Hiện tại vừa mới ăn cơm chiều xong, mọi người đều ra sân hóng mát, dưới tường viện, những bông hoa La Kiệt trồng yên lặng tản ra hương khí, cánh cửa sân mở rộng, trên đường cái người đến kẻ đi, còn có thể thấy người đang hóng mát và nói chuyện ở ven đường, nhưng mà sau khi Minh Nhã hỏi những lời này, chung quanh im lặng tới quỷ dị

Lôi Tấn ban đầu sửng sốt, chuyện này tối hôm qua mới phát sinh, hắn chưa nói, Mặc Nhã tự nhiên cũng không lấy chuyện này ra để khoe, chẳng lẽ bản thân hiểu sai ý, Minh Nhã hỏi một ý khác? Nhưng mà những chỗ khác đâu có bị thương, hơn nữa, theo đôi mắt có thần của Minh Nhã, chuẩn xác không có lầm đang theo dõi hai chân hắn

Lôi Tấn dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rất muốn làm bộ như không nghe thấy gì, mà trên thực tế hắn quả thực cũng làm như vậy

Lôi Tấn từ trên băng ghế đứng lên, duỗi duỗi cánh tay, đánh ngáp một cái, nói “thì ra đã trễ đến thế này à, mọi người đi ngủ sớm một chút đi, ngủ a.”

Còn chưa đi được hai bước, chợt nghe Minh Nhã hô “Lôi Tấn, ngô ngô…” tựa hồ bị ai bịt kín miệng, giấu đầu hở đuôi, cái này nói rõ người biết chuyện không chỉ có một mình Minh Nhã

Đầu Lôi Tấn nóng lên, cảm giác nắm tay của mình đang rút gân đến lợi hại, cũng không quay đầu tiêu sái bước đi

“A sao…” Minh Nhã xoa xoa miệng, vừa rồi a sao che miệng hảo nhanh, miệng đau quá a.

“Tiểu ngu ngốc, chừng nào cái đầu của ngươi dài ra chút a?” La Kiệt bất đắc dĩ thở dài, chuyên môn hướng Lôi Tấn châm ngòi, trách không được Lôi Tấn luôn ngấm ngầm thu dọn nó, quả thực là đứa thiếu đánh mà, ngay cả y khi nhìn đến ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê của Minh Nhã cũng muốn giơ tay đập cho hai cái, làm cho nó thanh tỉnh một chút

“A sao, Minh Nhã không hiểu.” Minh Nhã ghé lên đùi La Kiệt, y chỉ muốn quan tâm Lôi Tấn một chút, y nhớ rõ tối hôm qua lúc y bôi thuốc, nơi đó đã sưng lên, còn có tơ máu, bôi dược một lần không biết có khỏe không, có cần Minh Nhã giúp hắn như lần trước không?

“Ba ba, a cha, đại ca, Minh Nhã, con đi trước.” Mặc Nhã xoay người đuổi theo, y biết Lôi Tấn hiện tại phỏng chừng đã bốc hỏa rồi, bất quá nếu chuyện là do y làm, tự nhiên phải đi gánh vác

Lôi Tấn không vui đi đi, rất nhanh đã bị Mặc Nhã đuổi theo, trên thực tế hắn muốn đi nhanh một chút cũng không được, tuy rằng hôm nay hắn cũng muốn làm bộ như không có chuyện gì, nhưng làm sao có thể không có việc gì, hắn là lần đầu tiên, Mặc Nhã cũng không phải người thuần thục. Vốn nghĩ muốn nhẫn nại, mọi người đều không biết thì coi như xong, không nghĩ câu nói đầu tiên của Minh Nhã đã lộ cả

“ Lôi Tấn, ngươi chờ chút.” Thái độ Mặc Nhã vô cùng thân thiết giữ chặt cổ tay hắn

“Bỏ tay, Mặc Nhã, nếu không ta đánh ngươi.” Lôi Tấn nhéo áo Mặc Nhã, hắn hiện tại đang bị vây trong trạng thái nổi khùng, bị người áp, còn làm cho cả thiên hạ biết. Trách không được thời điểm ăn cơm chiều, mọi người đều ăn thịt nướng, còn trước mặt hắn lại là bát canh thịt, hắn lại còn nghĩ bản thân quá mẫn cảm

“Đừng nóng, chuyện này mọi người sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.” Tuy rằng xung quanh không có ai, Mặc Nhã vẫn hạ giọng, nhẹ nhàng chấn an

Lôi Tấn tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, cắn răng hỏi “Vì cái gì ta và ngươi làm, mọi người sớm muộn đều sẽ biết?”

“Thú nhân ở trong bộ tộc chúng ta, đều là hương vị trên người giống cái để xác định giống cái này có bầu bạn hay chưa.”

“Nói cách khác, ta hôm nay đi một đường trong bộ tộc, người nơi này đều biết ta và ngươi đã làm?” Sắc mặt Lôi Tấn ẩn ẩn có chút hóa đen

“Chuẩn xác mà nói chỉ có thú nhân mới biết, giống cái đối với hương vị của đồng loại không mẫn cảm lắm.” Mặc Nhã hảo tâm giải thích cho hắn, trên thực tế y còn ước gì toàn bộ người trong tộc đều biết Lôi Tấn là người của y.

“Mặc Nhã, ta hiện tại đột nhiên có xúc động muốn giết người.” cánh tay Lôi Tấn càng lúc càng siết chặt, hận không thể trực tiếp bóp chết kẻ trước mắt này. Nhưng mà ngẩng đầu nhìn vào trong đôi mắt của Mặc Nhã, từ saau trong đôi mắt màu lục kia, trừ bỏ bình tĩnh chỉ còn lại ôn hòa cùng bao dung, từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa thấy có người nào dùng ánh mắt cưng chiều chìm đắm như vậy mà nhìn hắn, nữ nhân thân sinh của hắn ban đầu là vì chán ghét mà vứt bỏ, sau đó là e ngại hắn, huynh đệ trong nhóm của hắn là tôn kinh và dựa dẫm hắn, bởi vì hắn là lão Đại, cung cấp cho họ một tương lai sau này, tình nhân của hắn hoặc là sợ hãi hoặc là tham lam, sợ hãi thế lực trong tay hắn, hoặc là muốn đạt được một thứ gì đó trên người hắn. Thế nhưng khi tới thế giới này, ở trong mắt một nam nhân hắn hắn lại phát hiện sự cưng chiều chìm đắm cùng bao dung, tối trọng yếu là hắn lại không ghét cảm giác này, thực sự buồn cười, hắn thực sự sẽ bị Mặc Nhã hại chết, hắn đẫ có dự cảm

“tốt lắm, chúng ta đi thoa thêm chút dược đi.” Mặc Nhã búng tay hắn, mười ngón tay lồng vào nhau, đặt ở trên môi khẽ điểm một cái

“có ý xấu.”Lôi Tấn trừng y một cái, rút tay ra, ở trên áo lau hai cái

“Nơi này thực sự không đau sao?” Mặc Nhã cúi đầu, ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ, tay không thành thật sờ đến phía sau Lôi Tấn

“Mặc Nhã, sao ngươi không đi chết sớm một chút đi?” Lôi Tấn huy một đấm qua, Mặc Nhã linh hoạt lùi từng bước ra sau.

Lôi Tấn cũng không nghĩ sẽ đánh được y, chỉ là muốn để y cách xa một chút

Vừa muốn xoay người, Mặc Nhã quỳ một gối, chặn ngang đem Lôi Tấn khiêng lên vai

Lôi Tấn chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng một trận, khi phục hồi tinh thần lại, hắn đã ở trên vai Mặc Nhã, hai chân bị giữ chặt lấy, bả vai cứng rắn của Mặc Nhã đỉnh lên bụng hắn, cộm cộm khó chịu, đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, chủ yếu chính là hắn bị người ta khiêng di là sự thật

Không biết có phải nguyên nhân là do đầu bị chúc xuống không, máu nhắm thẳng xuống đầu, Lôi Tấn vỗ lưng Mặc Nhã, hung hăng nói “Mặc Nhã, bỏ ta xuống.”

“ngươi đừng cậy mạnh, chúng ta cần nhanh đi bôi thuốc.” Hắn nghĩ y không nhìn ra sao, đi đường khó khăn như vậy, tính tính thời gian dược hiệu bôi hôm qua hẳn đã hết rồi

“cậy mạnh cái đầu ngươi. Bỏ ta xuống.”Lôi Tấn cố gắng thẳng lưng, ý đồ trở mình xuống dưới

Mặc Nhã không nhanh không chậm đưa tay lên eo Lôi Tấn xoa bóp thật mạnh một cái, cơn đau còn chưa tan tối qua khiến hán lập tức mềm nhũn

“Ngô… đánh lén sau lưng, đủ tiểu nhân.”

“ta cảm thấy rất được.” Lôi Tấn nhìn không thấy vẻ mặt Mặc Nhã, chỉ nghe thấy y phì cười một tiếng, bả vai cũng vì thế mà tựa hồ run run hai cái

Hình như có cảm giác, Lôi Tấn ngẩng đầu hướng về nơi hắn cẩm ứng, thì thấy Hi Nhã đang đứng đó, con ngươi màu tím hơi nhìn xuống, thấy hắn ngó qua, liền lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn, xứng trên một mái tóc vàng óng, càng thêm chói mắt, môi y mấp máy nói một caau gì đó, chỉ tiếc Lôi Tấn đối với môi ngữ chẳng có chút nghiên cứu nào

Mặc Nhã khiêng Lôi Tấn, trở về phòng lấy khăn cùng chén thuốc, sau đó đi thẳng tới dòng suối nhỏ

“Ngươi muốn khiêng tới lúc nào?” quả nhiên thân thể nam nhân thực sự rất cứng rắn, nhất là thú nhân, Lôi Tấn đánh Mặc Nhã, chỉ khiến tay của mình thấy đau, còn Mặc Nhã tựa như không cảm giác được, một đường đi xuống, bụng ở trên bả vai y bị lật đi lật lại, cộm cộm quả thực muốn phun

“Tốt lắm, tới rồi.” Mặc Nhã để hắn xuống dưới

Lôi Tấn vừa được thả ra, lập tức nhảy mộ cái cách xa ba bước, cùng Mặc Nhã tạo khoảng cách, nhìn theo y nói “Dược đưa ta, ta tự làm là được rồi, không cần làm phiền.”hắn tuy không biết cái thứ màu xanh biếc trong chén là gì. Thế nhưng trực giác cho hắn biết thứ đó là để bôi vào mặt sau

“Được, đưa ngươi.” Mặc Nhã thoải mái đáp ứng, đưa qua

Như thế nào lần này lại dễ nói chuyện như vậy? Lôi Tấn có chút không tin, hy vọng Mặc Nhã không giở mấy động tác võ thuật đẹp đẽ để đùa giỡn gì, Lôi Tấn đưa tay muốn nhận đồ, Mặc Nhã thuận thế kéo hắn vào ngực mình, cúi đầu hôn xuống, tách đôi môi cánh hoa, đầu lưỡi không chút do dự tiến vào dò xét, câu quấn lẫn nhau, hết cắn lại liếm

Nụ hôn vừa kết thúc, đôi môi cánh hoa của Lôi Tấn đã bị từng đợt cắn làm đau.

Lôi Tấn liếm môi dưới, giống như bị phá da, nhíu mày tức giận “Mặc Nhã, ngươi là chó sao? Như thế nào hơi mọt tí lại đi cắn người.”

Mặc Nhã cũng không biết làm sao, lúc không ở cùng Lôi Tấn, y ít nhiều còn có thể nhịn xuống, nhưng mà từ sau đêm qua, thì thật là không lúc nào là không muốn hắn, mà ngay cả hôm nay ở trên thảo nguyên thu dọn xác động chết cháy, cũng là không yên lòng, nghĩ Lôi Tấn giờ đang làm gì ở nhà, vì thế mà y thiếu chút nữa đã rơi xuống một cái bẫy ở trên thảo nguyên, may mà được a cha kéo lại

“Chờ ta chết, ngươi hãy đi.” Mặc Nhã nói khẽ như làn gió lướt qua đám mây, Lôi Tấn bỗng nhiên ngẩng đầu, chấn động mãnh liệt

Hiện tại thấy hắn, lại muốn đem hắn thời khắc ôm vào trong ngực mình, mỗi lần tưởng tượng đến cảnh hắn tối hôm qua ở dưới thân mình trằn trọc rên rỉ, sẽ không kiềm chế được chính mình. Người này cái gì cũng không làm, mà vẫn có thể gợi nên toàn bộ nhiệt tình của y.

Lôi Tấn luôn nói mình sẽ hại chết hắn, nhưng hắn thì không sao, y hiện tại còn không dám nghĩ, nếu Lôi Tấn thực sự ra đi, y phải làm gì bây giờ, y cả đời không thể buông tay với người này

“Tốt lắm, ngươi đừng giận, ta sai rồi, dược đưa ngươi, ngươi tắm xong lên bờ hãy thoa, đừng dính nước.” Mặc Nhã chiếm tiện nghi xong, ngoan ngoãn xin lỗi, hiện tại cũng không dám khiêu chiến lí trí của bản thân

“Cút, lần sau để ta thượng ngươi một lần, làm xong, ta sẽ xin lỗi ngươi.”Lôi Tấn muốn cố ý quên hết tất cảchuyện vừa rồi. Nói tiếp “Thú nhân cũng không phải không thể bị làm, ta hôm nay đã thấy rồi, nếu thú nhân cũng có thể, nói cách khác ta cũng có thể đè ngươi.”

Mặc Nhã vừa muốn nói gì, Lôi Tấn đã ngăn y thanh minh nói “Mỗi người một lần thực công bằng.”

Mặc Nhã nhướn nhướn lông mày, cười nói “Ngươi đại khái còn không biết, nếu muốn áp đảo thú nhân, thì phải dùng sức mạnh để quyết định, sức mạnh của ai lớn hơn, thì người đó ở trên, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, thì ta sẽ cởi quần áo chờ ngươi.” Một câu cuối cùn, Mặc Nhã chính là dán sát vào tai Lôi Tấn hấp dẫn nói

“quy tắc này quá vô sỉ.”Lôi Tấn xem nhẹ một tầng lửa nóng trên người, xoắn lông này nói

Mặc Nhã cười cười, từ chối bình luận, kỳ thực trong lòng y cảm thấy rất công bằng

Tự mình bôi thuốc cho mình ở cái chỗ đó cảm giác rất quái dị, Mặc Nhã tự giác rời xa chỗ Lôi Tấn đang tắm một chút. Hi Nhã cùng Minh Nhã còn chưa trở về, Lôi Tấn sợ bọn họ quay về nhìn thấy, bản thân liền tránh sau những ngọn cỏ cao trên bờ tách hai chân ra, bôi thuốc. Lúc đầu cũng cảm thấy rất đau, thế nhưng cũng rất nhanh chóng cảm giác được một tia mát lạnh

Quạ đen cảm thấy bản thân thực sự hạnh phúc, tuy rằng trong rừng có rất nhiều bằng hữu, thế nhưng nó vẫn luôn nhớ người nhà này, thật vất vả ngày đêm kiên trì bay trở về đây, lại mặt dầy mày dạn chiếm cái tổ của bằng hữu, lập tức sẽ về nhà đưa tin

“Ai? Cạc cạc, ta mới đi vài ngày, đã bị ăn sao?” quạ đen nắm một bên cánh, nó thực hối hận a “là thời khắc tối tọng yếu, ta thế nhưng lại không ở đây, mãnh liệt yêu cầu quya lại thời điểm đó, ta muốn vây xem.”

“Ngươi lại tới đây nhìn trộm.” Minh Nhã vừa đi qua nghe thấy thanh âm quạ đen, lập tức không khách khí nhào qua

Lôi Tấn cả kinh, ngón tay không kịp thu lại, trực tiếp trọc vào, đau đến mức khiến hắn hút lãnh khí

“Lôi Tấn, ngươi làm gì đó?” Minh Nhã nhìn thấy ngón tay của Lôi Tấn còn đang xuyên vào chỗ nào đó, sắc mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu, còn không quên vụng trộm đánh giá vài lần

Cơn tức mà Lôi Tấn nghẹn từ tối tới giờ rốt cục cũng bùng nên, nhấc chân mặc quần vào

Minh Nhã vừa thấy sự tình không đúng, vội vã bỏ chạy, một bên chạy, một bên cầu xin khoan dung “Lôi Tấn, ta không dám, lần sau ta không bao giờ…. Hỏi ngươi chỗ đó có đau hay không nữa?” A sao đã nói qua với y, loại chuyện này, dù muốn nói ra, cũng không thể nói trước mặt nhiều người

“Ngươi đứng lại đó cho ta.”Lôi Tấn cảm giác mặt mũi hôm nay không thể nhin được nữa, không bắt Minh Nhã lại tẩn cho một trận thì không được

“cạc cạc dát, cố lên, cố lên.” Quạ đen bất kể hiềm khích lúc trước, ở trên đỉnh đầu Minh Nhã vuốt cánh

“Chờ ta với.” tiểu hồ ly bám theo sau, tán loạn

Một trận gà bay chó sủa

“thể lực xem ra đã khôi phục không tồi rồi.” Hi Nhã cười nói

“ừ.” Mặc Nhã cũng tắm xong rồi

“ta có phải hay không có thể chờ mong lần sau tới lượt ta?”

“Cho dù ta rất muốn nói không, thế nhưng chỉ cần có thể lưu hắn lại.”

Bóng tối đêm nay thật đẹp

Giống như đã quay về lúc còn thơ ấu, ở cái thế giới đơn giản này, không cần ngươi lừa ta gạt, không có quyền mưu đấu tranh, có chút sợ bản thân thật sự sẽ thích ứng với cuộc sống ở đây

“Lôi Tấn, ngươi mệt mỏi sao?” Minh Nhã thấy hắn nằm bất động trên cỏ. Đến gần nói “Lôi Tấn, ngươi tức giận, Minh Nhã cho ngươi đánh.” Đem đầu đẩy đến trong lòng bàn tay Lôi Tấn

Cứ sông như vậy ngày qua ngày là tốt rồi, thẳng cho tới ngày nào đó mình rời khỏi đây

Từ ngày mai nhất định phải tìm hiểu thêm về thế giới này, Lôi Tấn quyết định