Lôi Tấn thấy vậy thì rất muốn cười, thế nhưng vừa nghĩ đến tiểu tử mềm mại kia sẽ có một ngày vô thanh vô tức biến mất thì ở một nơi nào đó trong lòng hắn cảm thấy phức tạp khó tả, cho dù bản thân ra đi, cũng đồng dạng sẽ không thể nhìn thấy nó nữa, thế nhưng hắn ít nhất vẫn biết nó sinh hoạt khoẻ mạnh được cha mẹ huynh trưởng yêu thương, như vậy là đủ, có lẽ hắn có chút đạo đức giả, nhưng trong giờ phút này trong lòng Lôi Tấn đây là ý tưởng chân thật nhất

Nhìn Minh Nhã xong, Lôi Tấn cũng không thực sự muốn về nhà, nên cùng Hi Nhã đi dạo ở phụ cận ngôi miếu, đi vào thế giới này tính ra cũng đã hơn nửa năm, thực sự vẫn chưa nhìn kỹ cái nơi tối quan trọng trong bộ tộc này có hình dạng gì đâu, toàn bộ thần miếu đều được xây dựng bởi những tảng đá xanh to lớn, có chút giống kim tự tháp, chiều rộng lớn, theo phía hướng lên cao mà nhỏ dần, thế nhưng phần đỉnh không phải là chóp nhọn, mà bằng phẳng như mặt bàn, bốn mặt thân mình của thần miếu, có các cửa sổ mở theo bậc thang lên như diều gặp gió.

“Có thể lên phía trên xem không?” Lôi Tấn hỏi, trên cơ bản kiến trúc thần miếu linh tinh của các tôn giáo luôn luôn có đủ loại kiêng kị, hắn tuy rằng không tin, nhưng cũng không muốn đi mạo phạm

“đương nhiên có thể, trừ bỏ đi vào trong thần miếu thì đúng là không dễ dàng cho người đi vào, thì những chỗ khác không hề có hạn chế gì.” Chẳng qua từ dưới lên trên cũng có khoảng tầm một trăm tầng, lấy thân thể hiện giờ của Lôi Tấn liệu có chịu nổi hay không?

“Chúng ta lên xem đi.” Hắn nhớ rõ, lúc trước khi vào rừng rậm, La Kiệt từng hàm hồ nhắc hắn lên qua thần miếu nhìn xem, hắn tuy cho đến giờ vẫn không rõ ý La Kiệt rốt cuộc muốn nói cái gì, nhưng hắn tin tưởng La Kiệt nhất định có dụng ý riêng của mình, vừa lúc nhân cơ hội hôm nay, đơn giản đi lên trên xem có hiểu ra cái gì không.

Hai người chọn vị trí hướng nam mà đi lên, sườn lên cao và dốc, bậc thang cũng rất hẹp, Lôi Tấn thử bước lên một bước, để một phần ba bàn chân không chạm xuống, lúc con người đi lên cao, thì luôn có thói quen bước lên nhẹ nhàng, thế nhưng lúc xuống thì không dễ, Lôi Tấn đi có chút vất vả, thế nhưng vẫn không có vấn đề gì, Hi Nhã cũng không dám nói câu nào, sợ hắn phân tâm, Lôi Tấn có chút nhàm chán, một bên đi, một bên theo bản năng đếm số bậc thang, chờ đến lúc đi đến chỗ cao nhất vừa đúng chín mươi mốt tầng, phía trên mặt chỗ cao nhất còn có một cái bậc nữa, ở giữa đặt một thứ hình tròn giống như cái thớt, xuyên qua tâm của nó là một cái châm dài nhỏ, Lôi Tấn từng thấy qua một thứ giống như vậy ở trước cao ốc của viện khoa học, thế nhưng hắn không biết đó là cái gì, càng không cần nói đến tác dụng của nó.

“này là gì?” Hắn vốn không đến trường nhiều, cũng không có gì phải che dấu, cũng may lăn lộn trên đường, không hề có yêu cầu gì về bằng cấp.

Hi Nhã nhìn hắn một cái, nói “đây là đồng hồ mặt trời, dùng để đo thời gian, trước kia không có ánh sáng mặt trời cùng đồng hồ cát, mọi người trong tộc đều nhìn mặt trời cùng ngôi sao để phaá đoán thời gian.” Thấy Lôi Tấn thực sự có hứng thú mà xoay quanh cái đồng hồ mặt trời, liền nhịn không được mà bỏ thêm một câu nói “Cái này là do a sao làm ra, ông nói những người ở thế giới bên kia ai cũng biết.”

“ta không biết, thứ này xem thế nào?” Lôi Tấn không thèm để ý nói, trên mặt thớt có khắc rất nhiều gạch, gạch lớn có mười hai cái, gạch nhỏ thì nhiều lắm, hắn lười đếm.

“Nhìn bóng của kim đồng hồ.” Hi Nhã chỉ vào, cẩn thận giải thích cho hắn

“Bây giờ là hai chỗ nào?” Lôi Tấn nhìn kim đồng hồ đã gần đến gạch lớn thứ bảy, kỳ thực muốn xem cũng không khó, chỉ cần coi nó không khác với đồng hồ, đồng hồ đi chính là nhìn kim đồng hồ, khi bóng mặt trời di chuyển thì bóng kim cũng chuyển

Cái bụ nhỏ trên đài dưới ánh mặt trời hiện rõ một ít đồ án đơn giản, do những đường cong thô thô khắc thành, cùng với đồ án trên cột đá phía sau thần miếu thực sự tương tự, vây xung quanh một cái lỗ nhỏ, là chín tảng đá được khảm lên không theo quy tắc gì, không, phải nói chính xác là tám miếng, bởi vì miếng thứ ba tựa hồ đã bị người lấy xuống, chỉ để lại một vết lõm nhỏ, ở giữa miếng thứ bà và thứ tư có một ký hiệu rất kỳ quái, Lôi Tấn xem không hiểu, cũng không tính toán lãng phí tế bào não của mình.

“Lúc ở Hổ tộc, cái miếng đá màu đen ta đưa cho ngươi đâu?” Lôi Tấn như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào vết lõm kia, ngẩng đầu hỏi Hi Nhã.

“Ở đây.” Hi Nhã cởi thứ trên cổ xuống, đây xem như là thứ duy nhất mà Lôi Tấn đưa cho y, y vẫn luôn mang theo bên người

Lôi Tấn đưa tay nhận lấy, đem miếng đá nhỏ kia ấn vào vết lõm, kích cỡ không sai biệt lắm, nhưng lại không nhét vào được, lẽ nào bản thân nghĩ sai rồi? Lôi Tấn lâm vào trầm tư ngắn ngủi

Hi Nhã thấy hành động của Lôi Tấn, không hiểu sao có chút bất an, nên mở miệng đánh gãy hắn, nói “Trên đây cũng không có gì hay để xem, gió lớn như vậy, chúng ta xuống đi.”

“được, cũng tốt.” Lôi Tấn đứng dậy

Thần miếu có địa thế cao, tầm nhìn cực rộng, phòng ốc chỉnh từ, ngã tư đường rộng lớn đều ở dưới chân, trong bộ tộc có rất nhiều cây lớn, toàn bộ Báo tộc đều thấp thoáng nằm trong một vùng lá cây màu vàng, thu ý nồng đậm

Từ phía nam đi lên, theo phía đông đi xuống, Lôi Tấn lưu ý đếm, vẫn là chín mươi mốt tầng, cứ như vậy tính tiếp, bốn phía tính thêm một tầng trên cùng nữa, vừa lúc đủ ba trăm sáu mươi năm tầng, là số ngày trong một năm, đây là trùng hợp sao?

————

Từ trên thần miếu xuống, dọc theo đường đi Lôi Tấn hợp thời đánh vài cái nhảy mũi, Hi Nhã nói coi bộ hắn bị trúng gió cảm lạnh rồi, nên bảo Lôi Tấn nhanh chóng về nhà nằm.

Bất quá Lôi Tấn cũng không để tâm lắm, nhiều nhất cũng chỉ là chút cảm mạo mà thôi, hắn nào có thân kiều thịt quý như vậy?

Khi về đến nhà, bọn La Kiệt đã quay về, An Lạc đang giặt quần áo, số quần áo phơi trên dây trong sân đã có không ít, An Sâm thì đang ở trong bếp dùng dao nhỏ chặt cái gì đó

“Đi đâu vậy?” La Kiệt cầm trong tay một cây gậy, vừa rồi đang không ngừng dùng nó quật lên thảm đặt trên đầu tường (đập bụi đó), thấy Lôi Tấn cùng Hi Nhã vào cửa, thì dừng lại hỏi

Khi Hi Nhã trả lời là lên đỉnh thần miếu, La Kiệt nhìn sang Lôi Tấn, trong ánh mắt có biến hoá rất nhỏ, thế nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục vấn đề này.

“Mấy hôm trước, không phải ngươi nói muốn ăn thịt viên sao? An Sâm đang băm thịt, tối nay có thể ăn rồi, ngươi còn muốn ăn gì nữa không?”

Lôi Tấn cũng hiểu khẩu vị của bản thân gần đây có chút kỳ quái, một hồi muốn ăn cái này, một hồi lại muốn ăn cái kia, giống như tám đời hắn chưa từng ăn vậy, còn luôn đói nữa. hắn cũng không hề có ý muốn mở miệng, nhưng mấy bữa trước thực sự thèm nón thịt đầu sư tử đến không chịu được, mới nói có một câu, không nghĩ La Kiệt lại nhớ ở trong lòng như vậy.

“Vậy là được rồi, để ta làm đi.” Những người này khẳng định là không biết làm, cũng may tay nghề làm cơm của hắn cũng thông qua được, ít nhất bản thân cũng không lo đói chết

“ngươi về phòng nhủ đi, nói cách làm một chút, để ta làm.” Hi Nhã vẫn còn băn khoăn chuyện Lôi Tấn bị lạnh ban nãy

“ngươi lần đầu làm sẽ không thể ăn, vẫn là để ta đi.” Lôi Tấn kéo tay áo lên.

Đúng lúc An Sâm cũng nói thịt đã băm nhuyễn lắm rồi.

Lôi Tấn trước khi vào phòng bếp thì ra cái vườn nhỏ trong sân nhổ vài củ hành, La Kiệt cũng theo sau hỗ trợ.

“giờ đã sang tháng chín rồi, thời tiết cũng dần dần chuyển lạnh, sau này lúc ra ngoài mặc quần áo ấm áp một chút, lúc Mặc Nhã về, khẳng định sẽ mang theo ít tài liệu tốt, ngươi lúc đo làm thêm hai cái áo dầy đi.” La Kiệt dựa theo lời Lôi Tấn nói, lấy một muỗng bột mì thật lớn ở trong đống bột mì ra, để sang một bên dự phòng.

“La Kiệt, ngươi hiện tại càng ngày càng có tư thế của lão mụ (mẹ) a.” Thực sự là không quen a, từ khi biết La Kiệt thực sự là ‘Mẹ’ của bọn Hi Nhã, mà bọn Hi Nhã lại cùng mình có quan hệ này, hắn đã cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, La Kiệt hiện tại lại còn tiếp tục ‘từ mẫu” như vậy, người hỏng mất trước tiên tuyệt đối là chính mình, nếu tiếp tục bàn luận, rốt cuộc quan hề này là như thế nào a?

“ta không ngại ngươi giống như bọn Hi Nhã, gọi là một tiếng ba ba đau.” La Kiệt mặt không biến sắc nói ra lời này

“Ngươi đừng làm ta sợ, La Kiệt, trái tim ta không tốt đâu.” Lôi Tấn trừng to mắt, kiên quyết cự tuyệt. Nực cười, hắn tuy rằng đời này không rõ cha mình là ai, nhưng cũng không thể là La Kiệt nhìn cũng không lớn hơn hắn mấy tuổi đi.

La Kiệt cười cười, bình tĩnh nhìn Lôi Tấn, hỏi “Nhất định phải đi?”

“Đây là tự nhiên.” Xem nhẹ một chút không tha trong lòng, chuyện này thực không có gì phải do dự, Lôi Tấn bắt tay vào việc lột vỏ hành nói “Đúng rồi, cái bức vẽ lần trước ngươi cho ta, lúc rơi xuống nước đã bị mất rồi, ngươi có thể vẽ cho ta một bức khác không.”

La Kiệt ngừng một lúc lâu mới lên tiếng “Chỉ cần tới ngày nào đó ngươi quyết định muốn dùng, ta sẽ cho ngươi.”

“Kia cám ơn trước.” Lôi Tấn giơ hành trong tay ý bảo.

Lôi Tấn đem vỏ ngoài của hành lột xuống, chỉ để lại lớp áo trong màu xanh nhạt, gọt nát, cho muối, trứng gà, bột mì vào trong thịt, trộn đều, bỏ vào trong một cái bình gốm thô sạch sẽ

“Thực ngon miệng, đến tối là có thể làm.”

“Đủng rồi, gạo, đậu phộng cùng ngô ta mang về lúc trước đâu?” Lôi Tấn tìm trong bếp không thấy có.

“đều ở trong hầm ấy, ngươi muốn ăn sao? Ta đi lấy một ít ra.”

“Đừng, ta chỉ là hỏi một chút thôi. Đã không còn nhiều lắm, phải chừa một ít làm giống sang năm, có thể lưu lại một ít thì cứ lưu.” Tuy rằng hắn rất muốn ăn hết, thế nhưng làm người phải nhìn về phía xa. Tư tưởng cảnh giới lại tăng lên.

“Ngươi không phải muốn đi sao?” Ngụ ý còn muốn trông nom nơi này làm cái gì.

“Đúng thế a, thế nhưng ở một ngày, tổng yếu phải hảo hảo đi qua.” Mỗi ngày đều phải kiên trì để lại, cho nên chút khổ sở này cứ như vậy ém xuống.

La Kiệt như có điều gì đó suy nghĩ, nói “Ngươi không hối hận là được.”

“La Kiệt, ngươi nhìn ta ở nơi này cũng không để làm gì.” Lôi Tấn khó có được một lần đứng đắn nói, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn nhất định phải rời khỏi đây, ở thế giới này hắn gần như là một phế nhân, nói tiếp “Có đôi khi, ta cảm thấy ông trời đã chọn sai người, có lẽ người đó hẳn phải là một người khi tới đây, thứ gì vào tay cũng có thể mân mê ra được, còn có thể đại triển quyền cước, làm ra một phen thành tựu, nói không chừng còn có thể thay đổi thế giới này, về phần ta, coi như xong đi.” Hai mươi tám năm trước vẫn như vậy, về sau cũng không có khả năng đột nhiên biến thành thiên tài đi.

La Kiệt khẽ giễu cợt một tiếng, nói “Ta chưa bao giờ tin tiến trình lịch sử sẽ vì một người mà thay đổi. Ngươi cho người nơi này là đồ ngốc, không có suy nghĩ của mình sao?”

Lôi Tấn còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, làm cho hắn kêu rên một tiếng.

La Kiệt vội đỡ hắn ngồi xuống, hỏi “làm sao vậy? Ngươi đây là.”

“Có thể là ăn đồ hư rồi. Vừa rồi bụng đột nhiên vô cùng đau đớn, giống như bị người đá một cái vậy.” Hôm nay hẳn là không ăn thứ đặc biệt gì đó a.

Sắc mặt La Kiệt hơi đổi, trên cái bếp lò nhỏ trong bếp gần đây mỗi ngày đều đun nước nóng, trong nhà có hai người mang thai, không thể không thời không khắc chuẩn bị, y rót cho Lôi Tấn một chén, nói “Ngươi uống chút nước ấm đi.”

Lôi Tấn uống một ly nước ấm, lại ra trong sân ngồi thì thấy tốt hơn nhiều.

La Kiệt xoa thắt lưng cho hắn, hỏi “Trước kia có từng đau như vậy chưa?”

“Trước kia không hề có.” Lôi Tấn bưng cái ly bằng ống trúc, nước bên trong mang theo cả mùi vị thơm ngát của trúc

La Kiệt thực do dự, sắp bốn tháng rồi, đây là lần đầu đứa nhỏ đạp, chính là đang cùng cha mình chào hỏi, nhưng Lôi Tấn lại không biết cái gì, có phải nên nói cho hắn biết hay không, dù sao cũng là đứa nhỏ của Lôi Tấn, hắn có quyền quyết định sẽ sinh nó ra hay không

Mùa này bầu trời rất nhanh tối, vừa mới qua năm giờ, trời đã dần tối lại, Minh Nhã từ thần miếu quay về, lại bắt đầu bám theo Lôi Tấn, thẳng tới lúc Lôi Tấn ném cho nó một miếng thịt viên mới buông tay.

Lôi Tấn đem thịt đã ướp tốt từ trong bình lấy ra, nắm lại cỡ nắm tay, nghĩ người trong nhà nhiều, ăn uống lớn, tổng cộng làm hai mươi viên, trước tiên nấu chín trong nồi, sau đó đổ vào một cái nồi gốm nhỏ, bỏ hành, muối cùng chút mật ong vào đậy lại, nếu có thêm chút nước mắm thì tốt rồi.

Nhân lúc này, Lôi Tấn lấy ra một chút mở heo, đun nóng, bỏ hành đã đập nhỏ, phi thơm, bỏ thêm chút rau dại, chiên lên, thẳng tới lúc rau dại hơi hơi có chút cảm giác chín, không có đồ gia vị gì, trước khi bỏ ra khỏi nồi thì cho thêm chút muối vào.

Lửa dưới đáy nồi còn chưa tắt, Lôi Tấn tìm từ trong bếp ra ít bột mì, bỏ thêm chút hành lá cùng muối, trộn đều, làm một nồi bánh canh

Chút cơm này tự nhiên là không đủ, Hi Nhã cũng qua giúp nấu một nồi thịt.

Hiện tại trời lạnh, mọi người liền ở trong phòng ăn cơm, đầu sư tử đặt trong nồi gốm nhỏ bưng lên, vừa mở nắp ra, một luồng nhiệt khí màu trắng mang theo mùi hương nồng bay ra, Hi Nhã vội vàng chia vào bát mỗi người một ít, cắn xuống một cái, thịt thực mềm, còn mang theo cả nước dùng đậm đà, mồm miệng lưu hương. Ngay cả Bối Cách đối với thịt không có chút hứng thú muốn ăn cũng liên tục kêu ngon, chút nước thịt cuối cùng đều tiến vào cái bụng nhỏ của Minh Nhã.

Buổi tối, Lôi Tấn có chút dấu hiệu phát sốt, thế nhưng Hi Nhã sau đó cũng không dám cho hắn ăn bậy dược, hy vọng nhẫn nhẫn một chút là có thể qua. Hai người đều ngủ không ngon, Lôi Tấn là bởi vì khó chịu, Hi Nhã là bởi vì lo lắng, cứ mơ mơ màng màng như vậy, đại khái vừa qua khỏi nửa đêm, chợt nghe thấy từ trong phòng Bối Cách truyền đến một tiếng hét thảm thiết….