Như thế qua chừng mười ngày, cảm giác đau nhức trên tay Lôi Tấn càng lúc càng tăng, nghĩ qua hẳn là đã có thể hoạt động nhẹ, thế nhưng Xuân Kỷ cố ý công đạo, nếu không có việc gì thì đừng lộn xộn, hắn cũng đành nghe, tuy trong lòng sốt ruột, hy vọng sớm khỏi một chút, thế nhưng cũng biết đạo lý tổn thương gân cốt trăm ngày không động, việc này tuyệt không thể gấp, mới một tháng đã có thể khôi phục như vậy đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Xuân Kỷ nói hôm nay là lần châm cứu cuối cùng, sau khi làm xong, thì chủ yếu là dùng thuốc đắp, xoa bóp là chính, đương nhiên quan trọng nhất là thời gian điều dưỡng sau này phải dài, đạo lý này Lôi Tấn cũng biết, chính là cảm thấy bản thân mình chưa hẳn có cái gọi là kiên nhẫn chờ đợi kia, bất quá lúc này cũng chỉ còn cách đi từng bước tính từng bước

Cho dù đã làm rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần Lôi Tấn nhìn thấy cốt châm trong tay Xuân Kỷ, trái tim vẫn có chút run rẩy, một loạt kim châm nhỏ nhắn xếp hàng gim trong vải bông trắng, cái dài nhất cũng hơn mười ly (cm), màu sắc đen nhánh, nghe Xuân Kỷ nói cái này là mái ra từ xương loài động vật nào đó.

“nằm sấp xuống, đừng cử động.” Xuân Kỷ đem châm cầm trong tay, chỉ có lúc này trên gương mặt y mới xuất hiện vẻ nghiêm túc thực sự, một chút cũng không còn bộ dạng lúc nào trên miệng cũng treo nụ cười mỉa mai như bình thường

“Xuân Kỷ, châm này của ngươi sẽ không đột nhiên gãy chứ?” Lôi Tấn ra vẻ lơ đãng nói, ai cũng biết, xương cốt để lâu sẽ giòn tan, vạn nhất gãy ở trong thân thể, kia cũng quá thảm đi.

“Ngươi không cảm thấy hỏi lúc này thì đã muộn sao?” Xuân Kỷ vỗ một cái trên lưng hắn

“đúng là có muộn, nhưng so với chuyện chết không minh bạch vẫn tốt hơn?” Lôi Tấn hào phóng thừa nhận, thân thể không được tự nhiên rụt lại, không có biện pháp, lưng của hắn có chút mẫn cảm.

“Ngươi có biết đây là xương động vật nào không?” Lúc hai người nói chuyện, Xuân Kỷ đã tìm đúng huyệt vị đâm vào hai châm.

“Ngươi không nói, sao ta biết?” Gần đây lúc nằm úp sấp cảm thấy bụng có chút không thoải mái.

“Ở nơi sâu nhất dưới đáy biển có loại cá gọi là Vô mục điệp. thân thể chúng nó dẹp, sinh trưởng nhìn giống như một cánh bướm lớn, không có mắt, xương cốt chúng có thể chịu đựng áp lực lớn nhất của nước biến, đây là loại xương cốt cứng nhất, ngươi nói nó có thể gãy không?”

“Xuân Kỷ, ngươi biết thật nhiều chuyện, ngay cả loài cá gì đó sống sâu nhất dưới đáy biển cũng biết.” Nơi này truyền thông không phát đạt giống như hiện đại, Lôi Tấn đến đây lâu như vậy, cũng phát hiện, thú nhân đối với những gì bên ngoài thế giới cũng chưa hiểu hết tất cả, ước chừng chỉ là biết đại khái, nhưng Xuân Kỷ rõ ràng không phải, những gì y từng nói, đều giống như bản thân y đã từng gặp qua, ít nhất là có bộ dáng thực hiểu biết, thật sự làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Còn có y thuật của Xuân Kỷ, hắn tuy không gặp qua nhiều dược sư lắm, nhưng ít nhất cũng từng gặp qua Thanh kiều của Báo tộc cùng Mộc Nguyệt của Hổ tộc, y thuật của họ cũng không tệ, thế nhưng nếu so với Xuân Kỷ, quả thực là không cùng một đẳng cấp, tựa như, Lôi Tấn nghĩ nghĩ, đại khái chính là xe đạp cùng xe lửa so tốc độ.

Châm trong tay Xuân Kỷ hạ xuống, sau đó hung tợn nói “Ngươi nói tiếp cũng vô ích, ta đam sai chỗ, chính ngươi chịu. Đâm chết hay tàn phế, không phải trách nhiệm của ta.”

“Thực ác độc.” Lôi Tấn không dám trêu trọc y, nhanh chóng đổi đề tài, dời đi một chút lực chú ý, liền hỏi “Cánh tay ta bao giờ thì có thể si chuyển, lâu như vậy, cứ có cảm giác như là của người khác.”

“Lần này châm cứu xong, ngươi có thể thử chậm rãi cử động, chờ đắp dược một tháng xong, tự ăn cơm hẳn là không thành vấn đề.” Xuân Kỷ đâm châm xong, đem tay rửa vào chậu nước bên cạnh.

“Ân.” Lôi Tấn nhắm mắt đáp một tiếng.

Thời tiết trên thảo nguyên lúc này có chút lanh, đặc biệt là vào buổi sáng, trong sân Xuân Kỷ nhiều cây cối, gió thổi qua, phát ra thanh âm sàn sạt.

Nghe thấy trong sân có động tĩnh, lỗ tai Lôi Tấn chống dậy.

Xuân Kỷ làm bộ như không phát hiện, không nhanh không chậm, ngón tay từng ngón từng ngón lau khô, biết thì hiểu đó là tay, không biết thì còn tưởng đó là tuyệt thế trân bảo gì, còn làm đến cẩn thận như vậy?

Thẳng đến lúc Lôi Tấn cũng nhịn không được mà nhìn về phía y, Xuân Kỷ mới buông khăn, mở miệng nói “Ta đi xem hôm nay là ai?”

Xuân Kỷ chọc ghẹo người thành công tâm tình vui vẻ bước ra khỏi phòng.

Chỉ bất quá tâm tình vui vẻ của y chỉ có thể duy trì đến khi ra khỏi cửa mà thôi, nhìn người đang đưa lưng về phía y, thân ảnh cao to đang khoanh tay đứng trong sân, con ngươi Xuân Kỷ đỏ ửng, sắc mặt cũng lạnh lùng, chủ động mở miệng hỏi “Tộc trưởng sao lai có thời gian rảnh đến nhà của ta vậy?”

An Bố xoay người, bình tĩnh ôn nhã, mỉm cười nói “Mấy ngày không gặp, Xuân Kỷ.”

“Tộc trưởng bận rộn như vậy, ta sao dám đi quấy rầy.” Xuân Kỷ đứng im tại chỗ, không đi về phía trước.

“ta còn nhớ Vũ lăng hoa này, là lúc ấy ta đã tự trồng, vài năm không có tới, vậy mà đã đầy sân rồi.” Nhìn Xuân Kỷ giống như con nhím nhỏ, An Bố bao dung mỉm cười, cùng khi đó giống nhau, một chút cũng không đổi, gặp người là châm chọc.

“Nơi này của ta không sạch sẽ, tộc trưởng tự nhiên khinh thường đến.” Nói tới chuyện cũ, giữa chân mày của Xuân Kỷ có chút giãn ra, thế nhưng nhớ đến những năm gần đây, sắc mặt lại lạnh lùng xuống

“Xuân Kỷ, ngươi đứa nhỏ này…” An Bố nhíu mày, thực sự không biết nói gì cho phải.

“Ta không phải là hài tử của ngươi, Mặc Nhã mới phải, đó là bảo bối La Kiệt sinh cho ngươi, chỉ cần là La Kiệt sinh, chỉ sợ không phải của ngươi, ngươi cũng thích không phải sao? Muốn ta gọi ngươi một tiếng An Bố thúc thúc không?”

Xuân Kỷ một kích phóng tới, không chế không được cảm xúc, âm lượng lớn, ngay cả Lôi Tấn nằm trong phòng cũng nghe rõ rành mạch, trong lòng thất kinh, hắn đã sớm nhìn ra, giữa An Bố cùng La Kiệt có gì đó không đơn giản, chính là không nghĩ tới chuyện Mặc Nhã lại là đứa nhỏ của hai người họ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Xuân Kỷ vẫn còn đang kích động nói gì đó, thế nhưng Lôi Tấn lại bị sự thực mà mình phát hiện làm cho chấn kinh rồi, Mặc Nhã thực là do La Kiệt sinh, vậy Hi Nhã cùng Minh Nhã thì sao? Hẳn cũng vậy đi? Nói cách khác La Kiệt ở thế giới này đã sinh ba đứa nhỏ? Y cũng bị cải biến thể chất sao? Là do bắt buộc hay là tự nguyện? Cho neê La Kiệt dù có bản đồ cũng vô pháp rời khỏi đây sao? Là bởi vì đứa nhỏ sao?

Hắn có phải hay không nên thấy may mắn bản thân không thể sinh đứa nhỏ, nếu không cũng chỉ có thể giống như La Kiệt, ở lại đây sinh đứa nhỏ, nghĩ đến bản thân có một ngày sẽ ôm cái bụng lắc lắc lư lư đi lại như chim cánh cụt, Lôi Tấn ruùn mình một cái

Lúc này Xuân Kỷ cùng An Bố đã nói tới chuyện của một người khác.

Lôi Tấn chỉ nghe thấy Xuân Kỷ cười lạnh một tiếng nói “Ta chỉ biết, ngươi trốn ta còn không kịp, như thế nào lại chủ động tới cửa, muốn biết tình hình bầu bạn của con trai ngươi đi, cười chết người, ngươi tự cho mình là đúng, lén lút quan tâm, ai có thể nhận được tình cảm của ngươi? La Kiệt sao? Mặc Nhã sao?”

Qua hồi lâu, không nghe thấy tiếng trả lời của An Bố, đến lúc Lôi Tấn tưởng gã đã đi, lại nghe An Bố nói “Sức khoẻ hắn khôi phục thế nào rồi?”

“Không chết được.” Xuân Kỷ hầm hừ nói, lại thêm một câu “Bất quá không thể sinh đứa nhỏ, có bản lĩnh nhanh làm cho Mặc Nhã tìm một người khác đi.”

“Nó sẽ không chịu, đứa nhỏ do La Kiệt dậy dỗ sẽ không bạc tình như vậy.” Thanh âm An Bố thực khẳng định.

“La Kiệt đương nhiên là tốt nhất, mọi thứ đều tốt, thế nhưng y vĩnh viễn sẽ không là của ngươi, ngươi đời này cũng không chiếm được.” Xuân Kỷ cười cười mang theo biểu tình ác ý, nhiều năm như vậy, nam nhân này vẫn còn luẩn quẩn trong lòng, thế nhưng luẩn quẩn này lại chỉ vì một người

“Xuân Kỷ, rút châm.” Lôi Tấn nhìn sa lộ (đồng hồ cát) ở góc tường, đánh giá đã tới lúc, cũng bấp chấp hai người ở ngoài cửa đang nói gì.

An Bố lại nói gì đó, Lôi Tấn nghe không rõ, thế nhưng rõ ràng là điều Xuân Kỷ không thích nghe, bởi vì ngay sau đó Lôi Tấn nghe thấy tiếng ghế trong viện bị đạp đổ

Cửa sân mở ra, trong sân quay về im lặng.

Bóng người Xuân Kỷ đứng cạnh cửa trong chốc lát, dụi dụi mắt, mới xoay người về phòng.

Lôi Tấn biết tâm tình y hiện không tốt, liền tính toán vuốt lông cho y, nói “Xuân Kỷ, tương ngọt của ngươi làm xong chưa? Dùng để nấu ăn cũng ngon lắm, ta vừa mới nhớ ra ít thực đơn, nếu không trưa nay chúng ta thử xem.” Hắn biết Xuân Kỷ đối với y thuật cùng thức ăn có chấp nhất đặc biệt, hy vọng có thể mượn việc này dẫn dắt sự chú ý của y

“Phỏng chừng là do ngươi thèm ăn đi? Sai ta xuống bếp? Gần đây đều thấy béo, còn không biết ăn bớt đi chút.” Thanh âm Xuân Kỷ còn có chút không ổn, thế nhưng rút châm vẫn lưu loát như mọi ngày

“Có phúc cùng hưởng.” Rút châm xong, dưới sự giúp đỡ của Xuân Kỷ đứng lên, cười tủm tỉm nói

“Ngươi trước ngồi xuống một lúc, ta ra ngoài thu thập một chút, hai ta ra ngoài sân phơi nắng.”

Lôi Tấn biết, Xuân Kỷ phải đi thu dọn cái ghế kia, Xuân Kỷ không đề cập tới, hắn cũng không hỏi, trong lòng hai người đều hiểu, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, tuy rằng trong lòng hắn tò mò muốn chết, dù sao chuyện cũng liên quan tới Mặc Nhã, cũng không biết Mặc Nhã có biết không?

Xuân Kỷ dìu Lôi Tấn ra ngoài, mặt trời hôm nay thực tốt, theo lá cây chiếu xuống người những đốm sáng nhỏ, ban đầu đúng là hình tròn, sau đó từng chút từng chút bị ăn mòn, chậm rãi biến thành nửa vòng tròn, thành trăng lưỡi liềm, rồi bầu trời  cũng từ từ tối lại

Chợt nghe thấy trên đường rối loạn, tiếng người la, tiếng chó sủa, hay âm thanh các laọi khí cụ gõ lách cách lách cách, rất ồn ào, Lôi Tấn cũng không nghe rõ rốt cuộc họ đang nói cái gì.

Xuân Kỷ giẫm lên thanh, san bằng thảo dược phơi nắng trên nóc nhà, nhìn nhìn bên ngoài, thần sắc lúc đó không… có chút kích động nào, theo thang đi xuống, thấy Lôi Tấn vẫn bình tĩnh, vì thế nói “Ngươi hẳn cũng biết đi? Đây là hiện tượng tự nhiên bình thường.”

Sắc trời càng lúc càng tối, Lôi Tấn nhanh chóng không thấy được thân ảnh Xuân Kỷ đang đứng phía trước, nói “Biết, Nhật thực.” Không nghĩ tới ở hiện đại không thấy Nhật thực, chạy tới đây ngược lại thấy được.

Trong sân nhanh chóng tối đen như mực, thực là đưa tay không thấy được năm ngón, cửa sân dột nhiên vang lên tiếng, Lôi Tấn ngầm đề phòng, tuy người noiư này tính tình không tệ, nhưng cũng không loại trừ có kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhưng trong chốc lát bị ôm vào lòng, cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng Lôi Tấn vẫn lặng lẽ thở ra.