Lôi Tấn trước khi kẻ kia tới gần đã cảm giác được động tĩnh, ở mặt ngoài thì thản nhiên bảo trì tư thế bất động, nhưng lại âm thầm dùng chân gẩy gẩy dao đá lại gần, trong lòng cũng đoán được tám chín phần, kẻ tới là Vinh Xuyên

Mấy ngày ở chung, hắn cũng đã thăm dò được quy luật, Vinh Xuyên giữa trưa đều là về nhà ăn cơm sớm nhất, buổi chiều cũng tới rất muộn, thường thường đều là lúc a sao gã đã cắt được một bó thực lớn, gã mới chậm rãi lắc lư tới, nói là muốn cắt thêm một chút. A sao Cảnh Bình từng ngầm nhắc nhở hắn cùng Cảnh Bình hai lần, muốn hai người họ cách tên Vinh Xuyên kia xa một chút, cái tên Vinh Xuyên kia ở trong hổ tộc nổi danh chơi bời lêu lổng, trong nhà gã chỉ có một mình a sao vất vả cực nhọc, thế nhưng a sao gã lại rất cưng chiều gã, nên người khác cũng không thể nói cái gì, lại thích động tay động chân với các giống cái nhà người khác ở trong tộc, vì thế trong tộc cũng có không ít thú nhân bí mật thu dọn gã, thế nhưng gã ác tính khó đổi, hơn nữa a sao gã sau mỗi lần lại tìm tới trước cửa nhà họ khóc lóc kể lể, đánh lại đánh thì không tốt, dạy lại dạy không được, lâu ngày, mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần tay chân gã thành thực, thì toàn bộ tộc nhân coi như không thấy gã, thế nhưng nếu gã muốn tìm một giống cái thì đúng là một sự tình vô cùng khó khăn

Lôi Tấn trong lòng có chút ảo não, sớm biết sẽ gặp phải gã, như thế nào lại chịu ở lại a, hắn cũng không phải sợ hãi, nhưng lấy thân thủ hắn hiện tại mà muốn đánh bại một thú nhân, thấy thế nào cũng là một chuyện không thể xảy ra

Thế nhưng thời gian hiện tại không để hắn có thể nghĩ nhiều, tên đã lên dây, không thể không bắn, không thể dùng sức, cũng chỉ còn cách dùng trí đối địch

Lôi Tấn tập trung tinh thần, nghe thấy tiếng gió sau tai, một cước đem dao đá bên người đá về sau, quyết đoán nghiêng người sang trái, vốn nghĩ muốn bay qua, thế nhưng không có cánh tay trợ lực, cũng chỉ có thể biến thành lăn qua

Vinh Xuyên không nghĩ tới có thể có một kích đáp trả, dao đá kia vừa lúc nện lên hốc mắt gã, trước mắt liền hoá thành màu đen, cước bộ lảo đảo một chút, miễn cưỡng ổn định thân thể, đối với Lôi Tấn đã đứng dậy ở một bên, nghiêm mặt mỉm cười, lộ ra hàm răng bén nhọn giữa mớ tóc vàng, nói “Không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện, cánh tay của ngươi hiện tại không phải không thể động sao?”

Gã đã sớm nghe nói, Cảnh Việt cứu về một giống cái, phi thường mê người, thế nhưng cánh tay lại bị thương, thường xuyên tới chỗ Mộc Nguyệt thay dược gì gì đó, mấy ngày trước ở trên núi thấy qua, quả nhiên, Cảnh Bình cùng a sao y thu gặt, giống cái này chỉ đứng một bên giúp chút ít, cánh tay cơ bản là bất động, xem ra lời đồn không sai.

Gã hôm nay vốn cũng tính về sớm ăn cơm, nhưng khi bưng chén lớn ngồi ở trước nhà, lại nhìn thấy Cảnh Bình cùng a sao y trên giao lộ đang trở về, duy lại không thấy giống cái kia, gã lúc này mới động tâm tư, lặng lẽ chạy về lại đây, quả nhiên chỉ thấy có mình giống cái kia ngồi tại chỗ này, kì diệu nhất là bốn phía xung quanh lại có cây cỏ cao cao, người ở phía xa sẽ không thấy chỗ này

Chính là không nghĩ tới giống cái này tuy không có cánh tay, thế nhưng thân thủ cũng không tệ, lần đầu tập kich khiến hắn tránh thoát, nhưng lại càng thêm khơi gợi dục vọng chinh phục của gã

Ánh mắt càn rỡ của Vinh Xuyên ở trên người Lôi Tấn cao thấp đánh giá một vòng, dùng tay áo lau lau nước miếng ở khoé miệng nói “Ánh mắt Cảnh Việt đích thực hảo, trách không được dù ngươi tàn phế, y cũng vẫn muốn có, người giống như ngươi, cho dù tàn phế, cũng sẽ không có người ghét bỏ.”

Lôi Tấn vốn nhìn gã hoá dại, thế nhưng điều chính yếu hiện tại là phải kéo dài thời gian, chỉ cần bọn Cảnh Bình quay lại là tốt rồi, thế nhưng tên Vinh Xuyên này cứ mở miệng là tàn phế, nghe khiến Lôi Tấn nóng nảy, nghĩ thầm chờ qua ngày hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải giáo huấn cái tên tra tra này thật tốt, con mắt chó nào cuar gã bị mù, mà dám nghĩ tới chuyện cường hắn

Vinh Xuyên thấy Lôi Tấn không nói gì, cho là đã bị gã doạ, dù sao một mình giống cái chống lại thú nhân, thì phần thắng gần như không có, dù sao bẩm sinh khác biệt vẫn là chỗ này, vì thế thực yên tâm hướng về phía Lôi Tấn đi tới, nói “Ngươi trốn không thoát đâu, hay là ngoan ngoãn đáp ứng đi.”

Gã tiến lên từng bước, Lôi Tấn thì lui về sau từng bước, thế nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn chậm rãi rút ngắn lại, mắt thấy cánh tay Vinh Xuyên sắp đụng tới người mình, Lôi Tấn ngược lại dừng bước, hắn ngẩng đầu mỉm cười nói với Vinh Xuyên “Ngươi không sợ Cảnh Việt quay về sẽ tới tìm ngươi gây phiền toái sao?” nếu gã đã nhận định hắn là giống cái của Cảnh Việt, thì cứ nói hùa theo đi

“ta quản không được nhiều như vậy.” Vinh Xuyên nhìn gương mặt tươi cười của Lôi Tấn, không cầm lòng được lại nhích về trước từng bước, nhưng mà tình thế lạ biến đổi ngay sau đó, dưới lớp cỏ dại che dấu, có một cái hang sâu tới gối, Vinh Xuyên một cước dẫm vào, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống đất.

Cái hang này là do Cảnh Bình lúc trước vô tình ngã vào mới phát hiện ra, Lôi Tấn ban nãy chỉ bước qua trái, cũng là đoán chắc, cái hang này có thể kéo dài thời gian thêm một chút, bản thân cũng có thêm thời gian để thoaá thân

Lôi Tấn vừa thấy Vinh Xuyên ngã xuống, bất chấp mọi chuyện khác, lập tức bỏ chạy, nhưng mà chưa kịp chạy xa, hắn chỉ biết hắn đã đánh giá thấp phản ứng về tốc độ của thú nhân, Vinh Xuyên đuổi kịp Lôi Tấn, mãnh liệt bổ nhào qua

Lôi Tấn cũng không thể tránh, bị gã đè lên lưng ở cạnh con trong trong bụi cỏ.

Ngực Lôi Tấn bị đụng vào một hòn đá, cộm cộm sinh đau, thế nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng, bởi vì vừa ngã xuống đất, Vinh Xuyên đã khẩn cấp xé nát quần Lôi Tấn, mắt vừa chuyển đã thấy dây lưng cũng bị gã kéo xuống.

Lôi Tấn đại khái có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay, hắn chỉ cảm thấy hốc mắt phát đau từng đợt, khi tay Vinh Xuyên đụng tới làn da trên thắt lưng hắn, Lôi Tấn ghê tởm muốn phun, thế nhưng hắn cũng biết hiện tại bản thân cần nhất chính là sự bình tĩnh, chỉ có mình mới có thể cứu lấy mình

“Chờ đã.” Lôi Tấn đột nhiên kêu lên

“Ngươi lại muốn chơi trò gì nữa?” Vinh Xuyên đè nặng lên người hắn không buông, cánh tay cũng không chút thành thực

“Ngươi không biết đứng lên mặt đối mặt làm mới có cảm giác sao?”Lôi Tấn nghiêng đầu, đối với gã nở nụ cười sáng lạn

Vinh Xuyên nghĩ một hồi, đối với giống cái này thực có chút lo ngại, hắn có nhiều thủ đoạn, bản thân tránh khỏi một hai lần, không nhất định có thể thoát nữa, vì thế liền cự tuyệt “từ sau lưng tiện hơn nhiều.”

Cút con mẹ ngươi đi, Lôi Tấn mắng trong lòng, tiện hơn? Tiện chết ngươi đi. Chỉ sợ hôm nay nếu thật sự rơi vào tay tên cặn bã này, cho dù mình không chết, thì cũng chỉnh chết gã.

“Nhưng mà ta thích nhìn ngươi tiến vào.” Lôi Tấn trước đem ghê tởm trong lòng ém lại, mới gắng phun mấy từ này ra

Vinh Xuyên nhận được khiêu khích như vậy, lập tức lật người Lôi Tấn lại, tiếp tục đề trên người hắn, nói “Ngươi thực sự nguyện ý làm với ta…” Càng nói về sau, khi Vinh Xuyên nhìn tới mặt Lôi Tấn, gương mặt khi xoay lại kia lạ mang theo vài phần xấu hổ, dù sao giống cái này thực sự phi thường đẹp, đặc biệt lúc hắn cười, ánh mắt kia như biết câu hồn người

“Nguyện ý.” Đi chết đi, từ trong hàm răng Lôi Tấn rặn ra những từ này, còn không quên nặn ra một nụ cười trên mặt

“ta đây bắt đầu.” Vinh Xuyên liếm liếm khoé môi, hai tay bắt đầu tháo nút thắt trên áo Lôi Tấn, nhưng do quá nóng vội, tay gã run rẩy không ngừng, vốn muốn kéo cái nút trên áo ra, lại thành xé ra.

Vinh Xuyên nhìn sắc trời, sợ bọn Cảnh Bình sắp trở lại, đơn giản nắm cổ áo Lôi Tấn xé mạnh một cái, trực tiếp kéo cái áo xuống dưới bả vai

Bả vai trần trụi của Lôi Tấn vừa lộ ra, ánh mắt Vinh Xuyên liền si mê, đưa tay sờ soạng

“Chính là lúc này, nếu ta không làm ngươi nửa đời sau không lên được, ta sẽ không họ Lôi.” Ban đầu vẫn luôn nghĩ sẽ làm việc này với Mặc Nhã cùng Hi Nhã, lúc này lại bị Lôi Tấn tăng thêm mấy lần oán hận, đầu gối hung hắng thúc vào cái thứ còn đang góc dậy của Vinh Xuyên

Nếu như nói lúc trước khi xuống tay với Hi Nhã cùng Mặc Nhã Lôi Tấn còn có vài phần suy tính, thì đối với Vinh Xuyên chính là một chút cũng không có, mục đích chính là trực tiếp phế bỏ.

Ra tay thẳng thừng, Vinh Xuyên ngay cả kêu cũng không thể kêu được, trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, đè lên người Lôi Tấn không thể cử động

Hi Nhã đi săn thú về thì qua nhà Cảnh Việt tìm Lôi Tấn, lại nghe nói Lôi Tấn ở trên núi, lo lắng hắn gặp chuyện, liền mã bất đình đề (ngựa không dừng vó = chạy liên tục) đi tìm, đợi tới lúc tìm được Lôi Tấn, nhìn thấy tình hình trước mắt, tâm Hi Nhã như nứt ra.