Chozfdza dùwgraz hômnnixu nayunarb gặpkspiy đượcovyda cótarnd làkevlt Bốiycslj Cáchiquvi bịxowcp ngườipfztn takjrdz đánhfmpzk chết,lzdav Lôikmkjy Tấnqhpjm cũngzdvvu tuyệtfiuqy đốiicswb vẫneomhb có thể bình thản ung dung mà lướt qua, mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn một chút nào, nhưng bộ dáng này của Bối Cách vừa thấy chính là bị người ta dùng sức mạnh, hơn nữa thoạt nhìn còn bị tra tấn không nhẹ, trường hợp thế này đương nhiên cũng không phải lần đầu hắn thấy, trong cái xã hội nhiều uế khí thấy cũng không ít, thế nhưng mặc kệ gặp phải bao nhiêu lần, trong lòng hắn vẫn không thể ép buộc mình chấp nhận loại chuyện này, trên giường nếu hai người nguyện đánh nguyện bị bức thì là tình thú, còn gọi đánh gọi giết là có ý gì?

Đồng tĩnh thì có, thế nhưng nói muốn thu lưu Bối Cách, hay là thôi đi, bản thân hiện nay cũng là một đại phiền toái, vết xe đổ của Mặc Nhã cũng còn ngay trước mắt, hắn cũng không muốn thấy một đám Nhân ngư vây công, hơn nữa nam nhân kia, vừa nhìn cũng biết không phải loại dễ chọc, đương nhiên quan trong nhất bản thân hắn cũng không phải loại lấy ơn bảo oán, hiện tại còn không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, Lôi Tấn cũng đã thấy bản thân rất tốt rồi.

Trong lòng nói không cần ôm thêm phiền toái, nhưng thấy Bối Cách cuộn mình một chỗ. Sắc mặt trắng bệch, Lôi Tấn chợt nhớ, vì cái gì cái tên Bối Cách lại nghe quen tai, không phải đó là tên bằng hữu tốt trong miệng Cảnh Việt sao? Cảnh Việt còn nói muốn dẫn mình đến bờ biển gặp nữa, chính là âm kém dương sai, quen biết giữa hai người không tính là tốt.

KHông chỉ không tính là tốt, quả thực chính là mặt nhìn mặt cùng ghét.

“Coi như nể mặt mũi Cảnh Việt đi.” Lôi Tấn thầm nghĩ, nhìn nửa thùng hải sản trong tay Mặc Nhã, ngẩng đầu nói với Mặc Nhã “Chúng ta để lại mấy thứ này cho gã ăn đi.”

Nếu Lôi Tấn đã nói vậy, tự nhiên Mặc Nhã sẽ không phản đối, đặt cái thùng trước mặt Bối Cách, nói cũng không nói, xoay người bước đi.

Bối Cách mấy ngày nay luôn sống trong hốt hoảng, tựa như nhớ lại tràng ác mộng kia, hai tháng trước, gã chính là phiến khi cứ ngốc trong bộ tộc, liền muốn ra thế giới bên ngoài xem một chút, không để ý tới sự phản đối của a cha cùng tộc nhân, dứt khoát một mình ra đi, sau đó thì gặp được nam nhân kia, bắt đầu thì giống như bằng hữu bình thản ở chung, sau không biết tại sao lại bị nhốt, bị ép buộc quan hệ, thời điểm gặp được Mặc Nhã là lúc gã thực vất vả mới trốn ra được, nhưng lại không dám vềumiza nhà,zspnq Mặcnaodx Nhãyuxti khôngzuide thíchhwqoz nóihmzst chuyện,nkfaq nhưnguotyc bảnmqmuo thângpvda lạipoway thíchaaang ởbmfdc cùngfckvy mộtlslmf chỗqpaiw vớilqklh y,dvwrz cho dù chỉ là ngồi không không nói lời nào cũng được, chính là tới cuối cùng ngay cả người gã thích cũng bị gã hại chết, kiến trúc trong Âm u chi hải sụp đổ đã vĩnh viễn chìm xuống rãnh biển sâu không thấy đáy.

Hiện tại lại bị nam nhân kia tìm thấy, a cha khẳng định sẽ không có cách, cùng lăắmthì cùng chết với nam nhân kia, nghĩ tới đây, trong mắt Bối Cách có thêm vài phần đoạn tuyệt.

Trước mắt đột nhiên có đồ ăn xuất hiện, đánh gãy suy tư của gã, bóng dáng quen thuộc, làm cho gã không tin trừng to mắt nhìn, nhanh chóng đứng dậy, muốn tóm lấy góc áo Mặc Nhã, nhưng dũng đạo phía sau lại truyền đến đau đớn kịch liệt khiến cho hai chân gã vừa mở ra liền ngã xuống bờ cát.

“Mặc Nhã?” Bối Cách bắt lấy ống quần ngưoiừ phía trước, làm xác định cuối.

Mặc Nhã cúi đầu, nhìn bộ dáng chật vật lúc này của gã, cũng không biết là có bao nhiêu vui vẻ.

“thực tốt quá, ngươi không chết…” Thanh âm Bối Cách dần dần nhỏ xuống, nhưng cánh tay tóm ống quần Mặc Nhã lại gắt gao không buông

Lúc Bối Cách ngã xuống, Lôi Tấn mới thấy rõ mặt sau cùng trong đùi Bối Cách có những gì đó hồng hồng trắng trắng đang chảy ra, trong lòng hiểu được bên trong gã chắc bị thương không nhẹ.

“làm sao đây?” Lôi Tấn hỏi Mặc Nhã.

“Ngươi nói làm sao, thì chúng ta làm thế ấy.” Mặc Nhã cũng thông minh, đem quyền lựa chọn đẩy lại cho Lôi Tấn

Lôi Tấn kỳ thực rất rõ ràng người nơi này cuộc sống phần lớn đều rất đơn giản chất phác, trong lòng Mặc Nhã không hẳn không muốn cứu gã, chính laàngười này thực có chút đáng giận, Lôi Tấn nhíu mày nói “hay để gã ở đây cho cá ăn đi.”

Mặc Nhã gật gật đầu, nói “Hảo, vậy chúng ta quay về.” Còn chủ động tránh cánh tay Bối Cách, đi qua dìu Lôi Tấn, một khắc cũng hông chậm trễ chuyện muốn rời đi.

Lôi Tấn ngạc nhiên, hắn vốn định khuyên Mặc Nhã hai câu, bản thân cũng thuận theo đồng ý, nhưng Mặc Nhã thế mà lại không chút do dự thống khoát đồng ý.

Mặc Nhã trong lòng cười thầm, im lặng một chút rồi lại mở miệng thương lượng “Kỳ thực nói tiếp, người này cũng chưa từng hại tính mạng ta, thực sự không được, cứ tuỳ tiện tìm một sơn động rồi ném gã vào đi?”

“Tuỳ người, chỉ cần ở chỗ ta không thấy là được.” Lôi Tấn không kiên nhẫn lắc lắc tay.

Cứ như vậy Mặc Nhã lưng cõng Bối Cách, một tay nắm tay Lôi Tấn, một tay còn lại cầm nửa thùng hải sản quay về.

Bởi vìkvwbh Lôifzrfs Tấnskqqe nóidkiqn khôngirrik muốncuufu thấyoacpt Bốikwsdo Cách,bolkd Mặcwqepg Nhãnbwbi liềngmdng nhớjbjfu ởbjdmp gầnmimxr chỗmmtqc họhslog ởuitjv cóbtzks một cái động nhỏ, rất bí mật, chính là thực sự có chút nhỏ, vì vậy lúc trước Mặc Nhã mới không chọn chỗ đó, hiện tại an bài Bối Cách ở chỗ đó rất thích hợp.

Về phấn tổn thương ở mặt sau của Bối Cách, hai người cũng không thể nhúng tay, đành để lại trong động ít đồ ăn, nước sạch cùng thảo dược, chờ Bối Cách tình lại thì tự mình xử lí

Buổi tối ba người ăn cơm cùng một chỗ, tuỳ ý hàn huyên những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Không có đồ gia vị, Mặc Nhã đem chỗ hải sản nhặt được bỏ vào nước nấu lên, còn cho thêm chút muối, hương vị thực sự tươi ngon, Mặc Nhã một chút cũng không đụng vào, chỉ giúp Lôi Tấn bóc.

Mặc Nhã đem chuyện ho gặp được Bối Cách nói cho Hi Nhã, Hi Nhã trầm tư một chút, nói “cứu thì cứu đi, chính là theo lời các ngươi nói, nam nhân kia cũng có thể sẽ không từ bỏ ý đồ, nơi này dù sao cũng không phải là bộ tộc của chúng ta, hết thảy phải cẩn thận một chút.”

Nghiêm túc nói lời này xong, Hi Nhã cười hì hì duỗi cái thắt lưng lười biếng, nói “thư thư phục phục ngủ một giấc thật dài, cảm thấy xương cốt đều rỉ sét, ngày mai phải đi dạo một chút.”

“ngươi xác định hiện không sao chứ?” Lôi Tấn nhìn y buổi chiều vẫn còn buồn ngủ, giờ lại lập tức vui vẻ, thực có chút không tin nổi.

“Không thể tốt hơn.” Hi Nhã có thể cảm nhận thái độ của Lôi Tấn đối với y có biến hoá, trước kia cho dù là thời điểm hai người thân mật nhất cũng vẫn cảm thấy có một tầng ngăn cách, hiện tại thì tự nhiên hơn.

Hi Nhã là một người rất khôn khéo, từ lần đầu tiên có ý thức tỉnh lại, y đã cảm nhận được, ngực liền vui vẻ, vết thương vốn đã tốt bảy phần, hiện tại đã tới mười phần

“Đúng rồi, ở bên trong bát, các ngươi cho cái gì thế, còn rất sáng nữa.”

“là mỡ cá voi.” Lôi Tấn đáp, chính là con cá voi đã vọt lên bờ biển kia, tự nhiên sẽ không sống nổi, hắn cùng Mặc Nhã liền lấy một ít thịt cá voi về, vốn chỉ muốn nếm thử, nhưng hương vị thực bình thường, giống như thịt bò, nhưng so với thịt bò còn khó nhai hơn, giống như nhai axit pantotenic vậy.

“Còn nhặt được miéng Long Tiên Hương này nữa.” Thứ này để ở hiện đậi, quý như vàng, nhưng ở chỗ này, Lôi Tấn không nghĩ ra nó có công dụng gì.

“Ha mồm.” Mặc Nhã thấy Lôi Tấn chỉ lo nói chuyện, mở miệng nói ngắn gọn.

Lôi Tấn theo phản xạ mở miệng, nhưng lần này phóng tới trong miệng không chỉ có thịt tôm, mà còn có đầu lưỡi Mặc Nhã.

“ở đáy biển đã ăn đủ rồi, nên giờ một chút cũng không muốn đụng, nhưng hiện tại cảm thấy hương vị cũng không tệ.” Mặc Nhã hôn đủ rồi, liếm liếm khoé môi rời khỏi.

“Ta cũng muốn nếm thử.” Lôi Tấn còn chưa kịp nói gì, đã bị Hi Nhã câu cổ qua, tiến lại gần ở trong miệng hắn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài quét qua một lượt.

“hai người các ngươi đang làm gì?” Lôi Tấn nhướn mày, trừng mắt nhìn hai cái tên đang tỏ vè không có việc gì, gần nhất không biết hai tên này đạt thành loại ăn ý gì, một chút cũng không kiêng dè ở trước mắt người kia động thủ động cước với hắn, hơn nữa có xu thế càng ngày càng thường xuyên. Cái giường cỏ hiện tại rộng thêm, ba người cùng một chỗ, ngay cả buổi tối cũng phải chen chúc ngủ giữa hai người họ, sau đó không biết là tay của ai sờ loạn trên người hắn.

Hi Nhã nhìn hắn nói, rồi nhận cái thứ trong tay Lôi Tấn nhìn xem, màu xám đen, hương vị có chút chua, còn có chút tanh, không biết, trả lại cho Lôi Tấn, nói “Bất quá dầu cá voi này so với nhựa thông trong nhà tốt hơn nhiều, sáng hơn, lại ít khói nữa”

Mặc Nhã cũng gật đầu, mở miệng nói “Chính là không tiện mang về bộ tộc, bất qú phía đông bộ tôộ chúng ta, không phải cũng là biển sao? Lần sau đi xem xem.”

Chuyện này cứ như vậy mà bị tạm thời cho qua, mỗi lần đều như vậy, Lôi Tấn cũng thực sự không có cách.

—————–

Bối Cách nếu đã được họ cứu về, cũng không thể để mặc gã chết, nhưng gã hiện tại vẫn không thể nơi nơi đi lại, nên bọn họ mỗi ngày đều phải qua để lại chút đồ ăn, có khi là Hi Nhã, có khi là Mặc Nhã.

Lôi Tấn cũng qua xem hai lần, chính là thần sắc Bối Cách mệt mỏi, trừ bỏ Mặc Nhã tựa hồ ai cũng không phản ứng lại, bộ dáng hiện tại của gã, Lôi Tấn cũng không muốn cùng gã so đo nhiều.

Bất quá đại khái chiếu cố không qua được vài ngày, bởi vì Hi Nhã đã hoàn toàn khoẻ lại, bọn họ sẽ chuẩn ịi rời khỏi đây.

Lôi Tấn đang kiếm cái quần trong tay nải, tính đem qua cho gã, Mặc Nhã đang giúp cho hắn

Bối Cách một tay chống tường, dựa vào trong góc, một tay khụ cổ họng, nôn khan tới lợi hại, mấy ngày nay thân thể gã yếu đến lợi hại đi đương cứ lắc lắc không vũng.

“Bối Cách, ngươi không sao chứ?” Mặc Nhã đỡ Lôi Tấn ngồi xuống, sau đó mới mở miệng hỏi.

“Không sao, có thể mấy hôm nay ăn phải thứ gì không sạch sẽ.” Bối Cách lau lau khoé miệng, chỉ có lúc đối diện với Mặc Nhã mới có vài phần hoà nhã.

“Ngươi tới làm gì?” Hiện tại Bối Cách đối xử với Lôi Tấn cũng ôn hoà hơn, so với thái độ căm thù trước kia thì đúng là tốt hơn nhiều.

“Cho ngươi.” Lôi Tấn ý bảo buông quần áo xuống, kiện quần áo kia trên người Bối Cách mấy ngày nay đều tản ra vị chua

Bối Cách hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nâng tay áo lên ngửi ngửi, sắc mặt ửng đỏ, nhưng ngoài miệng không cam lòng yếu thế nói “không khiến ngươi xen vào chuyện của người khác.”

Trên tay một bên cầm quần áo, ở ngoài bày vẻ che dấu, mặc áo xong, tới thời điểm Bối Cách nhấc chân Lôi Tấn rõ ràng nghe thấy, tiếng gã hít vào một ngụm lãnh khí.

Bối Cách đem bộ quần áo cũ đã không còn nhìn rõ màu sắc vò lại rồi ném sang một bên, mấy ngày nay, những dấu vết trên người vẫn đồ sộ như vậy, vết trảo, dấu ngôn, dấu tay, mọi thứ không thiếu, trong lòng biết chuyện này cũng không lừa được mấy người ở đây, đơn giản liền thoải mái.

Bất quá vừa mới bình tâm tĩnh khí không bao lâu, không biết nói câu nào đã chọc tới gã, Bối Cách giống như con chuột bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, lộn xộn nổi giận, đem hai người đuổi ra ngoài.

“Ngưới không phải nói tên Bối Cách này là Nhân ngư giống đực sao? Ta sao cảm thấy gã âm tình bất định giống như người mang thai vậy?”

“Nói không chừng là thực.” Người nói không có ý, người nghe có hiểu, Mặc Nhã trầm tư một chút, liền đem chuyện Bối Cách trước kia nói cho y biết Kim sắc Nhân ngư giống đực có thể tự mình thai nghén bảo bảo nói cho Lôi Tấn biết.

“nói vậy, Bối Cách thực rất đáng thương, Trước mặc kệ tính tình Bối Cách như thế nào, thế nhưng bị ép buộc sinh đứa nhỏ, hẳn cũng không có ai nguyện ý đi.” Lôi Tấn nói

“Nếu là ngươi thì sao?”Mặc Nhã hỏi.

“Ta?” Lôi Tấn nở nụ cười, nói “Ngươi cũng biết ta không giống với giống cái ở chỗ các ngươi, mặc kệ làm bao nhiêu lần cũng sẽ không có đứa nhỏ.” Hắn đột nhiên nghiêng đầu đánh giá Mặc Nhã, hỏi “Cũng là các ngươi có chuyện gạt ta?”

“KHông, ta chỉ muốn biết.” Lông mi Mặc Nhã cụp xuống, tránh ánh mắt của hắn, y đã từ chỗ của Hi Nhã nghe được, chuyện Lôi Tấn đã sử dụng Bích Ngải hoa, nương theo chuyện này hỏi thử một câu, xem thái độ của hắn xem.

“nếu là ta, ta sẽ đem đứa nhỏ đánh rớt, tuyệt không cho nó có cơ hội ra đời.” Mặc kệ Mặc Nhã hôm nay hỏi câu này có mục đích là gì, Lôi Tấn cũng không tính toán cho bọn họ có thể có ảo tưởng.

“vì cái gì, nó dù sao cũng là con của ngươi.” Sắc mặt Mặc Nhã khẽ biến, không nghĩ tới Lôi Tấn lại trả lời lạnh lùng như thế.

“Ta còn phải quay về, đứa nhỏ nhất định sẽ bị vứt bỏ, vậy sinh ra để làm gì?” Lôi Tấn kỳ thực không muốn cùng Mặc Nhã dây dưa vấn đề này nữa, cái này sẽ làm hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ không muốn nhớ tới.

———-

Hôm nay Mặc Nhã đem cơm trưa qua cho Bối Cách, trong động chỉ còn lại Hi Nhã cùng Lôi Tấn.

Hi Nhã nằm trên giường cỏ đầu gối lên hai tay, miệng ngậm một nhánh cỏ, híp mắt đánh giả Lôi Tấn đang ngồi trước động phơi nắng, thực tuỳ ý mở miệng nói “ta nhớ rõ lúc ấy ngươi đã đồng ý cho ta làm.”

Lôi Tấn hơi ngạc nhiên, nhớ lại chuện đó, nhưng tình hình lúc này, vì thế mở miệng “ta nhớ, nhưng hiện tại không được.”

Hi Nhã cũng không nghĩ muốn chờ thêm, đem dài lắm mộng, ai biết Lôi Tấn vào ngày nào đó có hối hận hay không, thấy Lôi Tấn đứng dậy muốn chạy, y từng bước đi tới, từ phía sau siết chặt lấy thắt lưng Lôi Tấn, mãnh liệt hôn dọc theo tai tới cổ, không để hắn có cơ hội từ chối, hai tay vuốt ve làn da trơn bóng của Lôi Tấn, bắt đầu xé bỏ đai lưng hắn.

Thình lình hôn môi làm cho Lôi Tấn bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa hoàn hồn, lại cảm thấy hoa mắt, bản thân cũng đã bị Hi Nhã đè xuống giường cỏ.

Một tay Hi Nhã nâng thắt lưng Lôi Tấn, áp vào chính mình, tay kia thì vuốt ve cởi bỏ y phục trên người hắn, cởi đến đâu thì những nụ hôn nóng bỏng cũng theo tới đó.

Lôi Tấn muốn phản kháng, thế nhưng nhớ tới lời đồng ý đã nói với Hi Nhã, nên mặc Hi Nhã bày bố, cởi y phục của hắn, nụ hôn của Hi Nhã nóng rực mà vội vã, khoái cảm rất nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Thế nhưng Lôi Tấn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vã ngăn cản nói “Không được, Mặc Nhã sẽ nhanh chóng quay về, Hi Nhã ngươi mau dừng tay.” Cho dù muốn kết thúc với Mặc Nhã, hắn cũng không muốn dùng loại phương thức này.

Hi Nhã lúc này, làm sao có thể ngừng được nữa, y lôi kéo hai tay Lôi Tấn ấn lên chỗ giữa hai chân mình, nơi đó đã cứng như sắt.

Mặc dù như thế, Lôi Tấn vẫn không đồng ý, cự tuyệt nói “Ta đồng ý cho ngươi làm, nhưng chúng ta phải đổi chỗ, không được ở đây.” hắn đã cảm giác được ngón tay của Hi Nhã đã vùi vào cấm địa phía dưới thắt lưng mình

“Không có việc gì, yên tâm đi.” Hi Nhã cúi đầu hôn môi hắn, ngậm lấy điểm nổi trước ngực, hàm răng nhẹ nhàng nghiền cắn, hai tay ở trên bụng, đùi, đùi trong, mông Lôi Tấn xoa nắn châm lửa, nhưng tuyệt không đụng đến phía trước của hắn, rất nhanh y cam rgiác được thân thể Lôi Tấn đang bắt đầu không ngừng run rẩy

Lôi Tấn muốn kiềm chế, thế nhưng thân thể mẫn cảm không ngăn được khiếu khích không ngừng của Hi Nhã, tiếng rên rỉ dần dần không thể khống chế, cuối cùng chỉ còn những tiếng thở dốc nóng bỏng.

“Dừng tay, Hi Nhã, bằng không sẽ không kịp nữa.” Lôi Tấn cắn răng đưa ra lời phản kháng cuối cùng.

“Chậm rồi.” Hi Nhã nắm mắt cá chân Lôi Tấn nhấc lên, cúi đầu nhìn về nới giữa hai chân mà y đang muốn đi vào.

“Như thế nào lại chặt như vậy?” Hi Nhã vừa nhét một ngón tay vào, liền lập tức bj kẹt chặt, rút ra. Y nhìn huyệt khẩu kia chậm rãi nuốt vào phun ra đầu ngoó tay mình mà đầu óc nóng bừng, hai mắt bốc hoả

“Chặt cái đầu ngươi.” Đáp ứng là một chuyện, bị người khác đối xử như vậy lại là một chuyện khác, nhưng Hi Nhã vẫn chưa từ bỏ ý đồ muốn đùa bỡn cái chỗ kia, Lôi Tấn mở miệng liền mắng.

Hi Nhã thử đưa ngón thứ hai vào, nhưng lại không được, phải tìm một thứ gì đó để bôi trơn, bằng không nhất định sẽ bị thương, dư quang liền liếc thấy mỡ cá voi đang để trong góc.

Y ôm Lôi Tấn qua, đặt y lên tường, trên tay dính mỡ cá voi sờ soạng khai thác, khi cảm giác huyệt khẩu đã mềm ra, y tách hai chân Lôi Tấn, hai người lấy tư thế mặt đối mặt tiến vào.

Người định không bằng trời định, giữa lúc đó Mặc Nhã lại trở về, mở ra câu chuyện dây dưa giữa ba người.

———-

Đột ngột tiến vào, làm cho Lôi Tấn không thoải mái nhíu mày, tốt xấu gì cũng đã có vài lần quan hệ với hai người, nhưng bị sáp nhập cam rgiác trừ bỏ không thích ứng vẫn là không thích ứng, nếu lần này không phải đã đồng ý với Hi Nhã, thì hắn chết sống cũng không cho y làm tới bước này. Chính là hiệu quả thực ngoài ý muốn cực tốt, ngay cả Lôi Tấn cũng không thể phủ nhận, ở trong tay Hi Nhã cùng Mặc Nhã hắn đều đạt được khoái cảm trước nay chưa từng có.

Chỉ cần vui vẻ, tựa hồ chuyện bị đâm cũng không phải là chuyện khó chấp nhận, thần trí của Lôi Tấn do sự va chạm không ngừng của Hi Nhã mà tán loạn, mơ mơ hồ hồ.

“Đang nghĩ gì vậy/?” hai tay Hi Nhã vương qua vuốt ve cái mông tình sắc của Lôi Tấn, phân thân cố ý chạm nhẹ trong cơ thể mẫn cảm của hắn rồi lại từ từ rút ra

Hậu huyệt không được thoả mãn cảm thấy trống rỗng, khiến Lôi Tấn khó nhịn nhìn Hi Nhã, nói “Tiến vào, nhanh tiến vào…”

“Muốn ta sao?” Hi Nhã chôn đầu trước ngực Lôi Tấn hút mạnh một cái, đem hai chân Lôi Tấn mở rộng hơn, đối với tiểu huyệt mê người kia mạnh mẽ va chạm, hướng về vị trí mẫn cảm trong trí nhớ dùng sức đâm.

Mãnh liệt khoái cảm khiến cho Lôi Tấn thét chói tai ra tiếng, dục vọng đang muốn phóng thích lại bị Hi Nhã giữ chặt, thấp hiọng thì thầm “Còn sớm lắm.”

“Buống…”thống khổ không thể phóng thích làm Lôi Tấn nhăn nhó rên rỉ.

Kích thích phía trước làm tiểu huyệt phía sau gắt gao cắn chặt, Hi Nhã rên thành tiếng, nắm thatứ lưng Lôi Tấn, vội vã đưa đẩy.

Lôi Tấn quỳ trên mặt đất, cái mông nhếch cao, đầu gối có chút đau, lăng hắn áp sát vào ngực Hi Nhã, Hi Nhã ở trong cơ thể hắn đã tiết hai lần, nhưng phía trước của bản thân lại bị giữ chặt muốn phóng thích một lần cũng không được.

Khoái cảm càng lớn, thống khổ cũng càng lúc chồng chất càng cao.

“Hi Nhã…”Lôi Tấn gọi tên y, ý tứ cầu xin được tha không cần nói cũng biết, nhưng Hi Nhã lại không hề mềm lòng.

Lôi Tấn bị gây sức ép đến sắp điên rồi, phía trước rõ ràng cứng đến trướng đau, lại lần lượt bị Hi Nhã bức trở về.

Hi Nhã lại tiết ra một lần nữa, đem thân thể Lôi Tấn từ trên mặt đất bế lên, hai người lại đi tới trên giường, Hi Nhã nằm xuống, đỡ thắt lưng Lôi Tấn, chậm rãi ấn hắn ngồi xuống nuốt lấy phân thân của mình, thẳng tới khi vào hết, mới mạnh mẽ bắt đầu một vòng chinh phạt mới. Mà một bàn tay thuỷ chung vẫn giữ chặt phía trước Lôi Tấn.

Cả người Lôi Tấn đầy mồ hồi, ở trong động tác rút ra đâm vào cực nhanh của Hi Nhã, chỉ còn lại tiếng thở dốc rên rỉ.

“Ngươi đã về rồi?” Hi Nhã đột nhiên nói với cửa động.

Lôi Tấn đang đưa lưng về phía cửa động đột ngột cứng đờ người, người trở về lúc này không cần nghĩ cũng biết là ai, hắn vốn trăm phương ngàn kế muốn tránh chuyện này, không ngờ lại vừa vặn đụng phải. Một khi đã vậy, đơn giản làm cái kết thúc đi, Lôi Tấn bèn một bên chủ động phun ra nuốt vào phân thân của Hi Nhã, một bên lại thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Mặc Nhã, thế nhưng hắn kinh hãi phát hiện, Mặc Nhã căn bản không có bỏ đi, ngược lại lại đi về phía này,

“Phân tâm…” Hi Nhã không nặng không nhẹ bóp phía trước hắn một cái

“A… Hi Nhã…”’

Phía sau giường cỏ truyền tới động tĩnh làm Lôi Tấn kinh hãi trong lòng, lập tức muốn quay người nhìn xem, nhưng Mặc Nhã đã mang bộ quần áo còn dính chút khí lạnh áp lại gần.

Phía sau lạnh lẽo, phía trước nóng bỏng, Lôi Tấn bị kẹp ở giữa giống như băng hoả lưỡng trọng thiên

“không ngại thêm một người chứ?” Mặc Nhã cắn vành tai Lôi Tấn, một bàn tay thon dài thăm dò qua, khẽ nhéo đoá anh đào ửng hồng trước ngực, tay kia tự giác tiếp nhận thứ phía trước của Lôi Tấn. Cảm giác mát lạnh trên tay Mặc Nhã, khiến Lôi Tấn rùng mình một cái.

“Không cần, không được.” Lôi Tấn hô, tuy biết rằng bọn họ có ý nguyện cộng thê, nhưng loại chyện này hắn tuyệt đối không đáp ứng.

“Có thể thực thoải mái nha.” Mặc Nhã liếm bả vai trần trui hấp dẫn của Lôi Tấn nói, trên tay bắt đầu măn trớn dịch chuyển

“Không được, ta… Không…đáp ứng…Ah… Buông….” Lôi Tấn ở giữa Hi Nhã cùng Mặc Nhã tiền hậu giáp kích, rên rỉ vỡ thành tiếng.

“Đồng ý đi, đồng ý ta sẽ cho ngươi ra.” Mặc Nhã ôm lấy cằm Lôi Tấn, không đợi hắn thở ra, đầu lưỡi liền tiến vào, kịch liệt quấn lấy dây dưa, không muốn nghe thấy lời từ chối của hắn

Lôi Tấn lúc này mới thấy rõ, đáy mắt Mặc Nhã tựa hồ có dục vọng muốn đem hắn xé ra rồi ăn vào trong bụng.

“Đáp ứng ta.”

“Mặc Nhã…”

Hi Nhã ở dưới không cam lòng bị xem nhẹ, đột nhiên gia tăng lực đạo, mạnh mẽ rút ra, nhấc thắt lưng Lôi Tấn lên, rồi mạnh mẽ ép xuống, nhiều lần liền đam thẳng vào điểm mẫn cảm trong người Lôi Tấn.

Tiếng thét chói tai của Lôi Tấn toàn bộ đều bị Mặc Nhã nuốt hết, tốc độ mơn trớn trên tay di chuyển càng lúc càng nhanh, Lôi Tấn dưới sự công kích của hai người, không còn chút khí lực nào.

“Để chúng ta cùng có được ngươi.” Mặc Nhã vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo.

Lôi Tấn cho dù lập tức sẽ bị khoái cảm đánh tan, vẫn kiên trì lắc đầu.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã còn bớt thời giờ đưa mắt nhìn nhau, khi Hi Nhã một lần nữa tiết ra trong người hắn, chất lỏng nóng bỏng gần như thiêu cháy nội bích, Mặc Nhã rốt cục cũng buông lỏng dục vọng vẫn luôn bị giữ chặt của hắn, mất đi sự chống đỡ của hai người, Lôi Tấn vô lực ghé lên người Hi Nhã, đắm chìm trong dư vị cao trào thực lâu, nhưng khi cảm nhận được Mặc Nhã ở phía sau đã đi khỏi, trong lòng hắn có chút kinh hoảng

Nghĩ muốn mở miệng giữ lại, nhưng nhớ tới quan hệ giữa ba người bây giờ, sau này thì phải làm sao?

Lôi Tấn còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy trước mắt tối sầm, dôi mắt bị cái gì đó bịt kín lại.

“Các ngươi muốn làm gì? Cởi ra.” Lôi Tấn lớn tiếng hô, nhưng sau sự tình tiếng nói của hắn đã khàn khàn, căn bản không còn lực uy hiếp, ngược lại thêm vài phần khiêu khích.

“nếu ngươi không muốn nhìn, thì cứ nghĩ bọn là là một người đi.” Hi Nhã đỡ thắt lưng Lôi Tấn lên, khoái cảm tê dại còn lưu lại bên trong làm cho Lôi Tấn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt không nhìn thấy gì, ngược lại khiến cho xúc giác mẫn cảm gấp bội.

Nhưng cảm giác hư không từ phía sau không kéo dài bao lâu, thắt lưng bị một cánh tay từ phía sau ôm lấy, tiểu huyệt bị làm qua mấy lần đã trở lên mềm mại không cần khai phá thêm nữa, mở rộng giữa hai chân, dễ dàng tiếp nhận sự sáp nhận gấp gáp của người vội vã phía sau.

“Mặc Nhã…” Lôi Tấn thở dốc một tiếng, Hi Nhã vẫn còn nằm phía dưới hắn, vậy người phía sau là ai cũng có thể đoán

“Ngô…ngô…” Hi Nhã đè đầu Lôi Tấn xuống cùng y hôn môi

Địa phương quen thuộc kia gắt gao siết chặt, giao hợp nóng bỏng mà ẩm ướt liên tục sản sinh khoái cảm trong người Lôi Tấn, mỗi một lần va chạm đều khiến hắn rên rỉ thành tiếng.

“Chậm một chút…Chậm một chút…Mặc Nhã….ah…” Lôi Tấn không thể động đậy, chỉ có thể tuỳ ý mặc cho đối phương đâm vào, rút ra, cứ đâm vào, rồi rút ra, khoái cảm liên tục làm cho lý trí bị vây bên trong của hắn gần như tan vỡ

“Vậy ta là ai?” cánh tay nóng rực của Hi Nhã chạy loạn trên người Lôi Tấn.

“Mặc Nhã…a…” Hạ thể phát ra tiếng nước dấp dính, làm cho giao hợp giữa hai người càng thêm thuận lợi. Càng lúc càng tới gần cao trào, Lôi Tấn lại gần như không thể thở.

“A… Buông tay… Hi Nhã….buông…” Trong nội bích lại chứa đầy chất lỏng của Hi Nhã, Lôi Tấn ở một khắc trước khi phóng thích liền bị giữ lại

Sau đó, Lôi Tấn bị đè xuống giường cỏ, một chân nâng lên bị người xuyên qua, bị người mặt đối mặt ôm vào ngực đâm vào, người phía sau tách chân hắn ra, bị người phía trước tiến vào, thần chí hắn hỗn loạn đến mức không phân ra ai với ai, chỉ biết là từ đầu tới cuối, hắn chỉ phóng ra hai lần.