Khi Lục Chi Quân quay đầu nhìn nàng, bàn tay to thấy rõ ngón tay vẫn đang buông thõng trên dây đàn, cho dù Thẩm Nguyên cách bàn đặt huyền cầm sau hắn một khoảng, vì ánh mắt đặc biệt sâu thẳm của hắn mà dường như trái tim bị vật gì đó gãi gãi một chút, đập nhanh vô cùng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Nam nhân vẫn kiên nhẫn chờ nàng trả lời, nhưng Thẩm Nguyên đột nhiên mất khả năng suy nghĩ, chỉ không ngừng lui về phía sau.
Lập tức, bên trong nhà học đột nhiên vang lên tiếng ngọc ban chỉ thử âm dây huyền cầm.
Lục Chi Quân thấy Thẩm Nguyên trốn về phía sau, thân thể cao lớn như núi cũng đứng lên trước bàn đặt huyền cầm, mím môi mỏng chậm rãi đi về phía nàng.
Bởi vì giọng nói vừa nãy mà Thẩm Nguyên cảm thấy da đầu tê dại, nàng càng hoảng sợ hơn khi vừa nghĩ đến quan nhân ngày đêm ngủ với nàng rất có thể là Vân tiên sinh.
Lục Chi Quân mặc chiếc áo màu xám nhạt của văn nhân tôn lên khí chất nghiêm nghị và ngay thẳng, động tác nắm lấy cổ tay nàng cũng đặc biệt lưu loát uyển chuyển, sau khi giam Thẩm Nguyên mặc áo thanh sam lại, ngữ điệu cũng trầm xuống rất nhiều, khó hiểu hỏi: “Nàng trốn ta làm gì?”
Quanh thân Thẩm Nguyên dần dần thấm đẫm mùi trầm hương của gỗ mun trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của trứng ngỗng dưới khăn Đông Pha cũng bị nhuộm một màu đỏ nhạt.
Nàng khó khăn giãy giụa ra khỏi bàn tay to nắm chặt cổ tay nàng, dịu dàng kêu lên: “Quan nhân, ngài buông ta ra trước.”
Lục Chi Quân im lặng nhìn Thẩm Nguyên một cái, nhưng vẫn buông cổ tay nhỏ nhắn của nàng ra, lòng bàn tay khẽ chứa cảm giác mịn màng của làn da nàng.
Thẩm Nguyên cố nén những thứ khác thường dâng lên trong lòng, nhưng nàng cảm thấy như lời Lục Chi Quân vừa nói, nàng chả có gì phải trốn tránh hắn.
Bây giờ hắn đã nói dối nàng.
Cũng có thể nói Lục Chi Quân dám lừa nàng một lần nữa.
Trước đây, nàng đã từng nhắc đến Vân Trí Lộ vài lần trước mặt Lục Chi Quân, nhưng nam nhân này luôn mang vẻ thản nhiên, Thẩm Nguyên chưa một lần nghĩ sâu về mối quan hệ giữa hai người này.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi còn ở Dương Châu, Lục Chi Quân hơn hai mươi tuổi thề son hẹn biển nói với nàng, sẽ dẫn nàng đi gặp Vân tiên sinh.
Thẩm Nguyên càng nghĩ đến đây, cảm giác trong lòng càng khó tả.
Mình đúng là bị Lục Chi Quân lừa hơn mười năm.
“Câm rồi sao? Không nói gì hết à?”
Câu hỏi của Lục Chi Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Nguyên, hắn cũng vươn tay ra như thường lệ, xoa xoa vành tai trái mẫn cảm nhất của Thẩm Nguyên từng chút từng chút một, đôi mắt sâu thẳm còn đang quan sát cảm xúc hiện lên mặt Thẩm Nguyên.
“Quan nhân, thiếp thân không biết ngài lại biết đánh đàn.”
Dứt lời, Thẩm Nguyên cũng tránh khỏi bàn tay to của nam nhân.
Tay Lục Chi Quân lơ lửng giữa không trung, cũng không có biểu hiện không kiên nhẫn, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Khi còn trẻ đã học qua một vài kỹ thuật cầm.”
Dáng vẻ điềm tĩnh này của nam nhân, làm trong lòng Thẩm Nguyên càng thêm tức giận.
Lúc này lại hỏi Lục Chi Quân, ngữ điệu hoàn toàn không còn dịu dàng và mềm mại như thường ngày, còn mang theo một chút chất vấn: “Quan nhân, ngài có bao nhiêu chuyện vẫn giấu thiếp thân?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều, ánh mắt dừng trên người Thẩm Nguyên cũng đặc biệt sâu thẳm khó lường.
Thẩm Nguyên nàng đây là… Nàng nhớ lại rồi sao?
Hỏi hắn như vậy, có phải nhớ lại kiếp trước hắn đã làm gì với nàng không?
Lục Chi Quân đứng khoanh tay, đứng trước mặt Thẩm Nguyên.
Cho nên nàng không nhìn thấy đầu ngón tay của nam nhân hơi run chỉ vì một câu hỏi của nàng.
Chỉ có khuôn mặt của hắn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại hỏi ta như vậy?”
—— “A! Con chó dữ này ở đâu ra vậy, sao lại đột nhiên xông vào thư viện!”
Ngay khi Thẩm Nguyên vừa định buột miệng hỏi hắn, rốt cuộc có phải là Vân Trí Lộ hay không thì ở cửa hàng rào thư viện đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương của các học sinh, trong đó còn xen lẫn tiếng sủa điên cuồng của con chó dữ đang gào rít.
Sau khi xảy ra những động tĩnh này, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cũng không thể tiếp tục giằng co nữa, vội vàng theo âm thanh chạy về phía cửa hàng rào.
Mấy thiếu niên học sinh sắp về nhà mình đang được thị độc bảo vệ ở phía sau, nhưng con chó toàn thân đen nhánh kia vẫn đang sủa với mọi người, nó nhe răng nhếch miệng, mắt trợn tròn mở to, vẻ hung dữ lộ ra.
Thị độc cầm một cây gậy dài, không ngừng gõ xuống mặt đất, muốn đuổi con chó dữ đột nhiên xông vào trong thư viện kia ra ngoài.
Nhưng con chó dữ kia lại không hề sợ hãi cây gậy dài của thị độc, hơn nữa còn phản ứng nhanh chóng, năm lần bảy lượt muốn nhào tới, đám học sinh sợ bị con chó dữ cắn vào đùi, có một đứa bé trạc tuổi Liêu ca nhi còn sợ đến nổi khóc rống lên.
Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Giang Phong và những người hầu còn lại đã chạy tới, đúng lúc này, đã thấy Lục Chi Quân đoạt cây gậy dài trong tay thị độc, lập tức nhíu mày, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từ trên cao nhìn con chó dữ kia.
Con chó dữ kia vốn dĩ đang nghiến răng sủa gâu gâu, nhưng khi tầm mắt sắc bén của Lục Chi Quân rơi trên người nó, thân hình nhỏ dài của nó bỗng nhiên sợ hãi.
Trong nháy mắt, đôi tai nhọn hoắt vừa dựng thẳng lên đã rủ xuống bơ phờ, mắt tròn phủ một tầng sương nước, tràn đầy sợ hãi nhìn nam tử cao lớn trước mắt.
“Cút.”
Lục Chi Quân chỉ trầm giọng nói một chữ, sau khi cầm cây gậy dài lên, chỉ uy hiếp gõ xuống mặt đất mấy cái trước chân của con chó dữ.
“Cạch ——” một tiếng, con chó dữ kia lập tức chuyển hướng, giống như chạy trốn chạy ra khỏi thư viện Hoa Mai.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn mà nghẹn họng, nhất là các cậu bé tuổi còn nhỏ, khi nhìn Lục Chi Quân thân hình cao lớn, trong mắt cũng lộ ra một chút khâm phục.
Thẩm Nguyên cũng bị cảnh tượng vừa nãy làm khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa mặt vẫn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của nam nhân.
Thì ra tin đồn trước đây về Lục Chi Quân cũng không phải là giả.
Con chó dữ thực sự sẽ đi đường vòng khi nhìn thấy hắn!
Sau khi Lục Chi Quân trả lại cây gậy dài cho thị độc, rồi quay đầu nhìn Thẩm Nguyên, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Nhìn thấy Thẩm Nguyên đã khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày, nhưng vẫn chưa hề tỏ ra phản kháng và thù địch với hắn, hòn đá treo trong lòng Lục Chi Quân thoáng chùng xuống.
Mà bên ngoài thư viện đã không còn con chó dữ, các học sinh cuối cùng cũng về nhà, nhìn thấy hoàng hôn sắp buông xuống, Thẩm Nguyên cảm thấy ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể trôi qua một cách bình yên, nhưng thư viện lại có một vị khách không mời.
Người đến ăn mặc như thư sinh, trông có vẻ hai mươi mấy tuổi, ăn mặc cầu kỳ, không tồi tàn, thoạt nhìn đã biết là một công tử thế gia được sống trong phú quý từ lâu.
Mà người hầu đứng phía sau hắn ôm con chó dữ vừa mới đến thư viện, chỉ là bây giờ toàn thân nó bê bết máu, Thẩm Nguyên cau mày liếc nhìn con chó dữ kia, thầm nghĩ nó đã chết rồi.
Mà vị thư sinh lạ mặt đi đầu tỏ vẻ muốn đến báo thù.
Thẩm Nguyên đột nhiên nhận ra đây là chủ nhân con chó này, nên đẩy cái chết của nó lên đầu người của thư viện.
Quả nhiên, vị thư sinh bước lên liền mở miệng trách mắng: “A Phúc là con chó cưng do chính tay ta nuôi lớn, hàng xóm bên cạnh nói chính là người của thư viện các ngươi cầm gậy làm nó sợ nên nó mới bị xe cán chết trên đường chạy trốn! Các ngươi hại chết thú cưng của ta, lấy cái gì bồi thường cho ta đây?”
Hắn ta vừa mắng, thị độc của thư viện cũng đi tới bên cạnh Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân, thấp giọng nói với hai người: “Chưởng viện, đại nhân, vị này là… Chưởng viện của Lâm Phi thư viện, Chung Dã.”
Thẩm Nguyên giật mình.
Thì ra là người Chung gia, Chung Dã này hình như là đệ đệ ruột của trượng phu Thẩm Du.
“Ngươi không quản được súc sinh của mình, còn có mặt mũi đến thư viện Hoa Mai đòi bồi thường à?”
Lục Chi Quân không khách khí với Chung Dã chút nào, đi lên liền lạnh lùng hỏi hắn ta.
Chung Dã lúc này mới tập trung vào nam nhân cao lớn tuấn tú trước mặt, sau đó dùng dư quang liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên, cảm thấy Thẩm Nguyên hẳn là Viên chưởng viện của thư viện Hoa Mai, nhưng hắn có ngoại hình tuấn tú.
Mà người đang chất vấn hắn ta hình như là huynh trưởng của hắn từ Dương Châu vào kinh làm quan.
Chung Dã nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Lục Chi Quân, cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Bày đặt ra vẻ quan lão gia đấy à? Cũng chỉ là một tiểu quan bát phẩm thôi.

Nghe nói vừa vào Hộ bộ, có thể lấy được không ít mối ngon, nhất là quan viên Hộ bộ nhậm chức Thông bảo hội sao, mỗi ngày số ngân lượng lòi ra từ kẽ ngón tay ngươi, sợ là đếm không xuể rồi, Viên đại nhân nhở?”
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên không khỏi nhướng mày.
Nói đến lời đồn bên ngoài cũng không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, trong Hộ bộ có tuần quan[1] của Thông bảo hội sao này, thật đúng là có một vị quan viên họ Viên, trùng hợp chính là vị quan viên họ Viên này sau khi được thăng chức vào kinh làm quan, năm nay đúng lúc cả nhà dời từ phủ Dương Châu đến kinh thành.
[1] Tuần quan: Chức quan mà tác giả ghi là người giám sát.

Theo mình tìm hiểu, trong Hộ bộ ở nhà Đường có Hộ bộ ti, trong đó gồm tuần quan 2 người, chủ sự 4 người.

Quản lý hộ khẩu, ruộng đất, phú dịch, cống hiến, quyên miễn, các vấn đề liên quan tới hôn nhân và thừa kế.

Sau này đã đổi và mất chức tuần quan, được đổi thành hộ bộ lệnh sử 17 người, thư lệnh sử 34 người, kê sử 1 người, đình trưởng 6 người, chưởng cố 10 người.


(nguồn: wikipedia)
Người bên ngoài thư viện đã đồn nhau như vậy, Thẩm Nguyên cũng chưa phủ nhận rõ ràng.
Chung Dã không thèm hỏi nhiều, trực tiếp nhận định Lục Chi Quân chính là người họ Viên làm tuần quan của Hộ bộ.
Lục Chi Quân vẫn chưa tiết lộ thân phận thật vào lúc này, sau khi ánh mắt khẽ nhìn Chung Dã, chỉ trầm giọng trả lời: “Nếu ngươi cảm thấy súc sinh ngươi nuôi chết oan thì đi theo bản quan đến Thuận Thiên phủ một chuyến, để phủ doãn trong nha môn phá vụ án này.”
Sắc mặt Chung Dã cứng đờ, không ngờ đối phương đi lên muốn cùng hắn ta đi nha môn.
Vốn dĩ hắn ta muốn thả một con chó dữ vào thư viện bọn họ, chờ đám người này cầm gậy đánh chết nó, hắn ta cũng có thể cắn ngược một cái, ai ngờ này lại trực tiếp bị người bên trong dọa chạy mất, mặc dù đã chết, nhưng lại bị xe cán chết.
“Đừng do dự nữa, rốt cuộc có đi không?”
Lục Chi Quân lạnh lùng hỏi xong, rồi bước về phía Chung Dã vài bước.
Chung Dã chỉ có chiều cao trung bình, vì vậy nhìn Lục Chi Quân có thân hình cao lớn, còn phải ngẩng cổ lên nhìn.
Chỉ riêng khí thế, hắn ta đã thua thảm hại rồi.
Thẩm Nguyên và thị độc nhìn Chung Dã không ngừng lui về phía sau, thầm cảm thấy dáng đi và vẻ mặt hiện tại của hắn ta rất giống con chó cưng đã chết của hắn ta.
Nhìn thấy sắp lui đến vách tường loang lổ, Chung Dã cuối cùng cũng dừng lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Lục Chi Quân lớn tiếng trả lời: “Những chuyện kỳ lạ xảy ra trước đây trong thư viện đều là ngươi động tay động chân à? Ta khuyên ngươi nên tự mình làm, quản lý thư viện nhà mình đi, đừng đến quấy rầy nơi này.

Nếu ta còn phát hiện thì ngươi sẽ chết còn thảm hơn con chó của ngươi đấy.”
Dù sao Chung Dã là một văn nhân tay trói gà không chặt, Lục Chi Quân cao to cường tráng cứ đứng trước mặt hắn ta cũng đủ làm hắn ta cảm thấy khiếp sợ.
Còn người hầu bên cạnh hắn đang ôm con chó chết, cũng vô cùng hoảng sợ đứng bất động tại chỗ.
“Còn không mau cút đi.”
Ngay khi Lục Chi Quân vừa dứt lời, Chung Dã cuối cùng đã chạy trối chế cùng người hầu của mình.
Trên đường chạy trốn, Chung Dã còn nghĩ, bây giờ quan bát phẩm trong triều đều ngông cuồng như vậy sao?
Chờ sau khi hắn ta về phủ, sẽ nói chuyện này với huynh trưởng Chung Lăng, đúng lúc năm nay hắn thường xuyên lui tới Hộ bộ Tả thị lang, quan hệ rất thân thiết.
Người họ Viên này rơi vào tay hắn cũng coi như xui xẻo rồi, sớm muộn gì hắn ta cũng phải nhờ Chung Lăng mượn tay Hộ bộ thị lang để cởi mũ ô sa của hắn xuống, đệ đệ hắn mở thư viện này cũng đừng hòng thuận lợi kinh doanh ở nơi này!
——
Cho đến khi học sinh cuối cùng hỏi xong vấn đề với Lâm biên tu, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cũng cùng nhau vào giảng đường.
Liêu ca nhi bị Giang Phong dẫn ra ngoài, còn Lâm biên tu chưa từng làm quan, nhưng đã từng giao tiếp với Lục Chi Quân trên quan trường, đúng lúc hôm nay là hưu mộc của Lục Chi Quân, tất nhiên là muốn nói chuyện vài câu với đồng liêu trước đây.
Lâm biên tu bây giờ đã khôi phục thân phận sĩ nhân bình thường, thay vì trò chuyện với Lục Chi Quân về chuyện trên quan trường, ông tán gẫu một số vấn đề liên quan đến thư viện Hoa Mai.
Khi nhắc tới phiên bản “Thuyết Uyển” của Thẩm Nguyên, khó tránh khỏi nhắc tới người biên tập nó, Vân Trí Lộ.
Lâm biên tu vuốt râu, xúc động nói: “Nói đến tài hoa của vị Vân các chủ này, không thua bất cứ một học sĩ nào của Hàn Lâm viện, chỉ là hắn không ham danh lợi, chuyên tâm học hành, thật sự rất hiếm.”
Thẩm Nguyên liếc mắt nhìn Lục Chi Quân, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh lạnh nhạt, nghe Lâm biên tu nhắc tới Vân các chủ, mà dáng vẻ của hắn có vẻ như mọi chuyện không liên quan gì đến mình, nên nàng không khỏi nắm chặt tay lại.
“Hơn mười năm trước, Lâm biên tu đã làm quan trong kinh thành, mà Vân tiên sinh là sĩ nhân nổi tiếng trong kinh, vậy chắc ngài đã nhìn thấy ông ấy rồi phải không?”
Lâm biên tu nghe Thẩm Nguyên hỏi xong, lắc đầu, trả lời: “Vân các chủ thích ở ẩn, lão phu khi đó cũng chưa từng thấy hắn, nhưng mười năm trước, trong kinh thành đã không còn tin tức của hắn nữa.

Tuổi của hắn chắc là tương đương với Lục đại nhân, không phải là người lớn tuổi.”
Lúc này, Thẩm Nguyên dùng ánh mắt liếc hạ thân của nam nhân bên cạnh.

Thì thấy bờ môi Lục Chi Quân hiện lên nụ cười rất nhẹ, lạnh nhạt trả lời: “Ta đã gặp hắn vài lần, coi như có chút giao tình với hắn.”
Dứt lời, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của Thẩm Nguyên.
Thì ra điều Thẩm Nguyên muốn hỏi là chuyện này.
Thẩm Nguyên phải nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Chi Quân, chỉ cảm thấy nam nhân này đã quen làm bộ làm tịch, cho nên nàng không chuẩn bị thẩm vấn hắn lại nhanh như vậy, bảo hắn thừa nhận việc này.
Cũng phải lấy thân phận khác của hắn để viết văn, không thể để Lục Chi Quân lừa gạt nàng lâu như vậy.
Lâm biên tu nhìn thấy hết nét mặt của đôi phu thê trước mặt, người ta hay nói nếu phu thê mà lão phu có ít thê (lão chồng có ít vợ), nam nhân lớn tuổi sẽ cưng chiều thê tử của mình hơn.
Nhưng ông không ngờ rằng Lục Chi Quân, người luôn tỏ ra lạnh lùng trước sau như một, lại dung túng và cưng chiều thê tử của mình như vậy.
Vốn dĩ ông cho rằng Lục gia muốn làm một nhà dạy học, nhưng gần đây Lâm biên tu quan sát thấy Thẩm Nguyên thật sự dốc hết tâm huyết cho thư viện này, cuối cùng nhận ra rằng thư viện này là Lục thủ phụ cố tình cho phu nhân hắn kinh doanh.
Thứ mà phu nhân hắn thích khác với nữ tử, hắn tặng nàng thứ này thứ kia đương nhiên cũng sẽ nghênh đón sở thích của nàng.
Tuy nhiên, có tin đồn rằng huynh trưởng của chưởng viện thư viện Hoa Mai là tuần quan của Hộ bộ, thật không giống là trùng hợp lắm.
Lâm biên tu mơ hồ cảm thấy việc này do Lục Chi Quân cố ý làm.
Những năm gần đây, tình hình gian lận trong khoa cử thường xuyên xảy ra, mỗi châu phủ đều có số lượng trúng cử nhân hoặc tiến sĩ có hạn, cho nên việc thí sinh làm giả hộ tịch thường xuyên xảy ra.
Việc làm giả hộ tịch được coi là gian lận trước khi thi.
Trong và sau khi thi, có đủ loại phương thức gian lận.

Số quan viên đã cho thông qua nhiều không đếm xuể, những người liên quan không chỉ là những người đi thi có chức quan nhỏ, mà còn có những quan viên Lễ bộ và Hộ bộ.
Quan viên Hộ bộ có thể giúp người đổi hộ tịch, mà quan viên Lễ bộ trong khoa cử thì duỗi tay dài hơn, trước khi công bố kết quả, hoặc là đổi một vài bài thi cho nhau, hoặc là sao chép sai tên thí sinh, bọn họ đều có khả năng mua chuộc giám khảo và quan lại làm việc này.
Chỉ tiếc những học sinh miệt mài đọc sách mấy năm, sau khi thi rớt chỉ có thể than thân trách phận rằng thời chưa tới, nhưng đâu ai biết rằng có một vài quan viên tham lam cản đường bọn họ.
Lâm biên tu thổn thức không thôi, cảm thấy Lục Chi Quân phải suy nghĩ sâu xa hơn một chút trước khi làm mọi việc.
Những gì hắn đang phải chịu thật sự là một ván cờ rất lớn, để có thể bắt được chuỗi gian lận thi cử có rất nhiều người liên quan trong đó.
——
Chung phủ.
Nội các thứ phụ kiêm Hộ bộ thượng thư Tô Thái xin từ chức về quê, mọi việc ở Hộ bộ đều do Tả thị lang Hồ Luân thay thế.
Hôm nay hưu mộc, Chung Lăng liền tránh ánh mắt, tìm một quán rượu yên tĩnh trong kinh thành, hắn đã uống hả hê rất lâu với nhóm tân khoa tiến sĩ năm nay và Hồ Luân.
Trong số những tân khoa tiến sĩ này, có vài người là học sinh trong thư viện của Chung Dã, còn có vài người đã hối lộ Hồ Luân rất nhiều tiền để thay đổi hộ tịch, sắp được Lại bộ cử đi nhiều nơi.
Chung Lăng rất tin tưởng vào lần chỉnh sửa trong kì thi này của Lại bộ, trong triều cũng có tin đồn mơ hồ, nói mấy năm nay hắn làm quan trong sạch, không mắc sai lầm gì, lần này thăng chức hẳn là rất thuận lợi.
Vừa cảm thấy vui vẻ, Chung Lăng liền uống thêm mấy chén.
Nếu muốn vào các làm thứ phụ thì còn có một đoạn đường nữa phải đi, nhưng Chung Lăng bỗng nhiên có một cảm giác rằng chiến thắng sắp xảy ra.
Người ta hay nói triều Đại Kỳ là thiên hạ của Lục Chi Quân, tai mắt của hắn ở khắp nơi trong bốn chín thành này, nhưng hắn ta cảm thấy việc này cũng chưa chắc.
Dù sao trong triều không phải người nào cũng đứng về phía của Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu.
Nhìn thấy Hồ Luân này sắp trở thành Hộ bộ thượng thư, mà nhóm tiến sĩ sắp vào triều làm quan có vài người là học sinh của thư viện Lâm Phi.
Nói cách khác, những người này đều có thể xem như là đồ đệ của hắn, cũng là lực lượng sau này Chung Lăng hắn ở trong triều.
Lục Chi Quân ngồi ở vị trí Thủ phụ, thế mà chả hay biết gì.
Chung Lăng cảm thấy Lục Chi Quân ngu dốt như thế, vị trí quyền lực nhất triều Đại Kỳ này sẽ đổi chủ một cách nhanh chóng thôi.
Sau khi hắn quay về phủ ngồi trong thiên sảnh, mặt bóng loáng, thịt trên mặt chất thành đống một chỗ.
Thẩm Du ra lệnh nha hoàn bưng canh giải rượu cho hắn, rồi cảm thấy Chung Lăng còn chưa đến tuổi trung niên mà đã có bộ dạng già nua xấu xí như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khinh bỉ.
Tướng mạo cũng bình thường thôi.
Về phương diện đó, Chung Lăng vẫn có chút không lên được.
Trong ba lần, có thể thành công một lần là tốt rồi.
Thẩm Du không biết nhi tử này của hắn rốt cuộc vợ cũ sinh ra như thế nào, có lẽ tuổi càng cao thì phương diện đó càng không được.
Nếu hai phương diện này đều không được, nếu Chung Lăng săn sóc thương người một chút, Thẩm Du sẽ không oán hận hắn nhiều như vậy.
Nhưng gã này lại cực kỳ có chủ nghĩa đàn ông, chẳng những không sủng ái nàng là kế thất, mà còn động một tí là moi chuyện nàng với Lục Kham trước hôn nhân để chèn ép nàng.
Làm như Thẩm Du nàng chiếm hết tiện nghi rồi nhặt được tên Chung Lăng này làm trượng phu, chẳng khác nào giống như nhặt được một bảo bối.

Cũng may Chung Lăng sắp thăng chức.
Lúc này, hắn hình như có thể thăng hai cấp liên tiếp, trực tiếp làm thị lang chánh tam phẩm của Lễ bộ.
Thừa dịp Chung Lăng ý thức mơ hồ dựa vào giường La Hán, Thẩm Du cố gắng nở nụ cười, nói với hắn: “Quan nhân, ngài xem thiếp thân rảnh rỗi không có chuyện gì làm ở trong phủ, lúc trước ở nhà mẹ đẻ, dưới tay có mấy cửa hàng.

Không bằng ngài để cho quản sự đem của hồi môn của thiếp thân và quyền quản lý những cửa hàng đó trả lại cho thiếp thân, thiếp thân có thể ra khỏi phủ chuẩn bị chút gì đó, khi đi trên phố, nếu nghe được tin tức hữu ích, cũng có thể giúp đỡ cho con đường làm quan của quan nhân.”
Lời này vừa dứt, Chung Lăng đột nhiên mở hai mắt ra.
Bởi vì say rượu, hốc mắt của hắn hơi ửng hồng, trách mắng: “Ngươi đang nói đùa cái gì vậy, ngươi nên một lòng một dạ làm theo chuẩn mực đạo đức của nữ nhân đã lấy chồng đi, nên ở trong phủ phụ chồng dạy con.

Ta nói cho ngươi biết Thẩm Du, trước khi Hưng ca nhi vào Quốc Tử Giám, đầu óc của ngươi đừng có nghĩ lung tung.”
Khuôn mặt đang cố gắng nở nụ cười của Thẩm Du Cường dần dần trở nên lạnh lẽo.
Từ sau khi nàng gả vào Chung phủ, những của hồi môn mà Thẩm Hoằng Lượng chuẩn bị cho nàng, đã bị Chung Lăng cắt xén hơn phân nửa, quyền quản lý và khế ước của điền trang, cửa hàng đều bị cái tên không vợ như kẻ trộm này nạp vào tư khố của hắn.
Hiện giờ trong tay Thẩm Du chỉ còn chút châu báu và ngân lượng.
Nếu nhà chồng chiếm của hồi môn của nàng, dựa theo luật pháp của Đại Kỳ mà nói, cũng không có gì đáng trách.
Thẩm Du nhìn khuôn mặt bóng dầu, xấu đau xấu đớn của Chung Lăng, không thèm tranh cãi với hắn nữa, bởi vì trước đó vì muốn đòi lại của hồi môn, nàng đã cãi nhau với Chung Lăng.
Nam nhân này ngày đó tình cờ gặp một số rắc rối trên quan trường, và hắn thậm chí còn động thủ đánh nàng một trận.
Thẩm Du không muốn chịu thêm tổn thất trước mắt nữa, thầm than cũng may nhà mẹ đẻ mình ở kinh thành, phụ thân cũng yêu thương nàng nhất, ngày mai nàng sẽ trở về Hầu phủ một chuyến, sau đó thương lượng, nghĩ cách với Thẩm Hoằng Lượng.
——
Ngày hôm sau.
Trước khi đi Vĩnh An Hầu phủ, Thẩm Du còn cố tình cùng nha hoàn đi phố Tiền Môn, chuẩn bị vài món lễ vật cho phụ thân và đích mẫu.
Trùng hợp là khi nàng ta và nha hoàn vừa vào Thụy Phù Hiên, định chọn vài tấm lụa mới, Thẩm Du thực sự nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nguyên.
Thì thấy Thẩm Nguyên nữ giả nam trang, mặc một bộ thanh sam, làm tôn lên làn da trắng nõn, vẻ đẹp của mỹ nhân không thể che giấu được.
Thẩm Du tìm một nơi để trốn đi, Thẩm Nguyên nghiêng mặt đối diện với nàng ta, cho nên nàng không phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta.
Sau khi thấy rõ người nói chuyện với Thẩm Nguyên, con ngươi Thẩm Du không khỏi mở to.
Người nói chuyện với Thẩm Nguyên là chưởng quỹ của Thụy Phù Hiên!
Thẩm Du đột nhiên hiểu được, Thụy Phù Hiên nổi tiếng trong kinh thành chắc là sản nghiệp của Trấn Quốc Công phủ, mà Thẩm Nguyên thân là chủ mẫu của nhà này, hôm nay đến đây để kiểm tra sổ sách.
Trong nháy mắt, Thẩm Du bỗng nhiên bị bao trùm bởi một nỗi mặc cảm sâu sắc, lập tức sắc mặt trắng bệch mang theo nha hoàn rời khỏi Thụy Phù Hiên.
Dựa vào cái gì mà dưới tay Thẩm Nguyên lại có cửa hàng tốt như vậy, mà Chung Lăng lại cứ ôm của hồi môn của nàng ta, không chịu cho nàng ta quản lý sản nghiệp như những chủ mẫu còn lại.
Thẩm Nguyên vừa mới sinh xong không bao lâu, nên ở nhà chăm sóc nhi tử của nàng, cho con bú, quản lý việc bếp núc cũng đủ rồi, nhưng ngoại trừ ra vào cửa hàng quản lý sổ sách ra, cả ngày Thẩm Nguyên ăn mặc như nam tử, còn dám mở thư viện sau lưng Lục Chi Quân!
Thẩm Du càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu.
Khi nàng ta sắp lên xe ngựa đi Vĩnh An Hầu phủ, đúng lúc nhìn thấy xe ngựa của Quốc công phủ.
Thẩm Du dừng lại động tác vén màn xe lên, trùng hợp chính là người bước ra từ trong chiếc xe ngựa kia là Trấn Quốc công, Lục Chi Quân.
Hình bộ, Thanh tra viện, Đại lý tự, nha môn của Thái thường tự đều ở gần đây, Thẩm Du liền đoán chắc Lục Chi Quân có công vụ, nhưng lại không biết hắn tiến vào nha môn nào.
Nhìn từ xa, chỉ thấy Lục Chi Quân mặc một bộ phi bào công phục, dáng vẻ chỉnh tề, cao lớn rắn rỏi, khí chất chững chạc, lạnh lùng, dung mạo khôi ngô tuấn tú.
Thẩm Du không thể không thừa nhận, thực ra tuy rằng khí chất của Lục Chi Quân nghiêm túc và già dặn hơn, nhưng vẻ ngoài vẫn còn rất trẻ.
Ngược lại Chung Lăng, mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trông giống như một người gần bốn mươi tuổi.
Thừa dịp Lục Chi Quân cùng tùy tùng chưa đi xa, Thẩm Du quyết tâm nói cho hắn biết về chuyện Thẩm Nguyên mở thư viện sau lưng hắn.
Tóm lại, nàng ta cũng phải gọi hắn một tiếng tỷ phu.
Lục Chi Quân cũng phải cho nàng ta chút mặt mũi, nghe nàng ta nói mấy câu.
__________________________
Tác giả nói nghe nè:
Kỳ thật nam nhân như Chung Lăng mới là nam nhân ngoài đời thực, hơn nữa chỉ toàn cặn bã hơn thôi, nhưng Quân thúc chúng ta là nam nhân tuyệt vời nhất thế gian này, ngày mai chuyện tình cảm sẽ nhiều hơn, chương này trước tiên cứ đi theo cốt truyện đi đã.