Mấy ngày trên biển trôi qua quả thực khong phải để cho người sống, Lôi Tấn rụt cổ không hình tượng oa ở trên người cá voi, không chỉ một lần nghĩ vậy, đặc biệt trong mùa đông, trên biển sóng gió lớn, bạo phong tuyết tuy đã ngừng, nhiệt độ không khí cũng không gặp trở ngại àm từng chút tăng len, trên đỉnh đầu thái dương cũng chỉ là đồ bày trí, mỗi ngày đi ra chỉ để ứng phó, ý nguyện bắn ra một tia quang nóng cũng không hề có.

Lôi Tấn hà hơi vào tay, chà xát liên tục, bất luận mặc mấy tầng quần áo, cảm gics trừ bỏ lạnh vẫn là lạnh, gió lạnh tựa như kim đâm mà chui thẳng vào trong xương cốt, ngay cả khí để thở ra cũng không có, hắn cũng hoài nghi khí thở ra ngay sau đó có thể hay không trực tiếp hoá thành băng mà rơi xuống

Minh Nhã bay giữa không trung, thời khắc không rời bên người Lôi Tấn, thấy vậy, liền thu cánh đáp xuống, nằm úp sấp trên lưng Lôi Tấn, nhấc cánh ý bảo hắn tiến vào, lúc này Lôi Tấn cũng bất chấp rụt rè cái quỷ gì, xoay đầu chui vào trong ngực Minh Nhã, cả người đều dán tới, đại lò sưởi tự nhiên này ai có thể cự tuyệt, đặc biệt bản thân còn đnag trong lúc lạnh đến đáng thương, Minh Nhã khép cánh lại, đem người bao bọc gắt gao bên trong

Cuối cùng cũng có chút cảm giác sống lại, Lôi Tấn xoa xoa cái mũi đang ngứa, không chút khách khí hắt xì một cái rõ to

“Lôi Tấn, ôm ta sẽ ấm áp hơn.” Minh Nhã cúi đầu nhìn người đang nhằm thẳng vào ngực mình mà chui, đau lòng lấy cái đầu to của mình cọ cọ cái xoáy tóc trên đỉnh đầu Lôi Tấn, nghĩ thầm may mà mình đi theo, nếu không Lôi Tấn phải làm sao bây giờ.

“Ừ, ôm.” Làm một đại nam nhân mà lại chui trong ngực người ta hấp thu một chút ấm áp, đúng là có chút mất mặt, thế nhưng nếu là Minh Nhã, quen thuộc như vậy, hẳn sẽ không có vấn đề gì đi, chút giãy dụa nho nhỏ trong lòng Lôi Tấn sau một chút, liền nhanh chóng tiêu tan, quả nhiên người quen thì dễ làm việc

Hai cái móng vuốt mập mạp của Minh Nhã nhẹ nhàng vuốt lưng Lôi Tấn.

Tuy rằng thực sự quyến luyến phần ấm áp này, nhưng chờ cho tứ chi của Lôi Tấn hơi có cảm giác tê dại, thì hắn liền đẩy đẩy Minh Nhã nói “Được rồi, ta hết lạnh rồi, ngươi nhanh đứng lên đi.” May mắn trước đó, Lam Tề đã cho hắn một hạt châu xanh biếc, sau khi ăn, nước biển dù có bắn tung toé lên người hắn thì cũng không có chuyện gì, nhưng Minh Nhã lại không có, bộ lông trắng dưới những cơn sóng biển, những luồng nước lạnh như băng thỉnh thoảng xô tới, trên người Minh Nhã chỉ trong chốc lát lại đã ướt nhẹp. Hắn vốn muốn hỏi Lam Tề một viên cho Minh Nhã, nhưng Lam Tề không những không cho, còn phụ tặng hai ánh mắt xem thường thực to, nói cái gì: Ngươi cho cái hạt châu kia là tuỳ ý nhặt dưới đáy biển hả, nếu không phải ngươi…. Câu nói kế tiếp Lôi Tấn cũng không hề nghe rõ.

“Nhưng trên mặt ngươi vẫn còn lạnh nha.” Minh Nhã vươn lưỡi liếm liếm cằm Lôi Tấn, mềm nhũn cầu xin “Minh Nhã tuyệt không lạnh, để Minh Nhã đợi đi?”

Lôi Tấn đưa tay sờ sờ gáy y, ướt sũng thành một mảng lạnh lẽo, im lặng một lát, vỗ vỗ đầu y, mở miệng uy hiếp nói “Đứng lên, Minh Nhã, nếu không ta không cho ngươi theo.”

Minh Nhã không cam lòng không muốn đứng lên, cọ cọ trên cổ Lôi Tấn một lúc mới không cam lòng bay lên

Tinh thần Lôi Tấn có chút suy nhược, nắm tay thả ra siết lại nhiều lần, thiếu chút nữa nhịn không được cho Minh Nhã một đánh, Minh Nhã này thoạt nhìn ngốc hồ hồ, đừng nói La Kiệt, cái tên này xem ra cũng là một tiểu ngốc tử đi ra ngoài bị người ta lừa bán còn giúp người ta đếm tiền nữa, nhưng mà nhìn y như thế nào mà chiếm chút tiện nghi của hắn, một chút cũng đâu có dốt. Đặc biệt dọc theo đoạn đường này, làm nũng khoe mẽ, càng thêm trầm trọng.

“Ba người thì ứng phó thế nào?” Lam Tề không biết từ lúc nào đã trồi lên từ dưới nước, nâng cằm xem trò vui

Lôi Tấn cảm thấy cái vấn đề này sao mà quen tai như vậy, nghĩ một chút, mới phát hiện Bối Cách đã từng hỏi qua một câu giống như vậy, quả nhiên không hổ là một đôi oan gia

“Ngươi có thể thử xem a.” Lôi Tấn nhướn mi, thực sự không đứng đắn cười nói

“Miễn đi, một Bối Cách đã khiến ta muốn làm không được, thêm hai người, ta phỏng chừng có thể phát điên, hơn nữa vạn nhất gặp phải người như ngươi, ta chết cũng không có chỗ chôn.” Lam Tề quay đầu đánh giá Lôi Tấn một lần, trong ánh viết rõ ràng một câu: Chướng mắt, quả nhiên trực giác ban đầu của mình không hề sai, người này quả nhiên không phải là kẻ biết an phận thủ thường, cứ nhìn mấy thú nhân trong nhà hắn bị gây sức ép thành cái dạng gì thì biết.

Lôi Tấn sợ run một chút, giả bộ sờ sờ lỗ tai, làm ra bộ dáng thực sự khó tin nói “Ta? Ta thì như thế nào a, một mỹ nam tử tốt đẹp giống như ta, ngươi đời này dù chỉ quen biết được cũng đã khó, thế nhưng lại còn dám ghét bỏ.”

Lam Tề yên lặng quay đầu, khoé miệng run rẩy vô hạn, sau khi nhìn thấy Lôi Tấn, gã mới phát hiện bản thân mình cho tới nay vẫn là một thanh niên khiêm tốn cẩn thận

Cá voi lặn xuống biển, ban đầu nước biển ùa đến, khiến Lôi Tấn có chút mới lạ, sau đó lại phát hiện sau khi ăn hạt châu kia, thì cảm giác ở dưới biển cũng giống như ở trên đất liền, không có việc gì cả, ánh sáng dưới biển có chút u ám, có vô số bầy cá bơi qua bên người, có hai lần còn gặp phải cá mập, nhưng mà còn chưa đợi Lôi Tấn nổi lên cảm giác có chút sợ hãi nào, cá mập đã xôn xao bốn phía rồi chạy trốn nhanh đến mức cả cái bóng cũng không thấy

Lôi Tấn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, liền dùng cánh tay chạm vào người Lam Tề ở bên cạnh, biểu tình trịnh trọng giống như có chuyện

Lam Tề thấy Lôi Tấn như vậy, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện đại sự gì, sắc mặt không đổi, nhưng trái tim lại nhấc cao, trầm giọng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”

“ta muốn hỏi một chút, nếu hạt châu này giúp ta không bị thấm nước, vậy về sau ta muốn tắm rửa phải làm sao?” Lôi Tấn thực sự buồn rầu, bản thân giờ không thấm nước, tắm rửa không phải thành vấn đề lớn sao, kia quả thực là cướp đoạt lạc thú nhân sinh mà.

Lam Tề thản nhiên liếc hắn, ngay cả khí lực để run rẩy khoé miệng cũng mất, thầm nghĩ hảo cho một giống cái, ta như thế nào cũng là một Nhân ngư giống đực đi, ngươi một chút cũng không kiêng kỵ gì hay sao? Một chút cũng không có sao?

“nếu không chờ sau khi lên bờ, ta nhổ ra trả lại cho ngươi là được.” Dù sao lễ vật của người khác cũng không nên tuỳ tiện nhân, Lôi Tấn thực sự nghiêm túc nghĩ nghĩ, còn lầm bầm “Nhưng mà làm thế nào để nhổ ra a? Lam Tề ngươi có biện pháp gì không?”

Lần này Lam Tề trực tiếp nhảy từ trên lưng cá voi vào biển, phịch phịch bơi ra rất xa mới dừng lại, Lôi Tấn này rốt cục là thần thánh phương nào đến đây a? Đó là hạt châu bản mạng của gã, cho dù Lôi Tấn có phun ra, gã cũng không thể nuốt vào, cùng với việc ở chỗ này lo lắng nói về mấy cái vấn đề không đâu, vì cái gì không nghĩ đến sau khi đến cấm địa sẽ gặp phải phiền toái gì. Lam Tề đỡ lấy một khối đá ngầm, chuyển chuyển thậ mạnh hai vòng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Hải thần phù hộ, để cho tên Lôi Tấn này yên tĩnh nhanh chóng qua biển đi, nhanh lên một chút nữa đi.

Lôi Tấn xác định Lam Tề đã ly khai, ngẩng đầu lại thấy bóng dáng mờ nhạt của Minh Nhã trên mặt biển, ánh mắt chìm xuống, trong khoảng thời gian ngắn ngủi bơi ngang qua bầy cá, đem một chút thuốc còn lại bôi lên con thỏ nướng.

Hắn tuy rằng chưa từng tới cấm địa, nhưng cũng biết nơi đó tuyệt không phải chỗ tốt lành gì, không nghĩ đến Lam Tề thế nhưng cũng biết một chỗ như vậy, còn nói cái chỗ cấm địa kia vốn có tên, gọi là Luân hồi chi lâm (rừng luân hồi), là truyền thuyết lưu truyền qua nhiều thế hệ trong Nhân ngư bộ tộc, Luân hồi chi lâm trên đất liền cùng Âm u chi hải gần sát bộ tộc Nhân ngư màu vàng, chính là hai địa phương thần bí nhất trên phiến đại lục này, nghe nói những người đến đó không ai có thể sống sót mà trở ra, cho nên ai cũng không biết ở nơi sâu nhất trong hai địa phương kia rốt cục cất dấu nguy hiểm gì.

Lôi Tấn nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể để cho Minh Nhã đi mạo hiểm, lựa chọn rời đi là quyết định của hắn, cho nên dù xảy ra chuyện gì, cũng phải di chính bản thân hắn tự gánh vác, tuyệt đối không thể để cho man đi theo, khuyên bảo? Không cần nghĩ cũng biết là vô dụng, chỉ có cách để Minh Nhã ngủ say, sau đó bảo Lam Tề thuận tiện mang về bộ tộc

Hành trình trên biển nhờ có Lam Tề hỗ trợ, cho nên coi như tương đối thuận lợi, phần lớn thời gian đều chạy đi, buổi tối thì tìm một cái đảo nhỏ nào đó rồi lên bờ nghỉ ngơi, bổ sung nguồn nước, cứ đi như vậy trên biển mất mười hai ngày, cuối cùng trước khi đông chết bọn họ đã đến được bờ của Âm u chi hải, bởi vì theo lời Lam Tề nói Âm u chi hải cùng Luân hồi chi lâm có đường thông với nhau, chỉ cần ở trong Âm u chi hải không lạc đường, thì đi thẳng tới là có thể tìm được Luân hồi chi lâm.

Ở giữa đoạn đường này còn có một khúc nhạc đệm nho nhỏ, họ gặp được một đám Nhân ngư màu vàng vừa đi săn bắn về, họ vây quanh Lam Tề với bộ dáng vừa sợ vừa giận, cuối cùng Lôi Tấn móc từ trong ngực ra một sợi dây thừng do Bối Cách tự tay làm mới hoá giải một hồi can qua, trên sợi dây thừng thật to có thắt nhiều cái nút nho nhỏ hình thức bất đồng, Lôi Tấn cũng không rõ chúng có ý tứ gì, bất quá sau khi thấy những người cá đó nhìn xong dây thừng thì bộ dáng vui mừng, rõ ràng là Bối Cách đã nói chuyện tốt gì đó.

Bất quá sắc mặt Lam Tề thì thực sự không tốt chút nào.

Bởi vì ở chỗ này kéo dài thời gian, nên thời điểm họ nên bờ trời đã hoàn toàn tối đen, Lôi Tấn theo trí nhớ tìm được cái sơn động mà hắn cùng Hi Nhã Mặc Nhã ở chung trước kia. Sau đó khẳng định đã có người tới đây, thế nhưng sơn động to lớn này vẫn còn duy trì được hình dáng lúc đó, cái giường phái đông còn trải một tầng cỏ thật dầy, nhưng vì gần bờ biển nhiệt độ ẩm thấp, nên rất nhiều cây cỏ đã bị thối rữa

Lúc ấy hắn chính là ở nơi này, mà có hài tử kia, nhưng hắn lại không hề có cảm giác.

Lôi Tấn nhếch khoé môi, sau khi đã quật cường quay đầu từ biệt, hắn không muốn lại đi hồi tưởng những gì đó nữa, đã qua rồi, thì cho nó qua nhanh đi.

“Lôi Tấn, Minh Nhã ra ngoài tìm chút thức ăn, thuận tiện mang nước về.” Minh Nhã đi tới nắm tay Lôi Tấn, trên gương mặt mượt mà thuộc về thiếu niên, ánh mắt tinh thuần, nụ cười sáng lạn

“Không cần, đã tối quá rồi, bên ngoài lạnh, trong giỏ còn chút đồ ăn, vừa rồi những Nhân ngư đó cũng cho thêm không ít hải sản, trong ống trúc cũng còn có nước, ngày mai hãy đi.” Bởi vì lúc ở trên biển ăn phần lớn đều là cá biển mà Lam Tề bắt đến, nên chỗ đồ ăn mà hắn chuẩn bị trước cũng không có suy chuyển gì lớn

Ở trong góc sáng sủa của sơn động tìm được vài cái bình gốm đã hư hỏng, bẻ vài nhánh cây trước cửa động làm thành một cái giá đơn giản, đổ nước vào trong bình gốm, bỏ hải sản cùng một ít thịt cay vào nấu, đem hai con thỏ đã đông lạnh nhấc lên lửa nướng

Hải sản đã nấu chín mang theo chút vị cay, Lam Tề cùng man đều có thể chấp nhận, còn mấy con thỏ kia đều chui hết vào bụng Minh Nhã.

Minh Nhã nhanh chóng dựa vào vách đá ngủ, Lôi Tấn đem mọi thứ trong giỏ sửa sang lại một lần nữa, đem mấy con thỏ gói kỹ lại để cho Minh Nhã

“Lam Tề, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, đem Minh Nhã bình an quay về Báo tộc bộ tộc, khúc mắc giữa chúng ta xoá bỏ.” Thần sắc Lôi Tấn bình thường, nhưng ánh mắt lại làm cho người ta một cảm giác có áp lực vô hình

“Nhưng y tựa hồ không muốn.” Lam Tề cầm một cái gậy nhỏ khiêu khiêu đống cỏ rửa vào trong đám lửa, khiến ngọn lửa bốc cao hơn một chút, trong động sáng bừng không ít.

Lôi Tấn quay đầu nhìn thiếu niên đã say ngủ, dưới hốc mắt có hai hàng thuỷ tinh chảy ra, lướt qua gương mặt

“Làm phiền ngươi rồi.” Lôi Tấn sau khi từ biệt, tựa hồ như sợ bản thân sẽ đổi ý, một khắc không ngừng bước ra khỏi sơn động mà họ đã dừng lại trong thời gian ngắn ngủi

“Cho dù là ta nợ ngươi, nhưng ta vì cái gì mà nhất định phải nghe theo lời ngươi chứ?” Lam Tề vỗ tay đứng lên, nhìn theo cái bóng nhanh chóng biến mất trong màn đêm kia, Lôi Tấn, ta thực sự muốn biết đâu mới là con người chân chính của ngươi, sự tình tựa hồ càng ngày càng thú vị.