Vương gia nghe xong ánh mắt liền híp lại, đối với Đỗ bà tử nói: “Cố bà tử vốn chính là người trong phủ Bổn vương, nàng có bao nhiêu cân lượng bản lãnh, Bổn vương là người rõ ràng nhất, cái loại độc phấn mà chỉ giang hồ hắc đạo mới có, thì nàng không thể nào có, trừ phi người khác cho nàng, nói đi, thuốc này là từ nơi nào tới? Vì sao phải độc chết Châu nhi?”

Đỗ bà tử quay đầu đi, cắn răng nói: “Nô tỳ cùng Châu nhi không cừu không oán, hại nàng thì nô tỳ có lợi gì? Nô tỳ hôm qua còn té bị thương thân thể, làm sao có thể sáng sớm đi đưa độc phấn cho nàng, một người mà ngay cả đứa con ruột thịt cũng muốn giết hại, lời nói của nàng, sao Vương gia có thể tin chứ?”

Cố bà tử nghe xong không khỏi giận dữ, cũng không quản Vương gia cùng Vương Phi đều đang ở đó, đột nhiên từ trên mặt đất hướng Đỗ bà tử nhào tới, một tay níu lấy tóc của Đỗ bà Tử rồi bắt đầu đánh nhau, móng tay thật dài nhắm trên mặt Đỗ bà Tử chộp tới , trong miệng mắng: “Ngươi là tiện phụ tâm địa độc ác, ta bị quỷ ám mới nghe lời ngươi hù dọa đem thuốc cầm cho Minh Yên , vậy mà hôm nay ngươi còn nói lời này, ngươi không phải là người.”

Trên mặt Đỗ bà tử lập tức bị nàng cào mấy dấu, đau đớn kéo tới, khiến nàng cũng kéo lại tóc của Cố bà Tử, hai người liền bắt đầu xông vào đánh nhau, Vương Phi nhìn thấy vậy đôi mi thanh tú vừa nhíu lại định quát bảo ngưng, nhưng Cẩm Nương đã nhanh chóng nhìn Vương Phi lắc đầu, Vương Phi ngây ngốc một chút, lập tức hiểu ý tứ của Cẩm Nương, nên âm thầm nén giận, nhàn nhã vui vẻ nhìn hai bà tử trên mặt đất đánh nhau thành một đoàn, mặc các nàng cấu xé.

Hai bà tử đánh cho khí thế ngất trời, một bộ quần áo bị kéo tới lộn xộn, đầu tóc thì tán loạn, Cố bà Tử thân thể cao lớn hơn một chút, lại quen làm chuyện nặng nhọc, nên khí lực đương nhiên lớn hơn, Đỗ bà Tử mặc dù hơi mập, nhưng sống an nhàn sung sướng đã quen, vì thế khí lực nhỏ, khi đánh nhau tất sẽ chịu lỗ lả, nhưng bà ta một khi kích động thì khác, sau khi bị Cố bà Tử đá mấy đá thì nổi nóng, tung mình một cái liền cưỡi ở trên người Cố bà Tử, quả đấm vung lên liền hướng trên mặt Cố bà Tử mà chào hỏi, đánh cho Cố bà Tử oa oa kêu loạn.

Bên kia Nhị thái thái nhìn thấy vậy, mặt cũng tái đi, quát lên: “Quả thật quá mức, không ra thể thống gì, tại sao có thể để cho bọn họ ở trước mặt Vương gia mà ồn ào như thế, Vương tẩu, bảo người ta kéo hai người họ ra đi.”

Cố bà Tử bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, lúc này thì hít hà kêu lên: “Vương. . . . . . Vương gia, bà ấy không phải nói thắt lưng đau sao? Quật ngã người không yếu đâu.”

Cẩm Nương nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng, mà Thượng Quan Mai lúc này mặt đen tựa như đáy nồi, giận đến tay đều phát run, chỉ vào Đỗ bà Tử nói: “Ngươi còn không xuống, muốn chết cũng không nên hại người khác, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, sao ta lại không nhìn ra lão già như ngươi chỉ là đồ con lợn ngu ngốc thế?”

Vương Phi cảm thấy xem cuộc vui cũng đủ rồi, nên vung tay lên, có hai bà Tử tiến đến kéo Đỗ mụ mụ cùng Cố bà Tử ra, Đỗ mụ mụ lúc này cũng biết là mình lộ mánh khóe, nàng cũng lười giả bộ nữa, rất ngông nghênh đứng ở trong nội đường, một đôi mắt phù sưng vù bị mấy sợi tóc từ trên mặt che bới nhưng từ những khe hở đó vẫn oán độc nhìn về phía Cố bà Tử, hận không được nhào tới trước xé nát gương mặt đang dương dương đắc ý của Cố bà Tử.

Vương Phi chế nhạo hỏi Đỗ ma ma: “Eo của ngươi thật đúng là thần kỳ a, đánh một trận liền tốt lại, không bằng sáng mai ta sẽ tìm mười tám bà Tử tới đánh nhau với ngươi, biết đâu chừng, ngươi còn có thể trẻ ra mười mấy hai mươi tuổi đấy.”

Đỗ ma ma lúc này cũng biết có chống chế nữa cũng vô dụng, nên hất tóc trên mặt mình, lộ ra một bộ dạng heo chết không sợ nước nóng, đối với Vương Phi nói: “Thuốc đúng là nô tỳ ụ ngốc kia, nếu không phải bà ta bụng dạ quá đen tối, sao lại nghe nô tỳ giựt giây, hừ, đáng đời bà ta bị mất đi khuê nữ.”

Cố bà Tử nghe không khỏi bi thương, cũng không cùng Đỗ bà Tử mắng nhau nữa, mà che miệng thương tâm khóc.

Vương gia nhìn Đỗ bà Tử rồi nhướng nhướng mày, hỏi: “Ngươi cũng sảng khoái rồi, nói đi, vì sao ngươi phải hại Châu nhi, là bị người nào sai sử?”

Đỗ mụ mụ hừ nhẹ một tiếng nói: “Không có người nào sai sử, nô tỳ chẳng qua nhìn đồ đê tiện này không vừa mắt, chỉ cần nô tỳ đi đến nhà ả, thì tối ngày khoe khoang mình có một khuê nữ tốt như thế nào, nói khuê nữ mình như thế nào được Nhị thiếu gia trọng dụng, như thế nào hiếu kính ả, nô tỳ nghe xong thì buồn bực, vừa lúc khuê nữ của ả xảy ra chuyện, nên mới xúi giục ả đối với khuê nữ mình hạ thủ, nhưng không ngờ, mụ này lòng dạ hiểm độc, thật đúng là nghe theo.”

Vương Phi nghe giận đến mắt nhíu lại, cầm lấy chén trà còn lại trên bàn liền hướng Đỗ bà Tử ném qua, cả giận nói: “Ngươi cho rằng người khác cũng là kẻ ngu hả, hỏi ngươi lần nữa, bất quá là cho ngươi cơ hội, để khai ra sự thật mà thôi, không nghĩ tới ngươi xảo trá giảo hoạt như thế, hôm kia giờ Thìn, lúc Bình nhi chết, ngươi cầm một bầu rượu, hai món điểm tâm đi đến mái đình ở hậu viện, đem bà Tử canh giữ phòng chứa củi làm mê mang đi, nói, có phải ngươi giết Bình nhi hay không? Tất cả mọi chuyện, là ai sai khiến ngươi?”

Đỗ mụ mụ nghe được thì chấn động, nhìn Vương Phi với bộ dạng khó tin, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.

Thượng Quan Mai lại càng ngồi không yên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, còn rất hoảng sợ, mắt không hề chớp mà ngó chừng Đỗ ma ma, như muốn dùng mắt đem thân thể của Đỗ ma ma đâm cho vài đao, Đỗ ma ma trợn mắt một hồi, thấy thế tử phi đang âm tàn nhìn nàng, thì khóe miệng không khỏi nhếch lên ôn nhu cười, hít sâu một hơi, rồi âm thầm nhìn lại Thượng Quan Mai nói: “Quận chúa a, lão nô đã mang thêm phiền toái cho ngài rối, vốn nghĩ tới muốn âm thầm giúp ngài một chút, không ngờ, còn làm hư hại chuyện, e sẽ liên lụy tới ngài, lão nô thật xin lỗi ngài a.” Vừa nói liền quỳ xuống, hướng về phía Thượng Quan Mai thùng thùng dập đầu vang ra tiếng.

Ánh mắt Thượng Quan Mai trừng trừng, chân mày chau lên, vành mắt rất nhanh liền đỏ, “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Thật là ngươi làm sao? Tại sao a, ta sống rất tốt mà, cũng không nhờ ngươi đi giúp như vậy a, ngươi. . . . . . Ngươi đây không phải là muốn hại chết ta sao?”

Vừa mang bộ dạng thương tâm trầm thống, vừa khó có thể tin, nàng quay đầu, thê lương buồn bã đứng lên, thành thật đi về phía Vương gia quỳ xuống, nói: “Phụ vương, con dâu trị người không nghiêm, khiến nàng phạm vào sai lầm lớn, xin ngài trách phạt.”

Đỗ bà Tử kia vừa nghe, liền giống như điên vậy, bò đến trước mặt Thượng Quan Mai, nhìn Thượng Quan Mai khóc ròng nói: “Quận chúa, ngài xin tội gì, mọi chuyện xảy ra đều không liên can tới ngài, căn bản ngài không biết nô tỳ tự ý làm bậy, nô tỳ chẳng qua là tự cảm thấy ngài bị bắt nạt. Ngài gả vào phủ lâu như vậy, tại sao vẫn không có bầu, mời thái y xem mạch thì đã sớm nói rõ thân thể của ngài không có nửa điểm vấn đề, ngài cùng thế tử Gia lại vợ chồng ân ái ngọt ngào, làm sao lại không có hỉ chứ? Hừ, còn không phải là có người không muốn thấy ngài mang thai sao? Nếu các nàng không để cho ngài mang thai, nô tỳ cũng phải để cho họ yên ổn, hừ, cho nên nô tỳ mới thừa dịp nha đầu Bình nhi kia lòng mang oán giận mà mua chuộc nàng, làm cho nàng đổi thuốc của Nhị thiếu phu nhân, ta muốn để cho tất cả Vương Phủ ngoại trừ Thiếu phu nhân ra không ai sinh được hài tử, ha ha ha, nhưng mà, không nghĩ tới lại bị Lưu y chết tiệt kia nhìn ra, nô tỳ sợ bị phát hiện, nên mới giết Bình nhi.” Hoàn toàn đã thành một bộ dáng điên cuồng biến thái, trong mắt tràn đầy oán độc ngoan lệ, chỉ khi nhìn về phía Thượng Quan Mai , mới lộ ra chút ít ôn nhu cùng không đành.

Cẩm Nương nghe không khỏi thở dài, Đỗ bà Tử này quả thật đối với Thượng Quan Mai trung thành cảnh cảnh a, như vậy tiếng xấu hôm nay mình sẽ phải toàn bộ gánh chịu, nên trong lòng rất không phục, nói: “Ngươi còn nói láo, thứ nhất, ta vào phủ bất quá hơn một tháng thôi, ngươi làm thế nào mà biết tình huống thân thể của ta, lại làm như thế nào mà biết cách đem thuốc kia đổi tốt như vậy, còn chỉ đổi có một vị thuốc, thì công dụng hoàn toàn ngược lại, ngươi chỉ là một hạ nhân trong phòng bếp, làm thế nào mà có kiến thức như thế? Thứ hai, lấy bản lãnh của ngươi, muốn giết Bình nhi trong vô tri vô giác, căn bản là không thể nào, trong ngày thường ngươi quá mức sống an nhàn sung sướng, khí lực không lớn, thân thể Bình nhi so sánh với ngươi thì cao hơn, hơn nữa còn trẻ tuổi, ngươi muốn giết Bình nhi, mà còn phải làm cho nàng không thể giãy dụa, dễ làm vậy sao. Thứ ba, ngươi vừa nói là ngươi giết Bình nhi, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi dùng loại nào hung khí nào hành hung?”

Một phen kéo tơ lục kén (tỉ mỉ phân tích), Đỗ ma ma bị Cẩm Nương nói đến á khẩu không trả lời được, một đôi mắt đục già nua quay tròn, chờ Cẩm Nương hỏi đến câu cuối cùng, thì trong mắt nàng lộ ra mê mang , hồi lâu mới nói: “Bình nhi cùng nô tỳ quen biết nhau, nàng nguyên tưởng rằng nô tỳ sẽ đi cứu nàng, không nghĩ tới nô tỳ lại đến giết nàng, lúc ấy là nô tỳ dùng cái sợi dây siết chết Bình nhi .”

Đỗ ma ma bị Cẩm Nương hỏi nên hơi khựng lại, thấp đầu làm hình dáng trầm tư, một hồi lâu mới nói: “Chính là đai lưng trên người nô tỳ.”

Cẩm Nương nghe được không khỏi nở nụ cười, đối với Đỗ bà Tử nói: “Chính là loại đai lưng trên người ngươi hiện giờ sao?”

Đỗ bà Tử nhanh chóng gật đầu, Cẩm Nương liền đối với Tứ nhi đưa cho ánh mắt, Tứ nhi đi tiến lên, lấy đai lưng trên người Đỗ bà Tử xuống, dâng lên cho Cẩm Nương, Cẩm Nương lại từ trong túi lấy ra một sợi dây khác, đối với Vương gia nói: “Phụ vương, đây là dây từ trên cổ Bình nhi lấy xuống, phía trên còn có vết máu, mà sợi còn lại là hung khí mà Đỗ bà Tử mới nói bà ta dùng để giết người, người xem, một sợi thô, một sợi mảnh, hơn nữa, đai lưng trên người Đỗ bà Tử bất quá chỉ viền vài sợi tơ, nhưng sợi bông thì chiếm đa số, mà cái còn lại là đai lưng do sợi quý giá may thành, bà ta là một hạ nhân, làm sao mà có đai lưng vừa tinh sảo vừa cao quý như thế? Điều này chứng tỏ kẻ giết người, có thân phận thanh cao, ít nhất, không phải là nô tài.”

Vương gia cùng Vương Phi, ngay cả Nhị phu nhân đối với sự phân tích của Cẩm Nương cũng thấy rất thuyết phục, chẳng qua trong mắt Vương gia cùng Vương Phi thì lộ ra thưởng thức, mà cặp con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Nhị phu nhân so với lúc trước càng thêm sắc bén âm hàn, nàng mấp máy môi nhưng không nói một lời, chỉ ngồi im lặng, phảng phất giống như thật sự tới xem cuộc vui vậy.

Đỗ mụ mụ không nghĩ tới Cẩm Nương thật sự cầm sợi dây đó đối chiếu, nên lúc này bà ta cúi thấp đầu đi, không hề giảo biện nữa, ánh mắt âm thầm di chuyển về phía Thượng Quan Mai, Thượng Quan Mai giống như là bị sợ đến ngẩn ngơ ngồi chồm hỗm nơi đó, hai mắt mê ly, tựa hồ không thể tiếp nhận sự thật trước mắt, bị đả kích đến mất cả hồn vía.

Vương gia khóe miệng liền nhếch lên vẻ ngoan lệ châm biếm, đối với Vương Phi nói: “Bà Tử này quá mức xảo trá, nương tử, chớ cùng nàng nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp đánh, đánh cho nàng chịu nói thật mới thôi.”

Vương Phi nghe xong liền gật đầu, đang muốn hạ lệnh, thì Thượng Quan Mai thoáng cái nhào tới bên chân Vương Phi, khóc ròng nói: “Mẫu phi, ngài. . . . . . Ngài muốn đánh thì đánh con dâu đi, là con dâu dạy người không nghiêm, mới để cho bà ta gây ra tai họa, ngài. . . . . . Ngài bỏ qua cho Đỗ ma ma đi, bà. . . . . . Là bà vú của con dâu , từ nhỏ ở trong vương phủ, chỉ có bà là thương con dâu nhất, bà. . . . . . Rất thương con dâu, chẳng qua là dùng sai biện pháp thôi, cầu xin phụ vương mẫu phi bỏ qua cho bà ấy, ít nhất, xin giữ lại một mạng cho bà ấy a.”

Vương gia nghe xong liền híp mắt lại, ánh mắt sắc bén như đao: “Thật không phải là con sai sử bà ta làm sao? Con cũng nói, bà ta là người hầu thân cận nhất của con, không phải là con bày mưu đặt kế, bà ta làm thế nào dám to gan lớn mật làm chuyện như thế?”

Đỗ bà Tử vừa nghe liền luống cuống, bộ dạng đứng thẳng ngoan cố trước sau như một hiện giờ đã mềm nhũn ra, hướng về phía Vương gia liều chết dập đầu nói: “Vương gia, thật sự không phải Quận chúa nhà ta hạ lệnh, Quận chúa từ nhỏ nhát gan thiện lương, ngay cả con gà cũng không có giết qua, sao lại dám sai sử nô tỳ đi giết người chứ? Tất cả chuyện này đều là một mình nô tỳ gây a, Quận chúa thật sự không có liên quan.”

Thượng Quan Mai nghe lời nói của Vương gia không khỏi chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương gia, rơi lệ như mưa: “Phụ vương, ngài quả nhiên là rất thiên vị, vừa rồi ở Đại thông viện, ngài cũng hoài nghi tướng công giết Minh Yên, lúc này ngài lại hoài nghi là con dâu sai người đi hại đệ muội, thì ra, hai vợ chồng con dâu trong mắt ngài chính là kẻ giết người cướp của, âm hiểm ngoan độc, con dâu dù có biện giải cũng vô dụng, nếu không thì ngài mang con dâu đi Đại Lý Tự đi.” Sau một bộ dạng nhận ủy khuất cùng hoài nghi, là nghiêm nghị không hãi sợ, thản nhiên chịu chết, trong mắt còn có nồng đậm bi thương.

Vương gia nghe xong thân thể khẽ chấn động, dù sao cũng là con dâu của hắn, lúc trước ở Đại thông viện quả thật hắn đã trách lầm Đường Nhi rồi, hiện tại lúc này chẳng lẽ cũng trách lầm Mai Nhi nữa sao?

Nhìn bộ dạng Đỗ bà Tử đối với con dâu quả thật trung thành cảnh cảnh, hơn nữa trung bộc gạt chủ tử làm ra chuyện bỉ ổi âm độc cũng có, Đỗ bà Tử kia vừa nhìn cũng biết là trung thành hộ chủ , bà ta nói cũng không phải không có đạo lý, Mai Nhi sau khi gả đi vào vẫn mãi không có mang thai, thì sinh ra hoài nghi oán hận cũng là lẽ thường, chẳng qua, vì vậy mà đối với Cẩm Nương hạ độc thì thật sự cũng quá mức đáng hận, Cẩm Nương bất quá chỉ gả vào phủ hơn một tháng, ngay cả chuyện trong phủ bao nhiêu người cũng chưa chắc đã biết hết, thì sao có thể đối với thế tử phi hạ thủ chứ?

Mà Đỗ bà Tử nói thế thì hoàn toàn là trả thù lung tung, hành động điên cuồng, vừa nghĩ như thế, Vương gia liền đối với Thượng Quan mai nói: “Con đứng lên đi, phụ vương chỉ hỏi một chút, cũng không có hoài nghi con cái gì, bất quá, bà Tử này cũng không hoàn toàn nói lời thật, có lẽ bà ta là bị người khác sai sử cũng không biết được, còn nữa, giết người thì đền mạng, đã làm ra chuyện ác độc thế, phụ thân quyết không thể dễ tha cho bà ta.”

Thượng Quan Mai nghe lời Vương gia nói xong sắc mặt mới trì hoãn một chút, còn muốn cầu xin nữa, thì Đỗ bà Tử liền đem nàng đẩy sang bên cạnh, quát lên: “Còn lề mề khóc sướt mướt làm cái gì, người là nô tỳ giết, giết nô tỳ đền mạng cũng được, không cần ngài cầu xin nữa.” Vừa nói, thì đột nhiên bò dậy hướng vừa về cây cột gần đó đâm đầu.

Vương gia tay mắt lanh lẹ, ngón tay vừa bắn ra, cũng không biết là cái thứ gì đánh vào trên đùi Đỗ ma ma , Đỗ ma ma hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ở trên mặt đất, Vương Phi vội vàng cho người đến kéo bà ta lên.

Thượng Quan Mai bị hù dọa đến nóng nảy, lại quay snag cầu Vương gia: “Phụ vương, giữ cho bà ấy một mạng đi! Bà. . . . . . Cũng là vì muốn con dâu tốt. . . . . .”

Tình nghĩa Thượng Quan Mai đối với Đỗ bà Tử thật khiến Vương gia có chút động lòng, cũng không trách được Đỗ bà Tử tại sao đối với nàng trung thành như thế, nàng cũng coi như là một hài tử có tình có nghĩa, có thể ở tình huống bị hoài nghi vẫn dốc hết sức cầu xin bảo vệ cho Đỗ bà Tử đã phạm sai lầm, mà không phải là người đánh mất đi lương tâm. . . . . .

“Vương gia, bà Tử này thật hung dữ, thiếp thân thấy, bà ta tất nhiên là còn có chuyện không có khai ra.” Vương Phi nhìn thấy trên mặt Vương gia lộ ra vẻ do dự, thì không khỏi kịp thời nói: “Nếu không phải là Mai Nhi sai sử bà, thì là người khác sai, bà ta là một bà Tử quản sự ở sâu trong viện, làm sao mà có độc dược trên giang hồ chứ? Vương gia không cảm thấy điểm này quá mức khả nghi sao?” Vương Phi cười lạnh đối với Vương gia nói.

Vương gia nghe xong lúc này mới hoàn hồn, thiếu chút nữa đã quên tra ra chuyện này, Thất độc Thất trùng tán cũng không phải là loại mà ai cũng có thể lấy, nó vốn là đồ của các bang phái trên giang hồ, Đỗ bà Tử tại sao lại có thứ đồ vật này? Vương Phi nói không sai, phía sau bà ta nhất định là có cao nhân sai khiến, huống chi Cẩm Nương mới vừa rồi cũng nói, hung khí giết chết Bình nhi vốn là đồ vật của người có thân phận, vậy người phía sau Đỗ bà Tử này đích thị là không đơn giản.

Nghĩ tới đây, Vương gia không chần chờ nữa, vung tay lên nói: “Người đâu, đem bà Tử này kéo ra đánh, đánh cho đến khi bà ta chịu nói thật mới thôi.”

Thượng Quan mai vừa nghe, trong mắt liền lộ ra kinh hoàng, muốn cầu xin nữa, nhưng cũng biết vô dụng, liền buồn bã quay đầu đi nhìn Nhị phu nhân, Nhị phu nhân lúc này lại giống như học sinh nhập định cứ nhìn chằm chằm sàn nhà bóng loáng dưới chân mình, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà không có liên hệ gì với nàng, Thượng Quan Mai lúc này hoàn toàn cam chịu rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ ma ma bị bắt kéo đi ra ngoài.

Rất nhanh ngoài phòng liền truyền đến tiếng thống khổ kêu rên của Đỗ ma ma cùng thanh âm thình thịch của gậy đánh xuống, một gậy đánh xuống, tựu như đánh vào trong lòng Thượng Quan Mai, nàng nghe đến kinh hãi đảm chiến, mặt xám như tro tàn, hai mắt không tiêu cự, ngồi ở trên ghế mà giống như sắp co quắp ngất đi.

Đỗ ma ma cũng là người cứng cỏi, mười mấy gậy đánh xuống, mà cương quyết không có kêu lên một tiếng, lúc đầu Cẩm Nương cho là bị nhét miệng, sau đó lại nghĩ, đang thẩm vấn mà tất nhiên sẽ không bịt mồm rồi, nghĩ thế không khỏi ở trong lòng âm thầm thấy may mắn, may nhờ lúc trước bắt được Cố bà Tử là nguồn gốc chính, mới đem được Đỗ ma ma dẫn đi ra ngoài, nếu không, một địch nhân vừa ác độc vừa ngoan cường cứ giương giương mắt hổ mà mai phục ở chỗ tối như thế, mình và Lãnh Hoa Đình không phải là khó lòng phòng bị sao?

Không bao lâu, bà tử hành hình báo lại: “Đỗ ma ma ngất đi rồi.”

Vương gia hỏi: “Có nói cái gì không?”

Bà Tử kia khom người trả lời: “Hồi Vương gia…, cái gì cũng không nói.”

“Vậy dùng nước giội lên, sau khi tỉnh lại thì kéo vào .” Vương gia lạnh lùng nói.

Ở một bên Thượng Quan mai nghe thấy thiếu chút nữa ngất đi, lòng bàn tay mồ hôi lạnh lã chã.

Khi bà Tử kia đi ra ngoài đem Đỗ mụ mụ kéo vào, thì một mùi máu tươi xông vào mũi, Cẩm Nương giương mắt nhìn lại, chỉ thấy nửa người dưới phía sau lưng Đỗ bà Tử máu tươi đầm đìa, máu kia rỉ ra thấm ướt cả miên bào, hai bà Tử đem Đỗ mụ mụ ném trên mặt đất trong nội đường, Thượng Quan Mai nhìn thấy thân thể chuyển động, muốn nhào tới trước, nhưng rồi lại cố gắng nhịn xuống, hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế, móng tay thật dài cạo nên mấy vết rạch trên ghế.

Đỗ ma ma bị nước lạnh như băng tưới tỉnh, đau đến cắn chặc môi, vô lực ngọ quậy trên mặt đất.

Thượng Quan Mai nhịn không được đau lòng mà hô thành tiếng: “Ma ma. . . . . .”

Vương gia đối với Đỗ bà Tử nói: “Nói đi, độc dược kia là ai đưa cho ngươi? Là ai sai sử ngươi làm những chuyện này .”

Đỗ ma ma nhắm mắt lại nằm úp sấp xuống không nhúc nhích, thấy thế Vương gia không kiên nhẫn nhìn nàng một cái rồi nói: “Không nghĩ tới, ngươi còn cứng cỏi như vậy, ngươi nên biết, nơi này là Giản thân vương phủ, Bổn vương là người trông coi Hình bộ, cái dạng hình phạt gì mà chưa từng thấy qua?Có phải ngương cũng muốn nếm thử một lần hay không?”

Hai mí mắt của Đỗ ma ma khẽ run run, suy yếu giật giật thân thể huyết nhục mơ hồ kia, trong mắt lộ một tia khinh miệt.

Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Vương gia, hắn quay sang bà Tử ở một bên nói: “Đi, lấy mật đường, đem tưới lên người bà ta rồi vứt xuống trong mảnh rừng cây đi, Bổn vương muốn xem bà ta còn cứng cổ đến khi nào.”

Toàn thân tưới mật đường, còn bị ném vào trong rừng cây, thì cho dù bây giờ là mùa đông, tuy có rất nhiều sâu đã ngủ đông, nhưng vẫn còn rất nhiều kiến … và sâu nhỏ, cả người tưới mật, lại có vết thương chồng chất nằm ở trong rừng cây, vậy sẽ là cảnh tượng kinh khủng như thế nào? Cẩm Nương suy nghĩ một chút rồi đánh rùng mình, Vương gia quả nhiên là có thủ đoạn hơn người a.

Đỗ ma ma nghe thấy trong mắt lập tức đầy sợ hãi, cả người bị sâu bò đầy, bị hàng ngàn hàng vạn côn trùng gặm cắn miệng vết thương thì sẽ thống khổ biết chừng nào? Đỗ mụ mụ dù có cứng cổ hơn nữa rốt cục cũng bị sợ, không đợi bà Tử kia đi lấy mật đường, bà đã khàn giọng địa hé mồm nói: “Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ nói.”

Khóe miệng Vương gia liền câu lên ý cười hài lòng, vung tay lên một cái, bà Tử kia liền lui xuống, bên kia Nhị phu nhân nghe Đỗ ma ma chịu cung khai, sắc mặt trong nháy mắt liền biến đổi, ánh mắt luôn ngó chừng sàn nhà rốt cục cũng dời đến trên mặt Đỗ ma ma, hai mắt suy yếu của Đỗ ma ma cũng nhìn lại Nhị phu nhân, rồi nhắm lại mắt, khi mở ra lần nữa, ở trong mắt là một mảnh kiên định vẻ.

Mà Thượng Quan Mai vừa nghe Đỗ ma ma chịu khai ra, thì cả người tựa hồ cũng hư thoát, nước mắt không tiếng động mà chảy xuống, tựa hồ lòng của nàng rốt cục cũng chiếm được điều mà mình cầu xin.

“Thuốc kia . . . . . Là Cữu lão gia cho nô tỳ , Bình nhi. . . . . . Cũng là Cữu lão gia giết, nô tỳ không có động thủ, chẳng qua là giúp hắn chuẩn bị một ít chuyện mà thôi, cầu xin Vương gia. . . . . . Bỏ qua cho nô tỳ.” Đỗ ma ma nhịn đau, đứt quãng nói.

“Cữu lão gia?” Vương Phi nghe được đôi lông mày liền nhíu lại, hỏi một câu.

Vương gia cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Vương Phi một cái.

Bên kia Thượng Quan Mai nghe xong thì ánh mắt sáng lên, giống như đột nhiên được rót vào sức sống mới, lập tức ngồi thẳng thân thể, giọng nói vẫn khẽ run: “Ma ma. . . . . . Ngươi nói rõ rang mau, có đúng là Cữu lão gia sai ngươi làm như vậy không, ngươi không được tùy hứng mà vu oan người khác a, nếu không, phụ vương lại sẽ. . . . . .”

Đỗ ma ma nghe xong vội vàng há mồm, nhưng bị một búng máu sặc, liền phun ra huyết thủy, chảy khắp trên khuôn mặt cũng mình, bộ dáng càng thêm đáng sợ, trong đầu Cẩm Nương lập tức hiện ra hình ảnh nam tử mà nàng đã nhìn thấy ở trong viện của Thương Quan Mai, vậy Cữu lão gia trong miệng Đỗ ma ma không phải là ca ca của Lưu di nương sao.

Quả nhiên, Đỗ ma ma ho xong một trận, sau khi dừng lại liền đối với Thượng Quan Mai nói: “Thế tử phi, nô tỳ sai lầm rồi, Cữu lão gia là huynh trưởng của. . . . . . Lưu di nương .”

Lời này vừa nói ra, Vương gia không khỏi giật mình, mà Vương Phi cũng chấn kinh thiếu chút nữa từ trên ghế đứng lên, chỉ có Nhị phu nhân, giống như là thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng trở nên dễ coi hơn, trong mắt lại hiện lên một tia nhìn có chút hả hê, rồi lại khôi phục bộ dáng vắng lạnh ưu nhã như trước.

Ánh mắt Vương Phi trở nên xa xăm, ngồi lẳng lặng một hồi lâu cũng không nói gì, nhưng Cẩm Nương lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nàng nhớ lại chuyện trước đó vài ngày đã cho Lãnh Khiêm đi theo dõi huynh trưởng của Lưu di nương, hai ngày này do bận rộn, cũng không biết Lãnh Khiêm có thu hoạch gì hay không?

“Vương gia, hay là mời Lưu di nương tới trước rồi nói sau.” Vương Phi suy nghĩ một chút, khẽ phúc thân thể đối với Vương gia nói.

Vương gia mày kiếm nhíu chặt, trong lòng nặng nề giống như là có một khối tảng đá lớn đèn lên, nhìn Vương Phi gật đầu.

Vương Phi liền sai Thanh Thạch đi mời Lưu di nương, Vương gia không đợi Thanh Thạch ra khỏi cửa, liền hướng bọn đầy tớ ở phía ngoài vẫy tay một cái nói: “Mang mấy người đắc lực chút ít, đem huynh trưởng Lưu thị mời tới đây đi.”

Phía ngoài phòng mất tên đầy tớ bóng người chợt lóe một cái liền đi mất.

Cẩm Nương nhìn Cố bà Tử vẫn quỳ trên mặt đất, suy nghĩ một chút liền đối với Vương Phi nói: “Mẫu phi, tuy nói Cố bà tử này đáng tội chết, nhưng dù sao cũng vì bị người ta lừa gạt, không cẩn thận làm bia đỡ đạn, trở thành đồng lõa, nghĩ kỹ lại cũng là người đáng thương, niệm tình bà ấy còn biết ăn năn hối cải, có lòng lập công chuộc tội, không bằng. . . . . .”

Vương Phi nghe xong trong lòng liền ấm áp, đứa nhỏ Cẩm Nương này rất là thiện tâm a, đối với người từng hãm hại nàng nàng cũng chịu buông tha, tuy nói thiện tâm là tốt, nhưng ở nơi âm mưu, từng bước đầy hố bẫy như Vương Phủ này, thiện tâm sẽ bị người ta ức hiếp a, ai, cũng may nàng ấy thông minh lanh lợi hơn người, còn là một chủ nhân không chịu thiệt thòi, nên mới kịp thời phát hiện vạch trần âm mưu của người khác, nên cũng có thể tự bảo vệ mình, thiện tâm. . . . . . Thì cứ thiện tâm thôi, người tốt sẽ có báo đáp tốt mà, vừa nghĩ như thế, liền đối với Cẩm Nương nói: “Theo ý con đi, ta vốn định đuổi cả nhà của bà ta xuất phủ , hôm nay bà ta đã biết sai, cũng gặp phải báo ứng rồi, nên sẽ giữ toàn gia các bà ấy lại, hi vọng bà ấy có thể thay đổi ăn năn hối lỗi, sau này đừng làm ra chuyện gì sai lầm nữa là được.”

Cố bà Tử không nghĩ tới Cẩm Nương sẽ vì mình mà cầu tình, càng không có nghĩ tới Vương Phi chịu giữ một nhà của mình lại mà cũng không trách phạt nữa, nhất thời vui mừng vạn phần đồng thời cũng rất là cảm động, hướng về phía Cẩm Nương cùng Vương Phi dập đầu lạy: “Tạ ơn vương phi, tạ ơn Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, đại ân đại đức của ngài nô tỳ kiếp này không bao giờ quên, nô tỳ sau này sẽ là chó trung thành của ngài, ngài muốn nô tỳ làm cái gì, nô tỳ quyết không từ chối.”

Cẩm Nương thở dài, nhìn bà ta nói: “Đứng lên đi, Cố ma ma, sau này đừng làm sai nữa, cũng đừng nổi lên ý xấu đi hại người, hại người nhưng cuối cùng lại hại mình, hôm nay, ngươi hẳn là đã nhận thức sâu nhất, đúng không.”

Vương gia nhìn Cẩm Nương xử trí đối với Cố bà Tử, cũng là rất đồng ý, bất giác lại nhìn Cẩm Nương cao hơn một chút, cách hành xử của nàng so với Vương phi làm ngày thường còn tốt hơn nhiều, vừa mạnh mẽ vừa lấy được oai phong, hơn phải biết được thi ân, Cố bà Tử phạm vào sai lầm lớn, nhưng cũng may biết kịp thời thay đổi, nếu không phải Cẩm Nương cầu tình, theo như quy định của vương phủ, nàng nhất định sẽ chịu phạt , đuổi đi ra ngoài là chuyện nhỏ, sợ là bị đánh đến mười mấy gậy, tàn phế hay mất mạng cũng không biết chừng, nhưng vì Cẩm Nương cầu xin, nên chẳng những bảo vệ một cái mạng già cho bà ta, lại càng giải quyết lo sợ lớn nhất ở đáy lòng bà, Cố bà Tử thương yêu nhi tử, vì nhi tử không tiếc hạ độc hại nữ nhi, hôm nay một nhà của bà không cần bị đuổi ra phủ, sau này cuộc sống cũng có tương lai hơn, tất nhiên không cần làm tiếp chuyện thương thiên hại lý nữa rồi, nên chỉ biết đối với Cẩm Nương cảm ân đái đức, Cẩm Nương có chuyện gì, tự nhiên là có thể sai khiến bà, mấy câu nói đó của Cẩm Nương, thu phục là không chỉ lòng của Cố bà Tử, mà còn có bọn hạ nhân trong nội viện đang đứng xem, lòng người cũng rất công bằng, ai tốt ai xấu luôn luôn tự có bình luận, thiện lương. . . . . . Cũng không nhất định chính là chuyện xấu.

Nhị phu nhân nghe được Cẩm nương cầu tình cho Cố bà Tử, thì có chút ngoài ý muốn, bất quá, rất nhanh nàng liền nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười mỉa mai, chuyện trong nhà này huyên náo gần xong rồi, một hồi Tử Lưu di nương tới lại là có thêm trò hay coi, nhưng mà, mình cũng không cần thiết ở lại nữa, ngồi lại quá lâu, sợ sẽ làm cho Vương gia nghi ngờ, Nhị phu nhân liền đứng dậy muốn cáo từ, thì thấy từ phía ngoài có tiểu nha đầu, Nhị phu nhân định thần nhìn lại, thì thấy đúng là nha đầu trong phủ của mình.

Tiểu nha đầu kia vừa vào cửa, đầu tiên là thi lễ qua loa với các chủ tử một cái, rồi quay sang Nhị phu nhân nói: “Nhị phu nhân, không xong rồi, Tố Cầm treo cổ.”

Nhị phu nhân nghe được thì ngẩn ra, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Chuyện khi nào? Còn thở không?”

Trong mắt Nha đầu kia đều là kinh hoàng, thấp đầu trả lời: “Chuyện mới vừa xảy ra, chắc khoản một khắc chung thời gian (khoản 10p), may mắn là phát hiện được kịp thời, đã cứu lại, chẳng qua vẫn còn đang bất tỉnh.”

Nhị thái thái nghe vậy cũng không gấp, nhân cơ hội đứng lên hướng Vương gia cùng Vương Phi cáo từ, khóe miệng Vương Phi hàm chứa ý cười nói: “Ai nha trong phủ nay thật đúng là thời buổi rối loạn a, sao Vương Phủ mới xảy ra chuyện này, thì bên kia Đông phủ cũng không an bình rồi, đệ muội hay là mau chóng trở về xử lý mọi việc đi.”

Vương Phi trả thù thật là nhanh, lúc trước Nhị phu nhân châm chọc Vương Phủ là trị gia không nghiêm làm trong viện rối loạn, Vương Phi hiện tại đem lời kia trả trở về rồi, khiến cho sắc mặt Nhị phu nhân khẽ biến thành cứng đờ, nhưng cũng không tức giận, vẫn trong trẻo lạnh lùng hành lễ xoay người, không nóng không vội, bộ dạng không thấy được nửa điểm lo lắng.

Cẩm Nương nhìn thấy thế cũng thầm than thở, tâm cơ cùng lòng dạ của Vương Phi vẫn không sánh bằng Nhị phu nhân a, nhìn bộ dáng kia của Nhị phu nhân, sợ là chuyện gì cũng không thể khiến bà rối loạn trận cước a, bất quá nàng lại bắt đầu suy đoán, cái người treo cổ sẽ là ai chứ, nhìn bộ dạng kia của Nhị phu nhân, người kia hẳn là cũng có tầm quan trọng nào đó, nếu không, tiểu nha đầu đến báo tin cũng sẽ không hoảng loạn như vậy.

Nhìn bóng lưng rời đi của Nhị phu nhân, Thượng Quan Mai ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chẳng qua nàng vẫn còn lo lắng cho Đỗ ma ma nằm gục trên mặt đất, chuyện hôm nay này sợ là vạch trần không rõ rồi, một hồi Tử Lưu di nương đến, còn không biết lại sẽ gây ra chuyện gì, chung quy thì mạng già của Đỗ ma ma sợ là khó cứu, nàng không khỏi thương tâm , nước mắt chảy dài nhìn Đỗ ma ma.

Không bao lâu, Lưu di nương một thân ăn diện hoa lệ, đi lượn lờ như lướt trên mặt đất, vừa vào cửa, cặp mắt kiều mị không chớp không nháy kia đã khóa ở trên gương mặt tuấn tú của Vương gia không chịu di chuyển, Vương Phi thấy vậy khóe miệng liền chứa nụ cười lạnh, Vương gia thì nhìn giống như không nhìn, bộ dạng như đã tập mãi thành thói quen, lúc này Lưu di nương tiến lên hành lễ xong, Vương gia cũng không cho ngồi, liền trực tiếp hỏi nàng: ” Bà Tử trên mặt đất này ngươi biết không?”

Lưu di nương cúi đầu nhìn một cái, hiện tại khuôn mặt của Đỗ ma ma toàn là máu, lại bị Cố bà Tử cào rách mặt, khiến nàng nhìn một lúc lâu mới nhận ra là hai, không khỏi hít một ngụm lãnh khí, lỡ miệng nói: “Đỗ ma ma, làm sao ngươi lại. . . . . .”

Đỗ ma ma khó khăn ngước mắt, thấy người tới là nàng, sắc mặt liền biến đổi nhưng vẫn không có lên tiếng.

“Lưu thị, Đỗ bà Tử này nói, là huynh đệ ngươi sai sử bà ta bỏ thuốc cho Châu nhi, và giết hại Bình nhi , huynh đệ của ngươi là người bên ngoài phủ, làm sao mà hắn lại có thể quen thuộc hết tất cả mọi chuyện trong phủ như thế? Ngươi hãy giải thích cho Bổn vương xem!”

Lưu di nương nghe được không khỏi ngẩn người, Bình nhi cùng Châu nhi chết đi, khắp nơi trong phủ huyên náo sôi sục, nàng dĩ nhiên cũng có nghe nói, chẳng qua là chuyện này vì sao lại kéo đến trên đầu huynh trưởng mình rồi?

Nhìn ý tứ kia của Vương gia kia, giống như là đang nói. . . . . . mình sai sử ? Nàng không khỏi vừa tức vừa vội, nũng nịu khóc lên: “Vương gia, lời này của ngài nói không đầu không đuôi, ngài muốn thiếp thân giải thích thế nào? Thiếp thân đối với mấy chuyện này vẫn một mực không biết, sao biết được bà tử này nói bậy bạ cái gì, huynh trưởng của ta cũng không có thường vào phủ, hơn nữa lại là thảo dân, nên cũng bị người ta xem thường, trên dưới trong phủ này, hắn có thể sai sử được ai chứ, lời của bà tử này mà của ngài cũng tin?”

Lưu di nương nói mỗi lời mỗi câu đều có lý, Đại cữu của Lưu gia trong ngày thường quả thật không được trên dưới Vương Phủ chào đón, mỗi lần tới mặc dù không nói là đuổi ra khỏi phủ, nhưng thường bị gây cãi đến mặt xám mài tro, nếu nói là hắn sai khiến Đỗ bà Tử đi hại người, hoặc thật sự tự mình động thủ giết người trong phủ, quả thật có chút không thuyết phục lắm, bất quá, hắn vốn là người hư hỏng, ăn uống gái gú chơi bời lêu lổng, giao du lăn lộn với đủ loại hạng người, nói hắn đưa độc dược thì cũng đáng tin, cho nên, Vương gia mới hoài nghi không phải cửu cậu huynh có thể làm cái gì, mà là Lưu di nương có cấu kết trong đó không, nếu không, thật đúng là khó làm rõ những chuyện này.

“Ngươi cũng đừng nóng vội, một hồi ta cho người mang ca ca ngươi đến, tất nhiên có thể hỏi ra rõ ràng, những gì ngươi nói cũng không có sai, lấy bản lãnh của ca ca ngươi muốn ở trong phủ làm xằng bậy gì thì quả thật rất không có khả năng, nhưng nếu ngươi cũng giúp một tay, vậy thì khó nói.” trong mắt Vương gia ẩn chứa băng hàn, những câu nói ra như khoan tim, khiến Lưu di nương nghe được lại càng thương tâm khổ sở, con ngươi yêu mị u oán nhìn Vương gia: “Vương gia, thiếp thân ở trong mắt ngài chính là người như thế sao? Ngài. . . . . . Nói lời này, có bằng chứng gì? Chẳng lẽ, chỉ vì tỷ tỷ bị ủy khuất, mà ngài vu oan cho thiếp thân, để dụ dỗ tỷ tỷ vui vẻ sao?”

Vương gia bị lời nói này của nàng mà khựng lại, nữ nhân này thật đúng là phiền toái, chuyện gì cũng có thể dính vào dấm chua, nên không khỏi cả giận nói: “Ngươi nói bậy cái gì, hiện tại đang nói chuyện đứng đắn, Đỗ bà Tử này nói là làm việc thay cho huynh trưởng ngươi, liên quan gì đến chuyện của Vương Phi?”

Lưu di nương nghe không khỏi cười lạnh, chỉ vào Đỗ bà Tử nói: “Bà ta cũng không phải là người của ta, ngày thường trong mắt cũng không có thiếp thân, thì thử hỏi thiếp thân cho dù muốn làm chuyện xằng bậy gì, sao không dùng thủ hạ thân tín của mình, vì sao phải sai sử bà ta đi? Để bà ta quay lại cắn thiếp thân sao? Thật sự là buồn cười, ở trong nhà này người nào làm việc trái với lương tâm mọi người đều hiểu rõ, Vương gia ngài nói là muốn xử lý sự việc công bằng, ai biết có phải là diễn ra khổ nhục kế hay không, sau đó lại vừa ăn cướp vừa la làng, tới đây vu hãm thiếp thân cùng Đường nhi chứ.”

Vương Phi nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng ta, thì không khỏi bị nàng ta già mồm cãi láo mà giận đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nàng cũng không mắng Lưu di nương, chỉ à quay đầu lạnh lùng nhìn Vương gia, trong hai tròng mắt ngấn lệ hàm chứa vẻ ủy khuất và lên án, Vương gia thấy vậy trong lòng run lên, hướng về phía Lưu di nương quát: “Ngươi mà còn nói hưu nói vượn nữa, Bổn vương liền sẽ. . . . . .”

Lưu di nương buồn bã cười một tiếng, ngắt lời, nói: “Liền sẽ như thế nào? Vương gia, sáu năm rồi, nửa bước ngài cũng còn không bước vào phòng của thiếp thân, còn đối với tỷ tỷ thì sủng ái có thêm, thiếp thân bất quá chỉ được cái tiếng làm vật trang trí thôi, thiếp thân hôm nay trừ Đường Nhi ra thì không có cầu mong gì hơn, nhưng mà người ta còn không có bỏ qua cho thiếp thân cùng Đường Nhi, nghĩ mọi biện pháp để hãm hại, Đỗ bà Tử này là người của Quận chúa, mà ngày thường người mẹ chồng trong mắt Quận chúa cũng không phải là nô tỳ, các nàng muốn làm cái gì, thiếp thân nào có tư cách quản được, huynh trưởng kia của thiếp thân bất quá là người đần độn, cho dù có làm bậy, thì bất quá cũng là vì tiền tài, Vương gia muốn bắt hắn, thì cứ bắt, không nên kéo đến trên người của thiếp thân.” Vừa nói vừa thê lương buồn bã khóc lên.

Cẩm Nương thật sự đối với Lưu di nương bội phục sát đất rồi, rõ ràng kẻ đầy hiềm nghi là nàng, nhưng nàng lại có bản lãnh nói đến ai oán thê lương, biểu hiện được so sánh với Đậu Nga còn oan uổng hơn, ngược lại còn chỉ trích người khác hãm hại nàng, người hiềm nghi bị biến thành khổ chủ, không trách được nàng chỉ là một tiểu thiếp có thể ở trong vương phủ nguy cơ bốn bề mà ngoi lên, còn dám đem con của mình nâng lên thế tử vị, phía dưới bề ngoài nhu nhược kia, chỉ sợ cũng có một trái tim tâm cơ thâm trầm, mà đáng sợ nhất là ngày thường nàng luôn thỉnh thoảng biểu hiện ra bản thân mình nông cạn chua ngoa cùng không hiểu chuyện, làm cho người ta đối với nàng mất đi phòng bị, nhưng đến thời khắc mấu chốt, lại là người khôn khéo xảo trá nhất.

Vương gia bị Lưu di nương nói đến không phản bác được, biết rõ nàng đang dùng lời lẽ nghiêm khắc để chối cãi, nhưng có chỗ để phản bác, vì thế không thể làm gì khác hơn là đưa mắt trừng Lưu di nương.

Lưu di nương cũng là kẻ được lý không buông tha người, tiếp tục khóc nói: “Đường Nhi hôm nay tuy là thân phận thế tử, nhưng Vương gia ngài chưa bao giờ hết lòng đối với hắn, cho dù đường Nhi cố gắng gấp bội để ngươi chú ý hắn, làm tốt hơn nữa, trong mắt ngươi cũng không đáng giá một đồng tiền, cũng là người làm Nương như ta hại hắn a, là một hài tử ưu tú biết dường nào, đáng tiếc từ nhỏ phụ thân đã không thương hắn, đáng thương cho hắn bất quá chỉ muốn giúp xử lý chuyện trong phủ, Vương gia không tin hắn thì thôi, còn đối với hắn ra tay độc ác, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, Vương gia, lúc ngươi xuống tay như vậy, trong lòng có từng nghĩ qua không? Chẳng lẽ, Tiểu Đình là nhi tử của ngươi, còn Đường Nhi thì không phải sao? Hôm nay còn đem mấy nô tài tới vu oan cho thiếp thân, ngươi. . . . . . Ngươi không bằng đuổi mẫu tử chúng ta đi ra ngoài cho sạch sẽ đi.”

Vương gia bị nàng nói đến trên mặt có chút ít không nhịn được nữa, nghĩ tới vừa rồi đối với Lãnh Hoa Đường nặng tay, quả thật có chút thẹn trong lòng, hôm nay nàng nói ra những câu này cũng có lý, thường ngày thế tử phi cũng chưa từng đem nàng xem ở trong mắt, nên thủ hạ của thế tử phi nàng có thể sai sử được sao? Chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như bên ngoài nhìn thấy, đang suy nghĩ, thì Lưu di nương vừa chỉ vào thế tử phi vừa mắng: “Đây là chó mà ngươi tự mình nuôi đó, ngày thường bà ta như kẻ điên tự cho là mình là vú nuôi của ngươi, ở trong viện tựu muốn làm gì thì làm, tự coi mình là một nửa chủ tử, bà ta gạt ngươi làm ra bao nhiêu chuyện xấu ngươi cũng đã biết? Vậy mà ngươi còn tự cho là thông minh, cho dù bà ta ở trong phủ làm xằng làm bậy ngươi cũng không nói gì, hiện tại thì tốt rồi, bà ta chọc ra đại họa, ta muốn xem ngươi làm thế nào mà thu xếp, hừ, bản thân ta không xen vào chuyện của ngươi, thì ngươi cũng không nên quản chuyện của, chẳng qua là, đừng có liên lụy ta cùng nhi tử mới tốt.”

Thượng Quan Mai bị Lưu di nương mắng đến mặt xám mày tro, nếu là thường ngày, e nàng sớm đã nhảy dựng lên chửi rồi, bất quá, lúc này hai mắt nàng lóe sáng, bụm miệng sẽ khóc lên: “Ngươi. . . . . . ngươi mắng ta nặng như vậy mà không nghĩ, ngày thường bà ta đối với ta là tốt nhất, ta tự nhiên phải tin tưởng bà ấy, hiện giờ bà ấy làm ra chuyện tội lỗi, thế nhưng. . . . . . Thế nhưng còn nhận trách nhiệm đi làm chuyện hại người của Cữu gia kia, ta. . . . . . Ta. . . . . .”

“Ngươi cái gì ngươi, ngươi thường ngày không phải xem tỷ tỷ mà mẹ chồng đứng đắn sao? Hôm nay ngươi đã làm sai chuyện, thì hãy tự nhờ mẹ chồng đứng đắn của ngươi giúp đỡ đi, hừ, ta lười quản ngươi ệt.” Lưu di nương cắt đứt lời nói của Thượng Quan Mai…, khinh miệt nhìn nàng nói.

Lúc này, Lãnh Hoa Đường từ bên ngoài viện đi đến, tay trái còn vịn vai phải, trên mặt có ẩn nhẫn vẻ đau xót, lạnh lùng cho thi lễ với Vương gia Vương Phi một cái, cũng không nói gì với Vương gia, chẳng qua chỉ lôi tay của Lưu di nương nói: “Đi thôi, Nương, chúng ta trở về, nơi này. . . . . . Không ai chào đón nhi tử.”

Thượng Quan mai vừa nghe liền nóng nảy, thê lương buồn bã khóc lên, ở phía sau đuổi theo Lãnh Hoa đường: “Tướng công, tướng công. . . . . .”

Lãnh Hoa Đường cắn răng một cái, quay người lại thẳng tắp quỳ gối xuống trước mặt Vương gia: “Phụ vương, Mai Nhi không hiểu chuyện, cầu xin ngài tha cho nàng, nàng rất đơn thuần, dù có bị người ta lợi dụng cũng không tự biết, ngài. . . . . . Ngài nếu là thật sự nhìn Đường Nhi không vừa mắt, cứ lấy lại thế tử vị của Đường Nhi đi, không có thế tử vị này, Đường Nhi cũng không cần bị uất khí này nữa.”

Cái quỳ này, đã đem hổ thẹn trong lòng Vương gia quấy lên thành chua xót, hôm nay Đình Nhi đã thành như vậy rồi nếu còn phế Đường Nhi. . . . . . vậy chẳng phải mình sẽ không còn người kế tục sao?

Không khỏi thở dài một hơi, thôi đi, chỉ cần Cẩm Nương không có thật bị hại, chuyện này. . . . . . Coi như xong đi.

Vương gia đứng dậy đi đỡ Lãnh Hoa Đường, ôn nhu nói: “Bả vai còn đau không? Một lát để cho thái y xem một chút đi, ngươi. . . . . . Mang theo Mai Nhi trở về đi thôi, sau này trông chừng mọi chuyện thật kỹ, bảo nàng đem mọi người ở trong viện quản tốt, đừng gây ra chuyện gì nữa.”