“Lôi Tấn?” Xuân Kỷ nghe thấy thanh âm, tầm mắt nghi hoặc lướt qua Hi Nhã, dừng lại trên người Mặc Nhã đang ôm Lôi Tấn đứng ở phía sau

“Đây lại là làm sao vậy?” Đầu Xuân Kỷ như to ra, Lôi Tấn này như thế nào lại không thể yên tĩnh được, cứ mười lần thấy hắn thì có đến tám lần là bị thương

“Xuân Kỷ, ngươi giúp nhìn Minh Nhã cùng Lôi Tấn xem, trên người hai người bọn họ đều có vết thương.” Hi Nhã bởi vì thú hình khổng lồ của Minh Nhã, cho nên bản thân khi trở lại bộ tộc cũng không hoá về hình người, lúc này vẫn là một con báo màu hoàng kim (vàng chói 4 số 9)

Hắc y lão nhân quái dị nghe vậy ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng, mở miệng nói “Thế nhưng lại không tin ta? Ta đã nói là không có việc gì.”

“lão mặc thành cái bộ dáng quỷ quái này, thì ai dám tin tưởng, đến cả ta còn thiếu chút nữa cũng không nhận ra lão.” Xuân Kỷ tuỳ tay kéo cái ghế cho lão ngồi xuống, đối với Hi Nhã nói “Tử lão đầu này tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng y thuật ngươi có thể tin tưởng.”

“Cũng là tiểu tử nhà ngươi hiểu biết ta.”

“Thực sự không có việc gì?” Xuân Kỷ thật ra vẫn lo lắng ghé vào lỗ tai lão nhỏ giọng hỏi

Đắc ý trong mắt lão nhân còn chưa có kịp thối lui, lập tức đã bị những lời này của Xuân Kỷ làm cho tức đến mức hai mắt bốc hỏ, hầm hừ nói “Không tin thì ngươi tự xem đi, thân thể giống cái kia đúng là rất hư nhược, trở về điều dưỡng hơn hai ngày, sẽ không sao, tiếu oa nhi thú nhân kia thì phế một chân, mạng nhỏ coi như được bảo vệ.”

“Ngươi nói chân của Minh Nhã?” Lôi Tấn nghe nói thế, đầu ong một tiếng nổ tung, từ trên người Mặc Nhã giãy giụa muốn xuống

“Đã sớm nói với cá ngươi chỗ đó không phải nơi tốt để tới, các ngươi còn có thể sống sót ra ngoài, đã là mạng lớn rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Nhưng không phải lúc trước ông đã nói có thể cứu tiểu đệ sao?” Hi Nhã chưa từ bỏ ý định mở miệng

“Ta nói có thể cứu mạng y, nhưng chưa từng nói có thể cứu chân y.” Lão nhân trở mình nhướn mắt, lần lượt trừng từng người họ một cái, bản thân lão như thế nào cứu người, không ai cảm tạ lão thì thôi, như thế nào sắc mặt mỗi người lại giống như người chết vậy, nhìn cái giống cái kia hiện tại đứng cũng không vững, lại còn ở chỗ này cố chịu đựng làm gì

Xuân Kỷ không nói lời nào đi đến bên người Minh Nhã, đem thảo dược nhét trong miệng vết thương bóc ra, mặt mày nhanh chóng nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn hỏi “Mấy ngày nay không thấy ngươi, ngươi rốt cục là tới cấm địa sao? Hơn nữa còn mang Minh Nhã theo cùng?”

Lôi Tấn dưới ánh mắt gần như hung ác của Xuân Kỷ gật gật đầu

“Ngươi thực sự thu được đầy đủ ba miếng hắc ngọc?” Y lúc trước nói Lôi Tấn không đi được chính là vì tin tưởng Lôi Tấn không có khả năng tìm được miếng ngọc thạch mở ra cánh cửa Luân hồi, vòng tròn hắc ngọc thạch nguyên bản có tám cái, những người đó khi rời khỏi đây mang đi bốn cái, ở phiến đại lục này bất quá cũng chỉ còn bốn cái, mà từng cái lại bị cắt thành ba miếng, tổng cộng có tất cả mười hai miếng, phân ra ở trong mười hai chủng tộc bộ tộc trên đại lục, mà nếu muốn mở cánh cửa Luân hồi, không phải chỉ cần có ba miếng là được, còn phải nhất định là ba miếng nguyên bản của một cái vòng tròn hắc ngọc, như vậy mới có thể đầy đủ khảm vào cửa. Cho nên để thu thập được chúng là rất khó khăn, có thể nghĩ, cho dù Lôi Tấn có đi tới được cấm địa, thì cũng không thể mở nổi cánh cửa kia

“Hắn mở được.” Hắc y lão nhân tựa hồ biết Xuân Kỷ đang nghĩ cái gì, hợp thời nói ra một câu

“Vậy hắn như thế nào…” Xuân Kỷ há mồm muốn nói hắn như thế nào còn ở lại đây, Lôi Tấn lúc trước một lòng một dạ muốn dời khỏi đây, không có đạo lý nào tìm được đường mà còn không đi

“ta làm sao biết?”

“Xuân Kỷ, vết thương của Minh Nhã…” Lôi Tấn đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, tuy rằng hắn không biết Xuân Kỷ vì cái gì lại biết chuyện của miếng hắc ngọc kia, chuyện này đến ngay cả La Kiệt cũng chỉ là suy đoán, không hề nắm chắc lắm, nhưng Xuân Kỷ lại có thể không chút do dự mà nói ra, bất quá hiện tại lúc này hắn càng muốn biết chân của Minh Nhã còn có thể chữa khỏi hay không hơn.

Xuân Kỷ nhìn thần sắc lo lắng của hắn, cơn tức cũng tan mất ba phần, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói “Lôi Tấn, ngươi còn nhớ rõ ta đã nói qua với ngươi, không cần có ý đồ đến gần chỗ đó không?”

Lôi Tấn đương nhiên nhớ rõ, lúc đó là lúc hắn còn ở đây dưỡng thương, lúc ấy sắc mặt Xuân Kỷ khó có được trịnh trọng, chính là bản thân khi đó một lòng muốn bỏ chạy, căn bản là nghe không vào đầu

“ngươi mang theo Minh Nhã vào cấm địa, cùng với việc làm cho y đi chịu chết kỳ thực không có gì khác nhau.” Xuân Kỷ vừa cẩn thận xem xét miệng vết thương của Minh Nhã, vừa nói “Tình hình chi tiết ta không thể nói cho ngươi, nhưng các ngươi ở cấm địa hẳn gặp phải những quái vật giống người lại không phải người, giống thú lại không phải thú đúng không? Kỳ thực bọn họ chính là những thú nhân bị mất tích của các bộ tộc.”

Lôi Tấn nghĩ đến những thứ hung tàn xấu xí đó thế nhưng lại là thú nhân, như thế nào cũng vô pháp tin tưởng

Đừng nói là hắn, ngay cả Hi Nhã cùng Mặc Nhã đã từng giao thủ với họ, cũng không hề nhìn ra.

Xuân Kỷ mặc kệ thần thái khác nhau của mọi người ở đây, tự mình tiếp tục việc của mình nói “Minh Nhã chính là bị bọn họ cắn bị thương, nếu còn muốn sống thì phải vĩnh viễn ở lại cấm địa, làm một quái vật không có suy nghĩ chỉ biết chém giết, nếu không đi ra ngoài chính là chờ chết, may mà các ngươi gặp được sư phụ ta, nếu không cho dù các ngươi dẫn y quay về tìm ta thì cũng đã muộn rồi, nói mệnh của Minh Nhã lần này còn nhặt được về, các ngươi hẳn là phải cảm thấy may mắn, lần này, ta cũng không phải đang doạ các ngươi đâu.”

Xung quanh lâm vào im lặng.

Chỉ có lão nhân quái dị tựa hồ muốn nói cái gì đó, bị Xuân Kỷ trừng mắt nhìn một cái, liền thức thời câm miệng lại.

Yên tĩnh vừa rồi lập tức bị một tiếng khóc của trẻ con đánh vỡ.

Xuân Kỷ vỗ trán, vẻ mặt đau khổ nói “Ta như thế nào lại quên mất bảo bảo, tử lão đầu, mau cùng ta vào xem đứa nhỏ.”

“Xuân Kỷ, chân của Minh Nhã thực sự một chút hy vọng cũng không có sao?” Lôi Tấn xem nhẹ đau lòng khó hiểu hiện lên trong lòng khi nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, gọi theo Xuân Kỷ đang vội vã vào cửa.

“Khôi phục đến giống như lúc trước, thì không có khả năng, ta chỉ có thể thử xem, tận lực làm cho y còn có thể đi lại.”

“vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhiều hơn nữa hắn cũng không dám khẩn cầu.

—————–

Lôi Tấn lần đầu tiên nhìn thấy La Kiệt khóc, vô thanh vô tức, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng La Kiệt từ đầu đến cuối cũng không nói một câu trách cứ nào đối với hắn, An Sâm cùng An Lạc cũng không, thậm chí còn an ủi hắn hai câu.

Minh Nhã vẫn còn ngủ, thần sắc của Hi Nhã cùng Mặc Nhã trong lúc đó lại lãnh đạm dị thường, Lôi Tấn không biết bản thân có nên tiếp tục ở đây nữa hay không, sống trong nhà này đa lâu, hắn có chút đương nhiên, nhưng dù sao đây cũng không phải a, khả Minh Nhã lại bị như vậy, hắn cũng không thể vào lúc này lại nói ra đi, Lôi Tấn ngồi ở bên giường, hôn nhẹ lên mắt Minh Nhã, giật giật khoé môi nói “Tiểu tử kia, nếu ngươi thự sự không thể đi lại, vậy đến lượt ta dưỡng ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi xem, ta có thể đi săn, cũng có thể lấy rau dại, chờ đến đầu xuân ta còn có thể đi làm ruộng, trong tương lai nói không chừng ta còn có thể tìm được một cái phòng ở, đến lúc đó ta sẽ đón ngươi đến sống cùng, cho nên ngươi phải nhanh chóng tỉnh lại đi.”

“Vậy ngươi thực sự không đi nữa?” Minh Nhã nho nhỏ giọng hỏi

”Ừ.” Lôi Tấn theo bản năng đáp một tiếng, gần như lập tức phản ứng lại, kinh hỉ hỏi:Minh Nhã, ngươi tỉnh.”

Lông mi Minh Nhã run rẩy, mở mắt ra, lộ ra đôi ngươi màu lam quen thuộc, chẳng qua vừa mới tỉnh lên mang thoe vài phần mông lung mơ màng “Lôi Tấn, ngươi thực sự không đi, ở lại cùng Minh Nhã sao?”

“Ừ, đúng thế, ngươi chừng nào thì tỉnh thế?” Lôi Tấn mặt mang ý cười hỏi

“Ngay cái lúc mà ngươi nói có phòng ở sẽ đón Minh Nhã qua sống cùng.”

“Ngươi thật biết chọn thời điểm.” Lôi Tấn lộ ra tươi cười đầy hứng thú, ở trên bụng y xoa nhẹ hai cái

“Lôi Tấn, đại ca cùng nhị ca đâu?” Minh Nhã cúi đầu cân rthaanj hỏi ra miệng, Lôi Tấn hình như không hề nhắc tới đại ca cùng nhị ca.

“Hai người họ a, về sau rồi nói.” Lôi Tấn duỗi duỗi người, nhanh tay nhanh chân đem Minh Nhã trở người vào bên trong giường, bản thân cũng leo lên “Buồn ngủ muốn chết, tất cả mọi người đã đi ngủ, mai ta cùng ngươi qua chỗ Xuân Kỷ thay thuốc.”

“Ừ.” Minh Nhã ra vẻ tự nhiên nhấc một móng vuốt lên khoát lên lưng Lôi Tấn.

Lôi Tấn chỉ trở mình thân hướng ra ngoài, chứ không hề có ý phản đối

Minh Nhã trong lòng vui muốn nở hoa, lại na na đến gần Lôi Tấn, bây giờ hắn đã cho Minh Nhã chạm vào, còn đồng ý bồi Minh Nhã cùng ngủ nữa

Hi Nhã cùng Mặc Nhã, Lôi Tấn nhìn ra gian ngoài hắc ám, là do bản thân mình sai trước, cũng không thể trách bọn họ lãnh đạm, muốn thử vãn hồi sao? Hiện tại Minh Nhã đã như vậy, hắn không thể buông tay, nếu vãn hồi rồi Hi Nhã cùng Mặc Nhã, như vậy có nghĩa là bản thân đồng thời muốn chấp nhận cả ba người bọn họ, bản thân thực sự có thể làm được sao?

Lôi Tấn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, trong mộng một con người cô tịch trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện, nghĩ nghĩ, trước kia hắn có lẽ còn muốn lo lắng thật lâu, thế nhưng sau khi tỉnh lại, hiểu được rất nhiều, kỳ thực có rất nhiều chuyện cũng không hề nặng nề giống như trong tưởng tượng của mình, so với mất đi, mọi người vui vẻ cùng một chỗ vẫn quan trọng hơn, hắn thích Mặc Nhã, điều này chính hắn cũng hiểu được, về phần Hi Nhã, tình cảm thì phức tạp hơn, hắn cũng không thể nói rõ lắm, nhưng cũng biết bản thân khó có thể buông tay được, một người anh tuấn thông minh như vậy, khó được hồ đồ một chút, đời này cứ như vậy trôi qua, đã phi thường có thể an ủi Lôi Tấn rồi.

Bất quá trước đó, hắn vẫn hy vọng có thể có một căn phòng thuộc về mình, chỉ thuộc về một mình mình, bất luận kẻ nào cũng không thể đuổi hắn đi, bị người ném ra, hắn không phải không tin tưởng bọn Hi Nhã, chính là hắn càng nguyện ý đứng ở một vị trí ngang hàng với họ hơn, có lẽ trời sinh thể lực của bản thân không bằng bọn họ, thế nhưng hắn cũng muốn cho họ biết, cho dù không dựa vào họ, bản thân cũng có thể sống rất tốt.

Lôi Tấn nghĩ thông suốt mọi điều, thực sự an tâm đi ngủ.

“Ngươi vậy mà còn có thể ngủ, xem ra thái độ của bọn ta trong thời gian này chưa đủ để thuyết minh vấn đề, chờ qua quãng thời gian này, xem ta làm thế nào thu thập ngươi.” Hi Nhã ban đầu cò hung tơn, nhưng sau khi nói xong bản thân lại nở nụ cười, muốn xuống tay tàn nhẫn với người này? Bản thân y cũng không tin được, bất quá hẳn là có phương pháp có thể làm cho tất cả mọi người được vui vẻ thuận tiện thu dọn được Lôi Tấn, nghĩ đến đây, trong mắt Hi Nhã toát ra tươi cười tà tứ

“Cho ngươi mỗi ngày đều không rời khỏi giường, xem ngươi chạy trốn thế nào?” môi Hi Nhã tiến lại gần, vô cùng thân thiết cắn cắn chóp mũi Lôi Tấn.

“ca, ngươi đang làm gì đó?” Mặc Nhã đứng ở cạnh cửa, nhìn tư thế quái dị ngồi xổm bên giường của Hi Nhã hỏi

“Nga, ta đến xem hai người bọn họ có đá thảm không.” Hi Nhã bị đệ đệ nhà mình bắt tại trận, thần sắc xấu hổ, gãi gài đầu, cân não vòng vo vài vòng, lâm thời mới nghĩ ra cái cớ này

Vì tỏ vẻ bản thân chính là như vậy, Hi Nhã thực sự động thủ ém kĩ cái thảm, lúc trước người cùng Mặc Nhã thề son sắt chờ Lôi Tấn trở về tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ là y, không nghĩ tới người không nhịn được trước cũng là y, kiên quyết không thể để cho Mặc Nhã biết, bằng không người làm đại ca này còn làm như thế nào a.

“Thì ra là vậy à.”Mặc Nhã nhiệt tình kì lạ gật gật đầu

“Được rồi, ngày không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút thôi.” Hi Nhã đi tới, lúc đi ngang qua Mặc Nhã, còn tốt bụng vỗ vỗ vai Mặc Nhã.

“Ca.” Mặc Nhã ở sau lưng bỗng nhiên mở miệng

“A? Còn có việc gì?’ Hi Nhã quay đầu lại

“Ta chỉ muốn nói ta cảm thấy cái chủ ý kia của ngươi cũng không tệ lắm.” Thanh âm của Mặc Nhã rõ ràng mang theo ý cười

Hi Nhã khẽ cắn môi, đệ đệ này một chút cũng không đáng yêu, nghe được thì nghe được, còn làm chi lại muốn nói ra?

———–

Trong nhà Xuân Kỷ chỉ có một cái giường, không thể để hình thú của thú nhân nằm, Minh Nhã đương nhiên cũng không ngoại lệ, thế nhưng miệng vết thương của Minh Nhã mỗi ngày lại phải tiêu phí thời gian thay thuốc rất dài, vì thế Hi Nhã cùng Mặc Nhã lần lượt cõng đi, sau khi thay thuốc xong, lại cõng người về, Lôi Tấn vẫn luôn ở bên cạnh

Không biết là dùng loại thuốc gì, nhưng tuyệt đối là rất đau, Minh Nhã mỗi lần đầu đau đến mức mắt lệ rưng rưng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lôi Tấn, thì lại cố ý nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, còn miễn cưỡng tươi cười nữa

“Được rồi, đừng cười, thực khó nhìn, ta không nhìn ngươi nữa, hảo hảo bôi thuốc đi.” Lôi Tấn đẩy cái ghế bên người ra đứng lên, ở trong sân đi dạo một vòng, thật sự rất nhàm chán, nghe thấy trong phòng có thanh âm của trẻ con, thì nói với Xuân Kỷ “Xuân Kỷ, ta đi bồi con ngươi chơi đùa một chút.”

Xuân Kỷ nhìn hắn một cái, không đợi y lên tiếng, Lôi Tấn đã hai ba bước nhào vào trong phòng, có muốn ngăn cũng ngăn không được

“Lôi Tấn tên này, có thực muốn hỏi ta không?” Ngoài miệng Xuân Kỷ tức giận mắng một câu, ánh mắt lại thực sự lo lắng liếc về phòng trong nhìn một cái

Lôi Tấn thò đầu thăm dò, đối diện là một đôi mắt to xanh biếc, chủ nhân của đôi mắt đang hữu mô hữu dạng àm mút ngón tay của mình, tự chơi có chút vui vẻ, thế nhưng khi nhìn thấy Lôi Tấn, liền há miệng gào khóc, một bộ dáng bị khi dễ, uỷ khuất vô cùng.