Hi Nhã thề y vốn thực sự chỉ muốn đem Lôi Tấn xuống nước, để hắn nhanh chóng tỉnh lại một chút, nhưng sau khi cởi áo nhìn thấy những dấu vết mà Mặc Nhã lưu lại trước ngực hắn vô cùng rõ ràng, cảm thấy các loại cảm xúc hâm mộ đố kị ảo não lũ lượt xông lên, lại khó được thấy giống cái luôn luôn cường hãn tỉnh táo lại khôn ngoan như vậy nằm im ở chỗ này, không hề nhúc nhích, mặc mình bài bố, tâm tư vốn bị đánh gãy áp chế, lại như mùa xuân phá tan mặt băng, từng chút từng chút hiện ra vết nứt, cho đến khi hoàn toàn tan vỡ, thu cũng thu không được

Hi Nhã dùng móng vuốt cẩn thận cẩn thận câu mở nút thắt trên quần áo Lôi Tấn, áo hướng sang hai bên tách ra, hai hồng anh sưng đỏ như hoa đào tự nhiên hiển lộ, dưới cơn gió thổi qua cánh đồng bát ngát, lại càng thêm đứng thẳng vài phần, Hi Nhã ra ý bảo tiểu hồ ly đang nhảy lên nhảy xuống bên cạnh im lặng một tí, đừng có đánh thức Lôi Tấn, tứ chi đặt ở hai bên người Lôi Tấn, nhịn không được cúi đầu, đầu lưỡi thô ráp mang theo hơi thở nóng rực liếm lên, lên rồi xuống, ở chỗ rốn Lôi Tấn nhẹ nhàng xoay tròn, còn đang muốn tiếp tục, chợt nghe Lôi Tấn nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng.

“Hà, ta đã nói, hắn sắp tỉnh rồi, còn chơi.” Nếu tiểu hồ ly cũng có thể có biểu tình, đại khái giờ phút này sắc mặt của nó có thể xưng là đắc ý dào dạt lại thiếu đánh

Cho dù có lưu luyến không tha nhiều hơn nữa, Hi Nhã cũng chỉ có thể ngừng lại

Tiểu hồ ly kia thấy thú nhân đứng lên, bản thân liền hưng phấn nhảy lên người Lôi Tấn, miệng nói “Giờ đến phiên ta rồi.”

Hi Nhã muốn lập tức tóm nó xuống, nhưng vừa nhìn thấy chân mày Lôi Tấn nhăn lại, vẻ lập tức sẽ tỉnh, lại xem tiểu hồ ly kia cũng không có ý làm hại Lôi Tấn. Y lui sau hai bước

Móng vuốt nhỏ mềm mềm của tiểu hồ ly vươn ra giẫm lên ngực Lôi Tấn, học theo Hi Nhã vươn đầu lưỡi liếm một cái, Hi Nhã đang nhìn ánh mắt lập tức xám ngắt, gầm nhẹ một tiếng cảnh cáo

Lôi Tấn từ trong mê man chậm rãi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là trên đầu có chút choáng váng, đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, giãy dụa mở mắt, từ trên mặt đất ngồi dậy, lúc này mới thấy y phục của mình rộng mở, trước ngực còn có một tia ẩm ướt, Lôi Tấn nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi đổi, còn tiểu hồ lý ở trước một khắc trước khi Lôi Tấn ngồi dậy, đã thuận thế trượt xuống đùi hắn, lúc này mông đặt lên đùi Lôi Tấn, lại ở ngay trên eo hắn “Cháp” một miếng

Lôi Tấn lúc này mới chú ý tới con tiểu hồ ly kia, thế nhưng còn dám ở lại đây, nghĩ đến vừa rồi bản thân đột nhiên ngất đi, nhất định là do tiểu hồ ly này tác quái, thuận tay tóm lấy cái đuôi xù của nó, đôi mắt hoa đào hẹp dài nhíu lại, vung tay, quăng đi.

Tiểu hồ ly ở trong không trung bay thành một đường parAn Bốol duyên dáng. Đầu chúc xuống, rớt thẳng vào trong một lùm cây

“Mặt của ta…” tiểu hồ ly rên rỉ một tiếng

“lại đây dìu ta.” Lôi Tấn khép lại quần áo, cười mà như không cười nhìn thoáng qua Hi Nhã

Kỳ thực Hi Nhã đứng nhìn chỉ là muốn xác định một chút xem Lôi Tấn có biết chuyện vừa rồi hay không? Y tuy không giống như tiểu đệ lúc nào cũng sợ bị đánh, thế nhưng lúc nào cũng cố gắng nghĩ ra đối sách thật tốt để thăm dò, giờ phút này thấy Lôi Tấn không có gì khác thường, lúc này mới đi qua, để Lôi Tấn dựa lên người y.

Lôi Tấn dựa vào người Hi Nhã thử đứng lên, mặc dù chân giống như không nhấc lên nổi, thế nhưng sau khi lảo đảo bước được hai bước thì sau đó cũng không có gì đáng ngại nữa

“Vừa rồi là gì?” Lôi Tấn lúc này mới hỏi

“Đó là Huyễn Hồ, đừng nhìn nó nhỏ, có rất nhiều thú nhân rất sợ gặp phải nó, ở đuôi của nó có thể thình lình phun ra sương mù, khiến cho một thú nhân trưởng thành giống đực cũng có thể gục ngã, ngươi về sau nhìn thấy nó, nên tránh xa một chút. Đừng có lại gần.” Hi Nhã kiên nhẫn giải thích, y nhìn cá tính Lôi Tấn cũng biết người này không phải loại có thể ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ thú nhân đem mồi về, nếu còn muốn sống tiếp, tất cả mọi chuyện đều phải suy tính trước

“Vậy nó có thể biến thành người không?” Đừng trách Lôi Tấn suy nghĩ miên man, từ khi hắn tới thế giới này nơi nơi nhìn thấy đều là thú nhân, lại tận mắt thấy Minh Nhã từ một tiểu tử mà mình luôn cho là sủng vật trực tiếp biến thành thú nhân, thế nên hắn hiên tại đến nhìn cả A Hoàng nhà Tề La cũng nhiều thêm hai mắt, nghĩ có phải nó cũng có ngày biến thành thú nhân hay không.

Hi Nhã bật cười, nói “Sẽ không, Hồ tộc không thể biến hình. Nếu ngươi ở nơi này lâu, ngươi sẽ phát hiện có thể biến hình kỳ thực chỉ có một ít tộc đàn mà thôi.”

Lôi Tấn nghĩ thầm, ta đối với vài đám chùng tộc có thể biến hình một chút cũng không có hứng thú, chỉ cần có thể tìm đường về là tốt rồi, vừa rồi cũng chỉ là một chút dò hỏi thôi

Hi Nhã đề nghị đi hái một chút quả dại về, Lôi Tấn tự nhiên sẽ không phản đối, Hi Nhã rất quen thuộc địa hình ở đây, huy vuốt đi trước mở đường, Lôi Tấn đi theo nghe Hi Nhã nói loại trái nào ăn được thì hái xuống, đút vào trong ngực, đi qua mấy cây đại thụ, thì thấy những cây này về trước càng lúc càng thưa thớt, cỏ dại mọc gần tới đầu gối, trong bụi cỏ có thứ gì đó nâu nâu nho nhỏ rải rác khắp nơi, Lôi Tấn nhìn cái lá quen thuộc, cúi mình kéo lấy dây leo, xen lẫn giữa lá cây là những trái nho nhỏ màu tím hoặc màu xanh kết thành chuỗi, thì ra là nho dại, nơi này lại có một mảnh nho dại

Lôi Tấn hái xuống một trái màu tím tròn căng, tùy ý lau một chút rồi đưa lên miệng

Hi Nhã quay đầu nhìn thấy, vội hô “Không được ăn.”

Lôi Tấn nhai hai ba cái, không cho là đúng nói “Hương vị không tồi.” Còn rất ngọt nữa. Cái này khiến Hi Nhã rất ngạc nhiên, cả kinh bất chợt kiểu này sớm muộn gì cũng bị hắn hù đến phát bệnh

Hi Nhã vẫn có chút lo lắng hỏi “Ngươi thực không sao chứ? Loại trái này, ta trước giờ chưa thấy có ai ăn.”

“Chưa thấy? Vậy mang về hẳn La Kiệt sẽ thích.” Nho này, Lôi Tấn không dám để vào túi, sợ bị vỡ, đến lúc đó cả nước quả cũng không có

Hi Nhã nghe hắn nói vậy, đi hái không ít những cái lá to về, Lôi Tấn đem dây nho từ trong bụi cỏ kéo lên, mang theo rất nhiều xâu trái tím tím, một bên hái, một bên nếm thử mấy quá, thì ra không phải tất cả đều ngọt, có quả chua đến ê răng, Hi Nhã cũng giúp đỡ, bất quá móng vuốt y quá sắc bén, quả nho da mỏng, nho hắn hía luôn bị nặn ra nước, thoạt nhìn nát bét thành một đống hồ hồ (Hình người? hình người đâu?)

“Di?” Lôi Tấn xúc động nhìn bên dưới dây nho, nếu hắn nhìn không lần, lẫn trong đám cỏ kia là củ hành tây?

“Loại rau dại này, lúc còn non mới có thể ăn, ăn có chút vị cay, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng hiện đã rất già rồi, không ăn được nữa.” Thứ này Hi Nhã cũng rất quen thuộc, y đã từng thấy nhiều giống cái trong bộ tộc hái nó

“ngươi đào nó lên đi.” Móng vuốt Hi Nhã không phải rất sắc bén sao? lúc này cũng nên phát huy công dụng đi

Mặc dù Hi Nhã có chút nghi ngờ, thế nhưng với y mà nói đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, cũng không có hỏi gì, hai móng vuốt cắm xuống, một cái củ tròn vo lộ ra.

Quả nhiên là củ hành tây, Lôi Tấn mạnh mẽ nắm lấy lá trực tiếp kéo cả rễ lên

Lôi Tấn cùng Hi Nhã ở trong bụi cỏ lục tìm được hơn mười củ nữa, Lôi Tấn kéo một dây mây cứng cáp buộc lại rồi treo lên cổ Hi Nhã

Hai người ở trong lùm cây còn nhặt được mấy cả trứng chim trĩ

Mây đen tụ lại, trời dần dần tối, vài đạo ánh sáng lóe lên, tiếng sấm vang vọng xa gần

“Trời thế nhưng muốn mưa.” Hi Nhã hưng phấn hô một tiếng

“trời mưa thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?”Lôi Tấn trong lòng trở mình xem thường, thầm nghĩ cũng không phải chưa từng thấy qua mưa? Họ thì sao?

“Ngươi không hiểu, nếu trời mưa đủ lớn, nói không chừng bộ tộc có thể tránh khỏi một kiếp này.” Hi Nhã cao hứng nói, trong con ngươi màu tím đều là sự chờ mong đối với cơn mưa này

“bất quá, ta cảm thấy việc cấp bách hiện tại của chúng ta, là phải nhanh chóng quay về đi?” Lôi Tấn nhìn sắc trời càng lúc càng âm u, khóe miệng giật giật, đưa ra vấn đề phù hợp với thực tế

Trong gió có mang theo mùi vị bùn đất rất nặng

Hi Nhã nằm úp sấp xuống, ý bảo Lôi Tấn leo lên, theo thường lệ dùng cái đuôi vòng quanh cố định, Lôi Tấn vừa mới ngồi vững, liền thấy một cái bóng trắng nhảy vào trong ngực, chính là con tiểu hồ ly kia, không biết từ lúc nào đã bám theo, Lôi Tấn hiện tại mặc kệ nó đáng yêu hay là đẹp, cầm cái đuôi vừa muốn quăng đi, thế nhưng móng vuốt của tiểu hồ ly lại sống chết bám vào ống tay áo hắn, cái đầu nhỏ cứ hướng ngực hắn mà rúc

“Đừng ném… đừng ném… ta sợ sét đánh a…” theo tiếng sấm càng lúc càng lớn, tiểu hồ ly càng lúc càng run rẩy lợi hại hơn, miệng đánh cầm cập nói

Trên lưng mình nhiều thêm một thứ gì đó, Hi Nhã tự nhiên biết được, nghĩ Lôi Tấn sẽ không lưu lại tiểu hồ ly kia, vì thế nói “Lôi Tấn, hồ ly trời sinh sợ hãi tiếng sấm. Chúng ta trước cứ mang theo nó, sau đó nếu ngươi không thích nó, trời trong rồi, quăng nó đi cũng được.”

“Đúng đúng, trời trong, đến lúc đó dù ngươi có muốn giữ ta lại, ta cũng không nhất định lưu lại đâu. Ta người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, ong mật có thấy cũng phải xếp hai hàng như vậy.” Không nghĩ tới thú nhân này tại thời điểm mấu chốt lại nói giúp nó, nhiều nhất sau này, ta mê đảo giống cái này thời gian dài một chút, cho ngươi làm đủ, mà trái tim giống cái này cũng thực độc ác, không phải hôm mê một xíu rồi tỉnh lại sao? Thế nhưng lại dám lặp đi lặp lại quăng ta nhiều lần như thế, xứng đáng bị người áp, tiểu hồ ly âm thầm quyết định, bất quá hồ ly thiên tính giả dối lại thích thay đổi, cái quyết tâm này của nó có thể kéo dài bao lâu chính là một vấn đề còn cần chờ thương thảo

Lôi Tấn thấy nó như vậy, cũng không kiên trì nữa, bọn họ dọc theo đường cũ quay về, mang củi cùng cây cỏ trên lưng, ra khỏi rừng, Hi Nhã mở đôi cánh hoàng kiam ra, giương cánh bay cao.

Mây đen ép tới rất thấp, tiếng sấm tựa hồ vang vọng bên tai. Tiểu hồ ly hận không thể xốc quần áo giống cái này lên mà chui vào, nhưng mà lại bị Lôi Tấn mạnh tay ấn lên lưng Hi Nhã, không thể động đậy

Tốc độ lần quay về của Hi Nhã lần này không hề dừng lại, trực tiếp bay về phía nhà, những hạt mưa thật nhỏ đã rơi xuống, nhưng mà kỳ quái chính là trên đường thế nhưng lại có rất nhiều đứng, ôm lẫn nhau, đối với không trung chỉ trỏ, cao giọng nói với nhau những thứ gì đó, giọng nói hưng phấn, không khí rất là nhiệt liệt

Có người ngẩng đầu nhận ra Hi Nhã, còn bắt tay lớn tiếng tiếp đón

Hi Nhã đáp xuống trước cửa nhà mình, lúc này mới biến thành hình người, hai người vừa vào cửa, bọn Mặc Nhã như trước không ở, La Kiệt cầm băng ghế ngồi ở cửa phòng, nửa ôm Mặc Nhã đang nói cái gì đó

Minh Nhã thấy Lôi Tấn về, vui vẻ nhào đến, nhưng mà được nửa đường ngừng lại, trừng mắt nhìn con tiểu hồ ly trong ngực Lôi Tấn

Lôi Tấn đem tiểu hồ ly đang bám trong ngực mình lôi ra, ném cho Minh Nhã nói “Cho ngươi chơi.”

“Ngươi lại dám ném ta!” Miệng tuy hô, nhưng mà thân thể cũng rất nhẹ nhàng chạm đất

“Ngươi sao tới nhà của ta? Lại còn ở trên người giống cái của Minh Nhã nữa?” Minh Nhã nâng chân trái trước lên, đem tiểu hồ ly ấn dưới móng vuốt của mình, ngữ khí bất mãn hỏi

Lôi Tấn không để ý tới hai túm lông một lớn một nhỏ kia, trực tiếp đem cây nho để trong lòng ra nói “La Kiệt, ngươi xem đây là gì?”

Ánh mắt La Kiệt lóe sáng, cũng vui vẻ nói “Là cây nho sao? Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”

Hai người nhanh chóng bê một chậu nước tới, đem nho bỏ vào rửa, rồi để bên cạnh ăn. Lôi Tấn đem những chuyện làm xế chiều ăn nói một lượt cho La Kiệt, đương nhiên cũng không quên chuyện củ hành tây

La Kiệt đi qua nhìn nhìn, loại rau dại này trước kia y cũng có thấy, còn từng nhặt về nấu canh mà, nhưng lại không biết bên dưới nó thế nhưng lại là củ hành tây, cũng khó trách, đối với kẻ không bao giờ bước vào bếp như La Kiệt, nhiều nhất cũng chỉ thấy qua củ hành tây ban đầu, còn về phần nó trưởng thành có bộ dáng gì, đều chưa từng thấy qua

Hi Nhã mang củi chất đống xong. Vào nhà, mưa bụi bên ngoài đã bắt đầu lớn hơn chút, trắng xóa tựa như một màn sương mù, trên mái hiên có mưa nhỏ xuống, mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng người ở ngoài đường nói chuyện

“Ba ba, trời mưa rồi, bộ tộc ta hẳn có thể an toàn vượt qua đi.” Hi Nhã kéo băng ghế ngồi xuống

“Ta xem chưa hẳn.” La Kiệt nhìn ngoài cửa nhíu mày một cái, cúi đầu tiếp tục lọt vỏ nho trong tay