Trấn Quốc công phủ.
Cửa đông của công phủ gần chuồng ngựa và phòng giặt, chủ tử ở trong phủ, thậm chí quản sự có mặt hoặc vú già nhất đẳng, bình thường sẽ không ra vài từ cửa sau.
Ngày hôm nay giờ Thân, đã thấy tâm phúc Giang Phong bên cạnh Trấn Quốc công dẫn bà lão hơn sáu mươi tuổi vào cửa đông hẻo lánh này.
Giang Phong thấy bà lão này đang né tránh ánh mắt, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nên hạ thấp giọng ra lệnh nói: “Đợi lát nữa đi vào, biết cái gì thì nói cái nấy.

Ngươi yên tâm, sẽ không ai muốn đòi mạng của ngươi đâu, sau đó có thể được ban thưởng mà ngươi cả đời này chưa từng thấy qua.”
Bà lão gật gật đầu, một lúc sau được Giang Phong đưa đến một phòng áp mái hơi cũ kỹ.
Phòng áp mái này đã không được sửa chữa trong nhiều năm, không nằm trong phần chính của phủ viên, nhà giàu nói chung thường để loại phòng này cho hạ nhân mới vào phủ ở.
“Cọt kẹt ——” một tiếng.
Giang Phong đẩy cửa gỗ ra, rồi ra hiệu bà lão kia: “Vào đi.”
Sau khi bà lão tập tễnh đi vào trong phòng áp mái, liền thấy bên trong khá gọn gàng ngăn nắp, chắc là người ta muốn hỏi bà chủ yếu về chuyện cũ ở Vĩnh An Hầu phủ, hạ nhân lúc này mới cẩn thận dọn dẹp.
Bà lão lại thấy, chính giữa phòng áp mái có một chiếc ghế gập trơn bằng gỗ Hoàng Hoa Lê, nam tử ngồi ngay ngắn trên đó mặc một bộ công phục màu đỏ, đầu đội mũ ô sa hai cánh đều rộng, mặt mày thâm thúy, khí chất lạnh lùng chín chắn, dung mạo cũng là đẹp trai xuất sắc.
Lúc trước, bà làm việc ở Hầu phủ, đã gặp qua Hầu gia Thẩm Hoằng Lượng vài lần, khi đó Thẩm Hoằng Lượng đảm nhiệm chức thượng thư chánh nhị phẩm ở triều đình, nhưng không có khí thế cường thế của vị quan lão gia này.
Lập tức liền thấy, môi mỏng của người nọ khẽ mở, ngữ điệu lạnh nhạt cũng lộ vẻ nghiêm túc, ra lệnh cho bà nói: “Nói những gì ngươi biết về Thẩm Hầu và Yên vương, còn có mẹ đẻ Đường thị của Đại cô nương.”
Ít phút sau.
Bà lão mồ hôi lạnh đi ra khỏi trong phòng áp mái, sau khi Giang Phong vào phòng thì thấy vẻ mặt của Lục Chi Quân lạnh lùng một cách lạ thường.
Hắn trầm giọng nói với Giang Phong: “Sau khi đưa bà lão kia đến ngoại ô kinh thành, liền sai người trông chừng bà ta, Thẩm Hoằng Lượng sẽ đưa một số hạ nhân khác đến biệt trang, sau khi tìm được thì cũng đưa đến nơi đó.”
Giang Phong cung kính đáp dạ một tiếng.
Lục Chi Quân lúc này đứng dậy từ chỗ ngồi, vẻ mặt lạnh lùng đi Kỳ Tùng quán.
Từ trong miệng bà lão kia biết được chuyện cũ mà Thẩm Hoằng Lượng muốn giấu diếm, thì ra năm đó Yên vương lại tàn nhẫn như vậy.
Đặt vào thời đại này, đại đa số mọi người đều trọng nam khinh nữ, Thẩm Nguyên vốn đã bị lạnh nhạt khi còn ở Thẩm gia, nếu như sau khi biết được cha ruột của nàng là người cặn bã bại hoại như thế, Thẩm Nguyên nhất định sẽ bị tổn thương.
Hơn nữa, đã gần hai mươi mốt năm kể từ khi Thẩm Nguyên đến thế giới này, Yên vương dường như chưa bao giờ phái người đến hỏi thăm tình hình của nữ nhi này.
Cho dù Uất Trì Tĩnh có nhận Thẩm Nguyên là muội muội này hay không, những việc làm xấu xa mà Yên vương đã làm khi đó, tuyệt đối không thể cho Thẩm Nguyên biết được.
Cho đến khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người quyết định.
Lục Chi Quân xử lý xong công việc, trở về viện của Thẩm Nguyên từ Kỳ Tùng quán.
Tâm trạng hôm nay của Thẩm Nguyên cực tốt, đôi mắt mềm mại nhìn hắn, ý cười trong trẻo, mang theo vẻ dịu dàng và ngọt ngào hơn bình thường.
Nàng nhẹ nhàng giúp hắn cởi mũ ô sa và cẩn thận thay y phục cho hắn.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, làn da của mỹ nhân trắng nõn như son phấn, cổ thanh mảnh cũng lộ ra một đường vòng cung duyên dáng, mái tóc đen dày chỉ được vấn nhẹ bằng một cây trâm hồ điệp.
Nhìn thê tử tâm trạng vui vẻ đến mức còn ngâm nga một khúc nhạc nhỏ trước mặt hắn, gương mặt của Lục Chi Quân trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, thấp giọng hỏi: “Hôm nay rất vui sao?”
Thẩm Nguyên gật đầu, sau khi hai người đi đến bên giường, nàng liền bảo Lục Chi Quân ngồi xuống bên cạnh giường, còn nàng vòng ra phía sau nam nhân, dịu dàng muốn bóp vai cho hắn.
Sống lưng của Lục Chi Quân cao thẳng tắp, bờ vai rộng dày, thân hình cường tráng mà không mất đi sự săn chắc, vẫn có nền tảng của một võ tướng, chỉ cần ngồi một chỗ đã khiến người ta có một sự uy nghiêm và cảm giác áp bách như núi cao.
So với Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên vừa nhỏ nhắn vừa yếu đuối.
Sau khi bàn tay nhỏ nhắn của mỹ nhân thò vào trong tẩm y của hắn, những ngón tay mềm mại bóp vai cho hắn từng chút một.
Lúc này, Thẩm Nguyên mới nói với hắn: “Hôm nay, ta đúng là nhìn thấy người bạn ở Dương Châu ấy ở phủ tướng quân, trùng hợp chính là nàng hiện giờ là thiếp thất của Yên thế tử.”
Khi nàng nói chuyện, giọng nói dịu dàng, hơi thở phả ra bên tai hắn cũng rất ngọt ngào.
Gần đây, Thẩm Nguyên luôn như thế, trước khi đi ngủ, luôn thì thầm với Lục Chi Quân về mọi chuyện xảy ra vào ban ngày.
Mặc dù Lục Chi Quân luôn trầm mặc ít nói, nhưng sẽ rất nghiêm túc lắng nghe tất cả những gì Thẩm Nguyên nói với hắn.
Ánh trăng ngoài ngưỡng cửa sổ như tơ.
Sau khi Thẩm Nguyên xoa xoa vai cho hắn một lát, dứt khoát đem toàn bộ người mình nằm trên tấm lưng rộng lớn của nam nhân, giống như một con mèo nhỏ, thái độ cực kỳ thân mật mà tự nhiên làm nũng với Lục Chi Quân.
Khuôn mặt của Lục Chi Quân góc cạnh và cứng rắn, cực kỳ đẹp trai, nhưng đường nét lại rất lạnh lùng và kiên định.
Nhìn thấy Thẩm Nguyên như thế, trên mặt nam nhân cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng hỏi: “Có phải còn có chuyện muốn nói với ta không?”
Thẩm Nguyên do dự một lát, cuối cùng cũng kể cho nam nhân nghe về những chuyện kỷ lạ xảy ra gần đây.
“Ngày đó bên cạnh điện Thái Hòa, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ chàng mặc trang phục đế vương…”
“Ngoài ra, ta rõ ràng chưa từng đến phủ Phụ quốc tướng quân, những lại cực kỳ quen thuộc với bố cục trong phủ một cách lạ thường, thậm chí ngay cả hoa văn điêu khắc trên cổng cũng nhớ rõ ràng.”
Ý cười trong đáy mắt Lục Chi Quân đột nhiên biến mất, lập tức đột nhiên ôm mỹ nhân từ phía sau lên đùi.
Thẩm Nguyên bị hắn ôm ngang phía sau, liền luống cuống ngửa mặt nhìn hắn.
Lại nghe giọng Lục Chi Quân trầm thấp ra lệnh nói: “Chắc là gần đây nàng quá mệt thôi, không nên để những ảo tưởng kỳ lạ này ở trong lòng, ngày mai để Trần viện sứ kê cho nàng mấy thang thuốc an thần.”
Khi nam nhân nói điều này, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh.
Khuôn mặt lạnh lùng cũng không gợn sóng.
Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân ở chung rất lâu rồi, nàng có thể thông qua gương mặt trông có vẻ bình tĩnh, cảm nhận được sự khác thường của nam nhân.
Khi Lục Chi Quân nói lời này, rõ ràng là đang rất căng thẳng.

Thẩm Nguyên không biết vì sao Lục Chi Quân lại căng thẳng vì những chuyện này, chỉ coi hắn nghĩ đến cơ thể của nàng, nên ngửa cổ muốn hôn hắn.
Ngay khi đôi môi mềm mại vừa chạm vào khóe môi hơi lạnh của hắn, Lục Chi Quân liền nghiêng người hôn sâu hơn, bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng phủ lên eo nàng qua lớp vải mềm mại.
Thẩm Nguyên được hắn dịu dàng ôm vào bên trong giường Bạt Bộ, nhưng không ngờ rằng đêm nay Lục Chi Quân độc đoán phi thường trong chuyện phòng the.
Thường ngày hắn luôn nghĩ đến thân thể yếu ớt của nàng, mỗi lần đòi cũng không quá hai lần, nhưng tối nay lại thay đổi cách bắt nạt nàng, bàn tay to vẫn giữ cổ tay nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng không ngừng khàn giọng gọi hắn là Quý Khanh.
Còn ra lệnh cho nàng nói những lời như thích hắn, sẽ không rời khỏi hắn.
Cuối cùng, nam nhân đã làm cho nàng không thể ngủ được trên chăn bông nữa, đến nửa đêm, nha hoàn lại đỏ mặt đổi giường mới.
Cuối cùng khi Lục Chi Quân buông tha cho Thẩm Nguyên, và dỗ nàng ngủ, Thẩm Nguyên lại chìm vào một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mộng, nàng đội mũ cửu long tứ phượng cao quý và nặng nề, còn mặc y phục phức tạp, đang đặt mình trong nội điện đốt long tiên hương.
Mà Lục Chi Quân thì đội vương miện đế vương, chuyên tâm phê duyệt tấu chương trước ngự án.
Khoảng cách giữa Thẩm Nguyên và nam nhân chỉ cách vài bước chân.
Rất gần như vậy, nhưng lại xa như dải ngân hà.
Trong mộng, nàng dường như đang cố tình xa lánh Lục Chi Quân.
Nhưng rõ ràng nàng muốn đến gần hắn.
Trong mộng, Thẩm Nguyên không thể khống chế được cử động chân tay của mình, nàng muốn đi về phía Lục Chi Quân, nhưng hai chân giống như bị chì nặng nhét đầy, không thể động đậy chút nào.
Không thể đến gần Lục Chi Quân, khiến Thẩm Nguyên rơi vào tuyệt vọng thật sâu.
Nàng và Quý Khanh, không nên xa cách và phòng thủ như vậy.
Trong mộng, Thẩm Nguyên khó khăn hé môi, muốn mở miệng gọi hắn, nhưng thậm chí một chữ hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Nàng đành phải đọc thầm trong lòng: “Quý Khanh…”
“Nguyên nhi.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Chi Quân lướt qua tai nàng.
Sau khi hắn gọi xong, Thẩm Nguyên rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong mộng, lập tức, đôi môi hơi lạnh của nam nhân cũng phủ lên ấn đường nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đó.
“Quý Khanh…”
Thẩm Nguyên lúc này mới có thể phát ra âm thanh, lại mềm nhũn gọi tên hắn.
Nam nhân dịu dàng dặn dò: “Ta còn có việc, phải ra khỏi phủ trước, nàng tỉnh lại thì nhớ uống canh tránh thai.”
Thẩm Nguyên dịu dàng nói một tiếng ừm, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Thật ra nàng luôn rất muốn có một nữ nhi với Lục Chi Quân, nhưng triệu chứng bệnh tim của nàng lại không thuyên giảm mỗi khi trời mưa, nếu nàng sinh con thì sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Thẩm Nguyên biết rõ Lục Chi Quân sẽ không đòi đứa bé khác với nàng vì bệnh tình này.
Nàng ngủ chưa đến nửa canh giờ, Huệ Trúc đã sai người nấu canh dược xong, rồi bưng canh tránh thai vào trong phòng.
Sau khi Thẩm Nguyên chỉnh trang đầu tóc và y phục xong, chưa kịp uống canh thuốc thì Sóc ca nhi đã biết đi lại, lúc này điên cuồng chạy vào trong phòng.
“Nương ~”
Sóc ca nhi có giọng em bé, khi bước đi trông có vẻ lung lay sắp té, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh làm cho người ta phải phì cười.
Đứa trẻ lớn như vậy được người ta thích nhất, hiện giờ Thẩm Nguyên nhìn thấy Sóc ca nhi liền rất vui, vì vậy nàng đã ôm nhi tử vào trong lòng.
Nàng dịu dàng dỗ Sóc ca nhi đang bì bõm nói chuyện, Huệ Trúc lại nhắc nhở nàng nói: “Phu nhân, nếu không uống thuốc đó thì sẽ bị nguội.”
Thẩm Nguyên hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của Sóc ca nhi, nhẹ giọng hỏi: “Sóc ca nhi, nương để con xuống một lát được không.”
Sóc ca nhi nghe xong, lại bĩu môi nhỏ nhắn, giọng em bé kháng cự nói: “Không chịu đâu ~”
Sau khi Thẩm Nguyên ôm lấy một cục bông nhỏ mềm mại, nàng cũng không muốn buông ra sớm như vậy, liền nói với Huệ Trúc: “Đặt lên bàn nhỏ trước đi, lát nữa nấu một bát mới cho ta.”
Đại nội Cấm Thành, Trung Cấp điện.
Biên giới Vân Nam luôn là nơi thường xuyên xảy ra thiên tai trong Kỳ triều, sỡ dĩ Bố chính sứ[1] này vẫn chưa thành lập chư hầu cũng là bởi vì nơi đây thường xuyên xảy ra các loại thiên tai.
[1] Bố chính sứ: (chữ Hán: 布政使, tiếng Anh: Administration Commissioner), gọi tắt Bố chính, là vị trưởng quan ty Bố chính, trật Chánh tam phẩm văn giai.[1] Là một ty thuộc bộ Hộ và lãnh trọng trách tại cấp dinh, trấn và tỉnh, ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.

(theo wikipedia)
Chưa kể đến thiên tai lũ lụt và hạn hán, biên giới Vân Nam vẫn là lãnh thổ của Kỳ triều, nơi thường xuyên xảy ra động đất, vào mùa hè, các bệnh như chướng khí và sốt rét thường phổ biến.

Trận mưa dầm không dứt ở biên giới Vân Nam ở thời gian trước, nước lũ không chỉ phá hủy sông đê, thậm chí còn xói mòn tường thành, sau khi tường thành sụp đổ, mấy trăm người bị đè chết, rất nhiều thi thể của dân chúng đã bị phân hủy giữa một tảng đá lớn.
Đôn quận vương Uất Trì Trinh trước đây đảm nhiệm chức thị lang ở Hộ bộ, sau khi cầm lá bài trong tay, bẩm táu giá lương thực của các nơi với quan giám sát, người phụ trợ hoàng đế, Lục Chi Quân, liền nghe hắn lạnh nhạt nói: “Lúc Vĩnh An hầu nhậm chức Công bộ thượng thư, vẫn chưa từng đích thân đến biên giới Vân Nam sửa sang thủy lợi, quan viên Công bộ mà ông ta phái đi khi nam tiến cũng làm việc không thuận lợi, khiến dân chúng ở biên giới Vân Nam gặp thiên tai rồi gặp thêm người gây họa.”
“Duy chỉ có quan viên địa phương đã quản lý tốt thương khố Thường Bình, không đến mức để cho lương thực được lưu trữ bị ẩm mốc hết.”
Nói đến đây, Lục Chi Quân dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào tay vịn trên ghế thái sư bằng gỗ hoành, giọng nói lại trầm đi một chút, hỏi: “Lần này đi cứu trợ thiên tai ở biên giới Vân Nam, ai trong số các chư vị ở đây nguyện đích thân đi biên giới Vân Nam một chuyến? Con đường cứu trợ thiên tai tất nhiên là gian khổ, nhưng nếu làm được công tích gì, sau khi trở về có thể được Lại bộ phá lệ đề bạt.”
Lục Chi Quân dùng đôi mắt phượng lạnh lùng đảo qua Uất Trì Trinh thì nhìn thấy sắc mặt của hắn ta hơi thay đổi.
—— “Đôn quận vương, khi ngươi mới vào Hộ bộ, đã đưa ra rất nhiều kế sách mới với bản quan về thủy lợi trên đất nông nghiệp.

Cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp như vậy đang bày ra trước mắt ngươi, ngươi có nguyện đích thân đến biên giới Vân Nam một chuyến không?”

Uất Trì Trinh giả vờ bình tĩnh trả lời: “Cái này… Bổn vương tất nhiên là nguyện ý, nhưng chung quy chuyện cứu trợ thiên tai này cũng không nhỏ, mặc dù bổn vương có lòng gánh vác trọng trách này, nhưng sợ làm phụ lòng kỳ vọng của các lão.

Mà chuyện cứu trợ thiên tai, vốn dĩ vẫn luôn do quan viên Công bộ bổ nhiệm.”
Dứt lời, liền theo bản năng dùng ánh mắt liếc nhìn Uất Trì Tĩnh bên cạnh.
Bên môi Lục Chi Quân nở một nụ cười lạnh nhàn nhạt, hắn đã sớm đoán được Uất Trì Trinh sẽ nói như vậy.
Hắn ta là người rất thích giả vờ, nhưng thực tế lại không làm được việc gì.
Nếu Kỳ triều giao cho vào tay hắn ta, quyền hành này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay của người khác, huống chi là thống trị thiên hạ?
Lục Chi Quân lại hỏi Uất Trì Tĩnh: “Yên thế tử, ngươi vừa đảm nhiệm chức thị lang ở Công bộ, có nguyện đi cứu trợ thiên tai không?”
Không phải hắn tùy tiện đề bạt Uất Trì Tĩnh đến vị trí này.
Tuy Uất Trì Tĩnh còn trẻ, nhưng đã có tài năng xuất chúng, tham gia vào tất cả mọi mặt, khả năng lĩnh hội cũng rất nhanh, vừa mới vào Công bộ không lâu đã quen thuộc với tất cả công việc của quan sở này, tài năng của hắn ta so với lão cha rẻ tiền của Thẩm Nguyên kia, vốn là Công bộ thượng thư Thẩm Hoằng Lượng, mạnh hơn gấp mấy lần.
Lục Chi Quân cũng đã lâu không ở trên quan trường mà lại tìm được một người trẻ tuổi xuất chúng như vậy.
Khuôn mặt của Uất Trì Tĩnh trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt đoan chính, khí chất chững chạc hơn tuổi, đáp: “Thần nguyện đi cứu trợ thiên tai.”
Sau khi Uất Trì Trinh xuất cung, hắn ta thực sự đã nhìn thấy bóng dáng Trần Nghiêu tại nơi mà bá tước công hầu thường trú ở bên cạnh hoàng thành.
Liền ra lệnh cho xa phu ghìm cương lại, cất giọng gọi Trần Nghiêu tới: “Ngươi không phải là người đến từ vùng biên giới Vân Nam sao? Có chuyện gì vậy? Có bằng hữu cũ ở kinh thành à?”
Trần Nghiêu lắc đầu, cung kính đáp lại: “Hồi điện hạ, thần vừa mới vào kinh thành không được bao lâu, chỉ là muốn đến đây đi dạo một tí.”
Uất Trì Trinh nhìn Trần Nghiêu từ trên xuống dưới, lập tức ra lệnh nói: “Đi lên.”
Sau khi Trần Nghiêu cũng lên xe ngựa, Uất Trì Trinh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Năm ngày nữa Uất Trì Tĩnh phải đến biên giới Vân Nam đi cứu nạn thiên tai, nhưng thằng nhãi này không biết rõ, đến một nơi như Vân Nam cũng tương đương với việc một nửa tính mạng đã bị nắm trong tay bổn vương.”
Trần Nghiêu nghe xong, khẽ trầm ngâm.
Uất Trì Trinh lại hỏi: “Không phải ngươi ở biên giới Vân Nam đã kết bạn với một chủ quân thổ ty sao? A, lần này, bổn vương nhất định phải để cho cẩu chư hầu kia một đi không trở lại.”
Trần Nghiêu che dấu vẻ mặt khác thường, đáp dạ.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Uất Trì Trinh vẫn còn quá đơn giản, hắn ta đi theo lớp con cháu của hoàng tộc, từ trước đến nay không nhận thức rõ thế cục.
Gần đây, Trần Nghiêu cũng đã quan sát, phát hiện người thừa kế mà Lục Chi Quân nhìn trúng thật ra là Uất Trì Tĩnh.
Lục Chi Quân đã phái hắn đi biên giới Vân Nam thì hắn phải có khả năng để Uất Trì Tĩnh bình an trở về kinh thành.
Lúc Trần Nghiêu còn đang ở biên giới Vân Nam, hắn đã phát hiện thế lực đã lan rộng đến đó của Lục Chi Quân.
Vân Nam là một vùng đất rộng lớn, xung quanh là những quốc gia nhỏ đang nhìn nó như hổ rình mồi, việc quản lý nơi này vẫn luôn là một vấn đề nan giải.
Xem ra Lục Chi Quân muốn sau khi tân quân kế vị, sẽ thành lập chư hầu ở trên đất biên giới này.
Loại nhân vật quyền thần này, sau khi tân quân đăng vị, thường sẽ bị tân đế xử lý.
Nhưng nếu hắn vẫn còn hữu ích cho đất nước này, và vị trí của hắn là xa trung tâm của quyền lực.
Tân quân nọ sẽ không xử lý hắn, có lẽ có thể gia thêm đồ cửu tích[2], ban thưởng đất chư hầu cho hắn.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Trần Nghiêu cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Khi Uất Trì Tĩnh trở lại phủ đệ do triều đình chuẩn bị cho vương gia chư hầu khi đến kinh thành, đã thấy Trăn Trăn đang giúp hắn dọn dẹp hành lý, còn cố ý tìm túi hương dùng để xua đuổi bệnh tật và tránh dịch ở bên ngoài, bỏ vào y phục mà đã chuẩn bị.
Tiểu kiều thiếp trước đây chưa từng làm những chuyện này cho hắn, Uất Trì Tĩnh cảm thấy kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Sao đột nhiên nhớ ra mà thu dọn hành lý cho ta thế?”
Trăn Trăn không lập tức trả lời câu hỏi của nam nhân.
Trước đây, nàng quả thật sẽ không đích thân xử lý những chuyện này cho Uất Trì Tĩnh.
Trăn Trăn biết rõ thân phận của mình, những việc cẩn thận và nhẹ nhàng như vậy nên do thê tử làm cho phu quân.
Nàng vừa không được làm chính thê của Uất Trì Tĩnh, nên cũng sẽ không đi làm những chuyện này cho hắn.
Không cần trút hết cảm xúc lên nam nhân lạnh tình này, nàng có thể sống thoải mái.
Nhưng sau khi biết được Uất Trì Tĩnh sẽ đến biên giới Vân Nam, Trăn Trăn biết chuyến đi này của hắn nguy hiểm và gian khổ, nên vẫn không nhịn được thu dọn hành lý cho hắn.
Nghĩ đến nha hoàn bên cạnh không hiểu sở thích của hắn.
Nàng đến thu dọn, điều đó luôn làm cho Uất Trì Tĩnh càng thoải mái một chút.
Thấy Trăn Trăn không trả lời hắn, bàn tay thon dài của Uất Trì Tĩnh liền nắm cằm nàng, thấp giọng hỏi: “Sao không trả lời?”
Trăn Trăn nhớ tới tin đồn gần đây trong cung, im lặng chốc lát, ra vẻ bình tĩnh hỏi Uất Trì Tĩnh: “Thế tử, sắp tới ngươi định cưới Đỗ cô nương Lưu Viễn Hầu phủ đúng chứ?”
Khi nàng nói vậy, giọng nói vẫn ngọt ngào như trước, nhưng ngữ điệu bất giác lộ vẻ nặng nề.
Uất Trì Tĩnh lạnh nhạt, cười thản nhiên, sau khi buông cằm Trăn Trăn ra, lạnh nhạt trả lời: “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, an phận ở bên cạnh ta, về sau mặc kệ ta cưới ai làm thế tử phi, tự nhiên đều có một chỗ cho ngươi, cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Dứt lời, liền rời khỏi nội thất của Trăn Trăn.
Sắc mặt của Trăn Trăn ngưng trọng nhìn bóng lưng của nam nhân đi xa, ngay sau đó nét buồn trong đôi mắt đẹp của nàng đã biến mất.
Nàng biết Uất Trì Tĩnh là người như thế nào.
Hắn cực kỳ khát khao quyền lực, trước khi hành động, hắn chắc chắn sẽ bố trí cẩn thận, và biết rõ mình muốn gì.
Tuy nói nàng chưa bao giờ có những tưởng tượng viển vông về một nam nhân như vậy, nhưng khi hắn lý trí đến mức gần như lạnh như băng nhắc tới chính thê mà hắn muốn cưới trong tương lai, Trăn Trăn lại cảm thấy, trái tim mình như bị ai đó lấy gì đó khoét một lỗ.

Chưa bao giờ đau đớn như vậy.
Trần Nghiêu đi ra từ quận vương phủ không lâu, liền phát giác vẫn có người đi theo hắn ta.
Hắn ta đi một mình trong bóng đêm, không thể không tăng tốc độ, nhưng vừa đến con hẻm hẻo lánh nơi trạch viện hắn ở, liền bị một người vạm vỡ bắt được, sau đó đội một bao tải lên đầu hắn.
Trong bao tải bị người ta rắc bột thuốc, Trần Nghiêu đoán ra bột thuốc này chắc là thuốc mê rồi mất đi ý thức.
Khi khôi phục ý thức một lần nữa, trên mặt Trần Nghiêu nhất thời hiện lên cơn đau đớn, sau khi mặt nạ da trên mặt hắn ta bị người khác xé rách một cách mạnh mẽ, hắn ta cũng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hắn ta nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng tra tấn u ám và đáng sợ, trên người treo đủ loại dụng cụ tra tấn, bao gồm cả đục sắt và búa chuyên dùng để đục đẽo, cũng như dụng cụ kẹp ngón tay và các loại vũ khí hạng nặng của sự trừng phạt.

“Ào ——” một tiếng.
Một người hầu vạm vỡ cầm kiếm đột nhiên dội một chậu nước lạnh vào mặt hắn ta.
Bởi vì lúc người nọ xé mặt nạ của hắn ta, lực rất lớn, trên mặt Trần Nghiêu có chút vết máu.
Bị dội một gáo nước lạnh như thế này, trên mặt hắn ta càng thêm đau đớn.
Trần Nghiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, liền thấy Lục Chi Quân đã ngồi trên một chiếc ghế gập cách đó không xa.
Mà hắn ta lại bị hai gã người hầu võ nghệ cao cường giam cầm hai vai, không thể cử động được chút nào, với cùm trên cổ và cùm ở chân.
—— “Lục Kham, trong khoảng thời gian đi Vân Nam, ngươi chỉ học thuật hóa trang thôi sao?”
Sau khi Lục Kham bị hắn nhìn thấu thân phận, không khỏi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ta rất tò mò, làm sao ngươi biết được thân phận thật sự của Trần Nghiêu chính là ta? Ha ha, có phải Thẩm Nguyên nhớ tới cái gì đó không? Nhớ tới ngươi cưỡng chiếm nàng, còn nhớ tới ngươi là thúc phụ của nàng, mà lại sử dụng vô số thủ đoạn ác độc với một nữ tử yếu đuối như nàng!”
Giọng của Lục Kham gần như gào thét, Giang Trác, người cũng đang ở trong phòng tra tấn, không chút lưu tình liền cầm lấy một khối sắt thiêu đỏ, hét lên một tiếng, rồi làm bỏng bả vai của Lục Kham.
Tiếng gầm thét chói tai của một nam nhân sớm vang lên trong phòng tra tấn.
Lục Chi Quân dung mạo chỉnh tề, sắc mặt lãnh đạm, chỉ lạnh lùng nói: “Trước đây, ta vẫn luôn nghĩ, chỉ cần ngươi không đi gây chuyện nữa, ta sẽ giữ lại tính mạng của ngươi.

Có vẻ như ta vẫn còn hơi quá tử tế.”
Lục Kham nhe răng trợn mắt, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cơn đau dữ dội khi bị bỏng.
Lại nghe Lục Chi Quân trầm giọng nói: “Lục Kham, Thẩm Nguyên hiện tại rất hạnh phúc, nhưng ngươi lại muốn làm nàng nhớ lại những nỗi đau trước đây.

Ngươi không yêu nàng, ngươi chỉ tức giận việc ta cướp nàng từ tay ngươi thôi, nên muốn trả thù ta mà thôi.

Lục Kham, cho đến hôm nay, ngươi vẫn để ý việc tức giận ấy.”
Lời nói của Lục Chi Quân bỗng dưng chọc trúng nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng Lục Kham.
Hắn ta biết bề ngoài của thúc phụ này từ trước đến nay thâm trầm ít nói, nhưng bên trong lại cực kỳ dã tâm, hắn không chuyên quyền nhưng cũng đủ tàn nhẫn vô tình.
Bên dưới vẻ ngoài nói năng thận trọng là tính tình tàn nhẫn của có thù tất báo.
Các loại thủ đoạn độc tài và độc ác, hắn cũng có thể sử dụng nó một cách không thương tiếc để chống lại kẻ thù.
“Tình cảm của ngươi dành cho Thẩm Nguyên là gì? Chẳng qua là thỏa mãn dục vọng chinh phục và dục vọng chiếm hữu của ngươi mà thôi, nếu muốn nàng biết rằng ngươi từng là một kẻ vô liêm sỉ như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
Giang Trác còn định đưa khối sắt đang cháy đỏ lên người Lục Kham, nhưng lại bị Lục Chi Quân giơ tay ngăn lại.
Sau khi hắn đứng lên từ ghế gập, liền đi tới trước người Lục Kham, ánh mắt nhìn hắn ta cũng giống như kiếp trước, giống như đang nhìn một con kiến.
Lục Chi Quân lạnh lùng nói: “Nàng là vợ do ta cưới hỏi đàng hoàng, thậm chí cũng có đứa nhỏ với ta, ngươi tính là cái gì chứ? Giữa chúng ta rốt cuộc như thế nào mà cho phép ngươi tùy tiện xen vào à?”
Nói xong, hắn lại ra lệnh cho người hầu trong bộ hình pháp lý nói: “Dọn dẹp sạch sẽ một chút, ngay cả một sợi tóc cũng không nên để lại.”
“Vâng.”
Lục Kham tức giận trừng hai mắt, nhìn bóng lưng cao lớn uy nghiêm của Lục Chi Quân dần dần rời đi, hắn ta biết Lục Chi Quân muốn những người này thi hình với hắn ta, sau đó dùng nước thi thể tiêu hủy xác hắn thành vũng máu.
Nhưng tất cả điều này vẫn chưa kết thúc.
Lục Chi Quân có thể ngồi vào vị trí chí tôn thiên hạ này, nhưng lại không chiếm được tấm chân tình của người hắn yêu.
Thuật vu cổ không thể khiến Thẩm Nguyên hoàn toàn nhớ tới ký ức kiếp trước, trên người nàng phải có pháp khí trấn hồn, chỉ cần lấy pháp khí trên người nàng xuống, rồi nhập cổ trùng vào cơ thể thì Thẩm Nguyên có thể nhớ lại mọi chuyện kiếp trước.
Cổ trùng này, hắn ta đã giao cho người có thể xử lý ổn thỏa việc này rồi.
Cho dù hắn ta chết, Lục Chi Quân vẫn sẽ trở thành nam nhân vừa đáng thương vừa cô độc kia thôi.
Mười ngày sau, Uất Trì Tĩnh đã đến Vân Nam thành công.
Để chúc mừng ái thê Vệ thị sắp tròn bốn mươi tuổi, Lưu Viễn Hầu đã mở tiệc sinh nhật ở Hầu phủ, đồng thời cũng mời quý nữ của rất nhiều thế gia trong kinh đến dự tiệc.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên biết Lưu Viễn Hầu này và phu nhân Vệ thị, chỉ muốn mượn danh nghĩa tiệc sinh nhật để chọn một nử tữ ở độ tuổi thích hợp cho trưởng tử Vệ thị Đỗ Gia Nghi, sau khi xem xong thì sẽ tính đến chuyện cầu hôn.
Cao phu nhân và Kiều phu nhân đều tìm cớ từ chối bữa tiện này.
Thẩm Nguyên nhận được bái thiếp của bữa tiệc, vốn cũng định giống như hai phu nhân, từ chối bữa tiệc này.
Nhưng sau khi nghe thấy Đỗ gia còn mời thiếp thất của Yên thế tử tham dự yến tiệc, nàng sợ Trăn Trăn sau khi đến chỗ Đỗ gia sẽ bị chịu thiệt, nên sai người chuẩn bị thọ lễ, rồi chuẩn bị đến Hầu phủ tham dự yến tiệc.
Bên ngoài còn có người bảo Đỗ Phương Nhược đại độ hiền đức, đây là muốn có quan hệ tốt với thiếp thất của phu quân tương lai mà thôi.
Thẩm Nguyên có một cái nhìn tinh tế về câu nói này.
Sau khi đến bữa tiệc, ăn xong thức ăn, trong yến tiệc vẫn chưa có chuyện xấu gì xảy ra, sau khi nhà mẹ nàng thất thế, thái độ của Vệ thị cũng không có gì thay đổi với nàng, vẫn tha thiết chu đáo như trước.
Nhưng lo lắng trong lòng Thẩm Nguyên dần dần biến mất, liền thuận thế nhìn Trăn Trăn được an bài ngồi ở phía dưới.
Hai người nhìn nhau từ xa, cười với nhau.
Vốn tưởng rằng bữa tiệc này có thể sẽ diễn ra suôn sẻ nhưng không ngờ khi một đám phu nhân, tiểu thư sắp uống rượu no nê thì trong phòng khách đột nhiên có một vú già của Hầu phủ tới, bà mang nét mặt ưu sầu nói gì đó bên tai Vệ thị.
Sau khi sắc mặt của Vệ thị khẽ biến, liền ra lệnh nói: “Tìm nữ nhi đến Hầu phủ làm cái gì? Đuổi ả đi đi.”
Đỗ Phương Nhược nói với Vệ thị với dáng vẻ thục nhã: “Mẫu thân, rất nhiều nha hoàn trong Hầu phủ này đều được mua từ chỗ trạm giao dịch buôn bán đó, bọn họ đều bị buộc phải kiếm sống, thậm chí có rất nhiều người còn không biết tên.

Đã đến đây tìm người thân thì cứ để cho bà ta đến nhận một chút, lỡ như nơi này thật sự có nữ nhi của người nọ, chúng ta cũng không tiện chia rẻ cốt nhục của bọn họ.”
Vừa dứt lời, các chư vị nữ quyến ở đây nhao nhao khen Đỗ Phương Nhược tính tình lương thiện.
Thẩm Nguyên không có biểu hiện ra trên mặt, nhưng càng nhìn Đỗ Phương Nhược, càng cảm thấy nàng ta là đạo đức giả.

Ngay sau đó, theo chỉ dẫn của Đỗ Phương Nhược, quản sự Hầu phủ đã gọi tất cả nha hoàn phù hợp với những gì bà lão đang tìm người thân nói đến phòng khách.
Sau khi bọn nha hoàn xếp hàng xong, Tưởng bà tử liền dẫn bà lão tìm nhân thân kia vào trong sảnh.
Thẩm Nguyên nhàn nhạt nhìn lướt qua diện mạo của lão phụ kia, lại cảm thấy người này có chút quen mặt.
Bà… Bà dĩ nhiên là nha bà nuôi Trăn Trăn năm đó!
Sau khi Thẩm Nguyên biết thân phận thật sự của bà ta, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng đi tới bên cạnh Trăn Trăn đã hơi run rẩy.
Đỗ Phương Nhược hỏi: “Vị lão nhân này, nữ nhi của ngươi là vị nào trong số nha hoàn này?”
Bà lão giả vờ nhìn những nha hoàn, cuối cùng bà ta dừng tầm mắt vào Trăn Trăn.
Sau khi Trăn Trăn khó xử nghiêng mặt sang một bên, bà lão liền chỉ vào mũi nàng ấy, cất cao giọng nói: “Nó, nó là nữ nhi ta! Lúc trước ở Dương Châu, ta vẫn luôn cho nó ăn ngon miệng, nhưng nó lại chạy trốn, tất cả sự nuôi dưỡng của ta dành cho nó bao năm qua đều hóa thành hư không!”
Giọng của bà lão này giống như giọng của vùng Giang Hoài.
Hai chữ nuôi dưỡng mà bà ta nói ra khiến nữ quyến ở đây đều có chút không hiểu.
Trăn Trăn cảm thấy nha bà này nói tầm bậy tầm bạ, bà ta rõ ràng đã bán nàng với giá cao cho người khác, bây giờ lại thua sạch đống bạc kia, nên lúc này mới tới tìm nàng.
Nàng vừa định mở miệng phản bác, Thẩm Nguyên lại mở miệng trước nàng, lạnh lùng hỏi bà lão kia: “Vị này là thiếp hiền hậu của thế tử Yên vương, trước khi thế tử nạp thiếp, tất sẽ điều tra chi tiết về nàng, ngươi lại nói tầm bậy cái gì thế?”
Thẩm Nguyên chất vấn Vệ thị: “Hầu phu nhân, chúng ta đến tham gia thọ yến của ngươi, sao ngươi có thể để mặc cho một bà lão không rõ lai lịch đến yến sảnh nhận thân thế hả?”
Vệ thị cũng có chút hối hận khi đáp ứng đề nghị của Đỗ Phương Nhược hồi nãy.
Vốn là muốn tạo thanh danh lương thiện cho ái nữ của bà, nhưng lại không nghĩ tới, mọi chuyện thực sự đã phát triển thành ra như thế này.
Nếu nữ nhân của Yên thế tử thật sự là nữ nhi của bà lão kia, vậy quá trùng hợp rồi chứ?
Thẩm Nguyên vừa dứt lời, Vệ thị liền giả vờ ngượng ngùng nói: “Phu nhân Quốc công nói phải, việc này là do ta sơ suất, ta sai người dẫn bà lão này đi xuống, sẽ không làm quấy rầy đến bữa tiệc của ngài cùng các phu nhân còn lại.”
Bà lão kia vừa nghe Vệ thị muốn dẫn bà rời khỏi phòng khách, liền hét lên: “Nó chính là nữ nhi mà ta muốn tìm, nó… Có một vết bớt màu đỏ trên cổ tay phải! Nếu các ngươi không tin, thì có thể vén ống tay áo của nó lên mà xem đi!”
Lời này vừa thốt ra, Đỗ Phương Nhược theo bản năng nâng cổ tay mình lên, trên mặt lộ vẻ hoài nghi nhàn nhạt.
Tưởng bà tử phía sau nàng ta bỗng nhiên hoảng sợ.
Sắc mặt của Vệ thị cũng thay đổi.
Đỗ Phương Nhược không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Vệ thị, tiếp tục dựa theo kế hoạch lúc trước, nháy mắt với nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn kia hiểu ý, liền lấy giọng không cao không thấp, âm dương quái khí nói: “Thì ra là kỹ nữ à, cái này gọi là nhận thân sao? Đây rõ ràng là đến đây để đòi nợ mà.”
Trong mắt Đỗ Phương Nhược tràn đầy dục vọng, nhưng lại cố ý trách móc nha hoàn nọ: “Không được nói bậy.”
Sau khi từ kỹ nữ ra khỏi ra miệng, nữ quyến ở đây lại nhìn về phía Trăn Trăn, vẻ mặt thay đổi một cách vi diệu.
Thậm chí có người còn lấy khăn ra, dùng nó che miệng mũi, tránh né không kịp, giống như dính vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Thẩm Nguyên có thể cảm nhận được Trăn Trăn ở một bên, cơ thể rõ ràng cứng đờ.
Khi nàng còn chưa kịp nhìn nàng ấy, Trăn Trăn đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khách.
Thẩm Nguyên quay người lại liếc Đỗ Phương Nhược, rồi xách làn váy lên, bước chân nhanh chóng đuổi theo.
Sau khi vất vả lắm mới đuổi kịp Trăn Trăn bên cạnh một ngọn núi giả, bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên cũng đặt trên lưng của thiếu nữ, vừa vuốt nhẹ lưng nàng ấy, vừa muốn mở miệng an ủi nàng ấy.
Vào lúc này, Đỗ Phương Nhược tìm được hai người đang ở núi giả.

Nàng ta đi tới trước người Thẩm Nguyên và Trăn Trăn, ra vẻ hối hận nói: “Phu nhân Quốc công… Trăn di nương, ta chỉ muốn cho bà lão kia có thể tìm được…”
“A ——”
Đỗ Phương Nhược còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Nguyên vung tay tát một cách ác liệt.
Đỗ Phương Nhược khó có thể tin nhìn Thẩm Nguyên, giọng the thé nói: “Ngươi… Sao ngươi dám đánh ta?”
Thẩm thị này bất quá chỉ là một nữ nhân có gia thế thất thủ mà thôi, chỉ là dựa vào là thê tử của Lục Chi Quân, mà dám diễu võ dương oai ở trước mặt nàng sao?
Thẩm Nguyên hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng bình thường, nhìn Đỗ Phương Nhược đau khổ che nửa khuôn mặt kia, không chút khách khí nói: “Đỗ cô nương, đừng coi người khác là kẻ ngốc, chuyện hôm nay là cục diện của ngươi phải không?”
[2] Cửu tích: Sách “Cương mục” có chú thích rằng, theo chế độ phong kiến xưa, khi thiên tử muốn tỏ ý ưu đãi một đại thần nào thì ban cho đồ quý giá và cho hưởng nghi lễ đặc biệt để biểu dương khác với mọi người.

Chín thứ ban cho ấy gọi là “cửu tích”.
Các nhà biên soạn “Cương mục” cũng tra cứu sách xưa để giải thích “cửu tích” gồm có: (1) Xe, ngựa; (2) Áo mặc; (3) Nhạc khí; (4) Cửa son; (5) Nạp bệ (tức được phép xây ngay thềm bậc lên xuống ở trong nền nhà, chứ không phải xây lộ thiên ở ngoài); (6) Hổ bôn (tức các tay dũng sĩ hộ vệ); (7) Cung, tên; (8) Phủ, việt (tức búa rìu và việt – dụng cụ nghi lễ hình búa); (9) Cự sưởng (tức một thứ rượu dùng về việc cúng tế).

Sách “Bạch hổ thông” giải thích chi tiết về ý nghĩa từng thứ trong “cửu tích” rằng: Người bề tôi biết vỗ về cho dân được yên vui thì ban cho xe và ngựa.

Làm được cho dân giàu dân giàu có thì ban cho áo mặc.

Làm cho dân được hòa vui, thì ban cho nhạc khí, làm cho số dân tăng nhiều thì ban cho được dùng cửa son.

Biết khuyên nhà vua làm điều thiện thì cho được “nạp bệ”.

Biết đẩy lùi được điều ác của nhà vua thì ban cho quân hổ bôn.

Giết được kẻ có tội thì ban cho cây phủ việt.

Đánh dẹp được kẻ phản nghịch thì ban cho cung và tên.

Có lòng hiếu thảo đầy đủ thì ban cho rượu cúng tế.