Đã đến địa giới của phủ Khai Phong rồi, thật nhanh, gia và mèo của gia vẫn chưa có lấy một điểm tiến triển nào, làm sao lại đã đến rồi? Nhưng cái này cũng không còn cách nào, nhiều bóng đèn như vậy làm sao mà bồi đắp bầu không khí chứ! Lúc uống trà ở quán, nữ nhân đó còn đi qua quấy rầy mèo của gia, gia nguyên một đường canh chặt như vậy, cư nhiên lại để cho nàng ta tìm được lỗ hổng.

Ghê tởm a! Tại sao nàng ta có thể tự nhiên quấy rầy mèo của gia như vậy, mà gia sao lại không có da mặt dày như nàng ta a! [hự, ta bó tay với cha nội này, mặt cha không dày thì ai dày đây]

Cái này tuyệt đối là ông trời quá mức đố kị với sự ưu tú của gia. Mèo của gia, gia ghét nhất là cái tính cách ôn hòa đó của y, hung dữ với nữ nhân đó một tí cũng không sao mà, thật đó!

Nhưng nghe xong mấy lời mèo của gia nói, gia an tâm nhiều rồi, hắc hắc, ra trong lòng mèo của gia, nữ nhân đó và những người khác không có bất đồng, vì vậy đối với sự hoài nghi của nàng ta, mèo của gia cũng không tính toán, còn nói y hiện nay trong lòng không có ý gì khác, chỉ hi vọng thái tử bình an. Cho nữ nhân đó cái đinh mềm luôn. Hắc hắc, không hổ là mèo của gia, nữ nhân đó làm vẻ mặt thất lạc chạy mất, làm gia nhìn xong trong lòng thật cao hứng, mèo của gia đối ngươi không có ý gì khác đâu a! Ngươi bị hạ nốc ao rồi! Hắc hắc hắc!

Gia thừa cơ đi qua muốn nói vài câu với mèo của gia, nhưng mèo của gia cư nhiên lại không thèm để ý đến gia, thật là keo kiệt, không phải chỉ là lần trước gia không kịp thời giúp y nói rõ chân tướng thôi sao! Người khác hoài nghi y y cũng không tính toán, thế nào đến phiên gia thì tính tình lại như thế, thôi bỏ đi, gia là chuyên gia rồi, không tức giận mèo nữa. Ai bảo gia thích y làm chi!

Gia hình như không chú ý đến việc tốt gì rồi, mèo của gia hình như chỉ phát cáu với gia, cũng chỉ để ý việc mấy ca ca oan uổng y, cái đó, không phải ý nói, gia ở trong lòng mèo của gia rất đặc biệt sao? Hắc hắc, không được, gia nhất định tìm cơ hội hỏi cho rõ.