Đề tài đi tới đây, thì không cần thiết phải tìm hiểu chi tiết hơn nữa, chuyện của La Kiệt, Lôi Tấn không tiện hỏi thăm cho lắm, tuy rằng trong lòng có vô số tò mò, thế nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý có chừng mực, dù sao chuyện này đối với La Kiệt mà nói tựa hồ không phải trải nghiệm vui vẻ gì, nếu lôi ra làm đề tài để nói thì quá đáng, Mọi người trước kia không biết, chính xác là có nghi ngờ, nhưng ở giữa đó lại có một đoạn khoảng cách rất dài, nhưng hôm nay bởi vì sự xuất hiện của Nho, khoảng cách này bị mạnh mẽ kéo gần lại, cho nên làm cho những người mơ hồ biết một chút nội tình bất ngờ không kịp đề phòng, huống hồ đương sự lại là La Kiệt.

Lôi Tấn đuổi Mặc Nhã cùng Hi Nhã đi ngủ, bản thân cũng ôm đứa nhỏ nằm xuống, Hi Nhã trước khi đưa tiểu Nho lại cũng đã thay cái tã mới, Lôi Tấn lấy tay sờ soạng một lượt, quả thực rất khô mát, đây đều là Xuân Kỷ trước kia chuẩn bị sẵn cho.

Tiểu Nho nghĩ Lôi Tấn đang đùa giỡn với mình, lắc lắc tiểu thân thể, ánh mắt trong trẻo hữu thần, nhìn qua đúng là không có ý định muốn ngủ.

Lôi Tấn đành ôm bé vào trong ngực, vồ về nhẹ nhàng, còn kém hát ru thôi, khó khăn lắm mới đem người thu phục được, bản thân hắn trong mùa đông mệt mỏi xuất một thân mồ hôi

“Thật là một tiểu tử biết làm khó người.” Lôi Tấn nhẹ nhàng vuốt lông mi của cục cưng “Ngủ, ngủ đi, tiểu Nho.”

Chính như lời của Hi Nhã nói, đứa nhỏ đúng là rất gầy, chỉ có lúc đùa giỡn, trên gương mặt nhỏ nhắn mới toát ra một tầng đỏ ửng, bình thường thì có vẻ hơi tái nhợt, đứa nhỏ sinh non thân thể đơn bạc, huống chi giữa khi đó còn trải qua nhiều chuyện như vậy, vật nhỏ đáng yêu như thế bản thân lúc trước như thế nào lại bỏ không cần chứ.

Đêm dài yên tĩnh là lúc có thể câu động suy nghĩ trong lòng người nhất, cho dù Lôi Tấn không có cố ý suy nghĩ, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi lạ xảy ra nhiều chuyện như vậy, bảo bảo mất đi lại trở vè, bản thân cũng không thể quay về, chân Minh Nhã bị tổn thương, đủ loại như thế, dù dây thần kinh có thô cũng không thể xem nhẹ hết thảy những gì đã phát sinh mấy ngày gần đây

Buông, bỏ hết tất cả trong quá khứ, hảo hảo sống ở chỗ này, có nhiều người như vậy bồi bên người, bên giờ còn có cả bảo bảo, còn có cái gì chưa đủ chứ, nhưng mà tựa hồ thật sự còn có chút…. Rốt cuộc là cái gì, bản thân tạm thời còn không rõ ràng lắm, thế nhưng trong lòng hiểu được cho dù bản thân cuối cùng cũng đồng ý làm giống cái của bọn họ, nhưng chính mình cùng không thể mỗi ngày cùng bọn họ nằm ở trên giường, chờ sinh đứa nhỏ.

Bất quá bảo bảo, may mắn con đã quay lại, bằng không ta cả đời này đều không thể tha thứ cho mình, vĩnh viễn cũng không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những thứ này

“Nhị ca…” Minh Nhã nhẹ nhàng đẩy đẩy Mặc Nhã ngủ ở phía ngoài, y như thế nào cảm thấy Lôi Tấn đang khóc chứ.

Mặc Nhã lật người lại, đem đầu Minh Nhã ấn vào trong ngực mình, vỗ vỗ ý bảo đừng lên tiếng.

Trên thực tế Lôi Tấn cũng phát ra âm thanh, chỉ là âm thanh đó đã bị hắn kiệt lực áp chế trong cổ họng

Đối với đứa nhỏ bị mất, trong lòng Lôi Tấn so với mặt ngoài còn thống khổ hơn, dù sao hắn vẫn cảm thấy nguyên nhân chính là bởi vì mình mới có thể làm cho đứa bé này vừa sinh ra đã mất đi, có thể khóc ra là tốt rồi, như vậy thuyết minh trọng trách trong lòng cuối cùng có thể buông tha, Mặc Nhã cố né xúc động muốn đem cả Lôi Tấn cùng đứa nhỏ ôm vào trong ngực.

Hi Nhã gối lên hai tay, nhắm mắt lại, cũng không phóng ra động tĩnh nhỏ gì, nghĩ thầm lần này thật sự có thể lưu lại, là thật tâm, là không có tiếc nuối, không có hói hận, cũng không giống như a sao không cố ý che dấu thống khổ cùng không cam lòng trong nhiều năm như vậy, có lẽ Mặc Nhã cùng Minh Nhã đúng, tách ra trong thời gian ngắn không có nghĩa là buông tay, chính là bản thân rất sợ hãi mất đi, thời điểm a sao phải rời đi, Mặc Nhã còn quá nhỏ, Minh Nhã còn chưa có, chỉ có bản thân còn nhớ rõ a sao lúc đó dứt khoát kiên quyết, cái loại cảm giác bị vứt bỏ này cả đời này mình không bao giờ…. Muốn nếm thử lại một lần nào nữa.

Ngày hôm sau Lôi Tấn vẫn không nhìn thấy La Kiệt đi ra dùng cơm nữa, An Sâm cùng An Lạc thuỷ chung đều ở bên y, Lôi Tấn cứ theo lẽ thường cùng Minh Nhã đi đến chỗ Xuân Kỷ, nghe được bệnh tình của bảo bảo, tim của hắn cũng theo đó mà rơi xuống, cũng may hắc y lão nhân nói thừa dịp bảo bảo còn nhỏ, liền có thể trị dứt

Hắc y lão nhân có cái tên mà Lôi Tấn nghe thấy rất là trâu bò là Thiên Khải, lão một chút cũng không khiêm tốn tự biên tự diễn nói bản thân ở bốn, năm mươi năm trước là dược sư nổi danh nhất trên phiến đại lục này, ngay cả một trong cũng không có.

Đáy lòng Lôi Tấn mãnh liệt nổi dậy vô số xem thường, chưa từng thấy bản thân nói ra mấy lời khích lệ như vậy, trên mặt còn không thể không xuất ra dáng vẻ vạn phần cung kính, không ngừng gật đầu nói đúng, thuận tiện vỗ mông ngựa vài câu, dù sao tâm can bảo bối của mình vẫn còn phải dựa vào lão mà

Thiên Khải bảo Lôi Tấn đem đứa nhỏ ôm chặt, sau đó bắt đầu hạ châm lên đầu bảo bảo, quả thực đem đầu bảo bảo châm thành một cây tiên nhân cầu (cây xương rồng), bảo bảo khóc đến mức không thấy mũi thấy mắt, Lôi Tấn cũng khó có được nổi khùng trước mặt người khác, không quan tâm muốn ôm người đi, như thế nào cũng không chịu trị, vẫn là Xuân Kỷ đi qua mắng hắn một trận, hắn mới miễn cưỡng chống đỡ, đem đứa nhỏ giữ ở trong ngực mình, kiên trì đem buổi châm cứu hôm nay làm xong, ngược lại Minh Nhã nhìn thấy bảo bảo chịu tội như vậy, đau lòng đến rơi nước mắt

Lôi Tấn hôm nay đem chuyện đặt tên cho bảo bảo nói với Xuân Kỷ, người sau vốn đang cúi nửa đầu, một bộ tội ác tày trời, bộ dáng thời khắc đợi bị xử quyết, nghe xong lời này, lập tức lấy tốc độ phục hồi như thần mà trở lại bình thường, đầu tiên biểu đạt sự khinh bỉ thật lớn đối với cái nhũ danh mà Lôi Tấn đặt, nói cái gì mà mắt bảo bảo màu xanh biếc thì đã đặt tên là Nho, chẳng lẽ nếu là màu đen thì có thể kêu là cục đá linh tinh sao, khi Lôi Tấn muốn đưa cho y hai quyền (đấm), thì y lại không chút do dự nói ra cái tên mà y đã nghĩ ra, gọi là Hàn Hi, ý nghĩa là nắng sớm mùa đông, Lôi Tấn không tình nguyện miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận, kiên quyết không chịu thừa nhận cái tên của Xuân Kỷ tựa hồ so với cái tên hắn đặt có ý nghĩa hơn, bất quá hắn cũng biết cái tên này Xuân Kỷ cũng đã suy nghĩ thật lâu, bằng không cũng sẽ không nói ra nhanh như vậy, chính là cho tới bây giờ cũng không có nghe Xuân Kỷ nói qua, chút điểm tính tình ấy của Xuân Kỷ không khác biệt so với hắn, càng là để ý, trên mặt càng làm bộ như không thèm để ý, xem cái dạng này của Xuân Kỷ xác thực là cực kỳ thích bảo bảo.

“bảo bảo, tiểu Nho, tới ăn một chút.” Xuân Kỷ ôm đứa nhỏ uy chút nước Nhũ quả

Kỳ thực bảo bảo được nhiều người thích cũng rất tốt, bảo bảo của nhà ta tự nhiên là mỗi người đều thích, Lôi Tấn đắc ý nghĩ.

Gia Hách là thợ mộc trong bộ tộc, làm cánh cửa hay băng ghế gì gì đó tay nghề đều rất tốt, ngay cả rất nhiều đồ dùng kỳ quái gì đó trong nhà Xuân Kỷ đều là do một tay Gia Hách làm ra, Lôi Tấn nghĩ muốn làm một cái giường trẻ con cho bảo bảo, tướng ngủ của hắn không tốt tự hắn biết, trước kia cũng không cần để ý, hiện tại chỉ sợ không lưu ý lại đè thương bảo bảo, kết quả người đau lòng nhất lại là chính mình

Giường nhỏ cho trẻ con Gia Hách đã làm qua, nhưng cái gì đó mang theo bánh xe thì chưa từng, trải qua Lôi Tấn nói liên tục cùng khoa tay múa chân, hơn nữa sức hiểu của Gia Hách cũng không tệ, thực đúng là làm ra bốn cái bánh xe gỗ gắn dưới giường nhỏ của bảo bảo, có thể giúp di chuyển, khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể đi thẳng, không thể đổi hướng, thế nhưng Lôi Tấn đã thực sự thoả mãn, hắn nghĩ chính là buổi tối coi như giường, tới ban ngày thì có thể đẩy bảo bảo ra ngoài đi dạo.

Gia Hách mặc dù là một thú nhân, cao cao lớn lớn, thế nhưng lại là người cẩn thận, hơn nữa đây cũng là đứa nhỏ nhà Hi Nhã, thì càng thêm vài phần để tâm, giường nhỏ là dùng cây trúc làm ra, bốn phía dựng cao, đáy giường bằng phẳng, trúc mài thực sự bóng loáng, lại còn quết thêm dầu, một chút cũng không còn dằm đâm vào tay, Gia Hách còn cố ý làm giường hai tầng cho bảo bảo, thứ nhất còn có thể để những thứ gì đó, thứ hai sẽ có gió lùa, vào mùa hè cũng không nóng lắm

Lôi Tấn cảm tạ nhiều lần, để lại cho Gia Hách một con hươu đông cứng, trực tiếp mang đứa nhỏ về nhà, dọc theo đường đi đưa tới vô số ánh mắt tò mò yêu thích cùng ngưỡng mộ, đặc biệt là giống cái, tuy rằng có rất nhiều người aMặc Nhãg khuân mặt u sầu, nhưng khi nhìn thấy, nghĩ về sau sẽ có một cái giường như vậy, khi mang đứa nhỏ ra ngoài sẽ thoải mái hơn nhiều a, mọi người đều tiến lên hỏi thăm Lôi Tấn là làm như thế nào. Hắn cũng không giấu diếm, đều trả lời từng câu

Thân thể bảo bảo càng ngày càng chuyển biến tốt, hắn cũng yên tâm nhiều hơn, nhưng trước mắt cón có hai chuyện cần quan tâm, chuyện thứ nhất là chan của Minh Nhã, hắn ngầm hỏi Xuân Kỷ rất nhiều lần, đều chỉ có được kết quả giống nhau, vô luận như thế nào cũng không thể khôi phục lại giống như trước kia, trong lòng hắn đương nhiên không ngại bộ dáng của Minh Nhã như thế nào, thế nhưng tiểu tử kia vừa mới trưởng thành, thì đã bị tàn tật, hơn nữa còn là vì mình, vậy phải làm sao đây? Thứ hai chính là tình trạng trong nhà hiện tại, nghe nói lương thực trong thế giới này coi như là sung túc, hơn nữa khoảng cách giữa các bộ tộc cũng khá xa, đại đa số thời điểm không hề tồn tại nguy cơ cướp đoạt đồ ăn, nhưng phàm vẫn luôn luôn có ngoại lệ, tựa như lúc này, vừa đầu xuân, tuyết còn chưa tan ra, lương thực dự trữ trong mùa đông cũng đã sắp hết, rất nhiều nhà trong bộ tộc cũng sắp đói, các nhà có thú nhân gần nhất đều chuẩn bị ra ngoài vây săn, nhưng hiện tại rất nhiều động vật còn đang ngủ đông, không dễ dàng tìm được, đàn thú di chuyển từ phía bắc còn chưa có tới, đồ ăn được phát ra ít đến đáng thương, các bộ lạc bình thường nước giếng không phạm nước sông lúc này sẽ vì đồ ăn mà vung tay, tử thương vô số. Nếu lương thực trong bộ tộc sung túc một chút thì tốt rồi, thế nhưng lúc này cũng không còn kịp nữa

Đồ ăn trong nhà hiện tại vẫn còn, bởi vì trong nhà có năm thú nhân, con mồi đánh được trong màu đông cũng khá đày đủ, nhưng mà làn này trừ bỏ Minh Nhã bị thương, An Sâm cùng bọn Hi Nhã đều phải đi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn thực sự không yên lòng, thật vất vả mới quyết định về sau sẽ cùng họ hảo hảo chung sống, đương nhiên một người cũng không thể xảy ra chuyện gì.

Hao tâm tổn trí, Lôi Tấn vừa đi vừa xoa mi tâm, nhịn không được oán giận nho nhỏ một chút, một người thật tốt, nắm một phần trái tim, hiện tại ba người nắm ba phần trái tim, còn có người mệnh khổ như hắn sao?

Đáp án sẽ là: Đương nhiên là có, bởi vì hắn nhìn thấy An Bố, người làm cho La Kiệt tổn thương

An Bố dẫn một đám thú nhân từ phái trước đi tới, vừa đi vừa cùng người bên cạnh thấp giọng nói với nhau những thứ gì đó, thỉnh thoảng gật gật đầu, khoé môi hơi cười, dáng vẻ thanh thản, ngay thẳng ổn định, bộ dáng cũng anh tuấn, nhìn như thế nào, cũng là một đại soái ca, bất quá La Kiệt không thích, cho dù ngươi là thần tiên cũng không có cách a.

An Bố hiển nhiên cũng nhìn thấy Lôi Tấn, để những người khác đi trước, bản thân dừng bước trước mặt Lôi Tấn

“ta có thể nhìn đứa bé không?” Ánh mắt An Bố không từ trên người Nho đang nằm trên giường nhỏ rời qua

“Nhìn.” Lôi Tấn tỏ vẻ hào phóng, tốt xấu gì ngươi cũng là gia gia chính nhi bát kinh của tiểu Nho

Tiểu nho còn đang ngủ, tư thế hào phỏng, tứ ngưỡng bát trát, rất có phong độ của cha hắn

An Bố tư thế thuần thục đem đứa nhỏ cẩn thận ôm lên, thong dong cười cười hỏi “Đây là đứa nhỏ của ngươi cùng Mặc Nhã sao?”

Biết rồi còn hỏi, bộ tộc lớn có một chút như vậy, ngươi lại là tộc trưởng, chuyện này có thể không biết sao? Nhưng Lôi Tấn vẫn gật gật đầu, không chút kiêng nể thừa nhận nói “Đúng là của ta cùng Mặc Nhã, bởi vì đôi mắt bé có màu xanh biếc, nên nhũ danh gọi là Nho.” Ngươi đại khái muốn biết chuyện này đi

Quả nhiên liền thấy An Bố kích động nói “Nho tốt, Nho tốt, một cái tên rất hay.” Từ khi Lôi Tấn tìm được cây nho nói cũng có thể ăn được, hiện tại trong bộ tộc không ai không biết nho là thứ gì, An Bố đương nhiên cũng biết, Lôi Tấn nghĩ, phỏng chừng không phải là nho hảo, cũng không phải tên hay, àm là do đôi mắt của bảo bảo, rốt cục cũng xác nhận La Kiệt đã sinh con cho ngươi

Chân của Minh Nhã, Hi Nhã cùng Mặc Nhã phải xuất môn, Lôi Tấn trằn trọc ở trên giường không ngủ được