Nhiều người như vậy, nhà Hạo Thần tự nhiên là ở không được, Lôi Tấn liền đề nghị không bằng đến trong sơn cốc ở, nơi đó sơn động nhiều, cũng râm mát, đồ ăn cùng một ít dụng cụ tất yếu hắn đã cất giữ ở đó, ăn cơm không thành vấn đề, vừa lúc mọi người cũng muốn đi xem địa phương hắn đã sống ba năm, ăn nhịp với nhau.

Xuất cốc dễ dàng, đi vào khó, một đoàn người dưới mặt trời tìm hơn phân nửa buổi sáng, Minh Nhã lại chết sống tìm không thấy đường vào, ở trong phạm vi đại khái bay nửa ngày, một chút bóng dáng của sơn cốc cũng không tìm được, La Kiệt ở chân núi đi tới đi lui, nhặt mấy miếng mang tảng đá chút màu đen, trầm tư sau một lúc lâu, hỏi Lôi Tấn: “Ngươi xác định đúng là cái phương hướng kia sao?”

“Hẳn là sẽ không sai đích.” Chính là ở cạnh con sông đi vào cửa biển, Minh Nhã cũng gật đầu xác nhận.

La Kiệt lên lưng An Lạc bay đến chỗ cao nhìn địa hình bốn phía một chút, sau khi hạ xuống, không thực sự xác định mà nói: “Chúng ta đi trước tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, sau giờ ngọ sẽ đến tìm.”

Lôi Tấn không rõ đường vào này cùng thời gian có quan hệ gì, nhưng xem ánh mắt của La Kiệt thì rõ ràng chính là biết những thứ gì.

Sau giờ ngọ nóng bức, sự tình thực kỳ quái đã xảy ra, thú nhân phản quang phi hành, mặt trời di động đến nơi nào đó, giữa hai núi trong lúc đó tức thì xuất hiện một sơn cốc màu đen, nếu không phải trước đó cảm kích, mọi người gần như nghĩ đến đó là ảo giác.

Vinh Xuyên xa xa mà nhìn thấy một đám người tiến vào, sợ bầu bạn của Lôi Tấn tìm y gây phiền toái, liền chui ở trong sơn động không dám lộ diện.

Mọi người đều tự tìm sơn động thả cái gì đó xuống, tiến hành dọn dẹp, ăn xong cơm chiều, thì từng người lần lượt quay về trong sơn động nghỉ ngơi, Lôi Tấn phát hiện An Bố vẫn là một mình một gian, cũng không có cùng La Kiệt An Sâm, An Lạc cùng một chỗ, hắn ban đầu vốn tưởng rằng bốn người giải hòa, xem ra quả nhiên đúng là hắn đã suy nghĩ nhiều.

Lôi Tấn ở hồ nước trong lạnh tùy ý lau hai cái, một cước mới vừa bước lên còn không có đứng vững đã bị người nắm chặt cổ tay rất có kỹ xảo mà ngã ở trên bãi cỏ của bờ biển, trên người cũng không phải đau, chính là mái tóc trong nháy mắt tản ra, hôn tới thâm sâu lại kịch liệt, ngay cả gặm cắn, xé rách môi của hắn, mùi máu tươi thản nhiên rất nhanh tản ra trên miệng, động tác trên tay cũng không thấy nhẹ nhàng như trong quá khứ, anh đào trước ngực cũng bị vuốt ve xé rách, đau đớn khó nhịn, nhưng cảm giác trên người tới cũng cực nhanh.

“Hỗn đản, Hi Nhã, ngươi.” Môi Lôi Tấn mới vừa được buông ra, thì mở miệng mắng.

Hi Nhã nâng nửa người lên, mặt không chút thay đổi, ánh mắt Lôi Tấn đã thích ứng bóng tối, thấy rõ ràng trong mắt của y ánh sáng của loài thú, trong lòng thất kinh, trong quá khứ khi bọn họ cùng một chỗ, cho dù sẽ kịch liệt như thế nào, cũng còn có chừng mực, nhưng mà hiện tại Hi Nhã tựa như dã thú thoát cương, chỉ có còn lại dục vọng nguyên thủy nhất.

Bàn tay to của Hi Nhã vuốt ve trên bắp đùi của hắn, Lôi Tấn không biết vì cái gì lần này một chút không muốn cùng y làm, cho dù dư vị tê dại trên người vẫn còn.

“Cút ngay, Hi Nhã, đừng đụng ta.” Rõ ràng ban ngày vẫn còn hảo hảo, đến tối lại nổi điên cái gì.

Hi Nhã cười nhẹ một tiếng, thế nhưng ở trong mắt Lôi Tấn nụ cười kia cũng là xa lạ mà lạnh lẽo.

Thật sự có cái gì không đúng, chẳng lẽ trong ba năm này thật sự đã xảy ra sự tình khó có thể chuyển biến?

Hi Nhã ngăn chặn thân thể không ngừng giãy giụa của Lôi Tấn, ngón tay đi vào trêu ghẹo hai cái, dùng đầu gối mở ra một cái chân của hắn, không có trấn an tiền diễn gì, thắt lưng đỉnh thẳng vào trong dũng đạo nhỏ hẹp hòi kia.

“A…” Lôi Tấn nhịn đau không được thở gấp.

Hi Nhã nghe được tiếng la của hắn, dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại bắt đầu mạnh mẽ chinh phạt.

Lôi Tấn run rẩy, run run chịu đựng bạo lực xâm lấn trong cơ thể.

Thống khổ cùng khoái cảm không ngừng tích lũy.

“Ngươi là ta từ Mạc Nhã trong tay đoạt tới cũng được, lừa tới cũng thế, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đứa nhỏ đều có, ngươi mơ tưởng ta sẽ buông tay, chết cũng không buông tay, về sau ta sẽ coi chừng ngươi, không bao giờ … cho ngươi rời đi lâu như vậy.” Hi Nhã một bên di chuyển, một bên tới tới lui lui lặp lại mấy câu nói.

Ba năm qua y không ngừng tự nói với mình, Lôi Tấn không có khả năng đi khỏi, thế nhưng thật sự lâu lắm, y ở mặt ngoài làm bộ như dường như không có việc gì, thậm chí còn tin tưởng mười phần mà an ủi Mạc Nhã cùng Minh Nhã nhất định có thể tìm tới, cho dù hôm nay ở trước mặt mọi người, y cũng không có biểu hiện mà quá mức hỏa, nhưng trên thực tế chỉ có tự mình biết, kiên nhẫn sớm đã gần như dùng hết, nếu tìm không thấy người, y không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, mỗi ngày khi nhắm mắt thì đều nhìn đến Lôi Tấn cả người đầy vết thương mà nằm ở địa phương không biết tên. Lôi Tấn vốn thì không thích y, cho nên cho dù có chết cũng sẽ không nhớ y.

“Hi Nhã, đây là ý tưởng cho tới nay của ngươi.” Tim của hắn không nhỏ, nhưng là mơ hồ cảm thấy một chút, vốn đang nghĩ Hi Nhã đời này đều sẽ không nói ra miệng.

Hi Nhã mở mồm, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hơi có vẻ chật vật chải tóc.

Lôi Tấn nắm tóc đem người kéo qua đến, trên người hắn đau, y cũng đừng muốn sống khá giả, ánh mắt lành lạnh theo dõi y hỏi: “Nếu lần này là ta cùng Mạc Nhã cùng nhau mất tích, ngươi có phải hay không sẽ cho rằng ta cùng Mạc Nhã đi rồi?”

“Ngươi vốn chính là càng thích Mạc Nhã không phải sao?’ Ai vậy cũng biết đây là thực.

“Đúng vậy a. Cho nên ngươi theo ngay từ đầu không nên tới trêu chọc ta, nếu như không có ngươi, ta cùng Mạc Nhã đã trải qua rất khá.” Tựa hồ nghĩ đến cuộc sống đích tốt đẹp chỉ có hắn cùng Mạc Nhã, Lôi Tấn khẽ vén khóe môi, trên mặt xuất hiện vài phần lo lắng.

“Ta làm không được.” Hi Nhã nắm chặt thắt lưng Lôi Tấn, lại chen vào một phần.

“Vậy muốn ta đáp lại ngươi tình cảm đồng dạng ta cũng làm không được.” Trong cơ thể còn một vật nóng bỏng đi vào thật sâu làm cho hắn giễu cợt cười một tiếng, lấy tư thế như vậy thảo luận vấn đề coi như là mới lạ.

“Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ đồng dạng, thậm chí đúng là một phần nặng, ta biết mình lưu không được ngươi, nhưng mà hiện tại có Cam cùng Bưởi…”

“Nếu ta không muốn ngươi, cho dù có đứa nhỏ với ta mà nói cũng vô dụng, lúc ta đi khỏi nhất định sẽ mang bọn chúng theo, sẽ không để lại cho ngươi.” Cho dù lãnh khốc, nhưng đây là sự thật. “Lúc trước ở Hổ tộc bộ tộc, ngươi cho là chút tiểu tâm tư này của người thật sự dấu diếm được ta sao?” Vừa mới bắt đầu chính mình đắm chìm ở trong cảm xúc tàn phế có lẽ không phát hiện, nhưng mà lâu như vậy, chẳng lẽ thực cho là mình không hề có cảm giác sao? Hắn không phủ nhận thật sự có tình cảm, thế nhưng không cố ý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, phục tiểu làm thấp không phải là muốn làm cho hắn mềm lòng sao? Như y mong muốn, chính mình mềm lòng, tiếp nhận rồi, nhưng mà Hi Nhã lại đối với phần tình cảm đoạt lấy này trong trái tim thủy chung tồn tại bất an, Nho sinh ra lại tăng thêm tâm tư của y, cho nên cho tới nay rất muốn cái đứa nhỏ là của Hi Nhã.

“Ngươi là nói, ngươi đối với ta cũng…” Hi Nhã kích động mà nói không ra lời, đây là lần đầu tiên nghe Lôi Tấn thừa nhận đối với mình có tình cảm.

“Chính là như ngươi nghĩ.” Bọn họ đã tách ra ba năm, cũng là nên cho y ăn viên thuốc an thần, nhưng mà cùng với câu trả lời này chính là Lôi Tấn hung hăng đánh về phía cằm Hi Nhã một quyền, mặc kệ lý do là cái gì, mạnh hơn cũng không thể tha thứ.

Hi Nhã lơ đểnh vươn đầu lưỡi liếm liếm máu chỗ khóe miệng, thật tốt, đây mới là Lôi Tấn y quen biết, vĩnh viễn quật cường, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, cho nên một khi hắn đã thừa nhận thật sự đối với y có tình cảm như vậy, y rốt cục có thể an tâm.

“Bất quá này ba năm nó nhớ ngươi đến phát đau.” Một khi an tâm, cái tính cợt nhả lại lần nữa hiện ra, tư thế tương liên giữa hai người quay cuồng hai vòng, đem Lôi Tấn đặt ở phía trên mình, hướng thẳng về phía trước.

Bất quá Lôi Tấn cũng không phải chủ nhân biết nương tay, biết Hi Nhã mặt mũi tốt, thì chuyên chọn địa phương gặp người mà đánh, hai người ở trên cỏ cạnh hồ mà đích làm loạn liên tục, lần đầu tiên cách ba năm sau của hai người lấy chuyện Hi Nhã bị đánh thành đầu heo béo mà xong việc, bất quá đầu heo béo bị đuổi đi đi lên còn có chút tự đắc là được.

“Đến từ lúc nào?” Lôi Tấn tay chân mềm nhũn nằm trên đất không muốn di chuyển                    

Mặc Nhã cầm quần áo giúp hắn mặc vào, ngồi xuống bên cạnh, rồi mới mở miệng “Mới một lúc.” Y cũng không phủ nhận mới ban nãy đã ở đây

Lôi Tấn nhướn nhướn mày, cũng không nói chuyện, chính là lê sang gối đầu lên đùi y, nhắm mắt lại

“Muốn ngủ?”

Lôi Tấn cảm giác được ngón tay của Mặc Nhã đặt lên trán hắn, nhẹ nhàng giúp hắn vuốt ve

“Ngủ không được.” Lôi Tấn trở mình, hai tay vòng lên lưng Mặc Nhã, có thể ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết, đây là một tư thế cực kỳ ỷ lại

Mặc Nhã tựa hồ đang cười, Lôi Tấn tựa mặt vào trên bụng y cảm giác được chỗ đó đang run run lên.

“Vậy chúng ta đi dạo trong sơn cốc một chút đi, ánh trăng đêm nay nhìn cũng không tệ”

“Hiện tại?” Hiện tại là hơn nửa đêm, Mặc Nhã thực là đủ thú vị

“Ngươi ngủ không được phải không?” Mặc Nhã nói ra sự thực

“Nhưng ta không có khí lực.” một nửa là thực, một nửa là hắn không muốn di chuyển, hắn nghĩ cứ như vậy nằm, giống như mấy năm nay vô số lần hoài niệm đều là như vậy.

“ta cõng ngươi, cảm giác đã lâu không cõng ngươi đi rồi.” Mặc Nhã sờ sờ chỗ tóc Lôi Tấn bị mình xoa lộn xộn, lúc mới gặp mặt y đã phát hiện, mái tóc so le không đồng đều, thực đúng là khó coi, y lúc đó đã phải khống chế không cười

“Được.” Lôi Tấn bất đắc dĩ đáp ứng

“Gầy không ít.” Mặc Nhã bóp bóp

“Ngươi không hiểu, cái này gọi là tinh tráng.” Lôi Tấn mơn trớn kéo tay áo, đem cánh tay giơ đến trước mặt y nói “Nhìn thấy không, trước kia là thịt mỡ, còn giờ là cơ bắp.”

“Cái gì thịt vịt, thịt gà?” lại bắt đầu nói mấy câu mà y không hiểu

“Còn thịt ba chỉ đâu? nói nữa ngươi cũng không định.” Lôi Tấn vốn định trở mình coi thường y, nhưng tưởng tượng người ta cũng nhìn không hiểu, đành phải từ bỏ.

Sơn cốc này Lôi Tấn đã ở ba năm, không có chỗ nào là hắn không quen thuôc, thậm chí vì sao có cái tổ chim hắn cũng biết, hai người một đường đi tới, hắn chỉ cho Mặc Nhã xem, nơi này hắn từng dùng lửa hun ra cả một con thỏ, nơi đó có Tai mập, xuân vừa đến, phần phật mọc thành từng tảng lớn, phơi nắng xong, hấp cùng với thịt ăn rất ngon….

Mặc Nhã lẳng lặng nghe hắn nói, thỉnh thoảng gật gật đầu, ngẫu nhiên xen mồm hỏi hai câu

“ba năm qua thực sự rất vất vả đi?” Cho dù Lôi Tấn cố ý không nói đến, nhưng nghĩa cũng biết một giống cái mang theo hai đứa nhỏ mới sinh bị nhốt trong một sơn cốc không người, ngày qua ngày có bao nhiêu không tốt

Lôi Tấn ngừng nói, đem mặt dán lên lưng Mặc Nhã, trong lòng yên lặng thở dài, thấp giọng nói “Mệt chết đi.” Đối với người khác hắn có thể làm bộ như không có việc gì, duy độc đối với Mặc Nhã lại không có sức chống cự, chỉ muốn bộc lộ ra cảm xúc chân thực nhất, không có đồ ăn, hai đứa nhỏ mới sinh đói bụng đến mức co thành một đoàn, gào khóc liên tục, chân hắn bị gãy lại không có cách nào đi đường, Vinh Xuyên lại thời khắc bám bên cạnh như hổ rình mồi, thời điểm khó khăn nhất hắn chỉ có cách ghé vào cửa động hai tay chấm chút nước mưa đút cho hài tử uống, hiện tại ngẫm lại cũng không biết mình làm như thế nào mà sống qua được.

“Là sai lầm của bọn ta, giữ ngươi lại nhưng lại không thể bảo vệ tốt cho ngươi.” Bất quá hiện tại nói cái này thì có lợi ích gì đâu

“Không phải.” từ lúc gặp mặt, hắn cũng cảm giác được Mặc Nhã tuy luôn luôn tươi cười, thế nhưng cảm xúc cũng không cao, giờ lại càng xuống thấp, “Lần này là do ta không cẩn thận.” Trách nhiệm của bản thân phải do chính bản thân gánh vác, cho dù từ nay về sau có cùng họ sinh hoạt, hắn cũng hy vọng bản thân là kề vai sát cánh, chứ không phải lúc nào cũng ở vị trí thời thời khắc khắc cần được bảo hộ

“Không nói cái này nữa, mùa hè ngày ngắn, một lúc nữa trời sáng, chúng ta về đi,” Bất tri bất giá, cả hai đã đi rất xa.

“từ từ, ngươi đi thẳng về phí trước, nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên vách đá kia không?” Lôi Tấn vỗ vỗ bả vai Mặc Nhã, cười hỏi

“Thấy được, sao vậy?” cở cái chén, có thể làm được gì

“Có đồ ăn ngon.” Lôi Tấn thúc giục y nhanh lên

Lôi Tấn luồn tay vào móc ra một bọc lá, mở ra, bản thân ăn trước một miếng, tặc lưỡi quay lại nói “Vẫn còn rất xốp giòn, ngươi nếm thử.”

Mặc Nhã cũng không thấy rõ đó là cái gì, đã bị Lôi Tấn nhét vào trong miệng.

“Thế nào? Ngon không?’Lôi Tấn chờ mong hỏi

“Ngon, còn có chút mặn.” Mặc Nhã trả lời theo sự thưc

“Chính bởi vì mặn, ta mới giấu đến chỗ này, đặt ở chỗ ở sớm muộn gì cũng bị hai tiểu tử kia moi ra ăn sạch, ta nhớ Thanh Kiều dược sư có nói, tiểu hài tử không được ăn quá nhiều đồ mặn.”

Mặc Nhã cười một tiếng, thật khó hắn còn nhớ rõ, lúc ấy Thanh Kiều dược sư ở nhà lải nhải liên tục, vẻ mặt Lôi Tấn lúc ấy đúng là không hề kiên nhẫn “Đây là cái gì? Ăn thực ngon.”

“Thiền nhộng, ta tìm được trên đất, sau khi lấy nước muối ngâm, rồi bỏ vào nồi chiên, ta khi còn bé đã làm cái này, giờ làm một lần vẫn tốt.” Lôi Tấn đối với việc này có chút dào dạt đắc ý, bản thân ăn, cũng không quên thuận tay đưa cho Mặc Nhã, mấy năm trong cốc hắn đã đem mọi thứ có thể ăn đều ăn qua, so với ăn những thứ lá cây thối nát kia, cái này thực đúng là thứ hiếm

“Ngươi thực ngây thơ.” Hai người dựa vào một chỗ vừa nói vừa ăn, quần áo đều bị sương đêm làm ướt sũng

Lôi Tấn ở trong ngực Mặc Nhã ngáp một cái, hỏi “Đúng rồi, tối qua ba đứa gia hoả kia ngủ cùng Minh Nhã sao?”

“Lúc ta đi, Cam cùng Bưởi vừa mới tắm xong, đang muốn kéo Nho cùng tới nhà bếp nướng gà con đi.” Mặc Nhã nhẫn cười nói

“Phỏng chừng muốn bị Nho đánh, bất quá cũng đáng.” Hắn mới không lo lắng, đánh đi, đánh đi, đánh đánh còn có tình cảm

“Chúng ta hái chút đâi sen, để bọn hắn nấu chè hạt sen uống, các ngươi cũng có thể nếm thử chút mới mẻ gì đó.” Hạt sen hắn cất cũng không ít, có thể mang về trồng bên hồ nước

Lúc họ ôm một đống đài sen trở về trừ bỏ mấy đứa nhỏ cũng đã rời giường, bọn An Lạc đang nướng thịt, Lôi Tấn phân việc cho mọi người, thú nhân tay chân vụng về thì chịu trách nhiệm lột hạt sen, hắn cùng La Kiệt nhặt tim sen, bởi vì nhiều người, rất nhanh có đủ hạt sen tròn tròn trắng trắng. Sau khi chín, nhấc nồi lên, bên trong thực sự là chè hạt sen mềm mềm nhu nhu, phía trên rắc ít thịt thái nhỏ, trừ bỏ Lôi Tấn cùng Mặc Nhã nửa đêm chia nhau ăn một gói to Thiền nhộng, những người khác đều ăn không ít

Sau buổi trưa lúc đón Bối Cách cùng một nhà Hạo Thần vào, a sao Vinh Xuyên sau khi nghe nói liền tìm tới Hạo Thần cầu tình, hy vọng có thể quay về bộ tộc, không ngừng kể mấy năm nay đối với Lôi Tấn tốt thế nào, những cái khác thì không hề nói đến, Lôi Tấn nhận lời nói đỡ giúp mấy câu, dù sao lúc đó bọn họ giúp đỡ cũng là sự thực, chính là việc này Khôn Các cũng không thể một mình đồng ý, dù sao lúc trước cũng là các trưởng lão nhất trí đồng ý đuổi người đi, trừ y Vinh Xuyên có thể tìm được bầu bạn, mọi người yên tâm, có lẽ còn có một đường cứu vãn, Cảnh Việt đáp ứng quay về hỏi thăm hộ một chút, Lôi Tấn dặn y tốt nhất là tìm một thú nhân bầu bạn, thứ nhất là ý xấu của hắn, thứ hai Vinh Xuyên không phải đối với giống cái vô lực sao, sau đó Cảnh Việt đúng là mang về cho mọi người một tin tức tốt, trong bộ tộc mấy năm trước có thu lưu một thú nhân lưu lạc, tuy rằng thân thể cường tráng, khí lực cũng lớn, nhưng tướng mạo lại không đẹp, trên mặt có một vết sẹo kéo ngang tới má phải, nghe nói rất doạ người, giống cái trong tộc đều sợ gã, nên tự nhiên không ai nguyện ý cùng gã kết thành bầu bạn, gã cũng có biết Vinh Xuyên, khó được không chê, nguyện ý cùng Vinh Xuyên kết thành huynh đệ thú nhân bầu bạn

A sao Vinh Xuyên ban đầu không đồng ý, nhưng lại nghĩ nếu thân thể Vinh Xuyên đã như vậy, nên cũng không ý kiến nữa, ngược lại là Vinh Xuyên vốn nghe có thể trở về, Lôi Tấn lại không động tay chân, trong lòng rất là vui, nhưng sau khi biết lại tìm cho y một thú nhân để bầu bạn, thì chết sống không đồng ý, Lôi Tấn vốn nghĩ chuyện này sẽ thất bạu, không nghĩ qua vài ngày, Vinh Xuyên lại chủ động qua nói đồng ý.

Lôi Tấn sau đó gặp qua thú nhân kia, có thể do trường kỳ sinh hoạt nơi dã ngoại, thân thể quả thực dị thường cường tráng, vết sẹo trên mặt mặc dù nhìn không được đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy rất có cá tính, có vị nam nhân, ở nhà khen chừng mấy ngày, làm bọn Hi Nhã buồn bực không thôi.

—————————

La Kiệt không đoái hoài đến mọi người, lôi kéo Lôi Tấn một mình ra ngoài, dọc theo sơn cốc đi thật lâu, còn có thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét

”La Kiệt, ngươi đang tìm gì đó?” Từ khi tiến vào cốc, hắn phát hiện La Kiệt có chút gì đó không đúng, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra, nên nhất thời quên hỏi

“Ngươi còn nhớ ta kể cho ngươi nghe ta là như thế nào đi vào thế giới này chưa?” La Kiệt hỏi

“Ngươi nói ngươi phát hiện một cái di chỉ gì đó, đi vào trú mưa thì đã tới đây rồi.” Một ít chuyện này hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng

La Kiệt gật gật đầu, nói “Đó chính là nơi này.”

Lôi Tấn khoanh tay mà đi, mang theo chút tản mạn, hỏi “Có ý tứ gì?”

“Ta nói cái di chỉ mà bọn ta phát hiện lúc ấy chính là cái chỗ này.”

“Nói đùa cái gì vậy, ngươi lúc ấy không phải nói bên trong có cái tranh vẽ trên tường gì gì đó sao? Nơi này bất kể cái gì đều không có.” Chỗ này hắn rất quen thuộc mà

“Ta biết, mấy ngày nay ta đều đã xem qua, nhưng bố cụ của nơi này kết cấu tuyệt đối giống nhau, tối trọng yếu nhất là tảng đá đen ở đây, ngươi không thấy chất liệu của chúng cùng hắc ngọc thạch ngươi mang theo rất giống nhau sao? Phỏng chừng nguyên nhân lúc trước khiến chúng ta tìm không ra cái khe để vào đây cũng là do mấy tảng đá này, lúc trước bọn ta sở dĩ có thể phát hiện di chỉ,cũng chỉ bởi vì trong lúc vô tình máy ảnh trên phi cơ chụp phải, thời gian chụp cũng vào lúc sau giờ ngọ hai điểm.”

“Sau đó?” La Kiệt rốt cục muốn nói cái gì

“Lúc chúng ta đi vào, ta nhìn mặt trời tính thời gian, bọn Minh Nhã cũng là trước sau hai điểm giờ ngọ mới có thể phát hiện tung tích sơn cốc, chẳng lẽ đó cũng là trùng hợp?”

“Này cũng không thể thuyết minh cái gì, ta cũng không học nhiều, những cũng biết trong lịch sử không có tồn tại một thời đại thú nhân.”

“KHông biết cũng không tỏ vẻ nó không hề từng tồn tại, trong vũ trụ còn có nhiều bí mật lắm, chỉ là còn không có bị nhân loại khai quật ra thôi.” Kia từng là sự nghiệp mà y từng ra sức làm, y không giống như Lôi Tấn luôn tràn đầy tinh lực, ở nơi nào cũng có thể trữ hàng, y nguyên bản chỉ muốn hảo hảo làm nghiên cứu của mình mà thôi

“Có lẽ ngươi nói đúng.” Lôi Tấn trái lương tâm nói, hắn không muốn cùng La Kiệt cãi cọ, bởi vì sắc mặt của đối phương thật sự nhìn không tốt lắm

La Kiệt thần sắc thản nhiên, lại hỏi “Lôi Tấn, ngươi khi đó đã trở về sao?” y vẫn không dám hỏi chuyện này

“Ta cũng không biết, chính là giống như làm một giấc mộng thực sự chân thật.”

“Mơ thấy gì?” La Kiệt truy vấn

“Mơ thấy bản thân quay về, còn mơ thấy… phụ thân ngươi đã qua đời, ta đem đồng hồ của ngươi cho một ngươi tên là Joy.” Hắn từng cho người cầm đồng hồ của La Kiệt đến chỗ La Kiệt nói điều tra qua, sau đó cái nam nhân tên Joy kia đúng là tìm tới được

“Coi như là vật quy nguyên chủ đi, thân thể phụ thân vốn đã không tốt lắm, ta cũng đã nghĩ tới.”

“Thật sự có người gọi là Joy?” Lôi Tấn trừng to mắt hỏi, nói vậy hắn thực sự đã từng quay về

La Kiệt gật gật đầu, nói “Joy là học sinh của phụ thân ta, cũng là người tài trợ tài chính cho lần khảo sát khai quật di chỉ lúc đó.”

Nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ không phải chỉ đơn giản như vậy a, Lôi Tấn nghĩ

“Lôi Tấn, về sau có rảnh theo giúp ta đến chỗ này nhiều hơn chút đi.” La Kiệt nhặt một tảng đá ném vào mặt hồ phía xa, đột nhiên lớn tiếng nói

“Quay lại đây làm gì?” Chẳng lẽ nơi này cũng có thể thời không chuyển hoán

La Kiệt thần bí cười cười, không nói nữa, trong ánh mắt lại rực rỡ ánh áng trước nay chưa từng có

La Kiệt vui vẻ là tốt rồi, rất nhiều chuyện không cần phải….truy tìm nguồn gốc, liền tự động thay đổi đề tài nói “Ngày mốt các ngươi mang ba tiểu gia hoả về trước đi, ta cùng bọn Hi Nhã qua cấm địa.”

“Ngươi lại muốn làm cái gì?” La Kiệt lo lắng hỏi

“Ta đi lấy thuỷ tinh, làm phòng ở.” Lôi Tấn khẽ cười nói

La Kiệt lộ ra vẻ khó hiểu, đề tài như thế nào lập tức chuyển đến trên phòng ở rồi

Lôi Tấn quay đầu nhìn sáu cái chân nho nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong hồ nước, chính khí bát kinh (lĩ lẽ đương nhiên) mà nói “Ta tuổi không còn nhỏ, xung nên dựng nhà lấy vợ rồi.”

Ba năm trước đây bọn họ đã nói ra vô số lần, nhưng bản thân cảm thấy cho dù có muốn cùng một chỗ, cũng không tất yếu cần xác lập quan hệ trói buộc lẫn nhau làm gì, tách ra ba năm, bọn họ vẫn còn thành thật nghe lời như thế, sau này cũng có thể không thay đổi gì lớn đi, hiện tại ngẫm lại, xác nhận một chút quyền sở hữu của bản thân, kỳ thực cũng không tồi