng, nở nụ cười cân nhắc: “Vì sao cậu lại quan tâm tới quan hệ của mình và anh ta như vậy, có chút quá mức đó.”

Sau khi bị người nhìn thấu, Tuyên Hồng cũng mở miệng, nói thẳng rõ ràng: “Nếu cậu và anh ta rất thân như lời cậu nói, mình nghĩ cậu có thể thu xếp hộ một người giúp mình. Tạp chí của chúng mình muốn tìm Tô Bạch Đạm chụp hình trang bìa, làm thêm một kì phỏng vấn, nhân tiện còn muốn phỏng vấn cả Quan Như Ẩn, nhưng mà cậu cũng biết anh ta hình như rất khó hẹn gặp…”

“Tổng biên tập Tuyên, hình như cậu đã quên mất một vài người rồi, chuyện nọ xọ chuyện kia, nếu cậu tiếp tục nói vậy nữa, Nguyệt San sẽ sốt ruột.” Thiển Thâm không chút hoang mang đem sự chú ý của mọi người từ trên người cô đổi vị trí, ánh mắt giống như thủy ngân từ từ chảy qua khuôn mặt đang cười nhạt của Tân Tử: “Tân Tử cũng rất vội, thật không dễ dàng phải bán thể diện mới có thể mời được cậu, nếu cậu không làm tốt chuyện này, trên mặt anh ấy nhất định sẽ không sáng sủa.”

Ánh mắt Tân Tử nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đang mỉm cười của Thiển Thâm, anh ta tự rót đầy chén rượu của mình, mỉm cười nâng lên hướng về phía Tuyên Hồng: “Thiển Thâm nói rất đúng, cậu phải cho mình thể diện chứ.”

Tâm tư Tuyên Hồng dường như vẫn chưa thể chuyển đổi ngay tức khắc, trên tay chạm cốc với Tân Tử, ánh mắt vẫn bay về phía Thiển Thâm, trong lòng vẫn đang tính toán nên tiếng chạm cốc vang mạnh lên, ở xa xa Lương Thiển Thâm cũng có thể nghe thấy, nhưng mà cô làm bộ như không nghe thấy gì, cúi đầu ăn cơm.

“Tân phu nhân…” Người đại diện của Nguyệt San ở bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối bỗng nhiên mở miệng.

Thiển Thâm lập tức ngắt lời anh ta: “Gọi tôi là Thiển Thâm là được rồi.”

Người nọ vừa cười, vừa giơ chén rượu lên kính: “Được rồi, tôi họ Thành, người trong nghề gọi tôi là Thành ca. Không ngờ cô lại là chỗ quen biết cũ với chủ tịch Tạ của chúng tôi, tôi mời cô một ly.”

“Ngại quá, tôi không uống rượu, thay bằng nước trái cây đi.”

Vốn đã tự nhận là chỗ quen biết từ trước, người nọ cầm chén rượu muốn rót cho Thiển Thâm một chén: “Ôi chao, Thiển Thâm, không đến mức không nể tình như vậy chứ, chỉ một chút thôi cũng được.”

“Phu nhân của tôi quả thật không uống rượu.”

Thiển Thâm còn chưa nói, Tân Tử đã ra mặt ngăn cản hộ cô, lại rót nước trái cây thay Thiển Thâm, ấm giọng nói: “Nên uống nước trái cây đi.”

Thiển Thâm nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta vì mình mà rót nước trái cây, lặng lẽ giương mắt nhìn hai má anh ta còn ửng đỏ vì hơi rượu, không khỏi khe khẽ lắc đầu.

“Thiển Thâm cô có biết ông chủ của chúng tôi gần đây ở đâu không?” Uống xong một ly, người nọ càng tỏ ra vô cùng thân quen với Thiển Thâm.

Thiển Thâm cầm chén rượu lắc lắc hai cái, trong mắt thoáng chốc hơi lạnh, sau đó nở nụ cười nói: “Thành ca đang kiểm tra tôi sao? Chuyện của Tạ Tranh hiện tại có mấy người không biết, cô gái mà anh ta yêu nhất kết hôn với mối tình đầu, một mình anh ta đi chữa lành vết thương, không muốn người khác quấy rầy. Không có chuyện gì, sau một thời gian nữa anh ta sẽ trở lại.”

“Vậy khi anh ta trở lại cậu có thể giúp mình nói một tiếng với anh ta chuyện Tô Bạch Đạm không?” Tuyên Hồng tận dùng triệt để mọi thời cơ.

Thiển Thâm nhíu mi lại, rất thoải mái phất phất tay: “Kiếm Tô Bạch Đạm không cần làm phiền tới Tạ Tranh, cậu muốn anh ta xuất hiện trên tạp chí của cậu, mình giúp cậu là được.”

Từ đầu đến cuối bữa cơm, Nguyệt San từ khởi đầu là nhân vật chính đến cuối cùng căn bản chỉ là một người không có cảm giác đang tồn tại, khi Tuyên Hồng đến bữa tiệc này có thu hoạch bất ngờ từ phía Thiển Thâm, vui mừng đến thế nào thì khỏi phải nói, nhìn thấy Thiển Thâm so với nhìn thấy chị em ruột còn gần gũi hơn, làm sao còn có chút bộ dạng hà khắc nào nữa, nếu không có Tân Tử ngồi đó, cô ấy đã sớm không thèm để tâm đến cô người mẫu như Nguyệt San đang tha thiết mong đợi cô trả lời rồi.

Nguyệt San cũng được tính là một người cố gắng duy trì vẻ bình thản, mắt thấy tâm huyết bao lâu nay của mình ở nửa đường lại bị nhỡ mất bởi một con kì đà cản mũi, nhưng mà trên mặt tuyệt nhiên không hề lộ ra vẻ không vui, trước lúc đi còn có chút thân thiết đi theo Thiển Thâm chào tạm biệt.

Thiển Thâm không thể lái xe, Tân Tử uống rượu cùng không thể lái xe, hai người bắt taxi về nhà.

Khí trời đã lạnh rồi, Tân Tử mở cửa sổ, để gió thổi cho chính mình tỉnh rượu, Thiển Thâm dựa vào trên ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe chỉ có tiếng radio đang phát nhạc thị trường, không biết là ngôi sao ca nhạc của Hồng Kông hay Đài Loan đang ngâm nga.

Tân Tử tháo kính mắt xuống, ánh mắt bị gió lạnh thổi vào phát đau, vẫn không muốn nhắm mắt, anh biết người bên cạnh chỉ giả bộ nghỉ ngơi, bởi vì anh có thể cảm thấy hô hấp trên người cô ấy vẫn căng thẳng.

“Hôm nay, biểu hiện của em rất tốt.”

Mí mắt Thiển Thâm giật giật, nhưng không mở mắt ra, trong giọng nói của cô ấn chứa ý cười nguội lạnh: “Biểu hiện của tôi? Tôi biểu hiện cái gì, tại sao tôi không biết?”

“Không phải em rất thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của Tuyên Hồng đều chuyển hết lên trên người mình sao?” Tân Tử bình tĩnh nói.

“Anh cho rằng tôi cố ý?” Tiếng nói của Thiển Thâm đột nhiên hạ thấp vài phần: “Tôi cũng không biết anh sẽ cùng bọn họ đi vào trong đó ăn cơm.”

“Ah.” Tân Tử gục đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng day day phần giữa lông mày: “Em không nên đối xử với Nguyệt San như vậy, cô ấy đi trên con đường này không dễ dàng gì, gần đây công ty lại chèn ép cô ấy, cô ấy sốt ruột mới tìm Tuyên Hồng.”

“Những lời này anh nói là có ý gì? A, là nói tôi không nên nói gì, không nên làm gì, cản đường nổi danh của cô ta? Tân Tử, tôi, Lương Thiển Thâm này không phải loại người ăn no cơm không có việc gì làm.” Thiển Thâm đột ngột mở mắt, khí lạnh hiện ra, sắc mặt âm trầm: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.”

Xe taxi từ từ dừng ở ven đường.

Thiển Thâm có chút cố sức dùng tay trái để mở cửa, lại bị Tân Tử giữ chặt lấy.

“Em muốn làm cái gì vậy.”

Thiển Thâm cười khinh thường nói: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là xuống xe.”

“Muộn như vậy, con đường này rất khó có thể bắt được xe khác.” Tân Tử kéo tay cô lại không cho đi, chợt phát hiện lòng bán tay cô nóng bỏng giống như bàn là không khỏi sửng sốt: “Tại sao lại nóng hầm hập như vậy?”

Lúc này anh mới phát hiện ra sắc mặt Thiển Thâm rất khó coi, hai má đỏ ứng lên rất không tự nhiên, môi lại càng đỏ tươi quỷ dị. Tân Tử lập tức đưa tay lên thử độ nóng trên trán cô ấy, Thiển Thâm muốn tránh vế phía sau nhưng lại không tránh được.

Cảm thấy trên trán cô ấy cực nóng, ấn đường Tân Tử khẽ nhíu, không hề nghĩ ngợi lập tức nói với lái xe: “Quay đầu, đi đến bệnh viện gần nhất.”

Thiển Thâm phản ứng lại, vùng vằng thoát hỏi tay Tân Tử, lớn tiếng nói: “Tôi không đi bệnh viện, tôi ghét bệnh viện.”

Bác tài khó xử quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau ầm ỹ.

“Em đang sốt đây này!” Tân Tử lập tức nhanh chóng đóng cửa kính hai bên cửa sổ xe lại, giọng điệu không nhịn được tăng thêm: “Vì sao không nói thân thể em không thoải mái, vừa rồi còn bị gió lạnh thổi như thế. Tôi cũng từng nói trước khi thân thể em khỏe lại không cần ra khỏi nhà, hôm nay nhất định là đi ra mới bị ốm.”

“Tôi tự nguyện, anh quản được sao? Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi phải về đi ngủ!” Cho dù thân thể cực kì khó chịu, nhưng Thiển Thâm vẫn không nghe theo không làm theo, hô hấp còn càng nặng thêm, cô thở ra khí nóng, đôi mắt hạnh hung hăng nhìn Tân Tử chằm chằm, ánh mắt vì nhiệt độ tăng cao nên hơi đỏ lên.

Tân Tử nhìn thấy bộ dáng cô ấy như thế này còn cố chấp bướng bỉnh không chịu nghe lời như vậy, cuối cùng không thể lay chuyển được cô ấy đành phải nhường nhịn: “Bác tài, vẫn tiếp tục đi về phía trước đi.”