“Ngươi có biện pháp?” La Kiệt nhướn mi, tỏ vẻ thực sự cảm thấy hứng thú “Nói nghe chút đi?”

“Chúng ta có một biện pháp tốt của lão tổ tông Trung Quốc.” Lôi Tấn nhếch khóe miệng, cười đắc ý, điệu bộ quang vinh tự hào, cứ như hắn cùng lão tổ tông Trung Quốc kia giống nhau vậy.

“Tốt lắm, đừng thừa nước đục thả câu,nói nhanh chút xem.” Hi Nhã nghe thấy hắn nói có cách, cũng đi tới, cười thúc giục

“Gió đông bắc, dùng lửa thiêu.” Lôi Tấn nhiều lần nhìn về phía nhà bếp, cổ có họ Gia Cát tiên sinh dùng lửa thiêu liên hoàn chiến thuyền, nay có Lôi Tấn dùng lửa nướng thú đàn (kế này của Gia cát tiên sinh dùng trong trận Xích Bích, bác nào mún tìm hiểu thì qua google nhé)

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì La Kiệt đã khẽ cười một tiếng nói “Đúng là biện pháp tốt.”

“Ai? Cũng là ngươi thông minh a, La Kiệt” Lôi Tấn nháy mắt mấy cái, hai tay nắm vai La Kiệt một cái

Hai người nhìn nhau cười, không nói thêm gì nữa

“Bất quá, ta vẫn cảm thấy lão tổ tông Trung Quốc của chúng ta tương đối thông minh, so với lão tổ tông của…. nhóm quỷ tây dương ngươi hơn một chút.” Lôi Tấn lâm thời sửa miệng, nhưng vẫn thực sự thiếu nợ đem mấy lời này nói hết

La Kiệt nhìn hắn nói mát, trực tiếp nem một ánh mắt xem thường, không đáng để ý, bất quá biện pháp quả không tệ, đáy mắt La Kiệt không khỏi tăng thêm một phần ý cười

“La Kiệt, đó là biện pháp gì?” An Sâm cùng An Lạc sớm đã ở bên nghe, nhìn hai người ngươi tới ta đi, nhưng bọn họ nghe chính là không hiểu ra sao, không nhận ra xuất cái gì đạo cái gì

“Lôi Tấn, vẫn là ngươi nói đi.” Vài người tiến tới mấy cái băng ghế trong sân ngồi xuống, La Kiệt nói

“Chính là như vậy, hiện tại trên thảo nguyên không phải có gió đông bắc thổi sao? Hơn nữa thời tiết khô ráo, đàn thú lại từ phương nam di chuyển tới, chúng ta ở bên ngoài đào một nửa vòng tròn Firebreak vây quanh bộ tộc, sau đó khi đần thú tới, châm lửa lên cây cỏ trên thảo nguyên, gió đông bắc sẽ giúp lửa thổi mạnh về phía tây nam, đàn thú gặp lửa tự nhiên sẽ lui về sau.” Đại đa số động vật đều sợ lửa, nhất định sẽ không dám lao về trước

Trên ngón tay Lôi Tấn dính nước, thân thể ở trên bàn đá to lớn hoa tay múa chân vẽ hình minh họa

“mà chúng từ phía nam lại đây, tự nhiên sẽ không quay về phía nam nữa, đông bắc có lửa, chúng chỉ có thể đi vòng qua Tây bắc, Nơi đó nguồn nước cũng rất sung túc. Đàn thú này hẳn sẽ không quay lại đây đâu.” La Kiệt bổ sung phần dưới

“Ba ba, Lôi Tấn, đó là một cách rất tốt. Con cảm thấy rất được. A cha các người thấy sao?” Hi Nhã vui vẻ đứng lên nói

“Đúng là biện pháp tốt, nếu lần này thực có thể giải quyết, bộ tộc chúng ta về sau sẽ không phải lo về vấn đề này nữa, cũng không cần cứ hai mươi năm lại xây dựng một lần.” An Lạc cười gật gật đầu đồng ý

“Firebreak là cái gì?” Mặc Nhã vẫn nghe không lên tiếng, lúc này mới hỏi tới vấn đề mấu chốt.

“Nói đơn giản một chút, chính là những thứ dễ cháy trên mặt đất, làm cho lửa không thuận thế thiêu lại đây, ở trong này, đại khái chính là cần đem cây cỏ rửa sạch một chút.”Lôi Tấn nói, phóng tới hiện đại, rừng rậm đều có thể châm lửa, cái thảo nguyên này như vậy thực dễ phóng hỏa

“ta thấy, nên làm cả vòng Firebreak đi, cần phòng cháy sau khi đàn thú tới nữa. Miễn cho tới lúc đó lại không khống chế được hỏa hoạn, đem toàn bộ thỏa nguyên thui.” La Kiệt nhíu mày suy nghĩ xa thêm chút, nói thêm

“Ừm, được.” Lôi Tấn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao không gian cũng rộng

“Nếu nói như vậy, cái…. Firebreak sẽ làm rộng một chút, dù sao gió trên thảo nguyên có đôi khi rất lớn, nếu không đủ rộng, khó tránh khỏi lửa sẽ lướt qua cái… Firebreak kia.” Đối với danh từ mới này, Hi Nhã hiển nhiên có chút không thích ứng

Vài người thất chủy bát thiệt đem ý kiến của mình bổ sung vào một chút, cuối cùng An Sâm tổng kết nói “Phương pháp này đúng là phương pháp tốt, thế nhưng ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên nhanh chóng thực hiện, miễn cho đàn thú đột nhiên tới. Chúng ta sẽ trở tay không kịp.”

“Sau khi ăn cơm chúng ta đi tìm An Bố thúc thúc nói một chút, triệu tập các thú nhân hiện tại bắt đầu động thủ.” Hi Nhã nói

Khó có được Minh Nhã ngày hôm nay đặc biệt khôn ngoan, biến thành hình người, đem điểm tâm đã chuẩn bị tốt cho mọi người, bày hết lên bàn

Lôi Tấn nhịn không được tiện tay bóp bóp gương mặt Minh Nhã, một bộ dáng đùa bỡn con gái nhà lành, cười nói “Minh Nhã hảo ngoan a, cười cái cho ca ca xem đi.”

Sắc mặt Minh Nhã lập tức trở nên đỏ bừng, do dự một chút, thấy sắc mặt Lôi Tấn không tệ, mới thực cẩn thận nói “Lôi Tấn mới không phải ca ca, ngươi là giống cái của Minh Nhã.” (Muốn chết hả con?)

“Đầu gỗ, không hiểu biết.” Lôi Tấn tức giận ở trên trán y gõ một cái thật nhẹ, đi hai bước, thấy Minh Nhã không nhúc nhích, quay đầu gọi “Ăn cơm, phát ngốc cái gì?”

“Đến đây.” Minh Nhã nhếch miệng cười vui vẻ, vài bước đuổi theo, túm túm ống tay áo Lôi Tấn

“Bát này của a sao, bát này của Lôi Tấn.” Minh Nhã phục vụ tận nơi, đem bát của La Kiệt cùng Lôi Tấn bưng đến trước mặt họ

“Củ hành tây của ta…” Máu trong lòng Lôi Tấn ào ào chảy, y thế nhưng dám đem của hành tây hắn vất vả lấy về ném vào nồi nấu

“Mặc Nhã, cơm — này — là — ngươi — làm?”Lôi Tấn gằn từng tiếng hỏi rõ ràng, dù sao chuyện đàn thú cơ bản đã giải quyết được, chuyện ăn cơm tất yếu cần thảo luận chút

“Đúng a.” Mặt Mặc Nhã không chút thay đổi gật đầu, trong lòng kỳ thật phỏng chừng lần này làm cơm sai lầm rồi, y nghe đại ca nói đây là do Lôi Tấn lấy về hôm qua, phỏng chừng hắn muốn ăn, nên buổi sáng hôm nay làm cho hắn ăn, nhìn nó tròn tròn, chắc cách ăn cũng giống như củ khoai tây thôi, trực tiếp lột đi một tầng da, ném vào nồi nấu. Nghĩ nghic, lại bỏ thêm câu “Khoai tây không phải cũng là làm như vậy rồi bỏ vào nấu canh sao?”

“Nhưng đây là củ hành tây, là củ hành tây.” Lôi Tấn cường điệu nhiều lần

“Ngươi nấu mấy củ?”Lôi Tấn nghĩ tới một vấn đề, nhanh nhẹn hỏi

“hai củ, ngươi một củ, ba ba một củ.” Mặc Nhã dựa theo tình hình thực tế trả lời

“Cũng may chưa nấu tất” thật sự là vạn hạnh, thật vất vả mới tìm được mấy củ, mặc dù trong vườn của La Kiệt có trồng ít rau, nhưng hiện tại hoàn toàn không phải là lúc ăn được, ngày nào cũng ăn thịt, thật sẽ buồn nôn

Lôi Tấn cúi đầu xiên củ hành tây cắn một miếng, cho dù nấu trong nồi canh thịt, thế nhưng không thể ăn là không thể ăn, nấu hành tây là phải cắt nó ra rồi nấu, để nguyên thế này thì không thể ăn. Lôi Tấn duỗi tay ra, tự nhiên bỏ vào trong bát Mặc Nhã “cho ngươi.”

Kỳ thực Lôi Tấn cũng không nghĩ cái gì, chỉ nghĩ nếu đã là Mặc Nhã làm, thì ăn không nổi, tự nhiên phải cho y, nhưng mà hành động này ở trong mắt người khác thì lại không cùng ý giải thích

Hi Nhã không ngẩng đầu, nhưng tay nắm xiên thịt ngừng một chút, Minh Nhã bất mãn đô đô miệng, La Kiệt dấu trong mắt ánh nhìn phức tạp, An Sâm cùng An Lạc lại không có ý gì, chỉ cần Lôi Tấn ở lại, bọn họ sẽ không để ý hắn đi thích ai

Lôi Tấn trừng mắt nhìn Mặc Nhã, nhìn y ăn như thế nào, nếu y có thể ăn hết, liền quyết định từ hôm nay trở đi sùng bái Mặc Nhã

Mắt Mặc Nhã cười nhưng không nói, không nhanh không chậm cầm lấy xiên hành, ở chỗ Lôi Tấn đã cắn qua, ăn một cách tao nhã tự nhiên, giống như đang ăn một cực phẩm mĩ vị

“Shit.” Lôi Tấn nhỏ giộng âm thầm phun tào “Ăn chết ngươi.”

Tuy rằng công cụ lạc hậu, cũng may khí lực thú nhân đủ mạnh, chỉ qua gần mười ngày như thế, một cái vòng Firebreak thật lớn cũng đã sắp chuẩn bị tốt

Thế nhưng vì để bảo đảm… những người đã dọn ra ngoài nham động sống vẫn chưa quay lại, chỉ là có chút giống cái lớn gan sẽ kết đội cùng về bộ tộc lấy vài thứ, hoặc là đến tìm bầu bạn của mình trên thảo nguyên đưa cho chút gì đó ăn

Bởi vì chủ ý là do Lôi Tấn đề ra, La Kiệt cũng có phần, nên hai người thường xuyên bị kêu ra thảo nguyên xem thử, tuy rằng bọn An Sâm cũng có lo lắng, thế nhưng trong bộ lạc không ai biết làm chuyện này, thực sự trong lòng mọi người cũng không yên

Lôi Tấn lúc này còn không biết, bởi vì chuyện này, những người trong bộ tộc không giống như trước chỉ đơn thuần hâm mộ bọn Hi Nhã chiếm được một giống cái xinh đẹp, tuy mọi người vẫn chưa thể xác định phương pháp nầy rốt cục có thực sự dùng được hay không, nhưng vẫn cảm thấy Lôi Tấn là một giống cái xinh đẹp lại cường hãn, càng khiến được tôn trọng

“La Kiệt, cẩn thận.” Vòng Firebreak này thực sự quá lớn, La Kiệt cùng Lôi Tấn từ lúc mặt trời lên đã đi nửa ngày, không có thứ gì che nắng, phơi nắng khiến đầu đầy mồ hôi, y phục trên người đều dính lên thân. Một… chút… không để ý tới cỏ dại bên dưới ngáng chân La Kiệt một cái, La Kiệt lảo đảo, Lôi Tấn giơ tay không bắt được y, mắt thấy sắp ngã xuống đất, lại được người bên cạnh vững vàng đỡ lấy

“Cám ơn.” La Kiệt lãnh đạm nói một tiếng, ý đồ thu hồi cánh tay

Ở góc độ của Lôi Tấn thấy, người kia nắm cổ tay La Kiệt thật chặt

Tầm mắt lạnh lùng của La Kiệt quứt qua cánh tay kia.

“La Kiệt…” Người kia tựa hồ than nhẹ một tiếng, buông tay. Nói “Đi đường cẩn thận chút.”

Người này Lôi Tấn biết, mấy ngày nay hắn đã gặp qua nhiều lắm. Là Báo tộc tộc trưởng, thúc thúc bọn Hi Nhã, An Bố, tóc đen, con ngươi xanh biếc, nhan sắc bình thường, lúc này ánh mắt của y? Lôi Tấn nhăn mặt nhíu mày, hắn có nói cũng không được gì, tổng cảm thấy ánh mắt kia nhìn La Kiệt không giống như đang nhìn bầu bạn của huynh đệ

An Bố thấy La Kiệt im lặng, đối với Lôi Tấn gật đầu, thức thời nói sang chuyện khác “ta xem cái Firebreak này phỏng chừng tới mai là có thể xong. Thú nhân trong bộ tộc phái đi thăm dò đã thấy đàn thú đang hướng về phía này. Hy vọng lần này chúng ta có thể ngăn cản thành công. Nói vậy, Lôi Tấn, ngươi cùng La Kiệt, đã giúp cho bộ tộc chúng ta rất nhiều.”

“Phương pháp là Lôi Tấn nghĩ ra, không liên quan tới ta.” La Kiệt mở miệng không đoái hoài tới công lao của mình

“Đừng, La Kiệt, ta chỉ là đề ra phương án ban đầu, sau đó là dựa vào ngươi bổ sung” Lôi Tấn đưa tay lau mồ hôi, trời thực sự quá nóng, còn tiếp tục phơi nắng, phỏng chừng không cần đốt lửa, cũng có thể tự cháy

Lôi Tấn mặc kệ La Kiệt cùng An Bố từng có chuyện gì, nhanh chóng cùng An Bố tạm biệt, hai người lại đi non nửa ngày nữa, cuối cùng cũng đi xong một vòng, cái Firebreak này, Lôi Tấn nhìn rộng chừng ba mươi thước, ở thời hiện đại Lôi Tấn chỉ mới thấy Firebreak rộng hơn mười thước thôi, lần này đúng thực lầ không cần lo lắng

Lúc trở về là do Hi Nhã hóa thành hình thú cõng họ trên lưng quay về. Muốn hai người này đi một vòng quay về, trời tối không nói, phỏng chừng hai người còn trực tiếp cảm nắng

Trong bộ tộc đã không còn ai, một nhà bọn họ cũng dọn nhà đi.

Bởi vì La Kiệt thật sự không thích cùng mọi người chen chúc trong nham động âm trầm sâu không thấy đáy, nên bọn An Sâm ở phía trước cái hang mà tộc nhân tụ tập tìm một gốc cây dị thường to lớn, leo lên chỗ cao khoảng một thước, tìm thấy hai cái hốc cây, cao thấp hai tầng, một bên làm một cái thang dây mộc mạc, để dùng lúc đi lên, một bên làm thành một cái cầu trượt, khi muốn xuống trực tiếp trượt xuống là được, phi thường tiện lợi, ngủ bên trong cũng thực rộng, nhưng muốn đứng lên thì không, thậm chó còn có cửa sổ, ban ngày có mặt trời chiếu vào, buổi tối dùng lá cây che lại

Bất quá Lôi Tấn thích ngủ trên cái võng treo bên ngoài cây hơn, đây là do bọn Hi Nhã dùng lưới đánh cá làm, buổi tối ngủ không ai chen chúc với hắn, còn có thể thấy bầu trời đầy sao, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, miễn bàn có bao nhiêu mỹ

Tối hôm nay, Lôi Tấn gối lên cánh tay nằm trên võng, cùng với La Kiệt ngồi ngoài cửa hốc cây câu được câu không nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy thanh âm chấn động thực lớn đột nhiên truyền tới

Sau đó nghe thấy có người nói “Tới rồi…”