Không khí của bữa tối rất kỳ quặc, chí ít là bản thân Vương Nhã Khả cảm thấy như vậy. Phó Lượng Bằng nhiệt tình hào hiệp nói chuyện với Lư Hiểu Dương bao nhiêu thì toàn tâm ý của Lư Hiểu Dương lại hướng về phía Hoàng Sở Hạo bấy nhiêu.

Có thể do Hiểu Dương nhiệt tình thái quá, hoặc cũng có thể vì Hoàng Sở Hạo muốn tạo cơ hội cho em họ mình, nên anh ta tập trung nói chuyện với Nhã Khả, khiến ánh mắt của Lư Hiểu Dương như phi tiêu muốn đoạt mệnh người ta vậy.

Vương Nhã Khả nhìn thấy đành phải lấy cớ vào nhà vệ sinh hết lần này đến lần khác. Hoàng Sở Hạo mắc bệnh nghề nghiệp. Hoàng Sở Hạo bệnh nghề nghiệp lại cho rằng Vương Nhã Khả nhất định đã ăn phải thứ gì đó mất vệ sinh nên càng quan tâm đến cô nhiều hơn, thậm chí anh cũng sẵn sàng đưa cô đi nếu cô cần.

Nhã Khả khóc không được cười chẳng xong, đón nhận sự chăm sóc kiểu này đúng là “khó mà nhận được ân tình của mỹ nam”. Trong lòng thì đang vô cùng khinh ghét sắc nữ Lư Hiểu Dương, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười tươi như hoa, thể hiện tố chất phong thái cao sang quý phái, đây cũng là một nỗi khổ.

Lư Hiểu Dương lúc đó hoàn toàn không buồn để ý gì đến Vương Nhã Khả nữa, còn Hoàng Sở Hạo lại phát huy hết mức phong cách của một bác sĩ, nói ra những lời đầy tính y học với cô. Bình thường có thể là bạn bè sống chết có nhau, nhưng lúc này, nếu Vương Nhã Khả sám làm chuyện gì có lỗi với Lư Hiểu Dương thì cô ấy dám, kề dao vào cổ cô lắm.

Nào còn nhớ tới việc Vương Nhã Khả vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, cần sự an ủi của bạn bè để vượt qua nỗi đau của tình yêu.

Cho nên, Vương Nhã Khả ngoài việc thầm than vãn trong lòng về tình bằng hữu lỏng lẻo, ngoài mặt còn phải cố gắng kiên trì tiếp chuyện Hoàng Sở Hạo.

Bữa cơm cứ lê từng bước chầm chậm như chư con rùa trong cuộc đua với con thỏ vậy, mãi đến tám giờ. Sau khi xuống xe về nhà, Lư Hiểu Dương đã hoàn toàn mụ mị đầu óc rồi. Cô nàng hùng hồn tổng kết: “Nhã Khả, anh chàng vừa rồi thuộc hàng cực phẩm”.

“Mới gặp một lần mà cậu đã biết hắn ta thuộc hàng cực phẩm sao?”,

Vương Nhã Khả ném túi xách lên sofa, người cũng đổ uỳnh lên đó, lực quá mạnh khiến sofa cứ nảy tưng tưng mang tới cảm giác rất thoải mái. Vương Nhã Khả mê mẩn tận hưởng cảm giác đó, cô chợt nghĩ thứ ở trong nhà Lư Hiểu Dương mà cô ngày nhớ đêm mong chính là chiếc sofa này.

Hành vi của Vương Nhã Khả khiến Lư Hiểu Dương rất không hài lòng, tỏ vẻ khinh thường, “Cậu thì biết gì chứ? Mấu chốt để hiểu một người không phải ở số lần gặ mặt nhiều hay ít”.

“Thần xin lĩnh ý!”, Vương Nhã Khả chế nhạo.

“Nhã Khả, cậu có để ý không, móng tay của anh ta rất sạch sẽ, điều đó chứng tỏ anh ta rất chăm chút đến bản thân, là người luôn theo đuổi một cuộc sống thoải mái, thanh cao. Cậu có thấy mỗi lần anh ta đều mở cửa xe cho chúng ta rồi đợi cho đến khi chúng ta ngồi ngay ngắn không? Từ những chi tiết nhỏ như thế, có thể nhận ra sự lễ độ, lịch thiệp trong con người anh ta, một người rất có phong độ.”

Vương Nhã Khả bĩu môi chế nhạo: “Nhưng người đang theo đuổi cậu là tên nhóc Phó Lượng Bằng, không phải hàng cực phẩm đó đâu nhé!”.

“Anh ta không theo đuổi tớ thì mình có thể bám đuổi anh ta mà!”, Lư Hiểu Dương hưng phấn khi suy tính kế hoạch theo đuổi cực phẩm nam nhân của mình, “Anh ta đã đăng ký học thể dục thẩm mỹ, bọn mình tối thiểu một tuần cũng gặp nhau được ba lần. Vả lại, Lư Hiểu Dương mình cũng thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành, người thấy người yêu, hoa nhìn hoa nở mà”.

“Cậu không sợ Phó Lượng Bằng bị tổn thương sao?”

“Xì, đừng có cười mình, cậu đang nghĩ mình biến thái đấy hả? Tên nhóc đó rõ ràng chưa dậy thì xong, mình không hứng thú với cậu ta. Mình cần tìm chồng chứ không phải tìm con trai. Lẽ nào mình phải mở một lớp phổ cập tâm sinh lý để dạy cậu ta sao?”

Vương Nhã Khả cười “khì khì”: “Miệng cậu đúng là toàn nhả khí độc. Người ta cũng chỉ kém cậu có ba bốn tuổi, thế mà cậu nỡ làm thế hả?”.

“Mình không muốn đùa giỡn với cậu em đó đâu!”, Lư Hiểu Dương liếc nhìn đồng hồ, kinh hãi nói: “Thôi chết, sao đã chín giờ rồi? Mình định gọi điện cho Chương Tây an ủi cậu ấy một chút, thế mà đã chín giờ rồi, thôi, không gọi nữa”.

“Đầu cậu dùng để làm gì vậy hả? Mình lên mạng đây”, Vương Nhã Khả nói, “Có khi Chương Tây đang online”.

“Cậu dùng máy đi!”, Lư Hiểu Dương đang đắm mình mơ tưởng đến bác sĩ Hoàng Sở Hạo điển trai nên đừng nói là Chương Tây, cho dù bố mẹ cô ấy có nhắc đến cũng bị gạt phăng sang một bên.

Thấy độ mơ tưởng hão huyện của Lư Hiểu Dương không ngừng tăng cao, Vương Nhã Khả đành mặc kệ cô nàng ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ, còn mình thì lấy máy tính lên mạng.

Thấy nick QQ của bạn mình không sáng, Vương Nhã Khả biết Chương Tây thích chơi trờ anh hùng núp nên nhảy vào chat: “Ra đây!”.

Avatar của Chương Tây quả nhiên sáng lên, trả lời: “Hiểu Dương nói, cậu làm thủ  tục ly hôn rồi à?”.

“Ừm, hôm qua, nhưng, không phải là ly hôn mà là thử ly hôn!”

Chương Tây gửi một icon biểu lộ sự kinh ngạc nói: “Hai người máu thế!”.

“Máu gì chứ? Chỉ cần cắt đứt quan hệ với anh ta, cho dù có phải làm thủ tục bao nhiêu lần, ở chung một nhà với anh ta cũng chẳng sao cả”, Vương Nhã Khả chầm chậm gõ chữ, “Giờ mình đang ở chỗ của Lư Hiểu Dương, ngày mai định đi cùng cậu ấy luôn!”.

“Ừm.”

Lư Hiểu Dương ngồi bên cạnh chêm lời: “Ngốc, gõ chữ không mệt sao? Bật video chat đi!”.

Vương Nhã Khả trừng mắt với cô nàng: “Mình thích gõ chữ đấy”.

“Ấm đầu”, Lư Hiểu Dương tỏ vẻ coi thường, nói, “Hỏi xem cậu ấy có đến không, ngày mai mình có thể lái xem đưa cậu đi!”.

Vương Nhã Khả chuyển lời, Chương Tây đáp: “Thôi, đang nói chuyện với luật sư, luật sư nói tuy không đủ chứng cứ nhưng anh ta sẽ dốc hết sức, còn nói mình phải chuẩn bị tốt tâm lý”.

Vương Nhã Khả nhìn dòng chữ trên cửa sổ chat thì sững người hồi lâu mới nói: “Cậu nghỉ sớm chút đi”.

Trong ba người thì cô và Chương Tây đã kết hôn, nhưng lại đều ly hôn, một người vướng vào kiện tụng, một người thì ký vào đơn thử ly hôn. Tuy quá trình diễn biến sự việc có khác nhau nhưng số phận của hôn nhân đều như nhau.

Đến bây giờ cô vẫn không sao hiểu được, niềm hạnh phúc ngọt ngào trước đây của cả cô và Chương Tây vì sao cứ dần tan biến, để rồi cuối cùng phải dùng cách này để chôn vùi tình yêu?

Lư Hiểu Dương bất chợt không còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím nữa bèn ngước lên nhìn, thấy bộ dạng ủ rũ của Vương Nhã Khả liền nói vẻ khinh khỉnh: “Đa sầu đa cảm không phải là việc mà ở tuổi này cậu làm đâu!”.

Vương Nhã Khả uể oải nói: “Hiểu Dương à, mình luôn nghĩ, điều gì đã cướp đi tình yêu của bọn mình? Có phải thời gian không? Là mình thay đổi hay anh ấy thay đổi? Tại sao lúc nào cũng cãi nhau như vậy, thường xuyên bất mãn và chỉ trích nhau để rồi khiến cả hai người đều tổn thương, đều mệt mỏi”.

Lư Hiểu Dương bước đến ngồi bên cạnh Vương Nhã Khả, vỗ vỗ cánh tay cô chân thành khuyên nhủ: “Theo mình thì tình yêu như một ly rượu, hôn nhân là một cốc nước, khi tình yêu gặp được hôn nhân thì trở thành quá trình hòa quyện giữa nước và rượu. Nước càng nhiều thì hương vị của rượu càng loãng, cho nên, sở thích uống nước lọc chính là cách để tiến tới cuộc hôn nhân vàng, còn thích uống rượu thì chỉ còn cách làm cho lượng nước với đi rồi đi tìm một ly rượu khác.”

Vương Nhã Khả nghe thấy những lời đó thì há miệng trợn mắt, suy xét giây lát cũng cảm thấy có lý.

Lư Hiểu Dương nói đùa: “Phải học mình đây nè, thưởng thức đủ loại hương vị của rượu chính cách hưởng thụ cuộc sống”.

Lúc đó, nick QQ của Ân Tấn Minh bỗng sáng. Vương Nhã Khả không muốn nói chuyện với anh nên vội vàng ẩn nick, hành động đó đã bị Lư Hiểu Dương nhìn thấy nên chế giễu: “Trông cậu chẳng khác gì con đà điểu, cậu cứ trốn đi, nhưng đừng để nửa căn nhà chạy trốn mất như Chương Tây là được”.

“Không đâu, anh ấy không phải là loại người đó!”

“Đàn ông một khi đã tuyệt tình thì chẳng khác nào cầm thú, còn không bằng chó lợn, thế mà cậu vẫn còn tự tin như vậy!”, Lư Hiểu Dương cũng  từng nếm mùi của đàn ông, cũng từng bị đàn ông phụ bạc, từng yêu từng hận, thật lòng cũng có mà vui đùa cũng chẳng ít. Cho nên lúc nãy còn nhìn Hoàng Sở Hạo chằm chằm như hổ đói rình rồi, lát sau đã lại dìm đàn ông đến không còn chút giá trị nào.

Vương Nhã Khả sững sờ giây lát, chợt nghĩ đến sự thay đổi của Dương Thành Hải, cảm thấy đúng là không thể ngờ được, lại lắc lắc đầu. Cô tuy là thử ly hôn nhưng cũng giống như ly hôn thật, Ân Tấn Minh là loại người nào cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô sợ gì việc anh ta âm mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản chung, cùng lắm thì giống như Chương Tây, lôi nhau ra tòa mà kiện cáo.

Tuy ngoài miệng Lư Hiểu Dương nói Chương Tây và Vương Nhã Khả cứ tự chuốc họa vào thân, để cho đàn ông hại đến mức không còn mặt mũi nào nữa, nhưng ngày hôm sau lại dậy rất sớm, thu dọn mọi thứ rồi đưa Vương Nhã Khả đến tòa án.

Vụ ly hôn của Chương Tây có sự thay đổi bất ngờ. Lúc bắt đầu thì Dương Thành Hải dương dương tự đắc, luật sư của anh ta như đã dự tính trước được tất cả nên phải bác lại toàn bộ lời của luật sư bào chữa cho Chương Tây. Tuy Chương Tây không cung cấp được những chứng cứ thuyết phục để chứng minh Dương Thành Hải không hết lòng với hôn nhân, nhưng cả hai bên đều tin chắc phần thắng sẽ về tay minh.

Lư Hiểu Dương ngồi bên dưới nghe mà lòng đầy căm phẫn, nói với Vương Nhã Khả: “Cái loại đàn ông gì không biết, bằng lòng bỏ ra hàng đống tiền để thuê luật sư mà đến nửa xu cũng không thèm chia cho vợ, loại lòng lang dạ sói”.

Dương Thành Hải rất keo kiệt bủn xỉn. không những thế, ở trên tòa còn ra sức tố cáo, nói Chương Tây không dịu dàng thùy mị, không quan tâm chăm sóc gia đình, không thực hiện đúng đạo làm vợ. Anh ta đã bỏ qua hàng trăm lần, nhẫn nhịn ngàn lần, ngược lại Chương Tây không biết điều, đề xuất ly hôn, còn vu oan cho anh ta lăng nhăng bên ngoài. Vì thế anh ta không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, kính mong thẩm phán phán quyết cho Chương Tây tay trắng ra về.

Sau đó, Dương Thành Hải còn cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, kể tỉ mỉ về những chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ như anh ta vừa đi công tác trở về Chương Tây lại đi du lịch ngay, mối quan hệ vợ chồng là hữu danh vô thực; Ví dụ như Chương Tây không biết làm cơm, mỗi lần nấu một bát mỳ thôi cũng khiến bát mỳ đen nhẹm còn phòng bếp thì khói um; Ví dụ như công việc của anh ta mệt mỏi như thế, vất vả như thế, mà từ trước đến nay Chương Tây chưa hề mang đến cho anh ta cảm giác ấm cúng gia đình, còn Chương Tây là tính tình lạnh nhạt, hờ hững…

Nghe cứ như thể anh ta mới là người chịu đựng sự giày vò, đày đọa, không còn giống như một người chồng nữa mà rõ ràng giống như nông nô chịu trăm ngàn khổ cực trong xã hội phong kiến, bị bóc lột thậm tệ nên phải vùng lên đấu tranh vậy. Còn những ưu điểm của Chương Tây, anh ta tuyệt nhiên không thèm đề cập đến.

Vương Nhã Khả nhìn bộ dạng bỉ ổi của Dương Thành Hải thì trái tim trở nên băng lạnh. Vụ ly hôn của cô còn chưa đề cập đến tài sản, trên lá đơn thử ly hôn cũng ghi rất rõ, tài sản mỗi người một nửa, nhưng ai biết được nửa năm sau, liệu Ân Tấn Minh có trở nên đáng sợ, ghê tởm như Dương Thành Hải hay không?

Tuy bình thường, mỗi khi ở cùng Chương Tây và Vương Nhã Khả, Lư Hiểu Dương miệng lưỡi sắc bén thường nói lời cay độc, nhưng nếu người ngoài mà bắt nạt họ, nhất định cô sẽ nhảy xổ ra mà xé xác người đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên “Sở Khanh” Dương Thành Hải tuyệt tình bôi nhọ, giẫm nát lên vết thương lòng của Chương Tây, cô bất chấp nội quy của tòa án nói mà lớn tiếng hét mắng: “Dương Thành Hải, cái tên ‘Sở Khanh’ kia, hôm đó tận mắt bà đây nhìn thấy mày cùng một người đàn bà khác đi vào đặt phòng trong khách sạn, mày còn sám khoác lên ngực tấm bảng trinh tiết sao? Tổn thương người khác như thế, mà có còn là người nữa không hả?”.

Vương Nhã Khả thấy Lư Hiểu Dương kích động như thế, vội vàng kéo cô ngồi xuống. Nhưng Hiểu Dương lúc này vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, Nhã Khả không có cách nào kéo xuống được.

Thẩm phán quát to: “Yên lặng!”.

Lư Hiểu Dương nói: “Tôi là người tận mắt chứng kiến, xin quan tòa cho tôi làm nhân chứng. Tôi có chứng cứ chứng minh tên ‘Sở Khanh’ này là loại người như thế nào”.

Lư Hiểu Dương làm náo loạn tòa án như thế, nên phiên tòa tạm nghỉ trong vòng ba mươi phút. Nhưng luật sư của Chương Tây rất có bản lĩnh, trước sự hòa giải của ông, Lư Hiểu Dương bất ngờ trở thành nhân chứng.

Vương Nhã Khả vô cùng lo lắng: “Cậu có chứng cứ gì? Cậu thuê thám tử tư thật sao?”.

“Có chứng cứ mà mình còn phải ngồi đây làm một người nghe sao?”, Lư Hiểu Dương lửa hận bốc ngùn ngụt, nói: “Chương Tây quá yếu đuối, nhờ thám tử tư ngay từ đầu thì đã không đến mức bị tên ‘Sở Khanh’ đó làm tổn thương như vậy”.

“Vậy bây giờ trở thành nhân chứng, cậu định chứng minh bằng cách nào đây?”, Vương Nhã Khả lo lắng vội hỏi, đây đâu phải trò đùa. Đến tòa án mà coi thường thẩm phán như thế, chẳng phải là cố ý làm loạn sao?

“Mình sẽ kể toàn bộ chuyện hôm đó chúng ta nhìn thấy hắn ta và người đàn bà khác cùng đi vào khách sạn như thế nào!”

“Nhưng dựa vào mối quan hệ của chúng ta và Chương Tây thì không đủ để lấy được lòng tin của thẩm phán.”

“Không được cũng phải thử!”

Không khí của bữa tối rất kỳ quặc, chí ít là bản thân Vương Nhã Khả cảm thấy như vậy. Phó Lượng Bằng nhiệt tình hào hiệp nói chuyện với Lư Hiểu Dương bao nhiêu thì toàn tâm ý của Lư Hiểu Dương lại hướng về phía Hoàng Sở Hạo bấy nhiêu.

Có thể do Hiểu Dương nhiệt tình thái quá, hoặc cũng có thể vì Hoàng Sở Hạo muốn tạo cơ hội cho em họ mình, nên anh ta tập trung nói chuyện với Nhã Khả, khiến ánh mắt của Lư Hiểu Dương như phi tiêu muốn đoạt mệnh người ta vậy.

Vương Nhã Khả nhìn thấy đành phải lấy cớ vào nhà vệ sinh hết lần này đến lần khác. Hoàng Sở Hạo mắc bệnh nghề nghiệp. Hoàng Sở Hạo bệnh nghề nghiệp lại cho rằng Vương Nhã Khả nhất định đã ăn phải thứ gì đó mất vệ sinh nên càng quan tâm đến cô nhiều hơn, thậm chí anh cũng sẵn sàng đưa cô đi nếu cô cần.

Nhã Khả khóc không được cười chẳng xong, đón nhận sự chăm sóc kiểu này đúng là “khó mà nhận được ân tình của mỹ nam”. Trong lòng thì đang vô cùng khinh ghét sắc nữ Lư Hiểu Dương, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười tươi như hoa, thể hiện tố chất phong thái cao sang quý phái, đây cũng là một nỗi khổ.

Lư Hiểu Dương lúc đó hoàn toàn không buồn để ý gì đến Vương Nhã Khả nữa, còn Hoàng Sở Hạo lại phát huy hết mức phong cách của một bác sĩ, nói ra những lời đầy tính y học với cô. Bình thường có thể là bạn bè sống chết có nhau, nhưng lúc này, nếu Vương Nhã Khả sám làm chuyện gì có lỗi với Lư Hiểu Dương thì cô ấy dám, kề dao vào cổ cô lắm.

Nào còn nhớ tới việc Vương Nhã Khả vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, cần sự an ủi của bạn bè để vượt qua nỗi đau của tình yêu.

Cho nên, Vương Nhã Khả ngoài việc thầm than vãn trong lòng về tình bằng hữu lỏng lẻo, ngoài mặt còn phải cố gắng kiên trì tiếp chuyện Hoàng Sở Hạo.

Bữa cơm cứ lê từng bước chầm chậm như chư con rùa trong cuộc đua với con thỏ vậy, mãi đến tám giờ. Sau khi xuống xe về nhà, Lư Hiểu Dương đã hoàn toàn mụ mị đầu óc rồi. Cô nàng hùng hồn tổng kết: “Nhã Khả, anh chàng vừa rồi thuộc hàng cực phẩm”.

“Mới gặp một lần mà cậu đã biết hắn ta thuộc hàng cực phẩm sao?”,

Vương Nhã Khả ném túi xách lên sofa, người cũng đổ uỳnh lên đó, lực quá mạnh khiến sofa cứ nảy tưng tưng mang tới cảm giác rất thoải mái. Vương Nhã Khả mê mẩn tận hưởng cảm giác đó, cô chợt nghĩ thứ ở trong nhà Lư Hiểu Dương mà cô ngày nhớ đêm mong chính là chiếc sofa này.

Hành vi của Vương Nhã Khả khiến Lư Hiểu Dương rất không hài lòng, tỏ vẻ khinh thường, “Cậu thì biết gì chứ? Mấu chốt để hiểu một người không phải ở số lần gặ mặt nhiều hay ít”.

“Thần xin lĩnh ý!”, Vương Nhã Khả chế nhạo.

“Nhã Khả, cậu có để ý không, móng tay của anh ta rất sạch sẽ, điều đó chứng tỏ anh ta rất chăm chút đến bản thân, là người luôn theo đuổi một cuộc sống thoải mái, thanh cao. Cậu có thấy mỗi lần anh ta đều mở cửa xe cho chúng ta rồi đợi cho đến khi chúng ta ngồi ngay ngắn không? Từ những chi tiết nhỏ như thế, có thể nhận ra sự lễ độ, lịch thiệp trong con người anh ta, một người rất có phong độ.”

Vương Nhã Khả bĩu môi chế nhạo: “Nhưng người đang theo đuổi cậu là tên nhóc Phó Lượng Bằng, không phải hàng cực phẩm đó đâu nhé!”.

“Anh ta không theo đuổi tớ thì mình có thể bám đuổi anh ta mà!”, Lư Hiểu Dương hưng phấn khi suy tính kế hoạch theo đuổi cực phẩm nam nhân của mình, “Anh ta đã đăng ký học thể dục thẩm mỹ, bọn mình tối thiểu một tuần cũng gặp nhau được ba lần. Vả lại, Lư Hiểu Dương mình cũng thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành, người thấy người yêu, hoa nhìn hoa nở mà”.

“Cậu không sợ Phó Lượng Bằng bị tổn thương sao?”

“Xì, đừng có cười mình, cậu đang nghĩ mình biến thái đấy hả? Tên nhóc đó rõ ràng chưa dậy thì xong, mình không hứng thú với cậu ta. Mình cần tìm chồng chứ không phải tìm con trai. Lẽ nào mình phải mở một lớp phổ cập tâm sinh lý để dạy cậu ta sao?”

Vương Nhã Khả cười “khì khì”: “Miệng cậu đúng là toàn nhả khí độc. Người ta cũng chỉ kém cậu có ba bốn tuổi, thế mà cậu nỡ làm thế hả?”.

“Mình không muốn đùa giỡn với cậu em đó đâu!”, Lư Hiểu Dương liếc nhìn đồng hồ, kinh hãi nói: “Thôi chết, sao đã chín giờ rồi? Mình định gọi điện cho Chương Tây an ủi cậu ấy một chút, thế mà đã chín giờ rồi, thôi, không gọi nữa”.

“Đầu cậu dùng để làm gì vậy hả? Mình lên mạng đây”, Vương Nhã Khả nói, “Có khi Chương Tây đang online”.

“Cậu dùng máy đi!”, Lư Hiểu Dương đang đắm mình mơ tưởng đến bác sĩ Hoàng Sở Hạo điển trai nên đừng nói là Chương Tây, cho dù bố mẹ cô ấy có nhắc đến cũng bị gạt phăng sang một bên.

Thấy độ mơ tưởng hão huyện của Lư Hiểu Dương không ngừng tăng cao, Vương Nhã Khả đành mặc kệ cô nàng ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ, còn mình thì lấy máy tính lên mạng.

Thấy nick QQ của bạn mình không sáng, Vương Nhã Khả biết Chương Tây thích chơi trờ anh hùng núp nên nhảy vào chat: “Ra đây!”.

Avatar của Chương Tây quả nhiên sáng lên, trả lời: “Hiểu Dương nói, cậu làm thủ  tục ly hôn rồi à?”.

“Ừm, hôm qua, nhưng, không phải là ly hôn mà là thử ly hôn!”

Chương Tây gửi một icon biểu lộ sự kinh ngạc nói: “Hai người máu thế!”.

“Máu gì chứ? Chỉ cần cắt đứt quan hệ với anh ta, cho dù có phải làm thủ tục bao nhiêu lần, ở chung một nhà với anh ta cũng chẳng sao cả”, Vương Nhã Khả chầm chậm gõ chữ, “Giờ mình đang ở chỗ của Lư Hiểu Dương, ngày mai định đi cùng cậu ấy luôn!”.

“Ừm.”

Lư Hiểu Dương ngồi bên cạnh chêm lời: “Ngốc, gõ chữ không mệt sao? Bật video chat đi!”.

Vương Nhã Khả trừng mắt với cô nàng: “Mình thích gõ chữ đấy”.

“Ấm đầu”, Lư Hiểu Dương tỏ vẻ coi thường, nói, “Hỏi xem cậu ấy có đến không, ngày mai mình có thể lái xem đưa cậu đi!”.

Vương Nhã Khả chuyển lời, Chương Tây đáp: “Thôi, đang nói chuyện với luật sư, luật sư nói tuy không đủ chứng cứ nhưng anh ta sẽ dốc hết sức, còn nói mình phải chuẩn bị tốt tâm lý”.

Vương Nhã Khả nhìn dòng chữ trên cửa sổ chat thì sững người hồi lâu mới nói: “Cậu nghỉ sớm chút đi”.

Trong ba người thì cô và Chương Tây đã kết hôn, nhưng lại đều ly hôn, một người vướng vào kiện tụng, một người thì ký vào đơn thử ly hôn. Tuy quá trình diễn biến sự việc có khác nhau nhưng số phận của hôn nhân đều như nhau.

Đến bây giờ cô vẫn không sao hiểu được, niềm hạnh phúc ngọt ngào trước đây của cả cô và Chương Tây vì sao cứ dần tan biến, để rồi cuối cùng phải dùng cách này để chôn vùi tình yêu?

Lư Hiểu Dương bất chợt không còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím nữa bèn ngước lên nhìn, thấy bộ dạng ủ rũ của Vương Nhã Khả liền nói vẻ khinh khỉnh: “Đa sầu đa cảm không phải là việc mà ở tuổi này cậu làm đâu!”.

Vương Nhã Khả uể oải nói: “Hiểu Dương à, mình luôn nghĩ, điều gì đã cướp đi tình yêu của bọn mình? Có phải thời gian không? Là mình thay đổi hay anh ấy thay đổi? Tại sao lúc nào cũng cãi nhau như vậy, thường xuyên bất mãn và chỉ trích nhau để rồi khiến cả hai người đều tổn thương, đều mệt mỏi”.

Lư Hiểu Dương bước đến ngồi bên cạnh Vương Nhã Khả, vỗ vỗ cánh tay cô chân thành khuyên nhủ: “Theo mình thì tình yêu như một ly rượu, hôn nhân là một cốc nước, khi tình yêu gặp được hôn nhân thì trở thành quá trình hòa quyện giữa nước và rượu. Nước càng nhiều thì hương vị của rượu càng loãng, cho nên, sở thích uống nước lọc chính là cách để tiến tới cuộc hôn nhân vàng, còn thích uống rượu thì chỉ còn cách làm cho lượng nước với đi rồi đi tìm một ly rượu khác.”

Vương Nhã Khả nghe thấy những lời đó thì há miệng trợn mắt, suy xét giây lát cũng cảm thấy có lý.

Lư Hiểu Dương nói đùa: “Phải học mình đây nè, thưởng thức đủ loại hương vị của rượu chính cách hưởng thụ cuộc sống”.

Lúc đó, nick QQ của Ân Tấn Minh bỗng sáng. Vương Nhã Khả không muốn nói chuyện với anh nên vội vàng ẩn nick, hành động đó đã bị Lư Hiểu Dương nhìn thấy nên chế giễu: “Trông cậu chẳng khác gì con đà điểu, cậu cứ trốn đi, nhưng đừng để nửa căn nhà chạy trốn mất như Chương Tây là được”.

“Không đâu, anh ấy không phải là loại người đó!”

“Đàn ông một khi đã tuyệt tình thì chẳng khác nào cầm thú, còn không bằng chó lợn, thế mà cậu vẫn còn tự tin như vậy!”, Lư Hiểu Dương cũng  từng nếm mùi của đàn ông, cũng từng bị đàn ông phụ bạc, từng yêu từng hận, thật lòng cũng có mà vui đùa cũng chẳng ít. Cho nên lúc nãy còn nhìn Hoàng Sở Hạo chằm chằm như hổ đói rình rồi, lát sau đã lại dìm đàn ông đến không còn chút giá trị nào.

Vương Nhã Khả sững sờ giây lát, chợt nghĩ đến sự thay đổi của Dương Thành Hải, cảm thấy đúng là không thể ngờ được, lại lắc lắc đầu. Cô tuy là thử ly hôn nhưng cũng giống như ly hôn thật, Ân Tấn Minh là loại người nào cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô sợ gì việc anh ta âm mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản chung, cùng lắm thì giống như Chương Tây, lôi nhau ra tòa mà kiện cáo.

Tuy ngoài miệng Lư Hiểu Dương nói Chương Tây và Vương Nhã Khả cứ tự chuốc họa vào thân, để cho đàn ông hại đến mức không còn mặt mũi nào nữa, nhưng ngày hôm sau lại dậy rất sớm, thu dọn mọi thứ rồi đưa Vương Nhã Khả đến tòa án.

Vụ ly hôn của Chương Tây có sự thay đổi bất ngờ. Lúc bắt đầu thì Dương Thành Hải dương dương tự đắc, luật sư của anh ta như đã dự tính trước được tất cả nên phải bác lại toàn bộ lời của luật sư bào chữa cho Chương Tây. Tuy Chương Tây không cung cấp được những chứng cứ thuyết phục để chứng minh Dương Thành Hải không hết lòng với hôn nhân, nhưng cả hai bên đều tin chắc phần thắng sẽ về tay minh.

Lư Hiểu Dương ngồi bên dưới nghe mà lòng đầy căm phẫn, nói với Vương Nhã Khả: “Cái loại đàn ông gì không biết, bằng lòng bỏ ra hàng đống tiền để thuê luật sư mà đến nửa xu cũng không thèm chia cho vợ, loại lòng lang dạ sói”.

Dương Thành Hải rất keo kiệt bủn xỉn. không những thế, ở trên tòa còn ra sức tố cáo, nói Chương Tây không dịu dàng thùy mị, không quan tâm chăm sóc gia đình, không thực hiện đúng đạo làm vợ. Anh ta đã bỏ qua hàng trăm lần, nhẫn nhịn ngàn lần, ngược lại Chương Tây không biết điều, đề xuất ly hôn, còn vu oan cho anh ta lăng nhăng bên ngoài. Vì thế anh ta không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, kính mong thẩm phán phán quyết cho Chương Tây tay trắng ra về.

Sau đó, Dương Thành Hải còn cố gắng tránh nặng tìm nhẹ, kể tỉ mỉ về những chuyện xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ như anh ta vừa đi công tác trở về Chương Tây lại đi du lịch ngay, mối quan hệ vợ chồng là hữu danh vô thực; Ví dụ như Chương Tây không biết làm cơm, mỗi lần nấu một bát mỳ thôi cũng khiến bát mỳ đen nhẹm còn phòng bếp thì khói um; Ví dụ như công việc của anh ta mệt mỏi như thế, vất vả như thế, mà từ trước đến nay Chương Tây chưa hề mang đến cho anh ta cảm giác ấm cúng gia đình, còn Chương Tây là tính tình lạnh nhạt, hờ hững…

Nghe cứ như thể anh ta mới là người chịu đựng sự giày vò, đày đọa, không còn giống như một người chồng nữa mà rõ ràng giống như nông nô chịu trăm ngàn khổ cực trong xã hội phong kiến, bị bóc lột thậm tệ nên phải vùng lên đấu tranh vậy. Còn những ưu điểm của Chương Tây, anh ta tuyệt nhiên không thèm đề cập đến.

Vương Nhã Khả nhìn bộ dạng bỉ ổi của Dương Thành Hải thì trái tim trở nên băng lạnh. Vụ ly hôn của cô còn chưa đề cập đến tài sản, trên lá đơn thử ly hôn cũng ghi rất rõ, tài sản mỗi người một nửa, nhưng ai biết được nửa năm sau, liệu Ân Tấn Minh có trở nên đáng sợ, ghê tởm như Dương Thành Hải hay không?

Tuy bình thường, mỗi khi ở cùng Chương Tây và Vương Nhã Khả, Lư Hiểu Dương miệng lưỡi sắc bén thường nói lời cay độc, nhưng nếu người ngoài mà bắt nạt họ, nhất định cô sẽ nhảy xổ ra mà xé xác người đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy tên “Sở Khanh” Dương Thành Hải tuyệt tình bôi nhọ, giẫm nát lên vết thương lòng của Chương Tây, cô bất chấp nội quy của tòa án nói mà lớn tiếng hét mắng: “Dương Thành Hải, cái tên ‘Sở Khanh’ kia, hôm đó tận mắt bà đây nhìn thấy mày cùng một người đàn bà khác đi vào đặt phòng trong khách sạn, mày còn sám khoác lên ngực tấm bảng trinh tiết sao? Tổn thương người khác như thế, mà có còn là người nữa không hả?”.

Vương Nhã Khả thấy Lư Hiểu Dương kích động như thế, vội vàng kéo cô ngồi xuống. Nhưng Hiểu Dương lúc này vẫn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, Nhã Khả không có cách nào kéo xuống được.

Thẩm phán quát to: “Yên lặng!”.

Lư Hiểu Dương nói: “Tôi là người tận mắt chứng kiến, xin quan tòa cho tôi làm nhân chứng. Tôi có chứng cứ chứng minh tên ‘Sở Khanh’ này là loại người như thế nào”.

Lư Hiểu Dương làm náo loạn tòa án như thế, nên phiên tòa tạm nghỉ trong vòng ba mươi phút. Nhưng luật sư của Chương Tây rất có bản lĩnh, trước sự hòa giải của ông, Lư Hiểu Dương bất ngờ trở thành nhân chứng.

Vương Nhã Khả vô cùng lo lắng: “Cậu có chứng cứ gì? Cậu thuê thám tử tư thật sao?”.

“Có chứng cứ mà mình còn phải ngồi đây làm một người nghe sao?”, Lư Hiểu Dương lửa hận bốc ngùn ngụt, nói: “Chương Tây quá yếu đuối, nhờ thám tử tư ngay từ đầu thì đã không đến mức bị tên ‘Sở Khanh’ đó làm tổn thương như vậy”.

“Vậy bây giờ trở thành nhân chứng, cậu định chứng minh bằng cách nào đây?”, Vương Nhã Khả lo lắng vội hỏi, đây đâu phải trò đùa. Đến tòa án mà coi thường thẩm phán như thế, chẳng phải là cố ý làm loạn sao?

“Mình sẽ kể toàn bộ chuyện hôm đó chúng ta nhìn thấy hắn ta và người đàn bà khác cùng đi vào khách sạn như thế nào!”

“Nhưng dựa vào mối quan hệ của chúng ta và Chương Tây thì không đủ để lấy được lòng tin của thẩm phán.”

“Không được cũng phải thử!”