Lôi Tấn càng nghĩ càng thấy điều này là có thể, không phải nghe nói động vật đều có kỳ động dục sao? Tuy rằng hắn không biết kỳ động dục của loài báo là khi nào, nhưng xem xét động thái của mấy ngày gần đây, thật sự làm cho hắn không thể không hoài nghi

“Đang suy nghĩ cái gì, mà mặt nhăn thành như vậy?” Hi Nhã ngồi xuống bên cạnh, không hề thấy ánh mắt đang suy nghĩ vấn đề nhân sinh to lớn của Lôi Tấn đã bị đánh gãy

“Ngươi không phải đi đưa tộc trưởng về nhà sao?” Lôi Tấn vốn đã nhắm mắt mở rộng tứ chi nằm ngửa trên cỏ dần dần tiến vào một trạng thái mà hắn gọi là ‘Trầm tư’, nhưng thực sự là do buổi tối hắn thiếu ngủ nghiêm trọng, không thể trách hắn, nghe thấy tiếng của Hi Nhã, phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại là muốn nhảy dựng lên, không chạy mới đáng cười, nhưng điều vô cùng tàn nhẫn lại chính là, cái thắt lưng đau nhức mềm oặt của hắn lại không dậy nổi lực, bật dậy được một nửa thì lại ngã về.

Hi Nhã vươn một cánh tay ra, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, đem toàn bộ người kéo vào trong ngực mình, lộ ra ý cười đùa giỡn mà Lôi Tấn đã quen thuộc, nói “Ban ngày ban mặt, trên thảo nguyên còn nhiều người, ngươi lại yêu thương nhung nhớ ta như vậy, ta thực ngượng ngùng.”

Lôi Tấn đánh lại cho y một quyền, trong lòng liên tục mắng chửi người, ngượng ngùng? Ngươi còn ôm, ngượng ngùng? Ngươi còn ôm nhanh như vậy, thắt lưng sắp bị ngươi làm gãy rồi, ngươi nếu không biết xấu hổ một chút có phải sẽ ở trước mặt mọi người trực tiếp cởi sạch hay không? Đương nhiên mấy lời này hắn cũng không thể thực sự nói ra, tính tình của Hi Nhã, nói không chừng y thực sự có thể nhảy ra đem hoa gì đó tặng cho hắn, cho nên hắn không lên tiếng, coi như là gió quá lớn không có nghe thấy gì.

Cho dù trúng một đòn không nhẹ không nặng, nhưng đối với việc Lôi Tấn khó có lúc biểu hiện tính tình ra bên ngoài, Hi Nhã đương nhiên muốn toàn lực phối hợp, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, điều quan trọng nhất là y đau lòng sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt Lôi Tấn, đã biết sao lại miễn cưỡng hắn, có thể là thật sự có chút nóng nảy, dù sao Nho mới có hơn bốn tháng, thân thể cũng chưa tốt lắm, còn cần a sao cẩn thận chiếu cố, cho dù bọn y muốn có đứa nhỏ, thì cuộc sống sau này cũng còn dài lắm, không cần vội vã nhất thời

“Ngươi ngủ một giấc đi, ta ở đây cùng ngươi.” Cái tay Hi Nhã che trên đôi mắt Lôi Tấn, nhẹ giọng dụ lừa

“ta thực sự không tin ngươi.” Cỡ nào thẳng thắn cùng ngay thẳng

“Không tin cũng phải tin, ngươi không ngủ, ta lập tức ở chỗ này cởi quần áo của ngươi, làm dưới thái dương trên thảo nguyên ta còn chưa thử qua đâu, nếu như ngươi không phản đối, chúng ta chọn hôm nay thử xem xem, nói không chừng thực sự có cảm giác.” Hi Nhã càng nói càng lưu loát, cánh tay đã không an phận chuồn đến mặt sau xoa nhẹ hai cái, xúc cảm hảo mười phần, không hổ là giống cái mà huynh đệ bọn họ ngắm trúng

Này không phải hoàn toàn là lưu manh sao? Lôi Tấn hầm hừ nghĩ, bất quá hai con còn lại cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ở dưới giường cái gì cũng dễ thương lượng, biểu hiện thậm chí còn vô cùng nghe lời hắn, nhưng vừa lên giường thì lại biến thành kẻ khác, đến ngay cả Minh Nhã ngày thường biểu hiện ngoan ngoãn nhất đều cũng không nghe lời, cũng đều suy nghĩ làm thế nào để đem hắn làm đến chết đi sống lại, giống như hai cái tên lưu manh giả danh kia, nói đến đây, Lôi Tấn giật mình nhớ tới, hình như lúc trước hắn cũng thường xuyên bị người khác mắng là lưu manh, chẳng lẽ thực sự ứng với câu nói kia, ác nhân có đều ác nhân trị, lưu manh đều có lưu manh đè, phi, trong lòng Lôi Tấn phỉ nhổ một tiếng, không phải câu này, phải là cái câu không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Bất quá suy nghĩ của hắn nhanh chóng bị đánh tan dưới những cái vỗ nhẹ nhàng của Hi Nhã, trời vào đầu xuân ấm áp, rất dễ ngủ.

“Nhớ cho Nho ăn đấy.” Lôi Tấn than một tiếng, trong thanh âm đã nồng đậm buồn ngủ

“Được, ta biết, mau ngủ đi.” Rõ ràng mắt đã không còn mở được, còn kiên trì cái gì.

“Đang ngủ?” Thừa dịp mặt trời hôm nay chói chang, quản gia Mặc Nhã đem cửa sổ trước sau đều mở rộng, thay đổi không khí, thảm gối đầu gì gì đó trên giường đều đem ra phơi nắng hết, như vậy buổi tối ngủ cũng ấm áp

“Luôn cò kè mặc cả bảo không buồn ngủ, này sợ có thể là do mệt nhọc quá, vừa mới ngủ.” Hi Nhã đổi tư thế ôm Lôi Tấn, nhận cái thảm Mặc Nhã đưa đến, đem đắp lên người, tuy rằng ánh mặt trời thực sự ấm áp, nhưng dù sao cũng là mùa xuân, trong gió luôn luôn có chút mát lạnh

“Lúc sáng đệ đem mấy cái màn cùng rèm cửa bị bẩn ra ngoài đã thấy hắn nằm đây rồi, lúc Minh Nhã tới gần, lại lập tức tỉnh lại, còn có thể ôm Nho đùa giỡn.” Mặc Nhã vuốt vuốt mái tóc Lôi Tấn lộ ra ngoài thảm, đồng dạng dùng bột sừng để gội đầu, nhưng tóc Lôi Tấn lại đặc biệt suôn mượt, hiện tại tóc đã dài đến cổ, tuy rằng y cảm thấy rất tốt, thế nhưng Lôi Tấn cứ thét to quá dài, giống như đàn bà, nhất định phỉa cắt ngắn

“Có thể thấy hắn an tâm ngủ bên cạnh chúng ta như lúc này đây, cảm giác thực giống như trong mơ, lúc chúng ta mới gặp hắn hắn ngủ cũng giấc cảnh giác, chúng ta ngay cả muốn lại gần cũng phải rất cẩn thận, sợ bị hắn phát hiện.” Những ngày quá khứ gập ghềnh đều đã qua, chỉ mong ngày tới đều sẽ bình an cùng tĩnh lặng, nguyện vọng của ba người họ không lớn, chỉ hy vọng cứ như vậy bảo hộ người này cả đời, nhìn hắn luôn tiêu sái tuỳ ý hoành hành như vậy.

Đi phóng hoả Hùng tộc bộ tộc là chủ ý của hắn, lần này trở về, lại nghe nói hắn dẫn giống cái trong bộ tộc đi làm không ít chuyện, giải quyết vấn đề lương thực của mọi người trong khoảng thời gian này, hiện tại đến ngay cả các thú nhân trong bộ tộc cũng đều thực sự kính nể hắn, lây dính ánh sáng của hắn, ba người họ đều trở thành đối tượng được hâm mộ. Người này tựa hồ sở hữu nguồn tinh lực không bao giờ cạn kiệt, khiến những người xung quanh đều muốn đi theo hắn, không tự giác mà giao ra tín nhiệm của mình

Mặc Nhã ôm rèm màn bị bẩn xuống dưới dòng suối gặt sạch, rồi thu gọn, chờ đến mùa đông sang năm lại lấy ra dùng, Minh Nhã cõng Nho trên lưng vui vẻ chạy tán loạn trên thảo nguyên, khiến Nho thỉnh thoảng phát ra tiếng cười thanh thuý, bên người còn có một con quạ cùng một con hồ ly líu ríu chạy theo, thật sự là một tổ hợp kỳ quái, nhìn người trong ngực ngủ đến an bình như vậy, Hi Nhã cảm thấy bản thân cũng có chút mệt nhọc

Nhớ đến sáng nay khi đưa An Bố thúc thúc về nhà, ông còn nói nếu Lôi Tấn mà là thú nhân, thực sự sẽ trở thành một tộc trưởng có tài, bản thân lúc ấy cũng cảm cả kinh, ở nhà mấy ngày, tuy rằng An Bố thúc thúc không cho nói, thế nhưng thương thế kia là do cứu a cha An Sâm mà lưu lại, về tình về lý bọn họ hẳn đều phải đến chiếu cố, cũng may vết thương không nặng lắm, hiện tại đã gần như bình phục rồi, nhưng An Bố thúc thúc lại đang lúc tráng niên, tại sao lại có ý tứ muốn rời khỏi chức vị tộc trưởng chứ

Nghe bọn a cha nói thật lâu về trước, trong bộ tộc đều là dùng luận võ để quyết định, người chiến thắng cuối cùng chính là tộc trưởng, nhưng hiện tại đã không còn lưu hành quy tắc này nữa, đương nhiên dũng mãnh vẫn là phải có, dù sao tộc trưởng cũng còn phải dẫn dắt các thú nhân ra ngoài săn bắn, đối với bộ tộc mà nói, đồ ăn vĩnh viễn là thứ trọng yếu, tất nhiên những thứ này vẫn còn chưa đủ, trọng yếu nhất vẫn phải duy trì được sự tín phục của mọi người, nghĩ đến đó, giống cái nhà ta trừ bỏ thể lực không đủ thì trí thông minh cùng năng lực, thực sự là ứng cử viên thích hợp cho vị trí tộc trưởng, Hi Nhã cảm thấy thực sự tự hào, nhịn không được cúi đầu ở trên đôi môi của Lôi Tấn bởi vì ngủ say mà khẽ mở ra trác (hôn) một cái

—————

Thời tiết chuyển ấm, băng tuyết đọng trên thảo nguyên đều hoà tan, thấm vào trong đất, thảo nguyên ngày càng ẩm ướt và tươi xốp hơn, màu xanh càng lúc càng lan tràn, nước trong suối cũng dâng lên không ít, Lôi Tấn hôm nay đổi sang một kiện da thú mềm mại lại mỏng hơn chút, cả người đều cảm thấy thoải mái, ba bước đổi thành hai bước chạy đến bên dòng suối, vốc nước rửa mặt, lành lạnh man mát, thật thích. Những ngọn cỏ khô héo bên bờ suối đều bắt đầu nhú mầm mới

Đất đai trong tộc đều đã chia xong hết, mấy ngày trước hắn còn cùng một ít giống cái đi nhìn xem, miếng đất của nhà mình, cách bờ sông rất gần, về sau tưới nước gì gì đó cũng tương đối tiện lợi, mấy hôm nay các thú nhân đều bận rộn khai khẩn ruộng đất, đến lúc đó có thể được chia nhiều hơn một chút, nếu trồng tất cả đều là lúa mạch, lại được một mùa vụ tốt, thì chuyện thiếu lương thực vào đầu xuân sang năm cũng sẽ đối phó được, nhưng Lôi Tấn lại muốn ở miếng đất gần nhà mình trồng thử một ít ngô cùng lúa, nếu không được thì trồng thêm một ít loại rau dưa cũng được, nghiêm chỉnh mà nói vào mùa đông thì ngoai trừ thịt chính là khoai tây cùng dưa muối, nhà mình tốt xấu còn có thể làm ra một ít đậu hũ, bằng không mùa đông thật sự khó mà qua

Tính tình hấp tấp của Lôi Tấn rất khó thay đổi, vừa nghĩ là phải làm ngay, người trong nhà đều đến hỗ trợ, tìm vài ngày rảnh rối, đem miếng đất ở phía đông căn phòng khai khẩn, dù sao cũng là người chưa từng làm qua, ban đầu thì nháo đùa cười cợt, hắn thử đem gạo trắng vùi xuống, kết quả ở trong đất đều bị hỏng. Chờ đến lúc La Kiệt qua chỉ điểm mới biết được, nếu muốn trồng ra kết quả thì phải chuẩn bị gạo lức mới được, xem ra năm nay trồng không được rồi, cạnh phụ cận Báo tộc bộ tộc không hề phát hiện ra gạo, Hổ tộc bộ tộc thì có, nhưng xa lắm, vừa đi là mất hơn một tháng, mà cũng không đáng để chạy một chuyến như vậy, dù sao nghe nói đạii tập mỗi năm một lần của Báo tộc rất nhanh sẽ đến, đến lúc đo bọn Cảnh Bình hẳn cũng sẽ tới, sau khi thương lượng xong, bảo bọn họ sang năm mang đến cho mình cũng không muộn

“Ai nha, lần đầu tiên nhìn thấy đem gạo vứt đi, dốt muốn chết, dốt muốn chết.” Con quạ đen đáp xuống vai Lôi Tấn, ra sức vỗ vỗ cái cánh cầu chú ý

“Liên quan gì đến đồ quạ đen nhà ngươi, cả người đen như miếng than ấy, cả một mùa đông không biết ngươi chết ở chỗ nào.” Thế nhưng lại bị một con quạ đen khinh bỉ, đây là cái thế đạo gì.

“Cạc cạc dát, mùa đông lạnh như vậy, đương nhiên là ngủ trong tổ của mình rồi, chẳng lẽ lại chui vào ổ chăn của ngươi sao?” Quạ đen nghiêng đầu đánh gái Lôi Tấn, một mùa đông dài không gặp, không ngờ lại có điểm khác

“Ngươi dám, nghĩ  ta không dám nướng ngươi à?” Lôi Tấn theo bản năng đáp lại, bất quá lập tức nghĩ đến một chuyện “Vì cái gì ta có thể nghe hiểu lời của ngươi?”

“Cạc cạc dát.” Quạ đen cười đến quái dị “Phỏng chừng là do ăn cái gì gì đó của Minh Nhã đi.”

Dựa vào, Lôi Tấn nhịn xuống xúc động muốn chửi tục, đầu năm nay ngay cả quạ đen cũng biết mấy cái chuyện này

“Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn a.” một mùa đông dài kéo mất thiệt nhiều cảnh đẹp, thật sự là ảo não a, hối hận a, làm một con chim sợ lạnh tỏ vẻ áp lực thật lớn

“Ta có thể trao đổi cùng ngươi cái gì?” từ trong kẽ răng của Lôi Tấn bức ra mấy chữ này

“Cạc cạc, tỷ như ai cho ngươi thấy thoái mái nhất, ai…”

Lôi Tấn nhào đến đem cánh của nó kéo mạnh ra.

“Dát… cứu mạng, có người khi dễ điểu (chim) vô tội thiện lương a….” quạ đen phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương khàn khàn

“Lôi Tấn, ngươi đang làm gì đó?” Minh Nhã nghe thấy tiếng kêu từ trong phòng lao ra, bởi vì trên chân có thương tích, cho nên cũng không cần đi khai khẩn, giờ phút này vẻ mặt đầy nghi hoặc

“Trao đổi tình cảm.” Lôi Tấn mặt không đỏ khí không suyễn nói, vỗ vỗ tay, đem lấy sợi lông dựt xuống từ con quạ vứt đi

“cạc cạc, nói dối, nói dối.” quạ đen vô cùng thân thiết cọ cọ mặt Minh Nhã, không phục, không phục

Lôi Tấn thản nhiên liếc nhìn nó một cái

“Dát, không có gì, không có gì” quạ đen cúi đầu xuống, ta rất nhỏ, ra rất yếu, ta vô lực phản kháng

Lôi Tấn lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, như thế nhắc nhở hắn, đây không phải là có người đưa tin miễn phí rồi sao? Nếu Cảnh Bình năm nay có thể mang lúa đến, thì còn có hy vọng, quạ đen sau nhiều lần phản kháng gặp phải sự đàn áp vô tình đẫm máu của Lôi Tấn, cuối cùng không thể không buộc một sợi dây dài với nhiều nút thắt trên cổ khóc dòng gấp rút bay đến Hổ tộc bộ tộc báo tin.

—————-

“Lôi Tấn, để Minh Nhã làm một lần đi, cầu ngươi, Minh Nhã gần đây đều rất biết điều mà.” Minh Nhã ôm cổ Lôi Tấn, đem bản thân nhét vào trong ngực hắn, bĩu môi cầu khẩn

“chỉ một lần thôi?” Minh Nhã lắc lắc ngón tay

Lôi Tấn kéo ngón tay lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn qua tàn nhẫn cắn xuống một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, cởi quần áo, trần trụi nghiêng người dựa lên tủ quần áo, chân hơi tách ra, ngoắc ngoắc tay hạ lệnh “Nhanh.” Hắn không muốn chờ Hi Nhã cùng Mặc Nhã về lại làm thêm hai lần nữa

Minh Nhã hoan hô một tiếng cởi sạch toàn bộ rồi nhào tới, động tác vội vã gấp gáp kia, làm cho trong lòng Lôi Tấn hơi hơi phát run

Minh Nhã ôm lấy thắt lưng Lôi Tấn, trước tien cúi đầu ở trên hồng anh trước ngực hắn liếm cắn một hồi, hai tay mang theo ngọn lửa trượt xuống, nâng song mông co dãn mười phần của Lôi Tấn lên, quỳ xuống ngậm lấy phía trước của hắn, răng lưỡi liên tục luân phiên

Lôi Tấn nhắm mắt thoải mái mà hừ nhẹ, cánh tay không khỏi đưa ra đem Minh Nhã ấn giữa hai chân hắn giữ chặt

“khụ khụ…” Lôi Tấn đột nhiên phóng thích làm cho Minh Nhã không kịp tránh khỏi, toàn bộ nuốt xuống, sặc đến mức ho khan

“Đi súc miệng.” thắt lưng Lôi Tấn xụi lơ dựa trên tủ quần áo

“Minh Nhã không cần.” Chỉ cần là Lôi Tấn, y đều cảm thấy rất tốt

Vừa dứt lời, đã khẩn cấp tạc đôi chân dài cảu Lôi Tấn ra, đối với cái miệng nhỏ co rút kia đi vào. Hư không phía sau được thoả mãn, thứ nóng rực của Minh Nhã ở trong dũng đạo của hắn từng chút ma xát, Lôi Tấn đầu tiên là cau mày, sau đó lại chậm rãi buông lỏng, hai chân nhẹ nhàng, thân thể thuận theo Minh Nhã kịch liệt đung đưa

“Hỗn đản, ngươi….. Minh Nhã….ah….” Lôi Tấn kinh hô một tiếng, thế nhưng không kịp đề phòng lập tức bị một cú va chạm bất ngờ của Minh Nhã đánh gãy, lần thứ hai từ phía sau tiến vào thế nhưng lại hoá thành thú hình, cái loại này kích thước không nhỏ, sẽ chết người

“Mặc Nhã, ngươi nói tiểu đệ của chúng ta là ngốc thật hay chỉ giả ngu?” Hi Nhã còn chưa có vào nhà đã nghe được động tĩnh

Câu trả lời của Mặc Nhã là trực tiếp đẩy cửa vào.

Đêm hôm đó Lôi Tấn không hề sống khả giả, cho dù bọn họ miệng nói tận lực khắc chế, nhưng Lôi Tấn vẫn bị bọn họ thay phiên dùng thú hình đè nặng một lần, mặt sau bị lấp đầy, cuối cùng chảy ra cũng phân rõ là của ai. Đáng hận nhất là ba người bọn họ ai cũng không giúp hắn tắm rửa, cứ như vậy để cho những thứ đó ở trong người hắn cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại cả người dưới rõ ràng đều dính dấp khó chịu

Xuân Kỷ từng nói qua, thú hình chính là tương đối dễ dàng thụ thai, nhưng cũng không phải là nhất định sẽ có thể, xem sinh dục trong bộ tộc thấp như vậy cũng biết việc mang thai là chuyện rất khó xảy ra, cho nên hắn hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy đi? Một lần liền trúng? Đây cũng quá khéo, mặc dù nói hiện tại bản thân cũng không còn bài xích, nhưng mà đối với chuyện trái ngược này, hắn cũng có chút không thoải mái

Chắc là không có, chắc là không có, Lôi Tấn vuốt bụng mình liên tục, lặp đi lặp lại nhiều lần suy nghĩ này

Đương nhiên cho dù là nghĩ cùng vô dụng.