Mãi cho đến buổi chiều 3 giờ, buổi lễ đính hôn mới được kết thúc.

Kế tiếp còn một ít công việc, để Trần Hoài xử lý là được.

Rốt cuộc Giản Úc có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, bây giờ chúng ta về lại biệt thự sao?"

Lục Chấp trả lời: "Chúng ta đi bệnh viện trước."

Giản Úc sửng sốt: "Đi bệnh viện?"

Lục Chấp gật đầu: "Lâm Bác Vũ nói, thầy của hắn đã gửi thuốc bổ tới rồi, chúng ta đi lấy thuốc trước, sau đó mới về biệt thự."

Giản Úc gật đầu: "Như vậy a."

Nếu không phải Lục Chấp nhắc tới, chính cậu cũng đã quên mất việc thuốc bổ này rồi.

Nghĩ đến đây, Giản Úc có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Chấp.

Theo lý thuyết, mỗi ngày Lục Chấp đều bận rộn như vậy, hẳn là sẽ không thể nhớ nổi việc nhỏ này mới đúng, nhưng mà Lục Chấp lại nhớ rất rõ ràng.

Lục Chấp nhận ra tầm mắt của Giản Úc, nhướng mày nói: "Làm sao vậy?"

Giản Úc nói đúng sự thật: "Chỉ là có chút tò mò thôi, vì sao anh lại nhớ rõ loại việc nhỏ như này."

Thần sắc Lục Chấp hơi khựng lại: "Việc nhỏ?"

Giản Úc có chút mờ mịt: "A? Không đúng sao?"

Bồi bổ thân thể cho cậu, chính là việc nhỏ a.

Dù sao mạng của cậu cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi, bổ cho khỏe mạnh hơn thì có ích lợi gì? Tới thời gian đã định, còn không phải vẫn bị bệnh nan y sao.

Lục Chấp hơi hơi nhíu mày một chút, rũ mắt nhìn chằm chằm Giản Úc.

Trước đó hắn đã phát hiện ra điều này, Giản Úc tựa hồ đối với thân thể của mình có khỏe mạnh hay không cũng không thèm để ý, chỉ khi ở thời điểm đặc biệt khó chịu, như lúc phát tác bệnh suyễn, mới có thể theo bản năng mà cầu cứu một chút, thời điểm còn lại đều là thích gì thì làm nấy, rất tùy tính.

Giống như Giản Úc chỉ theo đuổi tinh thần vui vẻ cùng cuộc sống làm cá mặn, còn đối với thân thể, cậu căn bản không hề để bụng.

Nhưng mà chung quy Lục Chấp vẫn là nhịn xuống nói: "Giản Úc, thân thể khỏe mạnh cũng rất quan trọng."

Mặc dù sau khi hiệp nghị kết thúc, hai người sẽ tách ra, nhưng Lục Chấp vẫn hi vọng lúc đó Giản Úc khỏe mạnh.

Giản Úc theo bản năng muốn phản bác, lời nói còn chưa ra tới miệng, cậu đã ngậm lại.

Được rồi, cậu với Lục Chấp không cùng tần số, nói nữa cũng vô dụng.


Hơn nữa, Lục Chấp cũng vì muốn tốt cho cậu.

Vì thế, Giản Úc không phản đối nữa, mà là cười gật đầu một cái: "Được, tôi nhớ rồi."

Thấy Giản Úc đã đáp ứng, Lục Chấp không hiểu ra sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Lâm Bác Vũ đi tới: "Sao hai người còn đứng ở đây thế? Đi thôi, cùng đi bệnh viện lấy thuốc. Lúc tôi tới là thời điểm có nhiều xe taxi, nên tôi không đi xe, hiện tại vừa vặn đi nhờ xe của các cậu trở về."

Lục Chấp thu hồi suy nghĩ, gật đầu một cái: "Đi thôi."

Cứ như vậy, ba người cùng đi tới bệnh viện.

Đến bệnh viện, Lâm Bác Vũ lại tiếp tục đi làm, còn Giản Úc và Lục Chấp thì đi lấy thuốc, sau đó đi về biệt thự.

Bên trong xe.

Giản Úc ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nhìn những gói thuốc bổ trên đầu gối, cả người đều ngốc: "Cần, cần phải nhiều thuốc bổ như vậy sao?"

Cảm giác cũng phải nặng gần 2 cân* đó.

*1 cân = 596,8g => 2 cân = 1.193,6g ~ 1.2kg

Hơn nữa, vừa nhìn liền biết tất cả đều là các dược liệu trung y quý giá, đều muốn nấu thành nước thuốc để uống.

Thừa dịp đang đợi đèn đỏ, Lục Chấp nghiêng đầu nhìn thoáng qua đống thuốc kia, sau đó trả lời: "Cũng không phải chỉ có nhiêu đó, khi nào hết thì sẽ gửi thêm tới."

Khuôn mặt Giản Úc nháy mắt khổ không thể tả.

Cứu mạng a.

Lục Chấp nhìn đến khuôn mặt giống như ăn phải khổ qua của Giản Úc, không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Uống thuốc này, đối với thân thể của cậu hẳn là có thể bổi bổ tốt hơn được một chút. Chờ trở về biệt thự, nói dì Trương nấu thuốc cho cậu."

Giản Úc còn chưa có uống đâu, đã thấy trong miệng bắt đầu đắng rồi, đôi mắt trong trẻo ngày xưa bây giờ ảm đảm đi không ít: "Lục tiên sinh, có thể hay không......"

"Không thể." Lục Chấp một lần nữa khởi động xe.

Giản Úc: "......."

Được thôi.

Vẫn nên nghĩ tích cực lên thôi, tốt xấu gì cũng là thuốc bổ, mà không phải thuốc độc.

Ngày hôm sau.


Bởi vì lễ đính hôn ngày hôm qua mà Giản Úc đã quá mệt nhọc, thân thể nhất thời không chống đỡ nổi, hiện tại có chút dấu hiệu bị bệnh cảm.

Trong phòng khách.

Cậu đang ngồi xếp bằng trên sô pha, trên người khoác một cái thảm lông thật dày, trong tay còn ôm một cái túi sưởi ấm.

Như vậy cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp một chút.

Lúc này, Lục Chấp từ thư phòng lầu hai đi ra, trong tay còn cầm một phần văn kiện.

Phần văn kiện này chính là hiệp nghị kết hôn của hắn với Giản Úc.

Bọn họ mới vừa đính hôn, sau đó không lâu nữa thì phải kết hôn.

Lục Chấp cảm thấy, vẫn nên nhắc lại hiệp nghị kết hôn này một lần nữa, đối với hắn cùng Giản Úc đều có chỗ tốt.

Đây là thói quen của hắn ở trong công việc, luôn đem một ít hiệp ước, hiệp nghị linh tinh xem xét càng thêm rõ ràng, hắn không hy vọng có tồn tại những vấn đề mơ hồ bên trong ước định.

Này đối với Giản Úc mà nói, cũng là chuyện tốt, Giản Úc có thể càng thêm rõ ràng mà biết chính mình nên làm cái gì, với lại cậu sẽ nhận được cái gì.

Trên sô pha, Giản Úc đang do dự có nên mở TV ra hay không, nhưng mà cậu không muốn rút tay ra khỏi thảm lông.

Cậu đang định chuẩn bị gọi tiểu Bạch, dư quang liền thấy được Lục Chấp đang đi tới, trong tay còn cầm một tờ giấy.

Giản Úc không gọi tiểu Bạch nữa, ngược lại nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh còn muốn bận việc sao?"

Cậu nghĩ, nếu Lục Chấp bận việc, cậu liền nhường vị trí cho hắn.

Kết quả Lục Chấp lại nói: "Không bận, tìm cậu nói một chút chuyện."

Giản Úc sửng sốt.

Tìm cậu nói chuyện?

Sẽ là nói cái gì chứ, cảm giác biểu tình của Lục Chấp còn rất nghiêm túc.

Giản Úc thấy thế, không khỏi cũng thẳng sống lưng: " Anh nói đi, tôi nghe đây."

Lục Chấp đi tới, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, sau đó cầm hiệp nghị kết hôn trong tay, để ở trước mặt cậu: "Có quan hệ đến hiệp nghị kết hôn của chúng ta, cậu còn nhớ rõ nội dung chứ?"

Giản Úc gật gật đầu.


Cụ thể thì cậu không nhớ rõ, nhưng có thể tổng kết lại, đơn giản chính là, đoạn hôn nhân này của bọn họ là giao dịch ngươi tình ta nguyện, muốn ở thời điểm tất yếu diễn kịch cho người ngoài xem, cùng với thời gian hiệp nghị kết thúc.

Lúc này, Lục Chấp chậm rãi mở miệng: "Có vài điều tôi muốn nhấn mạnh thêm một chút, đầu tiên, chúng ta không nói chuyện tình cảm, chỉ nói về tiền. Đến khi hiệp nghị hết hiệu lực, tôi sẽ trả cho cậu năm ngàn vạn......."

Giản Úc nghe được ba chữ "Năm ngàn vạn", nhịn không được kích động.

Đó chính là thứ bảo đảm sinh hoạt của cậu sau khi rời khỏi Lục Chấp a, năm ngàn vạn, có thể cho cậu tùy ý thích làm gì thì làm trong một năm còn lại của sinh mệnh.

Nhưng mà, hậu quả của kích động chính là, hô hấp của Giản Úc nhất thời không ổn định, cậu vốn dĩ có dấu hiệu bị cảm, bây giờ thì không thể nhịn được nữa cúi đầu xuống ho vài tiếng.

"Khụ khụ khụ......"

Mỗi lần ho một cái, phổi của cậu lại đau một trận, thống khổ cực kỳ.

Cậu chỉ có thể dùng tay đè lại ngực của mình, giảm bớt cơn đau kia lại.

Lục Chấp thấy thế, duỗi tay vỗ vỗ lưng cậu, nhíu mày nói: "Sao đột nhiên lại ho khan rồi?"

Hắn một tay giúp Giản Úc vỗ lưng, một tay khác thuận tiện cầm bình trà trên bàn, rót cho Giản Úc một chén nước.

Thật vất vả Giản Úc mới ngừng ho được.

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt ngập một tầng hơi nước, ngay cả lông mi cũng ướt dầm dề.

Lục Chấp bưng ly nước, chuẩn bị đưa cho cậu, thấy thế ngây ngốc vài giây.

Giản Úc đây là......khóc?

Chỉ thấy Giản Úc dùng mu bàn tay lau nhẹ đôi mắt, đuôi mắt theo đó mà đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn, mang theo đầy giọng mũi: "Lục tiên sinh, anh nói tiếp đi, tôi không có việc gì."

Nhưng mà ngoài miệng cậu nói như vậy, thoạt nhìn lại như vừa mới bị bắt nạt ấy.

Rất ủy khuất, rất thương tâm.

Lục Chấp nhất thời không biết nói gì: "Cậu.....cậu thật sự không có việc gì sao?"

Giản Úc nhẹ nhàng mà hít hít mũi, đúng sự thật nói: "Còn tốt."

Chỉ là phổi của cậu vẫn còn đau.

Không biết đến tột cùng là do nguyên nhân thể chất kém hay là làm sao nữa, mỗi lần cậu ho khan đều khó chịu giống như tê tâm liệt phế* vậy, giống như lục phủ ngũ tạng đều cùng nhau chịu tra tấn.

*Ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người trải qua khi vướng vào những sự việc như: người thân mất, mất tiền của để giành nhiều năm, người yêu bỏ mình mà đi, v v

Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng mà nhìn Giản Úc: "Tôi lại cảm thấy hình như cậu không tốt lắm?"

Dáng vẻ Giản Úc như thế này, thật sự nhìn quá mức yếu ớt, giống như nói thêm một câu đã kích cậu, cậu liền sẽ khó chịu đến không chịu nổi.

Giản Úc ngẩn ra.


Lục Chấp nhìn ra được cậu đang khó chịu sao?

Được rồi, thật sự là hiện tại cậu không quá thoải mái, yết hầu cũng có chút đau.

Vì thế, Giản Úc đúng sự thật nói: "Tôi thật sự rất khó chịu."

Ánh mắt Lục Chấp càng sâu: "Vì sao? Bởi vì lời tôi vừa nói ra sao?"

Giản Úc tự hỏi một chút.

Nguyên nhân là do những lời của Lục Chấp đã nói sao?

Hình như đúng là như vậy, cậu nghe thấy Lục Chấp nói năm ngàn vạn mới có thể ho khan.

Nhưng mà, nếu cậu cứ nói ra như thế, có thể giống như đang trách Lục Chấp không?

Rốt cuộc Lục Chấp cũng không phải cố ý muốn làm cho cậu ho khan a.

Sau một lúc lâu qua đi.

Giản Úc cái gì cũng chưa nói, nhưng hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng do do dự dự, đúng là có thể nói lên hết thảy mọi thứ.

Trong lòng Lục Chấp cả kinh, đứng lên, ngay sau đó trầm giọng nói với Giản Úc: "Nếu cậu đã nhất thời không thể tiếp thu được, vậy về sau chúng ta lại bàn lại."

Giản Úc: "??"

Cái gì mà nói cậu không thể tiếp thu được, về sau bàn lại??

Giản Úc nâng lên đôi mắt chân thành mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, không có việc gì, hiện tại chúng ta nói đi."

Nhưng mà, Lục Chấp lại nói: "Cậu trước hết cứ nghỉ ngơi đi, đem nước trên bàn trà uống hết."

Nói xong, hắn cúi người cầm lấy hiệp nghị kết hôn, quay trở lại thư phòng lầu hai.

Giản Úc: "......"

Cái gì với cái gì vậy?

Chẳng lẽ Lục Chấp cảm thấy bây giờ nói chuyện sẽ làm cho bệnh của cậu nặng thêm sao?

Giản Úc suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do đó.

Cuối cùng lại lần nữa đưa ra kết luận, Lục Chấp quả nhiên là một người tốt.

Giản Úc một bên cảm thán, một bên chậm rì rì mà cầm nước trà ấm lên uống một ngụm.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Bản thân tự công lược mình sẽ đẩy nhanh được tiến độ, có thể sớm một chút cùng vợ ở bên nhau.

Giản Úc: Anh thấy vui là được.