Cánh tay Lôi Tấn đã tốt lắm, hắn cũng bắt đầu vội vàng chuyện về nhà, mặc dù có rất nhiều không nỡ, thế nhưng chung quy vẫn phải đi, thì đi sớm vẫn tốt hơn, nói như vậy, tất cả mọi người đều có thể sớm được giải thoát.

Đương nhiên chuyện này, hắn định bí mật tiến hành, không nói cho Hi Nhã cùng Mặc Nhã, bởi vì hắn không xác định được hai người này có thể buông tay hay không, hắn không muốn đem chuyện về nhà của mình ra để cá cược, chuyện này tự nhiên sẽ không thể dấu được La Kiệt, bởi vì hắn vẫn còn muốn lấy bản đồ trong tay La Kiệt, chính là khi La Kiệt xác nhận hắn kiên quyết muốn đi, sắc mặt rất là kì quái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn đem những gì mình biết nói ra.

“Ngươi nói là tìm mảng đá bỏ vào chỗ bị thiếu thứ ba trên bức vẽ trên đỉnh thần miếu, sẽ xuất hiện một mật đạo, đi thẳng tới chỗ cấm địa?” Lôi Tấn cảm thấy điều vừa nghe thực sự khó tin.

La Kiệt khẳng định gật đầu, nói “ta chính là thông qua cái mật đạo đó mà tới chỗ cấm địa, nếu không lấy năng lực của bản thân chúng ta một mình xuyên qua rừng rậm gần như là không có khả năng.”

Lôi Tấn đồng ý, điểm này hắn cũng rõ ràng, không nói tới dã thú thường thường đi lại bên trong, chính là môi trường phức tạp bên trong khu rừng cũng không phải chỉ một mình hắn là có thể ứng phó.

“vậy tảng đá kia ở đâu?” Nếu La Kiệt đã đi qua, vậy phải ở trong tay La Kiệt đi?

“Bị ta vứt rồi.” La Kiệt ngượng ngùng đáp

“Cái gì?” Lôi Tấn móc lỗ tai hoài nghi mình nghe lầm, thứ quan trọng như vậy sao La Kiệt có thể ném đi?

“Ta cũng không nghĩ tới sau đó hai mươi năm còn có người đến a.” Lúc ấy bản thân cũng là nhất thời khó thở.

“Ngươi ném đi đâu?” đây chính là mấu chốt để hắn về nhà, hắn chỉ có thể ôm cái hy vọng này.

“ta chỉ tiện tay ném, cũng không biết rơi xuống chỗ nào của thảo nguyên.”

Thảo nguyên lớn như vậy, tảng đá lại nhỏ như vậy, khả năng tìm thấy có thể tính  là bằng không.

Lôi Tấn buồn bực vò tóc, trơ mắt nhìn cơ hội về nhà cứ như vậy biến mất, hắn thực muốn giết người, nhưng chuyện này cũng không thể trách La Kiệt, đâu có thể đem chuyện người ta hai mươi năm trước vứt thứ gì đó ra tính sổ, cho dù không phân rõ phải trái, tốt xấu gì đạo lý này hắn vẫn hiểu rõ.

“Lần trước ta nghĩ ngươi có khả năng trực tiếp đi vào rừng được, nên cũng không nhắc tới chuyện này.”

Hiện tại nói mấy thứ này còn có gì để sử dụng đây, không được, đường này không thông, khẳng định sẽ còn cách khác, vô luận thế nào, hắn muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện trong năm nay, qua năm nay, hắn có dự cảm mọi chuyện hết thảy đều quá muộn.

Đối với chuyện này, La Kiệt tuy rằng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng hiện tại y cũng không biết nên an ủi Lôi Tấn thế nào, lấy cá tính cố chấp của Lôi Tấn, muốn khuyên hắn từ bỏ là không có khả năng, đúng lúc này, trong nhà có người đến thông báo các tiểu thú nhân chờ đợi trưởng thành bắt đầu từ giữa trưa hôm nay có thể sẽ không trở về ăn cơm.

Theo ngày trưởng thành càng lúc càng tới gần, thời gian Minh Nhã lưu lại ở thần miếu càng ngày càng dài, Lôi Tấn nhận thấy gần đây khi tiểu tử kia về nhà cũng không còn hoạt bát hiếu động như xưa, trong lòng lo lắng, nhưng vì mấy ngày nay luôn vội vàng nghĩ chuyện muốn về, trên mình lại dễ cảm thấy mệt mỏi, nên cũng không thể để ý nhiều, hiện tại lại nghe La Kiệt nói tảng đá mấu chốt để mở ra mật đạo đã mất, chuyện quay về chỉ có thể tạm thời gác lại, tính toán nghi thức trưởng thành của Minh Nhã là ngày thứ tám hoặc thứ mười, trong  lòng càng có cảm giác nôn nóng bất an, tổng cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, kẻ luôn luôn không tin Thần như Lôi Tấn  cũng không muốn tới lúc nước đến chân mới nhảy, hy vọng tiểu tử kia có thể bình an trở về.

“Hôm nay để ta làm cơm trưa mang cho Minh Nhã.” Hiện tại hắn cũng không biết nên làm cái gì giúp cho tiểu tử kia

“ta giúp ngươi.” La Kiệt nhìn cái bụng gần sáu tháng của Lôi Tấn, lúc ngồi thì không sau, nhưng một khi đứng lên thì thấy rất rõ, nếu không phải Gia Nặc ở trong bộ tộc lan truyền, chuyện Lôi Tấn không thể sinh bảo bảo, phỏng chừng hiện tại không ai có thể hoài nghi Lôi Tấn đang mang thai. Về phần suy nghĩ của Lôi Tấn, y cũng không dám đoán, thật sự hoàn toàn không biết gì sao? hay đơn thuần chỉ không muốn tin vào sự thực.

Lôi Tấn tính làm gà hầm khoai tây, những thứ gì đó mà bộ tộc thu hoạch còn chưa chia ra, thế nhưng trong nhà La Kiệt đã có một mảnh vườn nhỏ, Lôi Tấn xoay người gọt khoai tây cùng hành, vốn là công việc rất đơn giản, lại bởi vì ở giữa có cái bụng nên có chút khó khăn.

“Để ta làm. Gà trong bếp ta đã chặt thành khúc rồi.” La Kiệt không dấu vết đỡ cho hắn, thuận tay rút ra hai củ hành, một gốc khoai tây

“Năm nay khoai tây nhìn thật ngon, lớn nhất cũng cỡ cái bát.” Trên một gốc lại còn có đến bốn năm củ lớn, ngoài ra còn vô số củ nhỏ.

“Gọt một gốc đi, làm nhiều một chút, để cho cả nhà ăn.” Các thú nhân tuy rằng đều ra ngoài. thế nhưng Bối Cách cùng La Kiệt cũng phải ăn cơm.

La Kiệt cho thêm củi vào bếp, Lôi Tấn đập nhỏ hành ướp với mấy miếng gà rồi cho vào chiên, mùi bay lên, nước dùng chảy ra, là có thể bỏ thêm khoai tây, ước chừng hầm hơn nửa giờ, nước dùng trở thành màu vàng đậm, vị ngon của gà đều đã hoà vào nước dùng, thì bắc nồi ra, Lôi Tấn bỏ thêm chút muối và nấm, thịt gà đã mềm nhừ, khoai tây cùng canh thơm lừng

Bỏ phần của Minh Nhã vào một cái bình gốm xong, Lôi Tấn lại cho thêm một ít ớt vào trong nồi, nếm thử một ngụm, thực sự cay nồng, uống xong thấy trên người ấm áp, thời tiết này, ăn như vậy là tốt nhất

Bất quá La Kiệt nói, ngẫu nhiên thì có thể, nhưng thú nhân không thể ăn quá nhiều ớt, cho nên tuy cả nhà đều thích ăn, nhưng Lôi Tấn vẫn khống chế sao cho thích hợp, bất quá khó có được một ngày mà tất cả thú nhân không ở trong nhà, những người còn lại có thể ăn tận hứng rồi.

“Giữa trưa ăn gì vậy, thơm quá.” Bối Cách ôm Bọt xuất hiện giữa cửa phòng bếp

“Nha nha nha nha nha…” Ngũ quan của Bọt hiện tại đã nảy nở, không công nộn nộn giống như một cái bánh bao lớn, điểm không thay đổi vẫn là đối với Lôi Tấn phá lệ thân cận, mỗi lần thấy Lôi Tấn liền mở hai cánh tay béo béo đòi hắn ôm, nếu không ôm thì gào khóc, khóc đến hết hơi khóc đến không ngừng nghỉ, nếu không đến nửa giờ, thì tuyệt đối không ngừng

Giống như lúc này, Lôi Tấn chỉ có thể nhận mệnh đi qua ôm lấy

“nha nha nha nha…” Bọt vui vẻ xoay đến xoay đi trên người Lôi Tấn.

“Ừ ân, hảo….” Lôi Tấn cầm tiểu nắm tay của bé, lung tung đáp ứng, kỳ thực chỉ có quỷ mới biết bé đang nói cái gì, bất quá Bọt đã xuất thế được một tháng, nhưng cái tên Lam Tề kia lại còn chưa có tìm tới, khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, đương nhiên cũng không phải là hắn ngóng trông người đến, chỉ là nhìn thái độ cường thế của nam nhân kia, không hề giống như người có kiên nhẫn, nếu đã biết chỗ của Bối Cách, thực sự có thể nhịn không tìm đến, mặc kệ nói thế nào, Lam Tề không tìm đến, mọi người có thể yên lặng mà sống, đây là chuyện không thể tốt hơn, trơ mắt lo lắng duy nhất chính là nghi thức trưởng thành của tiểu tử kia.

=========

Minh Nhã ở cửa qua lại nhìn ngó nhiều lần, rốt cục thấy được thân ảnh của Lôi Tấn, hưng phấn lao tới nghênh đón, hiện tại trời lạnh, quần áo trên người Lôi Tấn rất dầy, khiến cả người nhìn béo ra không ít

Bên ngoài thần miếu có rất nhiều chiếc bàn thấp, rất nhièu người trong nhà mang thức ăn tới đây, các tiểu thú nhân gục trên bàn ăn uống thực sự vui vẻ, Lôi Tấn chọn một cái bàn ở chỗ sáng sủa, buông cái bình gốm xuống bàn, mở nắp đậy lên, mùi hương thơm lừng làm mấy tiểu thú nhân gần đó bò qua… thăm dò.

“thơm quá a, là thức ăn Lôi Tấn làm cho Minh Nhã sao?” Minh Nhã tham ăn nước miếng chảy ròng ròng

“Nhanh ăn đi.” Lôi Tấn đem thìa đưa qua

Minh Nhã khẩn cấp múc một miếng thịt gà, nhai nhai hai cái đã nuốt xuống mở mồm “ăn thực ngon, Minh Nhã thích ăn cơm ngươi làm.”

Chung quanh đều truyền đến tiếng nuốt nước miếng, có muốn xem nhẹ cũng khó

“Minh Nhã có thể cho họ ăn thử một miếng không?” Minh Nhã hỏi

Lôi Tấn gật gật đầu.

“Các ngươi lại đây, mỗi người một miếng, đây là của giống cái Minh Nhã làm cho Minh Nhã ăn đó.” Minh Nhã nói xong, trộm liếc nhìn Lôi Tấn một cái, thấy hắn không hé răng, tiểu thân thể nho nhỏ, cười càng thêm kiêu ngạo.

Lôi Tấn sao không biết tâm tư nho nhỏ này của nó, chẳng qua tới lúc này, có thể cưng chiều nó một ngày thì thêm một ngày, không cần so đo quá nhiều

Khoảng cách tới lúc thực hiện nghi thức trưởng thành càng ngày càng gần, Minh Nhã hiện tại mỗi ngày đều phải ở thần miếu, không thể về nhà, Lôi Tấn thay đổi cách thức làm đồ ăn ngon cho nó, bổ sung thể lực

Bởi vì tay nghề của Lôi Tấn thực sự không tệ, hơn nữa lại được sự ủng hộ rất lớn từ các tiểu thú nhân sắp trưởng thành, kỳ thực Lôi Tấn cũng không làm cái gì, chẳng qua sau lần đầu tiên Minh Nhã chia đồ ăn thì không được ăn no, lên tới lần sau Lôi Tấn đều làm nhiều thêm một chút, một phần đem cho Minh Nhã, một phần khác để cho mọi người chia nhau ăn, cũng bởi vì vậy, những người nhà của các tiểu thú nhân kia có ấn tương rất tốt đối với Lôi Tấn, gặp người thì khen.

Lôi Tấn bởi vì chuyện không thể sinh bảo bảo cũng vì việc này lại khôi phục lại sự nổi tiếng lúc trước, ngay cả chính hắn cũng không dự đoán được sẽ lấy phưoơg thức quỷ dị này để mà biến hồng.

—————————–

Cứ thế qua mấy ngày, ngày thực hiện nghi lễ trưởng thành của Minh Nhã hôm nay đã tới, từ sáng sớm La Kiệt đã đưa một bộ đồ mới đến chỗ thần miếu, nếu Minh Nhã thuận lợi trưởng thành, có thể duy trì hình người lâu dìa, thì có thể mặc quần áo mới đi ra.

Nếu không thuận lợi, ngày hôm nay đại khái chính là cùng tiểu tử kia gặp mặt lần cuối đi? Trình tự đưa quần áo hôm nay chỉ có thể do các a sao làm.

“Ngươi cũng đừng lo lắng quá, Minh Nhã nhất định sẽ giống như quá khứ thuận lợi qua cửa, ngươi cũng từng thấy thực lực mà Minh Nhã che giấu kinh người cỡ nào rồi.” Bọt vừa mới ngủ, Bối Cách cùng Lôi Tấn an vị trong nhà chờ tin tức.

“Đúng vậy, tiểu tử kia luôn thiíc trêu chọc phiền toái, rồi lại tổng có thể may mắn thoát thân.” Cho nên hẳn là không có gì phải lo lắng, nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy bất an.

Vừa rồi Hi Nhã trở về nói La Kiệt đi tới thần miếu thì té xỉu, hơn nữa bệnh tựa hồ rất nặng, La Kiệt người này luôn rất yêu con, chuyện của Minh Nhã, rõ ràng bản thân y là có áp lực tâm lý nặng nhất, lại mỗi ngày biểu hiện giống như người không có việc gì, ngay cả lúc hắn mời y cùng đi đưa cơm cho Minh Nhã, y cũng không thèm di chuyển, nói là chẳng có gì để mà nhìn, chờ đến lúc về nhìn cũng không có gì khác

“Cho nên nói, ngươi cứ an tâm đi.” Bối Cách vỗ vỗ vai Lôi Tấn, phát hiện thân thể hắn cứng ngắc lợi hại

“Ừ.” Lôi Tấn nở nụ cười đáp lại, chính là cảm thấy miệng có chút đắng.

Cười thực khó coi, Bối Cách trong lòng thầm nói một câu, bất quá miệng nói yên tâm, nhưng sinh tử trước mắt, ai lại có thể chân chính yên lòng

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi sa lộ (đồng hồ cát) chỉ còn có chút góc sàn sạt chảy xuống, nghi thức này bắt đầu khi mặt trời mọc, mặt trời lặn sẽ chấm dứt.

Trong lúc hốt hoảng, tựa hồ như nghe thấy ở ngã tư đường truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt, tới gần, mới nghe rõ thực sự là có người đang khóc

Lôi Tấn và Bối Cách không hẹn mà cùng đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy có một nhà theo hướng thần miếu chạy về đây, giống cái chạy đầu tiên trong tay còn ôm một tiểu thú nhân lông đen thẫm, toàn thân mềm nhũn nằm sấp đầu rủ xuống, vừa nhìn đã biết không còn dấu hiệu sinh mệnh, Lôi Tấn còn nhớ rõ tiểu thú nhân này, bởi vì cùng người đánh nhau, cái lỗ tai trái còn có một vết rách, mỗi lần thấy Lôi Tấn, tiểu thú nhân này luôn ngượng ngùng dùng móng vuốt bị băng bó che che cái lỗ tai bị rách kia.

Đoàn người đi qua chỗ Lôi Tấn đang đứng, a cha chạy theo phía sau nhìn thấy Lôi Tấn, thở dài một hơi, nói “Đã ba đứa rồi, còn chưa đến một nửa thời gian buổi sáng, năm luân hồi không tránh khỏi có tai nạn.”

Bọn họ đi xa.

“Đi thôi, chúng ta về đi, không có ai đến thông báo chính là không có chuyện gì.” Bối Cách lôi kéo Lôi Tấn vào nhà

Hai người vừa mới bước qua ngưỡng cửa, thì nghe thấy phía sau có người hét lên “Trong nhà Minh Nhã có ai không?”

Lôi Tấn quay đầu thì thấy một thú nhân trung niên đã từng gặp mặt vài lần trong bộ tộc.

“Mau, nhanh đến thần miếu, chậm, thì không thấy được người.” Người nọ biết Lôi Tấn, biết là giống cái của mấy đứa con nhà này

Một khắc kia Bối Cách cảm thấy tay Lôi Tấn lạnh lẽo đến doạ người.

—————-

Lôi Tấn không cho Bối Cách đi theo, dù sao cũng không thể để Bọt ở nhà một mình, lúc hắn đến thần miếu lại gặp được hai tiểu thú nhân đã chết được người nhà bế ra.

“hài tử Minh Nhã kia đã thực lâu không thể cử động, phỏng chừng cũng không được rồi, ngươi vào ôm nó ra đi.” tế sư cao tuổi mở hai cánh cửa của thần điện ra nói với Lôi Tấn.

Đây là lần đầu Lôi Tấn đi vào trong thần miếu, nhưng hiện tại hắn cũng vô tâm đánh giá bên trong có bộ dáng gì, chỉ cảm thấy hành lang trong thần miếu thực sự ẩm ướt, tiếng khóc thống khổ cùng những âm thanh cào tường thỉnh thoảng từ những căn phòng ở hai bên hành lang truyền tới, thê lương đến mức làm cho người ta hận không thể che tai lại, Lôi Tấn nghĩ những đứa nhỏ bên trong đúng là đang giãy dụa bên bờ sinh tử, tiếng la của chúng sao có thể không thê lương thống khổ?

Lão tế sư mở cánh cửa của căn phòng trong cùng ra, theo cánh cửa đá nặng nề chầm chậm mở ra, cảnh vật bên trong từ từ hiển lộ, phòng rất lớn, theo cửa sổ chỉ to bằng bàn tay có một tia nắng nhảy vào, trong phòng vẫn âm u nhìn không rõ lắm, trên mặt đất trải một lớp cỏ thực dầy, ở giữa đặt một cái bàn đá dài nhỏ, phía trên xếp một bộ quần áo mới chỉnh tề, trừ thứ đó ra thì không còn gì khác, nói đây là nơi để cử hành nghi thức trưởng thành, còn không bằng gọi là nhà tù.

Thân ảnh màu trắng nằm trong một góc âm u, nhìn không rõ lắm. Lôi Tấn vào cửa, hô “Minh Nhã.”. hắn vẫn vô pháp tin tưởng tiểu tử ngày hôm qua vẫn còn nằm trong ngực hắn làm nũng lại có thể ra đi như vậy.

Thân ảnh màu trắng vẫn không nhúc nhích.

Lôi Tấn lại tiến thêm vài bước, thấy rõ hơn, cảm giác có chút không đúng, thân thể này cũng lớn quá đi, Minh Nhã vốn chỉ có một chút như vậy.

“Minh Nhã, là ngươi sao?” Lôi Tấn thử gọi lại một câu, cước bộ tiếp tục tới gần, vừa rồi lớp cỏ tự hồ có động tĩnh.

“Lôi Tấn, nhanh ra đây.” Lão tế sư cũng nhận ra tình huống không ổn, nhanh chóng hô

Nhưng rõ ràng đã muộn, cự thú màu trắng chậm rãi mở rộng con ngươi, màu đỏ như máu, tựa như Minh Nhã cái đêm gặp phải Săn xỉ thú, nhưng khối thân thể kia lại lớn hơn Minh Nhã gấp mười lần.

Nó vỗ vỗ đôi cánh thực lớn rồi đứng lên, từng bước một tiến về phía Lôi Tấn, đây là Minh Nhã, tựa hồ cũng không phải, ít nhất không phải là tiểu tử quen thuộc mà Lôi Tấn yêu thương.

“Lôi Tấn, ngươi mau ra đây, thú nhân vừa mới trưởng thành, ai cũng không nhận ra….” Lời của lão tế sư còn chưa dứt, thì đã biến mất ở ngoài cánh cửa khép chặt, cánh cửa đá thực lớn bị cơn gió từ đôi cánh của Minh Nhã khép chặt lại.

Ánh mắt lửa nóng kia làm Lôi Tấn vừa thẹn vừa giận, bởi vì hắn không chỉ một lần nhìn thấy trong mắt bọn Hi Nhã có cái nhìn này, tự nhiên hiểu nó có ý gì, thế nhưng nguyên nhân chính là vì biết, hắn mới nhất định phải chạy, vì trước mắt hắn là một con báo chân chân chính chính, hơn nữa lại là một con báo muốn phát sinh quan hệ với hắn

Đường ra duy nhất của căn phòng này là cánh cửa kia, tuy bị Minh Nhã đóng kín, thế nhưng trừ nó ra cũng không còn con đường nào khác, chỉ có thể sờ sờ thử xem

Theo từng bước Minh Nhã lại gần, Lôi Tấn cũng theo hướng cánh cửa mà lui dần về sau, gót chân đụng tới cửa đá, không thể lui nữa

Lôi Tấn cố gắng giúp bản thân thư giãn hơn, hắn phải bình tĩnh phân tán lực chú ý của Minh Nhã, nói “Minh Nhã, Minh Nhã, ngươi có nhận ra ta không?”

Minh Nhã to lớn chỉ mờ mịt nhìn theo hắn, không nói lời nào, nhưng dục vọng giao hợp trong ánh mắt lại càng ngày càng mãnh liệt, Lôi Tấn thầm nghĩ, thảm, thảm,, lão tử hôm nay phỏng chừng phải giao mạng ở chỗ này, mà nguyên nhân tuyệt đối là bị con báo này làm chết

Không được, cái chuyện sau khi chết mà còn loã thể cho người ta chiêm ngưỡng, hắn tuyệt đối không làm, Lôi Tấn nhanh chóng xoay người, mò trên đất một bó cỏ to quát lớn một tiếng, ném về phía Minh Nhã, thừa dịp Minh Nhã nhắm mắt, Lôi Tấn xoay người, liều mạng kéo cái cửa đá kia, nhưng cửa như bị gim chắc vào tường, mặc cho hắn dùng sức thế nào, vẫn không có chút sứt mẻ.

Đúng lúc này, Lôi Tấn cảm thấy sau đầu nổi gió, trước khi đầu óc kịp hoạt động, thaâ thể hắn đã tự cự động, lưu loát tránh thoát, chẳng qua cái bụng to đã gây trở ngại cho động tác của hắn, Lôi Tấn chỉ cảm thấy nửa người trái chợt lạnh, từ cổ áo trở xuống, toàn bộ phần áo bên trái đã bị móng vuốt sắc bén của Minh Nhã xé rớt.

Nếu không ra được, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian, chờ người đến cứu, thân thể Lôi Tấn hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng coi là nhanh nhẹn cùng Minh Nhã chạy vòng quanh, thế nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là một phương pháp tốt, thể lực của mình không thể nào so với thú nhân, một khi bản thân sức cùng lực kiệt, mà viện binh không đến, bản thân chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống cho người ăn.

Tuy rằng chạy trốn tạm thời tránh khỏi vận mệnh bị áp đảo, thế nhưng y phục trên người lại không may mắn như vậy, sau vài hiệp, trên người Lôi Tấn trừ bỏ đôi giầy, quần áo đã bị xé gần hết, thân thể hắn cũng bị lộ ra càng nhiều, Minh Nhã to lớn đuổi theo sau cũng càng ngày càng luống cuống, hô hấp cũng càng ngày càng nặng.

Thời gian dài đi qua, Lôi Tấn cũng không còn bao khí lực, vốn thân thể gần đây rất dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa sáng nay bởi vì lo lắng cho Minh Nhã, điểm tâm căn bản chỉ ăn vài hớp, hắn đã cảm giác nhiệt khí thở ra từ miệng Minh Nhã đang phun lên tay của hắn.

Ngay sau đó, Lôi Tấn tuy cảm giác được phía sau đột kích, trong lòng liều mạng muốn né tránh, thế nhưng chạy trốn đã lâu, hai cái đùi mềm nhũn như mì, thế nào cũng không cử động đợc, bị Minh Nhã dùng hai chân trước từ trước mặt ép xuống lớp cỏ thực dầy trên đất.

Móng vuốt của Minh Nhã đè nặng hai cánh tay Lôi Tấn, nhưng kỳ quái lại không chân chính làm hắn bị tổn thương, mà ngay cả cú nhào đến vừa rồi cũng không có dùng đến toàn bộ sức nặng của mình mà lao tới.

Thân thể Lôi Tấn lấy tư thế hai chân mở rộng mà bị lật qua, cả người Lôi Tấn chấn động, cái lưỡi thô ráp ẩm ướt mang theo xước măng rô nho nhỏ của Minh Nhã liếm xuống, răng nanh sắc nhọn cắn cắn lỗ tai Lôi Tấn, từ cái cằm mượt mà, qua cần cổ thon dài, thổi qua hồng anh trước ngực

“Đứng lên… Minh Nhã….” Thân thể mẫn cảm của Lôi Tấn từ từ có chút run lên, vặn vẹo thắt lưng ra sức trốn tránh

Minh Nhã nghe thấy thanh âm quen thuộc, ánh mắt tựa hồ có chút thanh tỉnh ngắn ngủi, nhưng sau đó lại bị thân thể xích loã vặn vẹo dụ người dưới thân mê hoặc, chỉ thì thào “Ngươi là của ta, ngươi là của ta…”

Lôi Tấn vừa nghe y mở miệng, tuy mang theo một chút thanh âm trầm thấp của người trưởng thành, nhưng vẫn còn mềm mại, đúng là thanh âm của Minh Nhã, trong lòng sinh ra một tia hy vọng, liền tăng lớn âm thanh hô “Minh Nhã, ta là Lôi Tấn, ngươi nhanh nhanh tỉnh tỉnh, ngươi nhìn cho rõ, ta là Lôi Tấn a…”

Ai biết không gọi thì hoàn hảo, lời này vừa nói ra, ánh mắt Minh Nhã lập tức tối đi vài phần, thần chí cũng không rõ hô “Lôi Tấn? Lôi Tấn cũng là của ta, cũng là của ta…”

“Ah…” Lôi Tấn phát ra tiếng thở khò khè chói tai.

Đầu lưỡi nóng bỏng thô ráp của Minh Nhã đã bao lấy hạ thân của hắn, hết hút lại liếm, làm cho cả người Lôi Tấn run rẩy

“Minh Nhã, buông… Ah…” Lôi Tấn theo bản năng thắt chặt, lại ép buộc bản thân thả lỏng, ra sức giãy dụa bị hai chân trước của Minh Nhã đè lại

Cảm giác thô ráp không ngừng kích thích, làm cho vòng eo của Lôi Tấn căng thẳng, nhanh chóng tiết trong miệng Minh Nhã.

“Khó chịu, khó chịu…” thứ nóng rực của Minh Nhã không ngừng cọ vào bên trong đùi Lôi Tấn, muốn tìm chỗ tiến vào.

Thực lớn, thứ giữa hai chân Minh Nhã đang thẳng tắp, nổi gân, lớn cỡ chừng cánh tay của Bọt, Lôi Tấn nhìn mà vừa sợ vừa tức, nếu thực sự bị tiến vào, phỏng chừng chỉ có đau muốn chết

“Minh Nhã, ngoan, ngươi buông tay ta ra, ta giúp ngươi, ta giúp ngươi sẽ không khó chịu nữa, rất nhanh là tốt rồi.” thanh âm Lôi Tấn mềm mại dụ dỗ, vì miêễngặp phải vận mệnh bị cường bảo, chỉ có thể làm cho Minh Nhã tiết ra một lần trước.

Minh Nhã tựa hồ không nghe hiểu được, ngơ ngác nhìn Lôi Tấn, qua một hồi lâu, buông vuốt bên trái trước, thấy Lôi Tấn không phản kháng, lại nhấc vuốt phải lên

Lôi Tấn vừa được buông ra, lập tức từ trên đất nhảy dựng lên, hoạt động hai cánh tay đã run rẩy

Minh Nhã to lớn cảnh giới nhìn theo hắn, nghiêng người nằm trên đất, tách chân ra, lộ rõ bộ phận đã cứng rắn giữa hai chân.

Lôi Tấn nhấc chân, thực muốn đạp một cái cho bẹp, nhưng hắn cũng biết đó là vọng tưởng, nếu muốn sóng sót, thì phải ngoan ngoãn hợp tác.

“Minh Nhã, ngươi dừng cử động.” Lôi Tấn ngồi xôổ xuống, tay hơi có chút phát run, rốt cục vẫn là nắm lấy thứ ngoạn ý kia.

Minh Nhã thoải mái kêu một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cho Lôi Tấn muốn làm gì thì làm.

Lôi Tấn không nghĩ đến bản thân có một ngày lại lưu lạc tới mức giúp đữo một con báo lớn phát tiết, một phút trôi qua, hai phút, không biết qua bao lâu, hai chân đang ngồi xổm của Lôi Tấn đã có chút phát run, Minh Nhã vẫn không có chút dấu hiệu muốn phóng thích

“ta không tin không trị được ngươi.” Bàn về thủ đoạn trên giường của hắn cũng từng là nhất đẳng, tuy rằng hiện  tại gần như không có chỗ để phát huy.

Lôi Tấn bướng bỉnh lên, đơn giản đứng dậy ngồi khoá mình trên bụng Minh Nhã, hết sức chăm chú nhìn đúng chỗ đõ, một tay cầm gốc, khi nhẹ khi nặng, hoặc nhào hoặc bóp, móng tay cái thỉnh thoả ng còn xẹt qua chóp đỉnh

Thân thể Minh Nhã phập phồng lợi hại

“Lôi Tấn…” Minh Nhã nhỏ giọng kêu rên, thực thoải mái, nhưng vẫn còn muốn, như thế nào cũng không thoả mãn được, thân thể Lôi Tấn theo sự phập phồng của y, mà giữa hai cánh mông kia, huyệt khẩu đỏ tươi lúc ẩn lúc hiện trước mắt Minh Nhã.

Chân trước của Minh Nhã không cầm lòng nổi sờ lên hai cánh mông thịt trắng noản kia, thực trơn, thực mềm mại.

Lôi Tấn không hề suy nghĩ tát cho một cái, mắng “đừng lộn xộng, không thấy ta đang bận sao?”

Nhưng vừa đánh xong, hắn mới kịp phản ứng, đây không phải là tiểu tử mà bình thường hắn đưa tay có thể gõ một cái, đây rõ ràng là một con dã thú một lòng muốn quật ngã hắn

“ta muốn đi vào, ta muốn vào trong thân thể người này, muốn làm cho hắn thuộc về ta.” Thần chí của Minh Nhã không còn rõ ràng, thế nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói với y như vậy.

Ngay sau đó, Lôi Tấn bị ném xuống, nửa người trên vô lực ghé vào bàn đá, nửa người dưới bị Minh Nhã áp chế, hai chân tách ra thực rộng, cái mông nhếch lên cao cao, lộ ra tiểu huyệt bị cất giấu ở giữa.

Minh Nhã dùng móng vuốt tách hai cánh mông ra, làm càn liếm vào nơi đó, ngay từ đầu đã tiến vào thực sâu, đam thẳng vào trong cơ thể mẫn cảm.

“Minh Nhã, không cần… Minh Nhã…” lưng Lôi Tấn run lên, nghĩ muốn khép chân lại, lại bị cái đầu to xù lông phía sau đỉnh mở ra, tiến vào, rút ra, lại tiến vào, sau vài lần, ngay cả khí lực để khép chân lại cũng mất.

Đầu lưỡi rút ra, thoá dịch (nước miếng) nóng bỏng tích trên miệng huyệt khẩu, Lôi Tấn xoay tay sờ soạng một chút, cái xúc cảm tráng kiện kia, làm mồ hôi lạnh trên người xoát cái đã chảy xuống

Thế nhưng hắn lại không cử động được thân thể, chỉ có thể mặc cho Minh Nhã một lần lại một lần nữa đâm vào.

“ta muốn đi vào, ta muốn đi vào…” Bên trong thực nóng thực chặt

Thân thể Lôi Tấn căng thẳng cứng đờ đến lợi hại, hoàn toàn không nghe sai bảo

“Lôi Tấn, Lôi Tấn…” Minh Nhã bỗng nhiên mềm mại kêu

“Minh Nhã, ngươi tỉnh…. A….” Lôi Tấn đau đến mức hút một ngụm khí lạnh, phân thân của Minh Nhã thừa dịp hắn lơi lỏng trong nháy mắt, đã thẳng tắp tiến vào một nửa có thừa (tức là hơn ½)

Nghĩ đến cái thứ gì đó muốn hoàn toàn tiến vào trong thân thể mình, Lôi Tấn trừ bỏ sợ hãi vẫn là sợ hãi

Đầu lưỡi mang theo xước măng rô nhỏ nhỏ của Minh Nhã ở trên leng Lôi Tấn liếm từ trên xuống dưới, ý đồ làm cho hắn thả lỏng, vừa vặn lớp da lông mềm mại kề sát phía sau lại thời thời khắc khắc nhắc nhửo hắn, đây thực sự là dã thú, cho dù trong lòng có tự an ủi mình đến đâu, cùng lắm là không có gì, có năng lực thì đè người, không có năng lực thì bị người đè, không có gì đáng ngạc nhiên, so với việc vứt bỏ tính mạng thực là tốt, nhưng sự thực bị một con dã thú ấn xuống giao hợp, đã quấy rầy tất cả lý trí, làm hắn vô luận thế nào cũng không thể chấp nhận

“Minh Nhã, đi ra…. Mau đi ra…”

Minh Nhã đi vào, lại đi ra, lại tiến vào càng sâu, cứ thế lặp lại, một chút lại có thể thực sự đem bản thân hoàn toàn vùi sâu vào trong, nội vách của Lôi Tấn bị mài đến run rẩy, huyệt khẩu trướng đến phát đau

“Chờ chút. Minh Nhã…” Lôi Tấn cảm giác được Minh Nhã rục rịch

Nhưng Minh Nhã vốn là lần đầu nếm trái cấm, hơn nữa nơi đó của Lôi Tấn lại ấm áp chặt chẽ khó tin, vừa rồi kiên nhẫn đã dùng hết toàn bộ, nên bây giờ nào còn có nửa phần lý trí đáng kể

Móng vuốt thô to, ấn lên thắt lưng Lôi Tấn, phân thân Minh Nhã kịch liệt co rút trong cơ thể Lôi Tấn, chặt chẽ kết hợp hai người cùng một chỗ, giữa cả hai không có một khe hở nào.

“A… Đau…. Minh Nhã… Ngươi hỗn đản…” Hạ thân truyền đến sự đau đớn do bị xé rách, Lôi Tấn ngẩng đầu, bên thái dương tất cả đều là mồ hôi lạnh, giãy dụa, lại càng lmà cho Minh Nhã tiến vào sâu hơn.

Toàn thân cơ thể Lôi Tấn buộc chặt, huyệt khẩu theo bản năng kẹp chặt lấy Minh Nhã, đem y gắt gao giữ trong thân thể mình.

“A…” Đau đớn ban đầu qua đi, bỏ qua một ít mẫn cảm trong cơ thể, dĩ nhiên chỉ còn khoái hoạt khó có thể nói rõ.

“Ngươi là giống cái của Minh Nhã, ngươi là giống cái của Minh Nhã…” Minh Nhã mơ mơ màng màng hô hào, phân thân thô to cứng rắn nhanh chóng va chạm lợi hại hơn trong dũng đạo, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần hung hăng chọc vào tận cùng bên trong

“Hảo sâu… Từ bỏ…. từ bỏ… Minh Nhã…” thân thể Lôi Tấn loạn chiến, bản năng muốn đón ý hùa lấy tần suất trìu sáp của Minh Nhã, cái mông nhích về phía sau, thân thể vặn vẹo lộn xộn.

Hô hấp dị thường ồ ồ, da lông ma sát với cái mông đều biểu hiện chuyện phía sau mình là một con báo chính là sự thực, thế nhưng một màn này một khi bắt đầu, thì không một ai có thể ngăn cản.

Theo Minh Nhã đột nhiên kịch liệt cắm rút, Lôi Tấn thét chói tai một tiếng rồi bắn ra, trọc dịch màu trắng bám đầy trước ngực cùng lớp cỏ bên dưới

Minh Nhã gầm nhẹ một tiếng, cầm lấy cái mông cánh hoa của Lôi Tấn tách rộng hơn ra, cắm vào rút ra dị thường hung mãnh, không có một chút dấu vết sẽ mềm đi.

“A… Minh Nhã….” Sắc mặt Lôi Tấn ửng hồng, co rút tính buộc chặt

Minh Nhã hung hăng đâm chọc vài cái, rốt cuộc bắn ra trong người Lôi Tấn, thời gian bắn tinh của thú hình đặc biệt dài. Lôi Tấn chỉ cảm thấy trong bụng vừa nóng vừa trướng, chỉ có thể cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ, trọc dịch nóng bỏng tràn đầy theo đùi trượt xuống, rơi xuống mắt cá chân còn đang gấp khúc

Minh Nhã rút ra, Lôi Tấn mất đi chống đỡ duy nhất từ phía sau, toàn thân như nhũn ra thuận thế ngã xuống lớp cỏ, đắm chìm trong dư vị cao trào, nhất thời khó có thể hoàn hồn

“Không cần đến nữa…” Lôi Tấn thấy Minh Nhã lại đi tới, không khí lực nói

Minh Nhã liếm từ cẳng chân lên, đem cái giày duy nhất còn lại trên người Lôi Tấn tháo xuống, nhẹ nhàng tách hai chân hắn ra, đã có một lần trước, lần này, tiểu huyệt còn ướt át rất dễ tiếp nhận y.

Lôi Tấn phát ra thanh âm rên rỉ khẽ khàng, thân thể mềm mại bị Minh Nhã đỉnh không ngừng nhấp nhô trên lớp cỏ.

Lúc Hi Nhã cùng Mặc Nhã thu được tin tức chạy đến, thời điểm nhìn qua khe hở nhỏ trên cửa, thấy cảnh tượng kia chính là, trên cái bàn mà ánh mặt trời có thể rọi đến, Lôi Tấn đang nằm ngửa mở rộng hai chân, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ của cự thú màu trắng nằm trên người, thuận theo mặc cho y rong ruổi trong cơ thể mình.