Sau mấy ngày trôi qua trong lo lắng cùng bất an, trong bụng Lôi Tấn không hề có phản ứng tồi tệ nào, ngược lại cảm giác ôn hoà ấm áp thực thoải mái, hắn bắt đầu hoài nghi dược mà Thanh Kiều dược sư cho hắn căn bản không có chút tác dụng gì. Nhưng chính vào giờ khắc này, hắn đột nhiên lại không muốn đi truy cứu đến tột cùng chân tướng của chuyện này là gì, hôm nay hắn vẫn không nhìn thaýa bọn Hi Nhã, nghe La Kiệt nói là họ đi hỗ trợ bộ tộc phân phát những gì đã thu hoạch, mấy ngày nay những cây trồng đó đều lần lượt thành thục, các nhà có thú nhân trưởng thành thường xuyên phải đi hỗ trợ, lần này là thu gom lại sau đó phân phối cho từng nhà, trước khi mùa đông đến đều phải đem đồ ăn chuẩn bị cho đầy đủ.

Bối Cách ôm Bọt đi ra ăn điểm tâm

Lôi Tấn ngẩng đầu chào hỏi, sau đó tiép tục cúi đầu gẩy gẩy thức ăn trong bát, hắn thực sự không có tâm tư ăn uống

“Ta thấy hai ngày nay tinh thần của Bọt không được tốt cho lắm.” La Kiệt đã ăn xong, đem Bọt ôm lấy, để cho Bối Cách ăn cơm

Lôi Tấn ngồi bên cạnh La Kiệt, lúc này mới nhìn kĩ Bọt, vật nhỏ thần sắc mệt mỏi, đúng là không tốt lắm

“Chắc do trời lạnh, không muốn di chuyển.” Cái này tất nhiên cũng là một nguyên nhân, thế nhưng trong lòng Bối Cách rất rõ ràng, Nhân ngư vốn sinh sống trong biển cả, giống gã khi trưởng thành, tuy rằng đi lại trên đất liền cũng không có vấn đề gì, nhưng so với việc tự do tự tại trong biển cả vẫn không thích bằng, Bọt còn nhỏ như vậy, biển cả mới là môi trường thích hợp cho bé sinh trưởng, mặc dù còn đang ở đây, Bọt cũng vẫn phải thường xuyên ngâm nước, nhưng nơi này dù sao cũng không phải biển cả, làm sao có thể giống nhau

“Bọt.” Lôi Tấn sờ sờ đầu bé, gọi một tiếng

Bọt chống mí mắt, đả khởi vài phần tinh thần, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Lôi Tấn.

“Hay là ngươi tự chơi với bé đi, ngươi ôm bé, ta đi bưng canh cá đến.” La Kiệt cười đem Bọt nhét vào ngực Lôi Tấn

Lôi Tấn đã bế vật nhỏ này vô số lần, nên động tác rất quen thuộc, một tay đỡ cổ, một tay nâng cái mông nhỏ ôm vào ngực mình.

“Nha nha nha nha…” Cánh tay nhỏ bé của Bọt huy đến bụng Lôi Tấn

“Bọt, thành thực một chút.” Bối Cách nhanh chóng ăn vài ngụm cơm, lúc này đưa tay qua, nói “Hay đưa cho ta đi, đứa nhỏ này rất không nghe lời.” Tuy nói như vậy, thế nhưng trên mặt Bối Cách che dấu không nổi sự kiêu ngạo cùng cưng chiều sâu sắc

“Không sao, ta chỉ ôm chốc lát thôi, Bọt nhỏ như vậy, có thể làm gì ta?” Lôi Tấn lơ đễnh

“ta sợ bé làm bị thương cái bụng của ngươi.” Bối Cách thực không hình tượng trở mình nhìn hắn, mấy hôm trước nghe nói Lôi Tấn nháo đến lợi hại, chết sông muốn bỏ, nhưng hai này nay tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, cho nên Bối Cách trong lúc nói chuyện cũng có chút kiêng kị.

Khoé môi tươi cười của Lôi Tấn liền cứng đờ.

La Kiệt bưng canh cá qua, đặt lên bàn, nhẹ nhàng vỗ cánh tay Lôi Tấn, nói “Đưa Bọt cho ta, bé còn chưa có ăn điểm tâm đâu, đợi nữa canh cá sẽ nguội.”

“Nha nha nha nha….” Lôi Tấn vừa muốn buông tay, chỉ thấy cánh tay nhỏ bé của Bọt túm lấy quần áo trước ngực hắn không buông, nước mắt cũng ngập lên.

Trong lòng Lôi Tấn khó chịu đến lợi hại, nếu đứa nhỏ hắn sinh ra có phải cũng sẽ đáng yêu như Bọt không, sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn như vậy, có phải cũng sẽ không nỡ rời khỏi hắn hay không, bất quá nếu đã biết chắc tất cả nhất định sẽ không có kết quả gì, bởi vì đêm hôm đó hắn cũng đã do dự rất nhiều lần, nhưng vẫn đem dược uống hết. Nói hắn nhẫn tâm cũng được, vô tình cũng thế, hắn không muốn đem tương lai của mình đánh đổi với đứa bé này

Hiện tại tuy đứa nhỏ tạm thời vẫn còn nằm trong bụng hắn, thế nhưng hai ngày nay hắn hoàn toàn không cảm nhận thấy bất cứ động tĩnh gì của đứa nhỏ

“Lôi Tấn, ngươi sao thế?” Bối Cách thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Không biết có phải bản thân vừa rồi đã nói cái gì không phải hay không, có chút không yên lòng hỏi.

“Không có việc gì, con ngươi trả lại cho ngươi.” Lôi Tấn an ủi hai tiếng, không khỏi phân trần đem Bọt đang khóc nháo đặt vào trong lòng Bối Cách, bản thân thì lập tức từ trên ghế đứng dậy

“Ngươi đi đây a?” La Kiệt đứng lên đi theo, Hi Nhã trước khi xuất môn đã nói hai ngày trước Lôi Tấn đã đem thuốc sảy thai uống vào, mấy ngày nay phải có người luôn theo bên cạnh

“Ra ngoài một chút.” Lôi Tấn phất tay, ý bảo La Kiệt không cần theo

“Ngươi chờ một chút, ta cũng đi cùng.” La Kiệt đem canh cá giao cho Bối Cách, nói “Ngươi uy Bọt ăn cơm, ta cùng Lôi Tấn ra ngoài một chút.”

“Nga.” Bối Cách đáp một tiếng, cầm cái thìa trong tay, kỳ quái nhìn La Kiệt đang vội vã đuổi theo, thầm nghĩ cho dù Lôi Tấn có thai, nhưng cũng không tất yếu cần bám theo coi chừng như vậy chứ?

“Như thế nào? Sợ ta chạy? Thay bọn Hi Nhã coi chừng ta?” Lôi Tấn nhìn La Kiệt đang nhanh chóng đuổi theo, bĩu môi trêu chọc

La Kiệt nhăn mày nhíu mặt, nói “Ngươi biết rõ không có khả năng, làm gì phải trêu chọc ta? Bọn chúng nhượng bộ ngươi còn chưa đủ sao?” Y có thể hiểu cảm giác của Lôi Tấn, thế nhưng làm một phụ thân, y cũng không thể tỏ vẻ thờ ơ khi thấy con mình khổ sở

“Nhượng bộ? Nếu như không có họ thì cũng không có đứa bé này, bọn họ dựa vào cái gì mà không lùi bước?”

“ta không cùng ngươi tranh cãi chuyện này, ngươi muốn đi đâu, ta cùng ngươi đi một chút.” Có đôi khi tính tình thai phu rất là khó đoán, miệng nói không muốn nhưng cũng không chắc chắn là trong lòng sẽ nghĩ vậy, huống cho trong lòng Lôi Tấn hiện tại cũng có rất nhiều mâu thuẫn

“Không có nơi nào muốn đi.” hắn ra ngoài, cũng chỉ là đột nhiên cảm thấy ở trong phòng chó chút hốt hoảng, cũng không nhất định phải đi nơi nào

“Chúng ta đi ra ruộng xem đi.” Y nhớ rõ Lôi Tấn đối với những cây trồng này rất có hứng thú, lần thu hoạch này, nhìn xem hắn thích thứ gì thì lấy về, cùng lắm thì đem những thứ nhà mình được chia đi đổi với nhà khác là được

“Vậy đi xem đi.” Lôi Tấn không sao cả nói

Thần miếu nằm chính giữa bộ tộc, vô luận đứng ở phương hướng nào trên ngã tư đường đều có thể nhìn thấy, cao ngất trời, mang theo rất nhiều bí ẩn không thể giải thích, những tượng đá quái dị, các con số kỳ cái, cùng bức vẽ sao trời thần bí

“La Kiệt, ngươi có hối hận vì đến thế giới này không?” Lôi Tấn hỏi

“Hối hận.” La Kiệt thực rõ ràng trả lời

Lôi Tấn kinh ngạc nhướn lông mày.

“Như thế nào, ngươi cho rằng ta tới được đây thì rất thích thú sao?” La Kiệt hỏi lại.

“Kia thực ra không có. Ta nhớ ngươi cũng không phải là chủ động tới đây. Thế nhưng ta nghĩ ngươi hiện tại sẽ không hối hận.” dưới cái nhìn của hắn, trong lòng La Kiệt tuy còn một nút thắt khó có thể cởi, thế nhưng y tổng đã tiếp nhận cuộc sông như thế này, tối thiểu là y đã không còn muốn rời đi nữa

“Đúng là ta hối hận vì đã tới đây, nhưng ta không hối hận vì đã lưu lại.”

Một con bướm màu vàng mang theo những chấm đỏ bay lướt qua trước mắt họ.

“Ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi.” Người có văn hoá đều thích nói quanh co lòng vòng như vậy sao.

“Lôi Tấn, ngươi trước kia làm gì?” đây là lần đầu La Kiệt hỏi về vấn đề này, trước kia y không hỏi, vì cảm thấy vấn đề này không tất yếu, bởi vì ở thế giới này, hết thảy quá khứ đều chỉ có thể từ bỏ.

“Mang theo một đám huynh đệ đi ăn cơm bá vương.”

Cho dù Lôi Tấn không nói rõ ràng, nhưng La Kiệt vẫn hiểu rõ, trong lòng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, trước kia tuy rằng không biết, nhưng cũng biết hắn không phải là một người đi làm công ăn lương bình thường, trên người có hơi thở cá nhân rất nặng. Còn có loại khí chất không chịu gò bó thuần tuý.

“trước kia ta làm khảo cổ.” La Kiệt tuỳ ý nói

Lôi Tấn thực sự bị thân phận của La Kiệt doạ sợ

“Phụ thân ta là một nhà cổ sinh vật học rất xuất sắc, ta từ nhỏ đã lập chí sẽ trở thành một khoa học gia giống như phụ thân. Bất quá ngành ta lựa chọn lại là khảo cổ.” La Kiệt nhìn vào không trung xa xăm, tựa hồ cũng rơi vào trí nhớ xa xôi.

“Vậy sao ngươi lại tới đây?” Lôi Tấn đối với điểm này thực sự hứng thú, có lẽ hắn có thể tìm được điểm giống nhau, thì từ đó có thể thuận lợi tìm được đường về nhà.

“có một năm, chúng ta phát hiện ra một di chỉ thần bí, không thuộc về bất cứ một văn minh nào mà con người từng biết, không hề có văn tự, chỉ có một ít tự phù đơn giản, cùng một ít tranh vẽ trên tường, trên đó vẽ hình người có thể tự do chuyển hoán giữa hình người và hình thú, ta ở chỗ đó nhặt được một tảng đá màu đen, có hình tròn tròn, sau đó trời mưa, ta tránh vào bên trong di chỉ, chờ mưa tạnh, ta đi ra thì đã ở chỗ này.”

“cũng là tảng đá màu đen?” cái này Lôi Tấn xác nhận, nếu nguyên nhân tới đây đều là do tảng đá kia, như vậy hẳn là cần tới nó, xem ra mặc kệ có thể dùng hay không, hắn đều phải lấy lại hai mảnh đá ở chỗ Hi Nhã cùng Mặc Nhã, nhưng hai mảnh kia tựa hồ chưa đủ, vẫn chưa ghép lại thành được một miếng đá tròn

“Ngươi thì sao?” La Kiệt hỏi

“Ta thì càng như gặp quỷ, ta tắm rửa xong đi ra thì đã tới đây, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc.” Nhớ tới chuyện này lại càng buồn bực, tốt xấu gì cũng để ta thêm một bộ quần áo đã chứ

“Lôi Tấn, ngươi có một loại cảm giác hết thảy những gì ở nơi này đều không phải là sự tực hay không, có lẽ chờ một ngày nào đó chúng ta tỉnh lại, phát hiện tất cả chỉ là một giấc mộng, tất cả những người ở đây trong giấc mộng chỉ là khách qua đường, họ căn bản không hề tồn tại.”

Lôi Tấn bị cái ý tưởng quái dị của La Kiệt hù ra một thân mồ hôi lạnh, không hề tồn tại? Nằm mơ? hắn lắc lắc bả vai La Kiệt lớn tiếng quát “La Kiệt, ngươi làm cái mộng gì? Nhanh nhanh tỉnh tỉnh.”

Nằm mơ? Vậy hơn nửa năm nay hắn nhìn thấy cái gì. Bụng hắn lớn là vì cái gì.

La Kiệt đẩy tay hắn ra, nói “ta bất quá là nói cảm giác mà thôi.”

“ ta thấy là ngươi không có việc gì làm, nên bắt đầu suy ngĩ miên man.” Lôi Tấn quay đầu liếc y một cái

Ba người kia can thiệp vào sinh mệnh của hắn nhiều như vậy, thế nhưng lại nói là không hề tồn tại, hắn không thích cái ý tưởng này. Cho tới giờ khắc này, dù hắn không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù vị trí của ba người kia ở trong lòng hắn khác nhau, nhưng không thể phủ nhận là mỗi người đều có một phân lượng rất lớn. Nhưng chỉ vì thế mà nhất định phải vì họ sinh con dưỡng cái sao? Lôi Tấn trong lòng tự hỏi, nhưng cũng không hề có đáp án tốt đẹp nào cả.

Bọn họ vừa đi vừa nói, bất giác đã đi tới ruộng của bộ tộc

Những thứ khác đã đượ chia ổn thoả, chỉ có lúa mạch vẫn còn đang nghiền, một cái cối lớn đặt trên đất, các thú nhân đang kéo một cái cối xay đá, trên đất trải một tầng lúa mạch thật dầy

Các nhà trong bộ tộc đều có người đến, ít nhất cũng có đến mấy trăm người, nhưng bởi vì nơi đây địa thế trống trải, nên cũng không có vẻ chật chội, những thứ được chia đến mỗi nhà cũng không có nhiều, nhưng đều rất đầy đủ, những gì gieo trồng được đều được chia đều ra, nhưng hiển nhiên có nhà nghĩ muốn thêm cái này, có nhà thích cái kia, vì thế tập hợp lại cùng một chỗ, thương lượng trao đổi

Lôi Tấn phát hiện cây đậu cùng cây ớt không được người thích, gần như nhà nào cũng muốn đổi đi, chỉ có bọn Hi Nhã biết dùng mấy thứ này làm đồ ăn ngon, nên không muốn đổi

“Ớt này vào lúc trời hơi lạnh, ăn sẽ ấm người, ngày thường không cần ăn nhiều, về phần cây đậu thì càng không ai thích, không dễ nấu chín thì không tính, mà chín rồi cũng không ai thích ăn.” La Kiệt ở một bên giải thích cho hắn nghe.

“Khoai tây trong nhà cũng không ít đi?” Lôi Tấn đột nhiên hỏi

“Đúng thế, đừng nhìn vườn rau trong nhà không lớn, nhưng sản lượng cũng không tệ đâu.”

“Ta lấy khoai tây đổi lấy đậu của họ đi.” Hắn thấy thực ra khoai tây cùng khoai lang rất được mọi người ưa thích, phỏng chừng là bởi vì có thể trực tiếp làm cơm ăn đi.

“Được, ta đi nói với bọn Hi Nhã một chút.” La Kiệt biết Lôi Tấn làm vậy khẳng định là có lý do của hắn

Bọn họ vừa mới lại gần.

“Lôi Tấn, ngươi tới rồi? Quần áo trên người ngươi có đủ ấm không?” Minh Nhã cười khanh khách chạy tới, song chưởng vươn tới nắm tay Lôi Tấn khẽ vuốt ve. Chuyện Lôi Tấn đã uống thuốc sảy thai không ai nói cho y biết

Trong lòng Lôi Tấn vô cùng vặn vẹo, hiện tại ngay cả Minh Nhã còn cao hơn cả hắn, thế nên hắn cũng không nhìn thấy mà cũng không ngăn lại động tác nhỏ mà trong mắt người khác là vô cùng thân thiết của Minh Nhã.

Mặc Nhã cười yếu ớt nhìn họ đi tới, chính là bóng đen trong đáy mắt y, Lôi Tấn không thể làm bộ như không nhìn thấy

Có người hỏi Hi Nhã muốn trao đổi thứ gì đó, Hi Nhã bớt thời gian quay đầu lại cùng họ nói chuyện

La Kiệt đi qua nói mấy câu với Hi Nhã, Hi Nhã gật đầu, chỉ thấy người tới thực sự thẳng thắn lấy hơn phân nửa cái gói to đựng đậu của mình đổi lấy một túi khoai tây nhỏ.

Những người khác thấy Hi Nhã lấy khoai tây đổi đâu, đều tranh qua hỏi, cuối cùng họ theo cái nhà kia xếp hàng đổi ước chừng được ba gói đậu to lấy khoai tây

Lúc này tộc trưởng bộ tộc An Bố đi tới, thấy họ đổi nhiều đậu như vậy, nhíu mày nói “Cây đậu không thể làm cơm ăn, sao các ngươi lại đổi nhiều như vậy, chỗ của ta cũng không thiếu khoai tây, đợi ta đi lấy một chút cho các ngươi.”

“Không cần, An Bố thúc thúc, trong nhà có đủ đồ ăn rồi.” Hi Nhã cười cự tuyệt

An Bố nhìn cục diện rối ren, thở dài, nói “Mỗi khi đến lúc này, đều lộn xộn, nhà này thích thứ này, không thích thứ kia, lại không thể dựa theo những gì họ thích mà chia được, nếu không thì chia đến lúc nào.”

“vậy tại sao không để cho mỗi nhà một khối đất, để họ thích trồng gì thì trồng.” Lôi Tấn suy nghĩ một đề nghị nói

“Vậy không được, trong bộ tộc có những người lớn tuổi, những người có thương tích, họ không thể làm việc, mà chúng ta cũng không vứt bỏ họ được.”

“vậy có thể để họ trồng trọt rồi hàng năm giao một phần cho bộ tộc, sau đó phân cho những người đó.” Đây cũng không phải là nan đề gì.

An Bố nghe vậy cũng gật gật đầu, do dự một chút lại nói thêm “Trong bộ tộc đều cùng nhau sống, kỳ thực hàng năm cũng bỏ ra rất nhiều thứ, nếu như người già, sức yếu, có thể sản xuất càng lúc càng ít không? Vạn nhất đến lúc đó đồ ăn khô ng đủ thì phải làm sao?”

Lôi Tấn liếc La Kiệt một cái, thấy y không có tâm tư nói chuyện, chỉ đành tự nói “Kỳ thực không cần tất yếu mỗi năm đều phải đốt thảo nguyên để mở ruộng, rất nhiều người không phải đang nuôi sống những con mồi mình chưa ăn sao? Phân này, cỏ vụn này, cũng có thể đem làm phân bón cho đất. Đất tốt, thì những thứ sản xuất ra cũng nhiều hơn một phần.”

“Thì ra có thể làm như vậy? Mấy thứ này đều chuẩn bị tốt được. Nhà nào cũng có.” Những người khác nghe thấy đề nghị của Lôi Tấn hưng phấn nói

“Hơn nữa những loại cây bất đồng gì đó có thể trồng tách theo mùa.”

Thấy nhiều người lộ vẻ nghi hoặc, Lôi Tấn nêu ví dụ nói “Nói ví dụ như, chúng ta bây giờ có thể trồng ít tiểu mạch ở đây, sang năm sau khi tới mùa mưa không lâu là có thể thu hoạch, sau đó trồng tiếp khoai tây cùng khoai lang, vậy trong một năm không phải óc thể thu hoạch hai lần sao?”

“Mấy ngày nữa sẽ rất lạnh, tiểu mạch sẽ không bị đông chết ao?” Tất cả mọi người đều chen chúc qua nghe ý tưởng mới của Lôi Tấn.

“Chắc không đâu.” Lôi Tấn cảm thấy mùa thu ở đây rất dài, đoạ lý nói lên mùa đông hẳn sẽ không lạnh lắm. Tiểu mạch hẳn có thể chống chọi qua mùa đông, bất quá chuyện này cũng không thể nói chắc quá, bằng không thì không thể quay lại được, thành công thì không sao, nhưng thất bại thì sẽ thực sự hại người, vì thế nói “Năm nay có thể thử trồng một ít xem sao.”

Mọi người gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này tương đối ổn thoả.

Hi Nhã nhìn Lôi Tấn ở trong đám người chậm rái nói chuyện, thần thái sáng láng, thầm nghĩ tính tình Lôi Tấn phải tiêu sái tự do như vậy mớiđúng, hắn không muốn sinh, tội gì phải làm khó hắn, chỉ là bảo bảo chưa được sinh ra của họ…

“các ngươi cho hắn uống dược gì.” Bọn La Kiệt đều đứng bên ngoài vòng người, chỉ có Minh Nhã là thời khắc không rời bám cạnh Lôi Tấn

“Là Bạch trà lài bên cạnh bờ hồ, con tự mình đi hái.” Mặc Nhã đáp, tuy y cũng thấy kỳ quái, rõ ràng Thanh Kiều dược sư nói sau khi uống xong, hai ngày là có thể sảy thai, nhưng mấy ngày nay, như thế nào lại không có động tĩnh gì, đương nhiên bảo không ngóng trông ngược lại là không được

La Kiệt hết chỗ nói, thầm nghĩ Thanh Kiều dựơc sư tính tình thích chơi ác thực sự là khó sửa.