Bên ngoài Thẩm Nguyên khoác áo mỏng có hình ống thẳng, cổ áo buông dài xuống đầu gối được thêu tinh xảo những đám mây và hoa quỳnh, vóc dáng của nàng vốn đã gầy gò, chiếc áo choàng hơi rộng này càng tôn lên vẻ gầy gò hơn một chút.

Tuy gầy gò, nhưng cũng không mất đi mỹ cảm của nàng.

Hôm nay nàng còn buộc một sợi tơ ở bên hông, như thế, càng làm nổi bật thắt lưng dương liễu không thể chịu nổi cái nắm chặt, phác họa thân hình ôm tuyết thành phong, yểu điệu có hứng thú.

Ánh mắt của Anh thân vương hơi nheo lại, âm thầm cảm thấy không nhìn thấy gương mặt, chỉ cần nhìn dáng người của nữ tử này, cũng có thể coi như là một nữ nhân có nhan sắc.

Hắn còn chưa rời khỏi sảnh nữ, cho nên một nhóm nữ quyến vẫn cúi đầu, tỏ vẻ tôn trọng hắn.

Anh thân vương nhìn chằm chằm, rồi ra mệnh nói: “Đứng lên đi.”

Các nữ quyến đáp một tiếng, Anh thân vương cũng nhìn theo, mỹ nhân xa lạ đó cũng nâng gương mặt phù dung to bằng bàn tay lên.

Hắn vừa thấy rõ tướng mạo của Thẩm Nguyên, trên mặt liền có chút giật mình.

Khuôn mặt này, chỉ dùng từ đẹp để hình dung thì có hơi quá đáng.

Trong vương phủ của Anh thân vương có nhiều loại mỹ cơ[1] diễm thiếp nhiều đến không đếm hết được, bình thường hắn chơi được mấy ngày là sẽ chán ghét, nên muốn đi tìm thêm vài mỹ nhân mới.

[1] Mỹ cơ: chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa.

Mà Thẩm Nguyên, ngoại trừ có tiêu chuẩn của mỹ nhân, có các tính chất đặc biệt như da tuyết tóc đen, mặt mày tinh xảo, khí chất và diện mạo có thể nói là độc nhất vô nhị.

Vừa có cảm giác đoan trang cổ điển ôn hòa, lại có cảm giác mềm mại, nhu nhược, tinh tế.

Anh thân vương nhất thời không nghĩ ra một từ thích hợp nào để miêu tả vẻ đẹp của Thẩm Nguyên.

Nên yên lặng niệm một câu trong lòng, thật đúng là một thiên thần sống.

“Nữ tử kia, là khuê tú nhà nào?”

Anh thân vương nhìn tùy tùng phía sau một cái, nhướng mày hỏi một câu.

Tùy tùng cung kính đáp lại: “Hồi vương gia, thuộc hạ nhìn thấy, vị cô nương này hình như là trưởng nữ của Vĩnh An Hầu phủ.”

Trưởng nữ Vĩnh An Hầu phủ?

Lời này vừa dứt, nụ cười bên môi của Anh thân vương càng sâu hơn.

Hắn nghe nói, hôn sự của Lục Kham đang yên đang lành, sao lại đột nhiên bị rối tung lên?

Nếu nói là Lục Chi Quân không gây khó dễ ở giữa, vậy thì hắn không tin.

Trưởng nữ của Thẩm gia.

Đó là nữ nhân mà Lục Chi Quân coi trọng.

Ái chà, thú vị đây.

Anh thân vương vịn đai ngọc bên hông, rốt cuộc sải bước rời khỏi sảnh nữ này.

Trong lòng lại nghĩ, Thẩm Nguyên không những sinh ra đã xinh đẹp, gia thế cũng đủ đầy, lại còn là con vợ cả.

Đúng lúc người vợ đã mất của hắn cũng đã qua đời nhiều năm, gần đây hắn vẫn đang muốn cưới một kế thất vào phủ.

Hiện tại xem ra, kế thất vương phi của hắn đã đến cửa rồi.

Tuy nhiên, ở Dương Châu, hắn còn có chút việc riêng phải xử lý, việc này nếu xử lý không đúng cách thì lại bị Lục Chi Quân biết được, rồi sẽ gây phiền phức rất lớn đây.

Anh thân vương vỗ vỗ váy dài, biểu hiện đã vui mừng khôn xiết.

Nhưng việc này không cần quá nóng vội.

Chờ qua một thời gian, hắn sẽ hồi kinh từ Dương Châu, rồi sẽ đem đại cô nương Thẩm gia xinh đẹp như hoa này, cưới vào phủ làm vương phi.

***

Đã là tiệc mừng thọ của thân vương, các món ăn trên bàn tất nhiên là tinh xảo và xa hoa, trong đĩa thức ăn bằng thanh ngọc là một số loài chim và động vật quý hiếm cùng hải sản quý.

Không nói đến món mặn, chỉ riêng món chay, quy trình làm ra chúng rất đặc biệt.

Ví dụ như đạo vương thái thú bát trân[2] đậu hũ trước mặt Thẩm Nguyên, chỉ nhìn thì rất đơn giản không bắt mắt lắm, nhưng quá trình làm ra lại rất phức tạp.

[2] Bát trân: tám loại thức ăn quý giá.

Trong đó thêm nhụy hoa thơm, hạt thông, hạt dưa, thịt gà và giăm bông băm nhỏ, còn phải dùng canh gà tươi đậm đà rồi xào chúng cùng nhau, nhất là thử nghiệm lửa. (1)

Các món ăn trong kinh, đại đa số đều chú ý đến nước sốt đậm đặc màu đỏ, ăn vào cũng rất ngon.

Nhưng dù sao Thẩm Nguyên lớn lên ở Dương Châu, khẩu vị thì thích thanh đạm và vị ngọt, cho nên khi ăn mỳ chỉ là nhúc nhích vài đũa.

Trong bữa tiệc, các khuê tú đều đang bàn tán chuyện xảy ra lúc nãy.

Lại nghe một người hạ thấp âm thanh nói: “Ta thấy Trấn Quốc Công dừng lại bên cạnh sảnh nữ một lát, còn nhìn thoáng qua chỗ chúng ta, không biết rốt cuộc là đang nhìn cô nương nhà nào, thật đúng là kỳ lạ.”

“… Nhưng mà, Anh thân vương dường như cũng nhìn chỗ này của chúng ta, ai… Cô nương được hắn coi trọng… Thật đúng là hơi đáng tiếc.”

Lúc này, Thẩm Hàm hiếm khi nhạy bén, đương nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của mấy khuê tú đó.

Thấy Thẩm Nguyên đang chăm chú dùng thức ăn, liền tiến lên, đưa tay lên bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Trưởng tỷ, ta thấy Anh thân vương điện hạ đó, hình như coi trọng tỷ đấy. Nói không chừng mấy ngày sau, ngươi sẽ làm vương phi.”

Lời nói vừa dứt, Thẩm Nguyên chậm rãi đặt chiếc đũa ngà voi trên tay lên chiếc đũa ngọc voi còn lại.

Thật ra nàng đã cảm giác được từ lâu, từ ngày tham gia yến tiệc Thiều Viên, thái độ của muội muội này có sự thay đổi rất lớn đối với nàng.

Trước kia nàng cảm thấy, tuy Thẩm Hàm không thích trưởng tỷ là nàng, nhưng vẫn có tôn kính cùng khách khí với nàng.

Nhưng từ sau yến tiệc Thiều Viên, mỗi lần Thẩm Hàm nhìn thấy nàng, nói chuyện đều âm dương quái lạ.

“Trưởng tỷ nếu ngươi thật sự có thể gả cho Anh thân vương, thì đây chính là may mắn hiếm có khó tìm đấy, dù sao vị trí Vương phi này, còn tôn quý hơn so với cáo mệnh của tổ mẫu chúng ta được tiên đế phong, trưởng tỷ ngươi không động tâm một chút nào sao?”

Âm lượng nói chuyện của Thẩm Hàm không tính là lớn.

Cô nương Triệu gia ngồi bên cạnh nàng ta cũng không nghe rõ rốt cuộc nàng ta đang nói gì.

Tâm tình của Thẩm Nguyên có chút phiền não không giải thích được, vì vậy lạnh giọng, đáp lại lời của Thẩm Hàm: “Ta thấy không phải là ta động tâm, mà là muội muội ngươi động tâm đấy. Nếu ngươi nghĩ rằng đó là may mắn, thì cứ cầm đi. Ta thấy Anh thân vương đâu phải đang nhìn ta đâu, nói không chừng là nhìn nhan sắc kiều diễm, đáng yêu của muội muội đấy, nên lúc này mới động tâm tư với ngươi. Đúng lúc hai người các ngươi cũng hợp với nhau, nói không chừng qua mấy ngày nữa ta còn phải gọi muội muội bằng một tiếng vương phi điện hạ đấy.”

Dứt lời, đôi mắt hạnh của Thẩm Hàm bỗng dưng trợn tròn một chút.

Nàng ta không ngờ trưởng tỷ luôn luôn dịu dàng, hiền hòa khiến người ta bị sặc, cũng không hề mềm mỏng chút nào.

Thẩm Nguyên nói xong lời này, vẻ giận hờn trên mặt cũng dần dần biến mất.

Rồi mang Bích Ngô rời khỏi chiếu, nghĩ rằng mình tùy ý đi dạo trong vườn.

Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi sảnh nữ, Thẩm Hàm tức giận không muốn ăn nữa.

Nàng ta âm thầm tức giận một ngụm.

Sau đó lấy âm thanh cực nhỏ châm biếm nói: “Tuổi đã lớn như vậy, mà không gả ra ngoài, mà bây giờ còn đi chọn ba lựa bốn.”

***

Thẩm Nguyên vừa rời khỏi sảnh nữ thì chưa đi được mấy bước, đã thấy tùy tùng Giang Trác của Lục Chi Quân.

Nàng thấy Giang Trác cung kính chào hỏi nàng, dường như có chuyện muốn nói với nàng, nên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Giang công tử tìm ta… Có chuyện gì vậy?”

Giang Trác thành thật trả lời: “Thỉnh Thẩm cô nương đi theo ta một chuyến.”

Thẩm Nguyên biết, đây là Lục Chi Quân muốn nhân cơ hội này để gặp nàng một lần, nên liền gật đầu.

Không lâu sau, Giang Trác đã dẫn hai người chủ tớ đến Quan Vân Đài ở Quế viên.

Quan Vân Đài dựa vào hành lang dài, giống như một mái hiên để nghỉ ngơi, dưới đài cũng được tu sửa kè[3].

[3] Kè: lớp phủ bên ngoài, kiến trúc bảo vệ bờ, đê.

Đài này là một nơi tuyệt vời để ngắm nhìn những ngọn núi giả kỳ lạ được khắc bằng đá Thái Hồ.

Lục Chi Quân đã đứng bên trong, dường như đang dựa vào lan can suy nghĩ gì đó.

Từ góc độ này của Thẩm Nguyên, có thể nhìn thấy dáng  vẻ thanh tú và khiêm tốn của nam nhân, bộ mãng trang sang trọng và hoa quý trên người hắn cũng thật cao quý đến chói mắt.

Tuy rằng tuổi của Lục Chi Quân đã không còn quá trẻ, nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn đẹp trai, quyến rũ như trước.

Giang Trác và Bích Ngô không đuổi theo, mà Lục Chi Quân cũng không lập tức chú ý tới Thẩm Nguyên.

Đúng lúc này, trong lòng Thẩm Nguyên bỗng nhiên có suy đoán.

Nhớ tới chuyện mất khăn tay ở Thiều Viên, nàng cảm thấy nguyên nhân khiến Thẩm Hàm vẫn luôn làm khó nàng như vậy, có khả năng rất lớn là nàng ta ngưỡng mộ Lục Chi Quân.

Từng cơn gió thoảng qua, cành lá trúc xung quanh cũng đung đưa tạo nên âm thanh xào xạc.

Lúc này Lục Chi Quân cuối cùng cảm thấy Thẩm Nguyên đã đến, cũng quay đầu nhìn nàng.

Thẩm Nguyên khẽ mím môi mềm mại, thấy hắn nhìn nàng, cũng không cố ý tránh khỏi tầm mắt của nam nhân.

Nàng nhìn thấy gương mặt của Lục Chi Quân lúc này hiếm khi có vẻ dịu dàng.

Hắn xoay ngọc ban chỉ trên ngón cái, thấp giọng ra lệnh với nàng: “Lại đây.”

Thẩm Nguyên không nghe lời đi về phía hắn, chỉ dần dần rủ mắt, giọng nói nhút nhát trả lời: “Đại nhân hôm đó đã nói là ta nên chú ý chừng mực khi ở trước mặt ngoại nam.”

Lục Chi Quân nghe xong lời này, đúng là có chút tức giận cười.

Thấy Thẩm Nguyên hiếm khi thể hiện thái độ quật cường, liền đi về phía nàng.

Khi Thẩm Nguyên theo bản năng lui về phía sau, hơi thở chín chắn, lạnh lùng của nam nhân đã phun tới, bóng dáng cao lớn nhất thời bao trùm lấy nàng, cho nàng một loại cảm giác áp bách, không giận tự uy.

“Ngươi thật ra là kẻ thù.”

Lục Chi Quân thấp giọng nói xong, lông mi của Thẩm Tranh run lên: “Đại nhân…”

—— “Nói mới nhớ, ngươi nhiều lần tiếp cận ta, rốt cuộc có mục đích gì?”

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vừa dứt, Thẩm Nguyên nhất thời không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Lục Chi Quân rốt cuộc là Thủ phụ đương triều quyền cao chức trọng, hắn đã ở vị trí này thì đã rất hay nghi ngờ mọi người.

Hắn không phải là một tên ngốc.

Tất nhiên có thể nhìn thấy rất nhiều hành động của nàng thật sự đều là cố ý tiếp cận.

Thậm chí là ở đây là cố ý trêu chọc.

Giờ này khắc này, dưới sự dò hỏi của Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy mình đang bị bao bọc bởi sự nhạy cảm và yếu ớt ẩn sâu trong lòng.

Nàng cố gắng che giấu sự bất an của mình, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy đại nhân cảm thấy nguyên nhân là gì?” 

Lục Chi Quân mặt mày thâm thúy, chỉ thấp giọng trả lời: “Ta muốn ngươi trả lời.”

Hắn quá khôn khéo, dường như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lòng người.

Thẩm Nguyên có chút khóc không ra nước mắt, thật ra câu châm chọc của Thẩm Hàm hồi nãy cũng bị nàng nghe vào tai.

Mũi nàng chợt có chút chua xót, chỉ nghẹn hỏi ngược lại: “Đại nhân, ngài cảm thấy tuổi của ta rất lớn không?”

Lục Chi Quân nghe xong, cũng im lặng trong chớp mắt.

Lập tức hắn nở nụ cười châm chọc, không lại từng bước ép sát Thẩm Nguyên nữa, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Tuổi của ngươi còn chưa tới hai mươi, tuổi của ngươi sao gọi là lớn được?”

Thẩm Nguyên sẽ thấy những ý nghĩa khác ẩn chứa trong lời này của hắn.

Năm nay Lục Chi Quân ba mươi ba tuổi, lớn hơn so với tuổi của nàng một chút.

“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Lục Chi Quân không quên những gì hắn muốn hỏi nàng.

Hốc mắt của Thẩm Nguyên tràn ngập hơi nước vào lúc này, dáng vẻ như muốn khóc khi bị nam nhân ép hỏi.

Lục Chi Quân thấy vậy, dường như có biểu hiện hơi cảm động giữa hai lông mày, hắn vươn tay ra, làm động tác muốn tới gần Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên lại tiếp tục lui về phía sau, cắn môi trả lời: “Đại nhân, ta về trước.”

Nàng không để ý tới tiếng “đứng lại” mà Lục Chi Quân nói, và gần như chạy đi, thoát khỏi Quan Vân Đài.

Lần này gặp lại Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm thông qua thái độ của hắn đối với nàng.

Hắn không phải là nam nhân mà nàng có thể trêu chọc.

Nàng thật sự không nên vì giấc mộng đó mà mạnh dạn tiếp cận hắn như vậy.

Nguyên nhân nàng gắng sức làm những chuyện này, tất cả đều vì kiếp trước Lục Chi Quân đối xử tốt với nàng, nàng cũng rất cảm kích Lục Chi Quân kiếp trước đã vì nàng mà làm những chuyện này.

Nhưng kiếp này, dù sao cũng không phải như kiếp trước.

Nhưng nếu như kiếp này, hắn không có tình ý sâu đậm như vậy với nàng.

Thái độ đối với nàng luôn thăm dò như gần như xa.

Gặp nàng giống như tìm một thú tiêu khiển để giải tỏa sự nhàm chán giữa lịch trình dày đặc.

Khi đó cảm giác an toàn trong lòng nàng không đủ để tiếp tục khiến nàng gắng sức tiếp cận hắn nữa.

***

Không lâu sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi bữa tiệc, Thẩm Hàm cũng rời khỏi chỗ ngồi, nàng tùy ý đi dạo trong Quế Viên, nhưng vẫn dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Lục Chi Quân.

Trước khi Thẩm Du mất tích thì đã định hôn sự trước nàng.

Hôn sự định ra này vẫn là Lục gia lang đẹp trai vô song Khang Bình Bá.

Nhưng sau khi biết được chuyện này, Thẩm Hàm chưa từng ghen tị với Thẩm Du.

Bởi vì nàng đã ái mộ một nam tử trong lòng từ lâu.

Nam tử này chính là Thủ phụ Lục Chi Quân có quyền lực nghiêng về vua và dân.

Thẩm Hàm đi dạo ở Quế Viên một hồi lâu, nhưng cũng không tìm được người mà nàng muốn nhìn, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Đúng lúc này, nàng đã thấy huynh đệ Giang thị là thuộc hạ của Lục Chi Quân từ Quan Vân Phong đi ra.

Thẩm Hàm thấy thế, lập tức tìm chỗ có cây cối rậm rạp để tránh đi.

Đã thấy Giang Phong vừa sóng vai cùng huynh trưởng của mình, vừa xúc động nói: “Dù sao thì Thẩm cô nương vẫn có mặt mũi, làm cho công gia đến chỗ Anh thân vương tham yến tiệc.”

Nghe xong lời này, tim của Thẩm Hàm đập thình thịch.

Thẩm cô nương?

Là đang nói về nàng à?

Thật ra vừa rồi ở sảnh nữ, trong lòng Thẩm Hàm đã có suy đoán, phương hướng mà Lục Chi Quân nhìn rõ ràng là chỗ nàng đang ở.

Thẩm Hàm có chút không thể tin, nhưng lại dần dần hưng phấn lên.

Thì ra Lục đại nhân thật sự là đang nhìn nàng!

Xem ra hắn cũng giống như nàng, cũng có tâm tư ái mộ với nàng.

Mà nguyên nhân hắn đến Quế Viên tham gia yến tiệc, chính là như Giang Trác nói, là muốn mượn chuyện này để nhìn nàng nhiều hơn một chút!

***

Vài ngày sau.

Gần đây, Thẩm Nguyên cuối cùng cũng nghĩ ra cách để đoạt lại của hồi môn từ trong tay kế mẫu.

Thật ra từ sau khi nàng vào Vĩnh An Hầu phủ, thì đã phát hiện Lưu thị là một người cực kỳ mê tín, vả lại trong tay bà thường xuyên mang theo một chuỗi Phật châu, gặp chuyện cũng sẽ nhắc tới một câu “A Di Đà Phật”.

Mỗi tháng, nàng cũng sẽ mời một số am ni cô vào phủ, chỉ đến viện của nàng, cùng nàng giảng giải Phật pháp.

Thẩm Nguyên hỏi thăm mấy lần, trong lòng đã có chủ ý, liền mang Bích Ngô đi Pháp Hoa tự một chuyến, chuẩn bị thương lượng việc này cùng bạn cũ phương trượng Niệm Không của nàng.

Nhưng khi đến chùa Phật, Thẩm Nguyên gặp được một người không thể ngờ tới ——

Hôm nay, Lục Chi Quân mặc áo xanh cổ tròn, hắn đang sóng vai cùng Niệm Không đứng bên cạnh bức tường cổ lốm đốm, giống như đang nói chuyện rất vui vẻ.

Nam nhân có vóc dáng rất cao lớn, Thẩm Nguyên hiếm khi thấy hắn mặc y phục sáng màu này, khi trưởng thành, đột nhiên tăng thêm vẻ lạnh lùng và cảm giác xa cách không gần khói lửa của nhân gian, khuôn mặt vẫn cực kỳ đẹp trai như trước.

Nàng thật sự không biết, thì ra Niệm Không cũng quen biết Lục Chi Quân.

Thẩm Nguyên che giấu vẻ ngại ngùng đó, sau khi đi tới trước mặt hai người, rồi lần lượt đối mặt với bọn họ.

Niệm Không nhìn thấy sự mất tự nhiên của Thẩm Nguyên, nên ôn hòa nói với nàng: “Bần tăng có chút chuyện muốn một mình nói với Lục đại nhân, không bằng Thẩm cô nương ngồi ở thất[4] một lát.”

[4] Thất: hay còn gọi là liêu phòng, là phòng ở của người tu hành trong nhà chùa.

Thấy Niệm Không có chuyện muốn nói chuyện với Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên tất nhiên là không muốn làm chậm trễ hắn, nên nhẹ nhàng gật đầu, xoay người mang Bích Ngô vào phòng.

Sau yến tiệc Quế Viên, nàng đã quyết định.

Đợi sau khi nàng giải quyết hết mọi chuyện thì sẽ không bao giờ chủ động tiếp cận Lục Chi Quân nữa.

Thẩm Nguyên cảm thấy Lục Chi Quân chẳng qua là có cảm giác mới mẻ.

Trong kinh thành, nữ tử thế gia có dung mạo tuyệt đẹp cũng không ít, nàng không có gì đặc biệt.

Đợi đến khi nàng đoạt lại đồ cưới mà cữu cữu đã chuẩn bị cho nàng từ trong tay Lưu thị, rồi tìm cớ quay về quê nhà Dương Châu của nàng.

Thẩm Hoằng Lượng không thích trưởng nữ như nàng, hiện giờ nàng đã cùng Lục Kham từ hôn, như vậy ông không cần nàng đi làm thông gia cho Thẩm gia nữa.

Đợi sau khi nàng quay lại Dương Châu, thì cầm của hồi môn, chuộc lại thư viện Hoa Mai của Viên Vụ tiên sinh từ thương nhân buôn muối họ Hồ kia.

Nàng sẽ thay Viên tiên sinh, giúp thư viện Hoa Mai trở nên hưng thịnh.

Sau khi trở về, nàng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành, là nơi mà nàng không thích lắm.

Về phần Lục Chi Quân.

Thẩm Nguyên cảm thấy hắn bận rộn công vụ, chờ sau khi nàng đến Dương Châu, nói không chừng hắn sẽ quên nàng.

Dù sao cho dù nàng đột nhiên trở về Dương Châu, biến mất không thấy ở trước mắt Lục Chi Quân, không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Hắn chung quy không thể từ kinh thành chạy đến Dương Châu tìm nàng.

Mà hôm nay, có lẽ chính là lần cuối cùng hai người gặp nhau.

***

Cho đến khi nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thẩm Nguyên đi vào phòng, Niệm Không và Lục Chi Quân mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này, Niệm Không cầm Phật châu lên, đặt lòng bàn tay trước mặt, nghiêm túc nói với Lục Chi Quân: “Lục đại nhân, Thẩm Nguyên là một cô nương rất tốt, bề ngoài mặc dù nàng nhìn nhu nhược một chút, nhưng nếu thật sự vào Quốc công phủ thì nhất định sẽ là một hiền thê lương mẫu, nàng có thể xử lý chuyện trong phủ rất tốt.”

Khóe môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân hơi rủ xuống, mắt phượng uy nghiêm, lạnh lùng mà thâm thúy, chỉ nhìn từ trên mặt thì sẽ không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Niệm Không lại dặn đi dặn lại thấm thía: “Lúc này đây, ngươi không cần từ bỏ nàng nữa…”

Vừa dứt lời, trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân cuối cùng hiện lên vầng sáng nhạt.

Lục Chi Quân đứng khoanh tay, dáng người cao ngất như tùng.

Sau giây lát, rốt cuộc trả lời Niệm Không, thấp giọng nói: “Ừm, chờ ta xử lý những chuyện trong tay này xong, Trấn Quốc Công phủ có nhiều vị sẽ chủ trì chuyện bếp núc.”

___________________

Tác giả muốn nói:

Còn có ba bốn chương là sẽ tới cầu hôn.

Nhưng trước đó, Quân thúc phải trải qua “siêu cấp tu la trường” + “Nàng trốn hắn truy” thì mới có thể ôm được mỹ nhân về được.

Hẳn là sắp đổi địa điểm rồi, nhưng mà Quân thúc phải tự mình đi Dương Châu để bắt tiểu kiều thê chạy lạc về ( đầu chó)

PS: Về miêu tả trang phục trong văn bản, chủ yếu là nhà Minh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có trang phục nhà Tống, quan phục và công phục của nam chính thường được dựa trên sự nghiên cứu, tất cả đều là nhà Minh.

Nhưng y phục của nữ chính đôi khi xen lẫn một ít của triều Tống, thật ra người thiết kế bìa vẽ áo là mô phỏng từ nhà Tống, trên mặt còn vẽ trang sức trân châu.

Tài liệu tham khảo: 

(1) Văn bản gốc của danh sách thực phẩm trong vườn.