Klose phản ứng lại, quẫn bách xấu hổ che kín miệng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn che kín đỏ ửng, đáy mắt lẻn hơi nước, nhìn Ba Tạp cùng Allen bên cạnh khởi lên dục niệm hung mãnh, nếu không phải trường hợp lúc này không đúng, chỉ sợ đã sớm phi tới dính lên người Klose, ánh mắt nhìn Trầm Lăng lộ ra ý không hay.

Klose là giống cái của họ, Trầm Lăng cũng là giống cái đã có bạn lữ, vì sao còn muốn dính lên người Klose chiếm tiện nghi? Ba Tạp có chút không hiểu, cùng Allen nhìn nhau. Cũng may vẫn chưa đánh mất lí trí hướng Trầm Lăng công kích, bất quá lệ khí trong ánh mắt vẫn không giảm nửa phần.

“Đến!”

Klose đứng dậy đón gió, đứng trên người Bác Nhã, nhìn rào cản tự nhiên phía trước nói, con sông dài quanh co uốn lượn vắt qua toàn bộ bình nguyên, xuôi dòng hướng tới phía tây mà chảy, mặt sông lấp lánh, cho dù đang ở giữa không trung cũng có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh, bốn phía bờ sông thỉnh thoảng lại có không ít tiểu động vật đang bỏ trốn, cảnh giác nhìn chăm chăm bốn phía, cũng có lẽ bởi nguyên nhân trời không ngừng mưa, mà nước sông tăng vọt, một số nơi gần như bị nước sông tràn lên bao phủ khoảng chục thước xung quanh.

Lướt qua sông dài, hướng khoảng hơn 500 thước về phía Nam là một đạo vách đá đầy dây leo, vách đá rất cao, dây leo phủ kín bởi bụi gai, sông dài hòa cùng dây leo gai cùng một khoảng rừng cây rậm rạp, có lẽ là nơi này gần chỗ sống của con người, chỗ này không có dã thú ăn thịt hình thể lớn, chỉ có dã thú loại nhỏ ăn cỏ, ngồi trên người Bác Nhã, nhìn xa tứ phương, cảm thụ được trái tim kịch liệt nhảy lên.

“cái gì đến?”

Nghi hoặc nhìn Klose, tầm mắt đảo qua tất cả những sinh vật không quen này, đáy mắt nổi lên hoa hỏa kịch liệt, thưởng thức những thú nhân tựa hồ có chút ngốc bắt đầu rục rịch đứng lên, ánh mắt thú nhân sắc bén xoay tròn theo Trầm Lăng, lóe ra quang mang chói mắt, dưới ánh nắng chiếu xuống, khiến nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Trầm Lăng, lập tức có chút lạnh lẽo.

“Bộ tộc, chúng ta đã về bộ tộc. Bám chặt, bọn Bác Nhã hẳn là muốn hạ xuống rồi.” Klose vừa nói xong, thì thanh âm thuần hậu của Bác Nhã theo gió lạnh truyền đến.

“Lăng, Klose bám chặt, không cần lộn xộn.” Ở trên không trung thuận thế vọt xuống, lơ lửng trong không trung từ từ hạ xuống khoảng địa phương nhiều dây leo dày chừng hai thước, một cơn gió phất qua, rất nhanh hóa thành hình người, Ba Tạp đưa tay để vào bên miệng thổi, một đoạn tiếu thanh ngắn ngủi quỷ dị thoát ra, từ độ cao 50 thước trong đám dây leo trước mắt, vỡ ra một khe hở, chậm rãi nứt ra, thanh âm huyên náo lập tức tràn ra.

Ở bên trong theo ra không ít thú nhân, đem mấy người bọn họ vây ở giữa, thậm chí có mấy người huy quyền lớn hướng về phía đầu mấy người Bác Nhã cùng Ba Tạp, hành động thô bạo khiến Trầm Lăng nhìn mà khóe miệng kéo cao, đây là có chuyện gì vậy? Như thế nào vừa mới về đã bị đánh……

Klose cười giải thích, nói “Đừng có để ý mấy tên dã nam nhân này, mỗi lần săn bắn trở về, đều dùng phương thức thô bạo như vậy nghênh đón” Nhìn thấy thái độ rất quen thuộc của Klose, lập tức không hề thiếu thú nhân đi tới, đánh giá Trầm Lăng, thậm chí còn lớn mật vươn tay chạm đến người Trầm Lăng ……. Bác Nhã thấy thế, trực tiếp vẫy khai tay mấy người đồng bạn, hướng tới thú nhân bốn phía gầm nhẹ, thị uy đem Trầm Lăng nhập vào trước ngực, những người khác sợ đến mức lui về sau vài bước, nhún nhún vai đối với Bác Nhã cười nhạo. Nhìn thú nhân vây quanh đem bọn họ làm trung tâm, Trầm Lăng nhanh chóng nhận thấy sự không thích hợp, những người này phần lớn đều giống như bọn Bác Nhã, cao to uy vũ, thân hình mạnh mẽ hữu lực mang theo ngoan lệ, một số ít lại giống như Klose, thân hình nhỏ nhắn bị thú nhân cao lớn một tay ôm vào trong ngực, nhìn xung quanh một lần, Trầm Lăng hơi hơi biểu lộ sự kinh ngạc, vì sao không có lấy một nữ nhân? Bọn họ làm thế nào để sinh sản? Trong đầu suy nghĩ về chuyện Nguyệt Thần mà Bác Nhã nói lúc trước, có một chút không hiểu……

“Ngươi làm gì chứ?” Khuỷu tay thúc thúc Bác Nhã, không rõ hành động này của y là có ý tứ gì, bất quá ánh mắt của những thú nhân xung quanh làm cho hắn có chút mất tự nhiên, cúi đầu kiểm tra lại quần áo của mình, cũng không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ là trên mặt dính bẩn này nọ, mờ mịt vươn tay vuốt hai má.

“Không có việc gì, Lăng có phải mệt rồi hay không, ta trước mang ngươi đi nghỉ ngơi, hiện tại thời gian còn sớm, buổi tối sẽ cử hành tiệc đốt lửa trại, chúc mừng chúng ta thuận lợi trở về.” Nói xong, cánh tay liền khoát lên eo Trầm Lăng, một cái nhấc lên đã đem Trầm Lăng ôm vào lòng, không nhìn đến những ánh mắt trêu ghẹo của thú nhân xung quanh, y gật gật đầu với Ba Tạp rồi trực tiếp rời đi.

Klose bỡn cợt trừng mắt nhìn, đánh một cái thủ thế hạ lưu, Trầm Lăng khoé miệng hung hăng run rẩy vài cái, nhắm cánh tay vắt lên sờn thắt lưng của Bác Nhã, mạnh mẽo nhéo vài cái, nghiến răng nghiến lợi trừng Bác Nhã, lạnh nhạt nói “Này là có ý tứ gì? Chân của ta không đứt, còn chưa cần có người ôm đi, ngươi không phải rất nhàn?”

Nhìn đôi mắt Trầm Lăng tràn ngập lửa giận, Bác Nhã buồn bã muốn khóc nhìn Trầm Lăng, đôi mắt hoa đào dễ nhìn mang theo uỷ khuất, nhược nhược nói “Ta ôm ngươi có vẻ sẽ nhanh hơn, từ giữa rừng rậm trở lại tộc, liên tục phi hành mấy ngày, vẫn không có ngủ ngon, ta nghĩ Lăng mệt nhọc, muốn nhanh mang Lăng đi nghỉ ngơi, ngươi lại vừa vào tộc, chắc không quen bố cục nơi này, ta đây không phải sợ chậm chễ thời gian sao? Lăng thật sự không mệt sao? Ngươi xem phía dưới mắt ta đều đen cả rồi.”

Vừa nói vừa chỉ vào quầng đen bên dưới hốc mắt, trên khuôn mặt tái nhợt quả thực lộ ra bảy phần mệt nhọc cùng mệt mỏi, Trầm Lăng mất tự nhiên chuyển đầu, nói “Kia cũng không cần ôm ta đi, ngươi dẫn đường ta cũng không phải không thể theo kịp.”

Nhận thấy miệng Trầm Lăng đã rơi vào thế yếu, Bác Nhã tặc tặc cười, mấy ngày ở chung y rõ ràng nhận thấy được Trầm Lăng ăn mềm không ăn cứng, Bác Nhã rất thông minh tự nhiên biết phải tận dụng nhựơc điểm này như thế nào, để có được phúc lợi mà mình muốn.

“Tốc độ của ngươi không nhanh, tới, đây là nhà của ta, ngươi từ nay về sau sẽ cùng ta sống ở đây, trong tộc không có dư mộc phòng (phòng gỗ)” (Lừa đảo- ing)

Đánh giá căn mộc phòng đơn giản trước mắt, không thể nói là lịch sự tao nhã, bất quá chất gỗ làm cho Trầm Lăng hơi hơi giật mình, chất gỗ tản ra một mùi thơm ngát tự nhiên, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, sau khi đợi Bác Nhã buông mình ra, hắn tò mò chạm vào cái bàn trong phòng, nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi thơm ngát tự nhiên này, nghi hoặc hỏi “đây là cây gì? Mùi hương này thực dễ chịu.”

“Cây Du, tất cả mộc phòng trong tộc đều dùng cây Du để kiến tạo (xây dựng), có thể trừ tà cùng xua đuổi dã thú.” Mùi thơm ngát của cây Du đối với bọn họ mà nói là rất dễ chịu, nhưng đối với dã thú quả thực là vật trí mạng, cho nên tất cả mọi mộc phòng trong tộc đều dùng cây Du để kiến tạo.

“Lúc chúng ta tiến vào đây, những bụi dây gai kia là cái thứ gì thế? Lại cao tới những năm mươi sáu mươi thước?” Trầm Lăng tán thưởng nhìn qua khung cửa sổ, nhìn đám dây cao lớn nơi cửa lớn của tộc kia, bất đồng là bất mãn với những bụi gai bên ngoài, những dây leo trong tộc tựa hồ lại không ưa lá cây, trên cây chỉ khai ra những nụ hoa màu vàng, đón gió bay phất phới, khiến nới này còn có thể có đựơc mùi vị hoa tự nhiên.

“Là cây Mây, thần thủ hộ (bảo vệ) bộ tộc, là ân điển mà Nguyệt Thần ban cho bọn ta. Chỉ cần tộc nhân trong tộc một ngày không bị diệt vong, cây Mây vẫn sẽ thủ hộ cho tộc, hàng năm khi mùa mưa và mùa khô chuyển giao cho nhau, tộc trưởng sẽ dẫn toàn tộc tới gốc cây Mây nhỏ máu tươi vào, cùng cây kí kết khế ước.” Bác Nhã theo ánh mắt Trầm Lăng nhìn qua, khi rơi xuống cây Mây, ánh mắt nhu hoà, cây Mây đối với từng người trong tộc đều là sự tồn tại tối đặc biệt, giống như dựng trì (thai trì- nơi ở của những giống cái có thai) là thánh địa, tuyệt không thể thiếu.

“Thần kì như vậy?”Trầm Lăng hơi hơi giật mình, nhìn Bác Nhã như thế nào còn chưa nghĩ đến lại còn có điều thần kì như vậy tồn tại, chỉ cần trong tộc có một người sống sót, này không phải nói bình phong thiên nhiên kia sẽ không bao giờ bị đổ, vậy nếu tất cả mọi người đều tử vong thì sẽ như thế nào? “Kia nếu toàn bộ tộc mọi người đều biến mất, cây Mây sẽ như thế nào?”

“Sẽ chậm rãi héo rũ, cuối cùng chỉ còn lại cây, rồi sẽ cùng dựng trì biến mất”

“Có ý tứ gì?”

“Ta cũng không thập phần rõ ràng, có một số việc chỉ có y sư trong tộc cùng tộc trưởng mới biết được.” Khẽ xoa mái tóc đen của Trầm Lăng, cảm thụ được xúc cảm mượt mà êm ái dưới lòng bàn tay, khoé miệng Bác Nhã gợi lên ôn nhu thâm tình.

“Như vậy a! Y sư là gì? Có phải là người chữa bệnh cho các ngươi hay không?”

“Ân, đúng rồi để ta đi đun cho ngươi ít nước ấm, ngươi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ còn sớm, ngủ một chút rồi buổi tối dậy, nơi này có chút thức ăn, đói bụng thì ăn một ít đi.” Cẩn thận dặn dò xong, mới cất bước đi ra ngoài phòng.

Tuỳ ý lấy một ít thịt trên bàn, tựa người bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa bên ngoài tí tách rơi, không biết cơn mưa to này đến bao giờ mới ngừng lại? Trong đầu không ngừng hiện lên một màn huyết tinh, nắm tay siết chặt lại, nanh thú im lặng nằm trên bàn, thần sắc ngưng trọng không biết đang nghĩ tới chuyện gì?

Nhẹ tay vỗ vỗ phía sau lưng, tựa hồ sau đêm bị Đông Hoàng áp qua, phía sau lưng thường thường truyền đến cảm giác nóng rực khác thường, trong tê dại mang theo đau đớn, giống như có cái gì đó muốn phá xác chui ra, khủng hoảng trong lòng vừa loé lên, lập tức lại trở lên lạnh nhạt, là phúc thì không phải hoạ, so với trốn, còn không bằng lên như diều gặp gió.

Bác Nhã khi trở về, chỉ thấy thân mình gầy yếu của Trầm Lăng, nửa tựa bên cửa sổ, con gió hơi hơi nâng lên những sợi tóc đen, mưa dầm khiến ánh mặt trời có chút ám trầm, Trầm Lăng lúc này thoạt nhìn giống như có thể tuỳ thời mà biến mất, Bác Nhã lộ vẻ mặt không yên, bước nhanh đến nắm lấy Trầm Lăng, vùi đầu vào cổ Trầm Lăng, đáy lòng kịch liệt nhảy lên, hô hấp có chút gấp gáp

Trầm Lăng lấy lại tinh thần, giương lên con ngươi đen nghi hoặc kinh ngạc nhìn Bác Nhã kích động, nói “Ngươi sao lại bất chợt hoảng sợ như thế, mau buông tay, ta sắp thở không nổi rồi.” Dùng sức vuốt cánh tay Bác Nhã, ý bảo y buông tay, đáy lòng tức giận, Bác Nhã này có phải ăn sai dược hay không, đang hảo hảo lại như thế nào liền lập tức nổi điên rồi?

“Không có việc gì, nước đun nóng rồi, ta giúp ngươi đem mộc dũng(thùng gỗ để tắm) vào, ngươi trước tắm rửa đi.” Tránh nặng tìm nhẹ trả lời, xoay người đem phần mất tự nhiên dưới đáy lòng dấu đi, khi quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy nhu hoà, Trầm Lăng không nói gì nhìn Bác Nhã rất nhanh biến sắc mặt, Bác Nhã này tựa hồ so với Huyền Minh còn có tính trẻ con hơn?

“Hảo.”

“Cái này ta chưa có mặc qua, khả có điểm lớn, ngươi trước cứ mặc, để ta qua phía Klose bên kia xem có tìm được quần áo gì cho ngươi mặc hay không.” Bác Nhã từ trong tủ gỗ lấy ra một kiện vải thô, đưa tới trong tay Trầm Lăng. Đại bộ phận giống đực bình thường chỉ lấy da thú che khuất phần hạ thân, trên thân để không. Giống cái thì không như vậy, giống cái trên thân còn cuốn thêm vải thô, che khuất vị trí bộ ngực.

“Tuỳ tiện!”

Đối với việc này Trầm Lăng không hề để ý, trước kia khi rèn luyện, ai mà không đều để lộ tay trống chân trần, không cần tất yếu tới nơi này liền trở thành đặc thù, nhìn Bác Nhã khiêng một cái mộc dũng lớn đi vào, tò mò nhìn qua, đây là một dạng dùng cây Du tạo thành, bên thành mộc dũng còn khắc một ít gì đó nhìn không rõ hoa văn.

——-

Lời lilith: Ta cảm thấy Bác Nhã thực sự là một phiên bản trên không của Niệm Hành, mặt thì non nớt nhưng cái bụng thì đầy âm mưu...

_________________

just liked...