Trong lòng Cảnh Việt rất vui vẻ, thế nhưng lại không dám biểu lộ ra mặt, hỏi “Ngươi không nhớ ra chuyện trước kia sao? Cũng không nhận ra ta là ai?”

Lôi Tấn rất muốn trực tiếp trở mình xem thường y, nhưng lại không dậy nổi chút khí lực nào, hắn là bị thương, chứ không phải bị hủy đầu óc, hắn đương nhiên nhớ rõ người trước mặt này là ai, hắn mới tới nơi này không lâu, hơn nữa đối với mỹ nhân trí nhớ của hắn phi thường tốt, người này chính là hắn cùng Minh Nhã gặp được ở chỗ rừng rậm, hơn nữa còn là người tặng cho hắn quần áo không phải sao?

Hắn nhớ lúc đó người này khi gọi hắn, có lẽ cũng có giới thiệu qua về mình, nhưng tính huống lúc ấy tình cờ là: bản thân hắn ngôn ngữ không thông, tự nhiên nghe không hiểu, càng không cần phải nói có biết người kia là ai không, hiện tại lại gặp lại, hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chính y đã cứu mình, nghĩ thầm lần này dù thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.

“Ta nhớ rõ, ta là hỏi ngươi là ai, tên là gì?” Cổ họng Lôi Tấn ngứa rát, ho nhẹ hai tiếng mới nói được

“Ngươi uống nước trước đi, ngươi đã hôn mê bốn ngày rồi.” Cảnh Việt dìu hắn ngồi xuống, tựa vào ngực mình, từ cái bàn gỗ bên cạnh bê qua một cái chén gốm, đưa tới bên miệng Lôi Tấn.

Xét tình huống lúc này mà nó, kỳ thực tư thế này cũng không có gì đáng trách, nhưng Lôi Tấn vẫn thực sự cảm thấy không được tự nhiên, hắn nghĩ muốn tự tay nhận lấy cái chén, thế nhưng cánh tay lại không nâng lên nổi, làm sao có thể, nhớ lại tình huống lúc bị long điểu quắp đi, chẳng lẽ cánh tay của mình thực sự bị phế rồi? Lôi Tấn không từ bỏ ý định thử lại lần nữa, không có đau, một chút cảm giác cũng không hề có.

“Sao lại như vậy? Tại sao lại có thể?” chẳng lẽ bản thân đã rớt xuống nơi hoang dã đến chim cũng không có này, lại còn phải mất đi cánh tay sao? Không có năng lực tự gánh vác những chuyện cơ bản, vậy hắn về sau phải làm thế nào bây giờ?

“Ngươi đừng vội, bả vai ngươi bị thương rất nặng, bất quá đã bôi dược, hiện tại chỉ là tạm thời không thể cử động mà thôi, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi, đến, trước uống nước đi.” Cảnh Việt thấy hắn nhìn chằm chằm cánh tay của mình, sắc mặt có chút không ổn, trong lòng lập tức hiểu rõ, bất quá giống cái này thực đúng làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, biết rõ ràng có thể mất đi hai cánh tay, thế nhưng lại chỉ tự hỏi hai câu, biểu hiện lại bình tĩnh như vậy, đổi thành người khác, phỏng chừng đã hỏng mất rồi.

Kỳ thực y nào biết, Lôi Tấn đã nhanh muốn chết, chỉ bất quá hắn cũng không phải là kẻ tâm thần, nếu kêu hai tiếng cánh tay có thể dùng được, hắn một chút cũng không ngại hét mười tiếng, trong lòng hắn nghĩ, nếu mất đi cánh tay, phải dựa vào người khác để nuôi sống cả đời, vậy hắn tình nguyện để long điểu lúc ấy giết chết mình.

Bất quá lúc này không phải thời điểm nghĩ tới cái này, hiện tại quan trọng nhất chính là hảo hảo dưỡng thương, nói không chừng chỉ là tạm thời mất đi tri giác mà thôi

Nghĩ tới đây, Lôi Tấn cúi đầu uống hết nước trong cái chén trong tay Cảnh Việt, vẫn còn cảm thấy khát, hắn không tự giác liếm liếm môi, hỏi “Còn không?”

Động tác lơ đãng này của Lôi Tấn khiến con ngươi xanh biếc của Cảnh Việt nhìn mà tối sầm lại.

“Có, nước ở đây.” Cảnh Bình thấy ca ca không nói chuyện, tự động lấy bình nước qua, khẽ đẩy ca ca một cái, đem nước rót vào trong chén

Cảnh Việt hoàn hồn, lại uy cho Lôi Tấn một chén nước nữa.

“Nơi đây là bộ tộc Hổ tộc, ta là Cảnh Việt, đây là đệ đệ Cảnh Bình của ra.” Cảnh Việt thấy Lôi Tấn có ý không muốn uống nữa, liền đem chén đưa cho đệ đệ đứng bên cạnh, rồi giúp Lôi Tấn nằm xuống.

“Bộ tộc Hổ tộc?” tức là nói thú nhân nơi này có hình dạng của lão hổ sao? Nếu không phải lúc trước đã thấy tận mắt, hắn nói gì cũng thể tin thú nhân ở thế giới này thế nhưng có thể tự do chuyển hoán giữa hình người và hình thú

“Ta là Lôi Tấn.”

“Ngươi gọi là Lôi Tấn à? Ngươi thuộc về bộ tộc nào?” Cảnh Bình giống như đã quen từ trước ngồi xuống bên người Lôi Tấn

“ta không có bộ tộc, ta đang tìm đường về nhà.” Sắc mặt nguyên bản coi như hòa hoãn của Lôi Tấn lập tức lạnh lùng, hắn không có lý do gì để trở về, huống hồ hắn hiện tại lại là cái dạng này, chẳng lẽ để cho Mặc Nhã xuất phát từ áy náy mà chiếu cố bản thân sao?

“Không có bộ tộc?” Cảnh Bình trong lòng nghĩ thế nào cũng không có giống cái không có bộ tộc, vậy hắn làm sao có thể tiếp tục sinh tồn nơi dã ngoại kia, bất quá xem vết thương của Lôi Tấn nặng như vậy, phỏng chừng đã gặp phải sự tình không tốt gì đó, y lôi kéo cánh tay của Lôi Tấn cười nói “Vậy nếu ngươi trước không có nhà, thì ở trong Hổ tộc chúng ta đi, ca ca ta rất mạnh, có thể bảo vệ được ngươi, sẽ không để cho ngươi bị thương. Đúng không, ca ca?” Y sớm đã nhìn ra ca ca nhà mình có ý với người ta, một ngày chạy tới hơn mười lần qua đây xem xét, lại còn tự mình bưng bát uy dược nữa.

“Ngươi thực thông minh.” Cảnh Việt gãi gãi cái mũi của đệ đệ, đối với Lôi Tấn nói “Ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi, chờ vết thương tốt hơn hãy nói tiếp.”

Cảnh Việt lại không nghĩ giống như Cảnh Bình, dù sao y cũng đã gặp qua Lôi Tấn ở cùng với thú nhân Báo tộc kia, nếu nói thú nhân thương tổn tới giống cái bầu bạn của mình, hẳn là không có khả năng, thế nhưng Lôi Tấn lại bị long điểu hung mãnh gây thương tích, đó cũng là sự thực không thể cãi, mặc kệ thế nào, Lôi Tấn cũng không thừa nhận bản thân có thú nhân bầu bạn, đối với y cũng rất thuận lợi, y tự nhiên sẽ không ngốc đến mức nói chuyện này ra.

Ba người đều có suy nghĩ.

Đúng lực này a sao Hạo Thần của Cảnh Việt bưng một bát thịt lớn đẩy cửa tiến vào, nói “Vừa rồi nghe Cảnh Bình nói ngươi đã tỉnh, hiện tại cảm thấy thế nào rồi, bọn ta đều đã ăn cơm chiều, nên nấu cho ngươi chút thị lợn rừng này, ngươi ăn một chút đi?”

Lôi Tấn một chút cũng không muốn ăn, nhưng người ta đã nói đặc biệt làm riêng cho hắn, cũng không thể nói không ăn, đành nó “Phiền toái ngài.”

Cảnh Việt vừa mới nhận bát thịt, chợt nghe a sao của mình nói “Để Cảnh Bình làm đi, Cảnh Việt con theo ta ra ngoài một chút.” Nói xong quay nhìn Lôi Tấn cười một cái rồi dẫn đầu bước ra ngoài.

Cảnh Bình cũng không để ý, để Lôi Tấn dựa lên vai mình, gắp một khối thịt nho nhỏ đưa tới bên miệng Lôi Tấn, nói “Lôi Tấn, nếm thử đi, đây là thịt lợn rừng con mới bắt về mấy hôm trước, thịt tươi non lắm, ở nhà chỉ có ta cùng a sao ăn thôi.”

Lôi Tấn nếm thử một miếng, hương vị thực không tồi, nhưng mới nuốt xuống lại cảm thấy có chút buồn nôn, dù sao hắn bốn năm ngày qua chưa ăn một chút gì, hiện tại ăn thịt vào, không buồn nôn mới là lạ, hơn nữa thịt hắn ăn cùng với thịt ở thế giới này vẫn có chút khác biệt

“Ăn ngon không?” Cảnh Bình không thấy bộ dáng nhíu mày nuốt xuống của Lôi Tấn, còn hỏi.

Lôi Tấn cố nén buồn nôn gật gật đầu, hắn nhất định phải ăn một chút gì đó mới có thể nhanh chóng đứng lên được

“Vậy ăn thêm một miếng đi.” Cảnh Bình lại gắp một khối thịt nữa cho hắn.

Lôi Tấn há miệng, nhưng thịt còn chưa tới miệng, chỉ mới ngửi mùi vị, hắn đã nhịn không được, toàn bộ nửa người đổ xuống giường, thịt vừa ăn toàn bộ nôn hết ea, cái này cũng chưa tính, bởi vì trong dạ dầy thực sự đã không còn gì, nhưng vẫn thấy buồn nôn, cuối cùng, chỉ có thể nôn ra một chút nước trong

“Lôi Tấn, ngươi sao vậy?” Lôi Tấn vừa động, cái bát trong tay Cảnh Bình cầm không chắc, một chén thịt cùng canh vẫn còn bốc khói toàn bộ đổ hết lên người Lôi Tấn

Cảnh Việt vốn chưa đi xa, nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy tới, thấy tình hình Lôi Tấn hiện tại, nhanh chóng nâng hắn dậy, hỏi Cảnh Bình đứng cạnh vẫn còn đang luống cuống tay chân “Chuyện này là sao?”

“Lôi Tấn bị ói, tay đệ run lên, sau đó…”

“Nhanh lấy một bộ y phục của đệ lại đây.” Lời này là nói với Cảnh Bình, sau đó cúi đầu nói với Lôi Tấn “Hiện tại ngươi nhất định cần phải thay đồ, ngươi có đồng ý để ta giúp không?”

Lôi Tấn vốn định nói không ngại, hai đại nam nhân giúp nhau thay quần áo chẳng phải chuyện lớn gì, nhưng hắn lại chợt nhớ đến, người ở nơi này đều coi hắn là giống cái, nếu hắn nói không ngại, có thẻ khiến người ta hiểu nhầm cái gì đó hay không, để ngừa vạn nhất, vẫn là từ bỏ đi.

Vì thế Lôi Tấn lắc đầu nói “Để Cảnh Bình giúp ta là được rồi.”

Lôi Tấn lần này thực sự là làm đúng, ở bộ tộc thú nhân, khi một giống cái không ngại xích lõa thân thể trước mặt một thú nhân, chính là đã ngầm đồng ý trở thành bầu bạn của thú nhân đó.

Cảnh Việt cũng chỉ muốn thử một chút, thấy Lôi Tấn không đồng ý, cũng không có vẻ thất vọng gì, liền đi ra ngoài, lại sợ Cảnh Bình tuổi nhỏ, không biết chiếu cố người, nên gọi a sao mình vào giúp đỡ.

Hai người tiến vào giúp Lôi Tấn đổi một bộ quần áo.

“Một chút cũng không ăn vào sao?” Hạo Thần hỏi, lúc nãy y đã nghe Cảnh Bình nói.

“Lãng phí hảo ý của ngài.”Lôi Tấn sau khi nôn xong tinh thần cũng kém đi.

“Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ?” Hạo Thần vuốt tóc Lôi Tấn, lo nghĩ.

Tay người này, thật ấm áp, giống bàn tay người đàn bà kia khi ngẫu nhiên lộ ra chút ôn nhu mềm mại, Lôi Tấn ở trong những cái khẽ vuốt như vậy chìm vào giấc ngủ.

“Ai…” Hạo Thần thở dài, nhìn gương mặt im lặng say ngủ của Lôi Tấn, tướng mạo đứa bé này quả thực làm người ta yêu thích, nhưng hai cánh tay lại bị phế đi, nếu Cảnh Việt thực sự chọn hắn làm bầu bạn, y quả thực sẽ rất lo lắng. Mặc kệ thế nào, trước để đứa bé này khỏe mạnh lên rồi nói sau

Nháy mắt, Lôi Tấn đã ở trong Hổ tộc được hơn nửa tháng, trong hơn nửa tháng này, Lôi Tấn cũng quen biết không ít người, một nhà Cảnh Việt tự nhiên không cần nói, mơ mơ màng màng nhưng cũng rất thiện tâm là Cảnh Bình, mỹ nhân thông minh Cảnh Việt, a sao của họ là Hạo Thần, a cha bọn họ đồng thời cũng là tộc trưởng Hổ tộc Khôn Các, tiếp đó là dược sư Mộc Nguyệt

Cảnh Việt cùng Cảnh Bình cứ hai ngày lại dẫn hắn tới chỗ Mộc Nguyệt thay thuốc, thường xuyên qua lại nên quen biết

Nhưng cánh tay của hắn vẫn không thể động, Mộc Nguyệt an ủi Lôi Tấn nói trong thuốc đều có thành phần gây tê, thế nhưng bản thân Lôi Tấn lại có dự cảm, tay hắn thực sự có thể bị phế rồi.

Hắn hiện tại chỉ có tí cảm giác, nếu đong đưa nhẹ nhàng trước sau hai cái thì có thể, nhưng nếu làm động tác lớn thì không được, đặc biệt là nâng tay về phía trước, quả thực chính là không có khả năng.

Hắn bỗng nhớ lại buổi sáng lúc vô tình nghe thấy câu chuyện kia.

Cảnh Việt cùng hắn đi thay dược xong, lúc quay về, bỗng nhiên nói quên bảo với Mộc Nguyệt một chuyện, liền lôn lại.

Lôi Tấn đứng ngoài đợi một lúc, thấy Cảnh Việt còn chưa ra, nghĩ đi vào nói cho y một tiếng, mình có thể về trước, nhưng vừa tới cạnh cửa, chợt nghe tiếng Cảnh Việt nói “Thật sự không có biện pháp nào sao?”

Sau đó là tiếng của Mộc Nguyệt, y nói “Ngươi cũng thấy đấy, vết thương trên vai Lôi Tấn là bị móng vuốt của Long điểu gây ra, hơn nữa thời gian bị nắm tựa hồ không ngắn, sau lại bị ngâm nước, mấy ngày nay ta đã cho hắn thử nhiều loại dược, hiệu quả cũng không tốt, ta thực sự không còn cách.”

“Chảng lẽ tay hắn cứ như vậy mà bị phế sao?” Lôi Tấn nhìn không thấy biểu tình của Cảnh Việt, nhưng nghe thấy lo lắng trong miệng y.

“Như thế nào, cánh tay phế đi, thì không muốn? Lúc trước là ai cứ ồn ào nhất định phải trở thành thú nhân bầu bạn của người ta?” Mộc Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“ta sao có thể như vậy? Ngươi biết rõ ta thích hắn mà.” Lời nói của Mộc Nguyệt tựa hồ đã làm y tổn thương, câu nói sau cùng của Cảnh Việt thanh âm rất lớn.

“Có bản lĩnh ra nói cùng Lôi Tấn đi, không cần ở trong này gào thét với ta.”

Nếu thực sự bị phế thì phải làm sao bây giờ? Lôi Tấn hiện tại một mình ngồi dưới mái che trong sân tránh nắng. Trong sân có mấy cây lục la, được Hạo Dương nhân thể làm thành mái che nắng.

Không được, tuyệt đối không thể nhận thua như vậy, lúc ở hiện đại không phải hắn đã từng thấy qua Kiến Hòa có hai chân tàn tật nhưng vẫn không ngừng luyện tập cuối cùng vẫn có thể khôi phục bình thường sao?

Lôi Tấn leo lên ghế, trước sau chậm rãi đong đưa cánh tay.

“1, 2, 3, 4…142, 143… Tê…”Biên độ lắc tay lớn, đau đến mức trên đầu hắn toát ra mồ hôi lạnh.

“Lôi Tấn, ngươi sao vậy? sao đầu toàn là mồ hôi?” Cảnh Việt thực tự nhiên đưa tay lau cho hắn, vốn trong thời gian này, bởi vì cánh tay của mình, hắn đã có thói quen người nhà này thường thường hỗ trợ mình, nhưng khi nghe thấy những lời Cảnh Việt nói hồi sáng, hắn cảm thấy vẫn nên bảo trì một chút khoảng cách mới tốt.

Lôi Tấn lùi sau hai bước, cười nói “Không việc gì, chỉ là hôm nay hơi nóng.”

“Hôm nay đúng là có chút oi bức, có thể trời lại muốn mưa.” Cảnh Việt tựa hồ cũng không phát hiện ra sự khác thường của Lôi Tấn

“ta phát hiện ở chỗ các ngươi mưa rất nhiều.”

“Có thể là do bộ tộc chúng ta ở gần biển đi?” Cảnh Việt chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này.

“Ngươi nói là biển cả ư?” Trách không được vào buổi tối hắn tựa hồ nghe thấy thanh âm của sóng biển, lại còn cứ tưởng là mình gặp ảo giác nữa.

“Từ trên núi đi xuống, nếu như là giống cái thì tới sáng mai sẽ tới bờ biển.” Cảnh Việt thấy Lôi Tấn có hứng thú, liền nói cho hắn nghe.

“Đúng là rất gần.” Thú nhân chắc chỉ cần vỗ cánh vài cái là tới.

“Hôm nào đó ta mang ngươi đi gặp Bối Cách.”

“Bối Cách?” Là ai?

“Bối Cách là bạn thân của ta, y thuộc Nhân Ngư tộc.” mang Lôi Tấn ra ngoài giải sầu, nói không chừng có thể khiến thương thế của hắn tốt lên một chút.

“Ngươi nói là mỹ nhân ngư?” Thế giới này thực đúng là vô kì bất hữu (nhiều điều kỳ diệu).

“Mỹ nhân ngư? Nhưng Bối Cách là nhân ngư giống đực, bất quá bộ dáng của y cũng không tệ, đến lúc gặp y ngươi sẽ biết, bất quá y là một con quỷ phong lưu, ngươi phải cẩn thận.”

Buổi tối cũng không có chỗ để đi, Lôi Tấn đi ngủ rất sớm, hắn cùng Cảnh Bình ngủ chung một phòng, bên trong có hai cái giường, nghe nói trước kia căn phòng này là Cảnh Việt cùng Cảnh Bình ở chung, sau khi Cảnh Việt lớn, thì dọn ra phòng ngoài, phòng này chỉ còn lại Cảnh Bình, Lôi Tấn tới làm Cảnh Bình rất vui, y từng có ý muốn cùng Lôi Tấn chen chúc chung một cái giường, nhưng bị Hạo Dương quen thuộc với tướng ngủ của y ngăn cản.

Đêm nay Cảnh Bình phải tới nhà em họ ngủ, trước khi đi y liên tục liên miên cằn nhằn, chỉ có một mình Lôi Tấn thế nhưng lại thấy khó mà được thanh tĩnh.

Nhưng trên tay lớp lớp truyền tới đau đớn làm hắn không thể ngủ, toàn thân đau nhức như bị bẻ xương. Có lẽ là do chiều nay đã rèn luyện quá độ.

Nhưng bị đau so với không có cảm giác vẫn tốt hơn, Lôi Tấn tự an ủi nghĩ.

Lúc này trong sân, Hạo Thần cùng Cảnh Việt đang ngồi đối diện nhau.

“ta thấy Lôi Tấn hôm nay ăn rất ít, cánh tay hắn thế nào?” Hạo Thần hỏi

“Mộc Nguyệt nói không có biện pháp, con thấy chiều nay hắn đau đến mức ra mồ hôi lạnh.” Cảnh Việt nói, nhưng bản thân người kia vẫn còn cậy mạnh. Xem ra mấy ngày ở chung đã tiêu trừ không ít dự phòng trong tim hắn.

“A sao, con có chút lo lắng, để con đi xem hắn đã ngủ chưa?”

Hạo Thần gật đầu đồng ý.

Cảnh Việt còn chưa tới nơi, chợt nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của Lôi Tấn, giường của Lôi Tấn đối diện với cửa sổ, dưới ánh trăng không tính là thực sự sáng ngời, quần áo Lôi Tấn hỗn độn, thân thể không thoải mái vặn vẹo, đến gần nhìn, trên mặt một mảng ửng hồng, Cảnh Việt biết, nguyên nhân là do Bích Ngải hoa, Bích Ngải hoa không chỉ cải tạo thân thể giống cái, còn có tác dục kích thích tình dục cực mạnh với giống cái, nhưng điều y lo lắng là thương thế của Lôi Tấn hiện chưa lành, rõ ràng đã giảm bớt lượng dùng, hơn nữa Lôi Tấn lúc ở bộ tộc Báo tộc chắc cũng đã dùng qua, theo lý mà nói không thể có phản ứng mãnh liệt như vậy, tại sao lại có thể?

Y đâu biết rằng cái thứ kia cho tới bây giờ Lôi Tấn căn bản là chưa từng dùng qua.

Đau đớn trên vai cùng khô nóng trong cơ thể tra tấn Lôi Tấn đến mức thần chí mơ hồ, nhưng mà trong mơ màng hắn cảm thấy bên giường có người đứng, con ngươi xanh biếc trong cơn mờ ảo kia dị thường quen thuộc.

“Mặc Nhã, Mặc Nhã…”

“Ngươi nói gì?” Cảnh Việt thấy miệng hắn mấp máy, mơ mơ hồ hồ hô cái gì đó, không cầm lòng nổi tiến lại gần, càng dựa vào càng gần, mắt thấy sẽ lập tức hôn xuống, thì y nghe rõ được lời của Lôi Tấn

“Mặc Nhã, đau quá…”

————–

Hi Nhã đã liên tục tìm kiếm ngày đêm hơn nửa tháng, gần như đã phát điên, nhưng mỗi lần nghĩ tới Lôi Tấn đang nằm ở nơi nào đó chờ y tới cứu, y sao cũng không thể bình tĩnh ăn ngủ, con sông này mặc dù có hai nhánh sông, nhưng nhánh sông này khi tiến lên lại phân thành nhiều nhánh nhỏ, y từng cái cũng không buông tha, chỉ sợ bỏ lỡ, nhưng mà mỗi ngày so với hôm trước lại càng thêm tuyệt vọng, y kỳ thực cũng biết, đã hơn nửa tháng, nếu như Lôi Tấn không được người cứu, căn bản sẽ không còn hy vọng sống sót.

Nếu Lôi Tấn chết thì y phải làm sao bây giờ? Hi Nhã không dám nghĩ tiếp, cũng không cho phép bản thân nghĩ như vậy nữa.

Còn chưa đến một khắc cuối cùng a, a sao đã nói, thắng bại thường thường ở một khắc cuối cùng mới có thể biết được, cho nên y nhất định phải chịu đựng.

Đây là hy vọng cuối cùng, Hi Nhã đứng trước sơn cốc của Bộ tộc Hổ tộc nghĩ