Lúc cả đoàn người từ Thanh Sơn ngoại ô xa xôi, trở về Trấn Nam vương phủ thì đã đến hoàng hôn.

Hai cậu bé được tỳ nữ vương phủ dẫn về tẩm điện của mình, Thẩm Nguyên thì cùng Lục Chi Quân đi thiên điện thăm nữ nhi vừa tròn nửa tuổi.

Khi hai người chưa vào thiên điện mà Mộ Điệp đang ở, Thẩm Nguyên dừng bước trước, nhỏ giọng dặn dò Lục Chi Quân: “Quý Khanh, chàng đứng ở ngoài điện trước đã, nữ nhi quá sợ chàng… Nghe giọng của chàng là sẽ khóc, ta vào trước rồi ôm con bé, chàng đứng ở đây một lúc.


Nghe xong, hàng lông mày Lục Chi Quân nhíu lại, nhưng nghe theo lời của Thẩm Nguyên, đứng ở ngoài điện trước.

Sau khi Thẩm Nguyên vào điện, thân mật ôm nữ nhi trong lòng nhũ mẫu vào lòng
Nhũ mẫu nói, tiểu quận chúa vừa mới tỉnh dậy, vừa rồi còn quấy khóc một hồi.

Nhũ mẫu vẫn dỗ dành con bé, nói mẫu phi của con bé sắp trở về, bà cho Mộ Điệp một ít sữa, còn đánh trống, trêu chọc con bé trong chốc lát.

Mộ Điệp lúc này mới ngừng khóc, ngoan ngoãn nằm trong nôi, cười khanh khách ra tiếng.

Sau khi Thẩm Nguyên ôm nữ nhi nhỏ bé mềm mại vào lòng, Mộ Điệp bắt đầu ríu rít nói những lời mà nàng nghe không hiểu, còn không ngừng vẫy hai bàn tay nhỏ bé, dáng vẻ đáng yêu này khiến gương mặt của Thẩm Nguyên trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Lục Chi Quân vẫn đứng ngoài điện, khi gương mặt lạnh lùng nhìn về phía hai mẹ con, Thẩm Nguyên cũng dịu dàng, thử hỏi nữ nhi: “Mộ Điệp, con có muốn cha con ôm con không?”
Tiểu Mộ Điệp vẫn lắc lắc hai bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh không có chút miễn cưỡng nào, nụ cười vô cùng ngây thơ và tươi sáng.

Thẩm Nguyên lại xác nhận với nữ nhi một lần nữa: “Nương đây gọi phụ thân con vào, con không được khóc lên đâu đấy.


Khi nàng vừa nói xong lời dịu dàng, Lục Chi Quân liền sải bước vào nội điện.

Mặc dù nam nhân mặc y phục văn sĩ sẫm màu, nhưng khí chất toàn thân lại toát ra sự cường thế và sắc bén không giận tự uy, hắn chính là loại người chỉ cần đứng một chỗ, sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hắn.

Khi Lục Chi Quân càng ngày càng gần hai người, biểu cảm của Tiểu Mộ Điệp cũng dần dần thay đổi.


Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé dần dần phai nhạt, cho đến khi biến mất hầu như không còn.

Ngay lập tức, lúc Thẩm Nguyên đưa con bé cho Lục Chi Quân, bé liền òa một tiếng rồi khóc lên.

Mộ Điệp vừa được nam nhân ôm lấy, liền vung cánh tay nhỏ và bắp chân, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại đỏ bừng trở nên nhăn nheo vì kháng cự và hoảng sợ.

Hai tay Lục Chi Quân rất rắn chắc và mạnh mẽ, động tác ôm nữ nhi cũng đặc biệt cẩn thận, nhưng cũng sợ Mộ Điệp giãy dụa như vậy, sẽ ngã trên mặt đất.

Thẩm Nguyên thấy tình hình không ổn, vội vàng bế Mộ Điệp từ trong lòng nam nhân.

Nhưng từ sau khi Lục Chi Quân vào phòng, cho dù Thẩm Nguyên có dỗ Mộ Điệp đến mấy, tiếng khóc của con bé vẫn không thể dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng vẫn nhếch lên, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trong lòng Thẩm Nguyên bất lực, đành không tiếng động nhìn Lục Chi Quân một cái.

Đôi môi mỏng của nam nhân mím chặt, sau khi hiểu tâm tư của nàng, im lặng rời khỏi nội điện.

Thật trùng hợp chính là, sau khi Lục Chi Quân rời khỏi nội điện, tiếng khóc của Mộ Điệp đã nhanh chóng trở nên nhỏ đến mức không còn, Thẩm Nguyên dỗ con bé một lát thì tiếng khóc của Mộ Điệp liền chuyển thành tiếng nghẹn ngào.

Không bao lâu sau, cho dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng vẫn vui vẻ cười thành tiếng.

Thẩm Nguyên ôm nữ nhi, sau đó trả lại cho nhũ mẫu, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng vì sự chống cự của nữ nhi đối với Lục Chi Quân.

Sau khi sống lại một đời, cho dù Sóc Hi sinh ra sớm hơn kiếp trước một năm, nhưng đứa con đầu lòng của nàng và Lục Chi Quân vẫn là bé.

Mặc dù kiếp trước Sóc Hi vẫn chưa cảm nhận được sự quan tâm xứng đáng từ nàng và Lục Chi Quân, nhưng ở kiếp này, bé vẫn chọn Lục Chi Quân và nàng làm cha mẹ của bé.

Nữ nhi cũng vậy.

Tuy rằng hành động kiếp trước của Lục Chi Quân đồng nghĩa với việc từ bỏ sinh mệnh của con bé, nhưng con bé vẫn chọn bọn họ làm cha mẹ bé.

Và mặc dù Thẩm Nguyên vẫn chưa thấy nữ nhi mình trông như thế nào sau khi được sinh ra ở kiếp trước, nhưng nàng vẫn tin rằng Tiểu Mộ Điệp chính là nữ nhi mà nàng và Lục Chi Quân đã đánh mất và tìm thấy.


Có lẽ thái độ của Mộ Điệp đối với Lục Chi Quân phản kháng như thế, rất có thể là vì Lục Chi Quân thân là phụ thân mà lại từ bỏ sinh mệnh của con bé ở kiếp trước.

Hoàng hôn buông xuống khắp nơi.

Sau khi Lục Chi Quân rời khỏi điện, liền đến biệt quán của vương phủ để xử lý công vụ, nam nhân vẫn rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, cho dù nữ nhi ruột của mình không thân cận với hắn, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt và uy nghiêm.

Lúc Thẩm Nguyên vào phòng, thấy mặc dù nam nhân đang chăm chú viết công văn, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra sự cô đơn nhàn nhạt từ giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của hắn.

“Quý Khanh.


Thẩm Nguyên dịu dàng mở miệng, gọi chữ biểu ngữ của Lục Chi Quân.

Lục Chi Quân ngước mắt nhìn nàng, rồi nghe thê tử lại nói: “Quý Khanh, ta có vài lời muốn nói một mình với chàng.


Vừa dứt lời, Lục Chi Quân chỉ thản nhiên liếc nhìn gã sai vặt đang ở trong quán một cái, bọn họ liền hiểu ý, lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân, nàng đi về phía hắn, nam nhân vươn bàn tay to đeo ngọc ban chỉ trên ngón tay cái về phía nàng.

Thẩm Nguyên nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, rồi nghe Lục Chi Quân thấp giọng hỏi: “Mộ Điệp không khóc sao?”
“Ừm.


Khi nàng đáp lại hắn, vẻ mặt có vẻ hơi hụt hẫng.

Lục Chi Quân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nguyên, ý bảo thê tử ngồi trên đùi hắn, sau đó tiếp tục nói chuyện với hắn.


Sau khi Thẩm Nguyên hiểu ý làm theo, đôi môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân cũng phủ lên trán nàng, hắn dịu dàng hỏi: “Mộ Điệp sợ ta, cũng đâu phải ngày một ngày hai, cần gì phải thương cảm như vậy?”
Thẩm Nguyên nghiêng đôi mắt ngấn nước đầy nhu nhược sang một bên, thì thầm nói nhỏ: “Chung quy là do chúng ta không giữ được con bé…”
Lục Chi Quân nhìn theo ánh mắt né tránh của nàng, đồng thời bất ngờ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, lạnh lẽo của Thẩm Nguyên vào lòng bàn tay rộng lớn.

Bàn tay nàng mềm mại như không có xương, giọng nói vô cùng mềm mại, lại làm ra vẻ mặt hơi buồn bã như vậy, khiến trái tim của Lục Chi Quân bỗng nhiên mềm hơn rất nhiều.

“Vì sao lại hỏi như vậy?”
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, Thẩm Nguyên không còn né tránh ánh mắt chăm chú của hắn nữa, nàng ngước mắt lên, nhìn về phía ánh mắt thâm sâu của hắn.

“Quý Khanh, nếu như năm đó ta sinh ra trước hoàng đế, cha ruột của ta hẳn là sẽ bảo vệ tính mạng của nương ta, mà không chọn giữ ta lại…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của Lục Chi Quân hiển nhiên ảm đạm hơn rất nhiều, sức nắm chặt tay Thẩm Nguyên cũng mạnh hơn trước một chút.

Hắn không hề thay đổi nét mặt.

Thẩm Nguyên nói tiếp: “Đứa lớn hay đứa nhỏ… Việc này không ai có thể đưa ra quyết định ổn thỏa nhất được… Quý Khanh à, trước đây làm khó cho chàng rồi, ta không nên nói như vậy với chàng… Ưm…”
Lời còn chưa nói hết, nam nhân đã chặn môi nàng một cách mạnh mẽ, cúi người về phía trước cạy mở khe môi nàng, cánh tay rắn chắc của hắn chặn eo nàng, không cho mỹ nhân trong lòng có cơ hội nhúc nhích nào.

Mãi cho đến khi Thẩm Nguyên nức nở cầu xin hắn tha thứ, Lục Chi Quân mới buông nàng ra với đôi mắt đỏ bừng, khàn giọng hỏi: “Thì ra nàng đã nhớ lại mọi chuyện rồi…”
Lần này, cả hai hoàn toàn phá vỡ lớp ngăn cách của họ.

Có lẽ đã lâu hắn không thể hiện bộ mặt u ám như vậy trước mặt nàng, vẻ mặt Thẩm Nguyên có chút bối rối.

“Quý Khanh à…”
“Nguyên nhi.

” Lục Chi Quân cũng gọi nàng bằng một giọng hùng hậu.

Lông mày của Lục Chi Quân rủ xuống, nam nhân cường thế như vậy, lại lộ vẻ mặt thấp thỏm trước mặt nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Nguyên nhi à, thế nàng có tha thứ cho ta không?”
Thẩm Nguyên không lập tức trả lời hắn mà dùng cánh tay mảnh khảnh, vòng qua cổ hắn, nàng hơi ngửa cổ, dịu dàng hôn lên khóe môi của hắn, lại hỏi: “Vậy nếu ta không tha thứ cho chàng, thì chàng phải làm gì bây giờ?”
Nhìn thấy đôi mắt dịu dàng sáng ngời của nàng, Lục Chi Quân cũng biết câu trả lời thật sự của Thẩm Nguyên.

Bên ngoài cửa sổ, gió nhè nhẹ, nắng mỏng.

Nếu như nhìn qua ngói minh, có thể nhìn thấy Trấn Nam vương tuấn tú ôm lấy thê tử yếu đuối trong lòng, hôn nàng một lần nữa đầy trân trọng, và cọ xát đôi môi mềm mại của nàng.


Mặc dù Lục Chi Quân luôn tỏ ra dịu dàng trước mặt Thẩm Nguyên, nhưng trong lòng hắn vẫn biết rõ, mặc kệ ở nơi đâu, dùng cách gì để gặp lại nữ nhân Thẩm Nguyên này, hắn đều sẽ lại yêu nàng lần nữa.

Có lẽ, hắn vẫn sẽ có được nàng bằng một cách không khoan nhượng.

Hắn yêu nàng, nhưng cũng có dục vọng chiếm hữu sâu sắc đối với nàng, hắn muốn có được nàng trọn vẹn, cho dù nàng vốn không thuộc về hắn, hắn cũng muốn có được nàng.

Thẩm Nguyên cũng biết rõ điểm này, nhưng ở kiếp này, theo cách của nàng, nàng bao dung vô tận một mặt tối trong lòng hắn.

Một nụ hôn sâu kết thúc.

Hôm nay, Thẩm Nguyên leo núi đã tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi bị nam nhân bắt nạt vài lần, liền dán mặt lên người hắn, híp mắt, lẳng lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Nàng vừa nhắm mắt lại, đôi môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân cũng phủ lên tai nàng, giọng nói trầm thấp và dịu dàng thì thầm với nàng: “Nguyên nhi, ta yêu nàng.


___________
Tác giả muốn nói: Ngoại truyện cổ đại đến đây là kết thúc.

Ngày mai bắt đầu truyện hiện đại về tuyến ngọt ngào nho nhỏ, chú Quân được thiết lập là một bá tổng thâm trầm, đã chủ mưu đã lâu, chị Nguyên là tiểu kiều thê mất trí nhớ, khoảng năm sáu chương gì đó, tôi sẽ viết dàn ý trước, bởi vì không có dàn ý thì khi viết hơi tốn sức xíu, truyện sẽ giống như các truyện ngắn ngọt ngào nho nhỏ trong truyện ngắn hiện nay ở trên Hoa Hỏa, cũng sẽ có đầu có đuôi, nếu dàn ý viết hơi lâu thì xin nghỉ phép vậy, sẽ nói trước ở phần bình luận nha
Đẩy bài viết của bạn bè lên, rất hay, tôi cũng đang theo dõi đó, nếu thích thì có thể đi thu thập đầu tiên
“Ngoại thất mỹ thiếp” by Nguyệt Nguyệt Dục Thí muốn thử, đi tìm tên truyện thôi cũng được, Tấn Giang
Một âm mưu đã mang tai họa đến người vô tội gặp tai hoạ, và tiểu quan chánh bát phẩm vô tội đã bị liên lụy.

Phụ thân bị tống vào tù, những người thân thích ngày xưa trở mặt vô tình, trên có mẫu thân yếu ớt, dưới có đệ đệ nhỏ tuổi, ban đầu có một cửa hôn sự tốt đẹp thế mà cũng bị thôi, bị ép vào đường cùng, cuối cùng cầu xin chủ thẩm mới tiếp nhận vụ án này —— thế tử nhà công gia Tĩnh quốc, Đại lý tự khanh Bùi Thiệu.

Màn đêm mờ ảo, thiếu nữ da trắng như tuyết, lê hoa đái vũ, mềm mại quỳ trên mặt đất, mềm giọng cầu xin.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau, Bùi Thiệu chậm rãi xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay, cuối cùng chậm rãi mở miệng.

“Chứng cứ vô cùng xác thực, kết án, không cần sửa, trừ phi.


Hắn nói xong, liếc nhìn mỹ nhân mảnh mai trên mặt đất, khóe môi bất giác giật giật
Có tiền có thế vs yếu đuối, xinh đẹp